Chương 93.
Lúc này không khí trong phòng có chút quỷ dị, căn bản Tiêu Chiến chỉ xem năm người áo đen trước mắt như không khí, hoàn toàn coi thường. Thần sắc dịu dàng thân mật với bà xã đang hôn mê trên giường, thỉnh thoảng dùng khuôn mặt anh tuấn hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ bé lớn chừng bàn tay, hai tay vòng qua thắt lưng cậu, để cho cậu tựa vào vòng tay anh, nắm chặt bàn tay nhỏ bé, tay kia trực tiếp cầm tay còn lại ở trong chăn vuốt ve bụng của cậu.
Cảnh này bất luận nhìn như thế nào cũng cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng trong lòng năm người áo đen lại nhộn nhạo như kiến trên chảo lửa, nóng nảy lạ thường. Họ có thể chịu chủ tử hung hăng trách mắng, nhưng không cách nào chịu được biểu tình như không có chuyện gì của anh.
Một lúc lâu sau, trong khi năm người áo đen chịu đủ hành hạ, Tiêu Chiến nhẹ nhàng đứng lên đắp kín chăn cho Vương Nhất Bác, tròng mắt sắc bén như chim ưng bắn thẳng đến năm người áo đen. Con mắt lạnh như băng, tựa như lưỡi dao sắc bén, trong mắt không che giấu lửa giận trực tiếp nổ ra, khiến trong lòng ám vệ bên cạnh cửa hơi chấn động một cái, nhưng trên mặt không có dám có biểu hiện dư thừa.
Tiêu Chiến cảm thấy nắm tay nhỏ bé trong tay anh khẽ rụt vào trong chăn, rên nhẹ một tiếng, khí tức lạnh như băng trên người biến mất trong nháy mắt, anh dịu dàng đem bàn tay nhỏ bé của Vương Nhất Bác bỏ vào trong chăn đắp kín, cưng chiều hôn lên chân mày cậu một cái. Sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng, không nhìn thẳng năm người áo đen trong phòng.
Thư phòng to như vậy, trên người Tiêu Chiến đã sớm không còn thái độ dịu dàng vừa rồi. Chỉ thấy anh lười biếng ngồi trước bàn đọc sách, tay phải từ từ gõ mặt bàn, động tác nhìn như không có quy luật lại khiến năm người áo đen tâm thần bất định.
Tròng mắt nửa mở như chim ưng làm người ta đoán không ra, sắc bén như lưỡi dao, lạnh lẽo không chút nào che giấu, làm người ta liên tưởng đến băng phong tuyết sơn (gió lạnh trên núi tuyết), càng lạnh lẽo. Cả thư phòng an tĩnh chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn cùng tiếng hít thở lẫn nhau.
Anh giống như một Đế Vương, chỉ cần một ánh mắt đã có thể không đánh mà thắng, tự động thần phục dưới chân anh. Khí tức cường đại như vậy đối với n người áo đen mà nói không thể nghi ngờ mà chính xác là như một cuộc hành hạ ý chí.
Hồi lâu sau, năm ám vệ áo đen sắp chịu không nổi, Tiêu Chiến mới không nhanh không chậm mở miệng hỏi: "Tôi hi vọng chuyện này các cậu có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý, tại sao thiếu phu nhân lại vận động quá sức mà ngất xỉu?" .
Đáng chết, anh tốn hơn hai năm bồi dưỡng ra ám vệ là để ngồi không sao? Nếu không tại sao họ luôn để bảo bối bị thương, như vậy lưu lại họ có ích gì, họ tốt nhất nên có một lời giải thích làm cho anh hài lòng.
Câu chữ rõ ràng, không có bất kỳ giọng điệu lại làm cho năm ám vệ áo đen run chân, cảm thấy ngột ngạt trong lòng, hận không được lập tức rời khỏi địa phương áp lực như vậy. Sự tình đến quá nhanh, họ không kịp phản ứng, chính xác là lỗi của bọn họ, cứ nghĩ trong phạm vi bang sẽ không có người to gan dám tổn thương thiếu phu nhân, không nghĩ tới vẫn còn những người không có đầu óc, hơn nữa còn là người ái mộ ông chủ si tâm vọng tưởng, họ không quên chuyện vừa xảy ra ở rừng trúc.
"Bẩm ông chủ, chuyện là như vầy, thiếu phu nhân thừa dịp ngài xử lý chuyện trong bang, bỏ người giúp việc qua một bên len lén tới vườn hoa đi dạo. . . . . ." Một người người áo đen cố giả bộ trấn định đem chuyện vừa xảy ra nhất ngũ nhất thập (hoàn toàn) kể hết, tuy rằng như vậy, trong giọng nói của anh ta vẫn không giấu nổi một tia run rẩy, là họ sơ sót. Nghe giọng nói ông chủ không hề gợn sóng, đây là điềm báo trước chủ tử rất tức giận, trong lòng anh ta không ngừng mặc niệm, hi vọng lần này có thể toàn mệnh trở về.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm người áo đen đang nói, không nói một câu, mắt sắc bén giống một thanh lợi kiếm, tựa hồ muốn khoét trên người anh ta một cái lỗ mới bỏ qua, tay không gõ bàn. Càng nghe anh ta nói, mày đẹp của anh càng nhíu chặt hơn, không nghĩ tới trong phạm vi anh quản lý thế nhưng lại xuất hiện chuyện không nhìn uy nghiêm anh như vậy. Rất tốt, anh sẽ cho họ biết cái gì là cung quy, cái gì uy nghiêm chân chính, tuyệt đối sẽ không phụ danh xưng ‘Tu La mặt lạnh ’.
Loại không khí quỷ dị khiến những người áo đen trước mắt nhất thời nổi da gà, nghĩ nhanh trốn khỏi đây, nhưng bàn chân lại dính trên đất, làm cho bọn họ chỉ có thể chịu đựng khí thế mạnh mẽ như vậy.
Sau hồi lâu, Tiêu Chiến nhìn qua thuộc hạ trước mắt lạnh như băng nói: "Còn chưa cút ra ngoài làm việc, nên làm thế nào còn cần tôi dạy các cậu sao?" Có người uy hiếp sinh mệnh bảo bối anh che chở trong lòng bàn tay, anh tuyệt đối sẽ không để họ được sống trên thế giới này. Muốn trách thì trách họ không hiểu được “thức thời là trang tuấn kiệt” (người thức thời là người khôn ngoan), ngay cả bổn phận mình cũng không làm được.
"Dạ, chúng tôi cáo lui!" Năm người áo đen cung kính nói, trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người ra ngoài. Họ cảm thấy thật oan uổng có được không, ông chủ vừa nãy rõ ràng không bảo họ đi, họ nào dám tự chủ, không nghĩ tới lại bị ông chủ ghét bỏ họ không biết cách nhìn mặt mà hành động, ai ~ chỉ có thể nói thời đại này, ngay cả làm ám vệ cũng không dễ dàng a.
Ý tứ trong lời nói ông chủ họ dĩ nhiên hiểu, nếu dễ như vậy còn nghe không hiểu, họ sao có thể lăn lộn đến bây giờ. Thấy vậy mới biết thế giới này có nhiều quái vật bất sinh bất biến, không phải họ muốn nói tới quái vật đột biến gì đó mà là những hành hạ làm người ta phát điên, muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, là những hình phạt kinh khủng nhất, dùng để đặc biệt trừng trị những kẻ phản bội Bang chủ.
Nhưng tất cả trách được người nào, cô ả kia dám động thủ bắt đầu, liền ấn định cô ta nửa chết nửa sống, phải biết ông chủ coi sinh mạng của thiếu phu nhân còn quan trọng hơn sinh mạng của mình. Chỉ có thiếu niên ông chủ sủng ái nhất là không biết mà thôi, cho dù vậy, cái cô Lý Tinh nhất định đã biết!
"Chờ đã!" khi người áo đen muốn bước ra thư phòng, thanh âm quỷ mị của Tiêu Chiến nháy mắt truyền tới, làm người áo đen sợ tới mức tất cả run lên, nhưng vẫn cung kính xoay đầu chờ phân phó của ông chủ nhà mình, trong lòng nghĩ chẳng lẽ chủ tử đột nhiên muốn trừng phạt bọn họ.
"Lần sau nếu còn xuất hiện chuyện như vậy, các cậu không cần trở về gặp tôi." tròng mắt sắc bén của Tiêu Chiến quét qua tất cả người áo đen, nghiêm túc nói. Tính mạng bảo bối của anh cũng không phải nói giỡn, anh không cho phép có một điều không may tồn tại, huống chi bây giờ cậu không phải chỉ có một mình, trong bụng còn có kết tinh tình yêu của bọn họ. Nếu bảo bảo có chuyện ngoài ý muốn, sẽ trực tiếp nguy hại đến cơ thể cậu, nhìn thấy cậu bị thương, trong lòng anh còn thống khổ gấp trăm lần so với bị người khác bóp cổ.
Ánh mặt trời nhàn nhạt tràn vào mỗi góc của căn phòng, tràn đầy hơi thở ấm áp, Vương Nhất Bác mơ màng tỉnh lại, sóng mắt tĩnh lặng giống như dòng nước trên núi. Trên người cậu tản mát ra hương thơm tỏa ra trong phòng. Cậu chớp chớp mắt to linh động, suy nghĩ dần dần trở lại, một màn đánh nhau vừa rồi xuất hiện trong đầu, hình như cậu vì bệnh mà bị người đánh ngã, chẳng lẽ cuối cùng ám vệ ôm cậu trở về? Quả nhiên vẫn không thể ngã bệnh.
"Bảo bối, em đã tỉnh?" Thanh âm của người đàn ông trầm thấp ân cần nhẹ nhàng rơi vào tai cậu, tựa như tình nhân nhu hòa tràn đầy nỉ non, lại dịu dàng cưng chiều.
"Thế nào, nơi nào không thoải mái sao? Anh kêu bác sĩ tới đây." Tiêu Chiến nhìn đôi mắt trầm tư của cậu, lo lắng lấy tay thăm dò nhiệt độ trên trán cậu, phát hiện nhiệt độ vẫn bình thường, hai bàn tay rộng mở yêu thương ôm khuôn mặt nhỏ bé lớn chừng bàn tay của cậu gấp gáp nói.
Lông mi thật dài của Vương Nhất Bác khẽ run, khi cậu liếc nhìn Tiêu Chiến ngồi ở đầu giường thì khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên một độ cong đẹp mắt, khẽ lắc đầu một cái, thân thể cậu nhẹ nhàng xoay người, muốn ngồi dậy, sau một khắc, bàn tay Tiêu Chiến liền đặt trên eo nhỏ nhắn, đỡ cậu tựa vào đầu giường.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mặc dù tái nhợt, nhưng trên mặt tựa hồ không còn vẻ khó chịu, lo lắng trong lòng Tiêu Chiến khẽ rơi xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt sợi tóc trên trán cậu, đau lòng nói: "Đứa nhỏ ngốc, thiếu chút nữa em đã bị thương, lần sau không thể cậy mạnh như vậy." .
Giọng nói ấy êm ái làm sao, bất đắc dĩ như thế, còn hàm chứa sự cưng chiều vô hạn, hướng về phía cậu nói lớn tiếng, anh thủy chung vẫn không nỡ, chỉ là thiếu niên này lúc nào cũng có thể làm trái tim anh cả kinh sợ hãi, làm anh sợ tới mức cũng sắp bị bệnh tim rồi.
"Em biết rồi." Vốn định phản bác một câu, nhưng nhìn thấy người đàn ông trước mắt rất đau lòng, Vương Nhất Bác khéo léo gật đầu một cái. Lần này cậu dọa được anh rồi đi! Người đàn ông này quan tâm cậu quá mức thôi, chỉ là thân thể Vương Nhất Bác cậu luôn luôn rất tốt, làm sao sẽ vô duyên vô cớ bị bệnh đây? Cậu nghi ngờ thầm nghĩ.
Lúc này Tiêu Chiến mới vui vẻ ra mặt, nụ cười như hoa nở nháy mắt làm cho cả căn phòng sáng bừng lên. Vương Nhất Bác nghiêng người sang, nhìn gương mặt của anh, trong lòng cảm thán yêu nghiệt, chỉ cần là người đều sẽ bị câu hồn .
"Đói bụng không! Nên bồi bổ một chút rồi." Tiêu Chiến vuốt bụng của cậu, thần bí mà cưng chiều nói, sau đó ở khuôn mặt nhỏ nhắn rơi xuống nụ hôn nhẹ nhàng, bước nhanh ra khỏi phòng. Trong chốc lát, trước ánh mắt nghi hoặc của Vương Nhất Bác dẫn vào bốn người giúp việc, mỗi người trong tay đều mang một cái khay, phía trên bày đầy thức ăn phong phú, khiến miệng Vương Nhất Bác mở to, cậu hận không được nếm thử nhanh một chút, Trong lòng càng thêm nghi ngờ, cậu chỉ bị bệnh, sao lại đột đói nhiên như vậy, xem ra ngã bệnh cũng tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Tất cả người giúp việc theo ý chủ tử, đem toàn bộ thứ ăn dinh dưỡng chuyên gia đặc phối cho người mang thai làm thành một đại tiệc trên bàn. Sau đó cung kính lui ra khỏi căn phòng, suy nghĩ của Vương Nhất Bác toàn bộ đặt ở đồ ăn trên bàn nên không nhìn thấy thần sắc kì lạ trên mặt đám người giúp việc kia.
18/03/2022
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro