5.(H)

### Đêm Thuốc Đắng Và Tiếng Cười Vỡ Tan

Căn nhà quận 8, 6 giờ 03 phút sáng.
Mưa lất phất ngoài hiên, tiếng nước tí tách rơi từ mái tôn xuống thùng nhựa cũ.
Trong phòng ngủ, đèn ngủ màu vàng cam vẫn sáng, hắt lên khuôn mặt trắng bệch của Đỗ Nhật Hoàng, cậu đang ngồi co ro ở góc giường, hai tay ôm chặt gối ôm hình gấu Pooh mà Huy mới mua tuần trước. Mắt cậu tròn, đỏ hoe, môi dưới run run, giống hệt một đứa trẻ sắp bị ép uống thuốc đắng.

Huy đứng ở cửa, tay cầm ly nước và vỉ thuốc, giọng cố dịu nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi, cáu kỉnh:
"Hoàng, ra đây uống thuốc đi. Trễ rồi."

Hoàng lập tức chui tọt xuống dưới gầm giường, chỉ còn cái mông lòi ra, giọng rấm rứt như mèo con bị dọa:
"Không uống đâu... đắng lắm... anh đừng ép em... em sợ..."

Huy thở dài, quỳ xuống sàn, đưa tay kéo chân cậu:
"Ra đây, ngoan chút đi. Bác sĩ dặn rồi, không uống là lại cười đêm nữa."

Hoàng giãy giụa, khóc mếu:
"Em không cười nữa mà... em ngoan rồi mà... anh đừng bắt em uống... đắng thấy bà luôn..."

Huy hết kiên nhẫn.
Gã đã nhịn rượu bia gần một tháng, ngủ không đủ giấc, bạn bè cắt hết, tiền kiếm được giảm đi một nửa, áp lực đè nặng lên vai.

Hôm nay là giọt nước tràn ly.

Gã túm chân Hoàng lôi mạnh ra khỏi gầm giường.
Cậu la hét, hai tay bám chặt thanh giường:
"Đừng!!! Đau!!! Em không uống!!! Anh hư!!!"

Huy bế xốc cậu lên, đặt phịch xuống ghế, một tay giữ chặt hai cổ tay cậu, tay kia bóp cằm ép miệng cậu mở ra.
Viên thuốc trắng tròn rơi vào lưỡi.
Hoàng trợn mắt, lắc đầu điên cuồng, nước mắt trào ra.
Huy đổ nước ép cậu nuốt.
Cậu sặc, ho khù khụ, thuốc trôi xuống cổ họng cùng nước mắt.

"Đắng!!! Em muốn ói!!! Anh lừa em!!!"

Hoàng vừa khóc vừa nôn, nôn hết ra sàn, nôn cả lên áo Huy.
Mùi chua loét tràn ngập phòng.
Huy nhìn cảnh đó, cơn giận bùng lên như lửa.

"Bốp!"

Một cái tát vang trời giáng vào má trái Hoàng.
Cậu ngã nhào xuống sàn, môi bật máu.

"Mày làm trò gì vậy hả thằng đĩ?! Tao chăm mày từng ngày mà mày trả tao thế này à?!"

Tiếng "thằng đĩ" vừa thốt ra, Hoàng chết sững.
Mắt cậu mở to, đồng tử giãn ra.
Rồi bất ngờ... cậu cười.
Cười khanh khách, cười run người, cười đến nước mắt trào ra:
"Ha... ha ha... lại nữa rồi... anh lại đánh em... ha ha ha..."

Tiếng cười ấy, cái tiếng cười mà Huy tưởng đã chôn vùi, giờ lại quay về, ghê rợn hơn bao giờ hết.

Huy hoảng loạn một giây, nhưng cơn dục bị dồn nén cả tháng nay lại bùng lên mạnh hơn cả nỗi sợ.
Gã túm tóc Hoàng kéo dậy, lôi xềnh xệch vào phòng ngủ, ném cậu lên giường như ném một bao gạo.

Hoàng co rúm lại, ôm gối, khóc mếu:
"Em xin lỗi... em uống rồi mà... anh đừng giận... em ngoan mà..."

Huy không nghe.
Gã xé toạc cái áo thun Pooh của cậu, tiếng vải rách khô khốc.
Hoàng hét lên, hai tay che ngực:
"Đừng!!! Em sợ!!! Đau!!!Anh ơi đừng mà!!!"

Huy đè cậu xuống, hai đầu gối ép chặt hai đùi cậu, một tay giữ chặt hai cổ tay Hoàng phía trên đầu, tay kia lột phăng chiếc quần lót mỏng duy nhất còn lại.
Hoàng giãy giụa điên cuồng, chân đạp loạn xạ, móng tay cào vào cánh tay Huy đến bật máu.

"Im mồm! Tao nhịn mày đủ rồi!"

Gã cúi xuống cắn mạnh vào cổ cậu, cắn đến bật máu, để lại dấu răng đỏ lòm.
Rồi cắn tiếp lên vai, lên xương quai xanh, xuống ngực, xuống bụng, mỗi chỗ một vết cắn sâu, in hằn dấu răng.
Hoàng khóc đến khản giọng, nhưng xen lẫn tiếng khóc là tiếng cười bệnh lý:
"Ha... ha ha... anh cắn em... đau quá... ha ha ha..."

Huy cởi hết quần áo mình, cơ thể nóng rực, mạch máu nổi rõ trên cánh tay.
Gã banh rộng hai chân cậu ra hết mức, không chút chuẩn bị, không chút thương tiếc, xâm nhập mạnh bạo từ phía trước.
Hoàng hét lên một tiếng đau đớn xé lòng, toàn thân co giật, nước mắt trào ra như suối.
Cậu cắn môi đến bật máu, cố không kêu nữa, nhưng tiếng cười vẫn bật ra không kiểm soát:
"Ha... ha ha... đau quá... anh... ha ha ha..."

Huy càng điên cuồng hơn.
Gã lật cậu nằm sấp, túm tóc kéo đầu cậu ngửa ra sau, tay kia siết chặt hông cậu, tiếp tục từ phía sau với tốc độ và sức mạnh kinh hoàng.
Giường kêu cót két, đầu cậu đập vào thành giường liên tục, máu từ môi rách chảy xuống ga trắng thành vệt dài.

Hoàng không còn sức giãy nữa.
Cậu chỉ nằm đó, mắt mở trừng trừng, miệng phát ra tiếng cười đứt quãng mỗi lần bị đâm sâu:
"Ha... ha... em ngoan mà... ha ha... anh... ha ha ha..."

Huy kéo cậu quỳ lên, ép cậu chống tay vào thành giường, bắt cậu phải nhìn vào chiếc gương treo tường đối diện.
Trong gương, Hoàng tóc rối bù, mặt trắng bệch, mắt vô hồn, miệng cong lên cười ghê rợn trong khi nước mắt chảy dài, trên người đầy vết cắn, vết cào, và dấu tay bầm tím.

"Nhìn đi! Mày là vợ tao! Mày phải chịu!"

Huy gầm gừ, tay siết chặt cổ cậu từ phía sau, vừa làm vừa chửi:
"Tao chăm mày từng ngày, mày còn dám làm trò?! Tao đụ mày là may mắn cho mày đấy!"

Hoàng chỉ biết lặp lại như cái máy bị hỏng:
"Em... là vợ... ha ha... em chịu... ha ha ha..."

Gã đổi tư thế liên tục, không cho cậu một giây nghỉ.
Lúc thì nằm ngửa, bắt cậu ngồi lên, ép cậu phải tự chuyển động, mỗi lần chậm lại là một cái tát vào mông đỏ rát.
Lúc thì bế cậu lên, ép cậu dựa lưng vào tường, hai chân quắp quanh hông gã, vừa làm vừa đi vòng quanh phòng.
Mỗi lần Hoàng cố khép chân lại vì đau, Huy lại tát vào đùi, vào mặt, vào ngực, để lại những dấu tay đỏ rực.

Hoàng không còn khóc nữa.
Cậu chỉ cười, cười đến khản cả giọng, cười đến nước miếng trào ra, cười đến khi cổ họng rát bỏng như bị dao cắt.

Khi Huy đạt đỉnh, gã gầm lên, xuất hết vào trong cậu, rồi buông tay.
Hoàng ngã gục xuống giường như con búp bê rách, toàn thân run lẩy bẩy, giữa hai chân bê bết máu, tinh dịch và nước mắt.

Tiếng cười vẫn phát ra từ cổ họng cậu, yếu ớt, đứt quãng:
"Ha... ha... xong rồi... anh... ha ha... em ngoan không..."

Huy ngồi phịch xuống sàn, thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa.
Mùi tanh nồng, mùi máu, mùi nước mắt tràn ngập căn phòng.
Gã nhìn Hoàng, nhìn đứa trẻ trong tâm hồn bị gã vừa hành hạ đến tan nát, và lần đầu tiên trong đời, gã thấy sợ thật sự.

Hoàng nằm đó, mắt vẫn mở, miệng vẫn cười, nhưng ánh mắt hoàn toàn trống rỗng.
Tóc cậu rụng từng nắm lớn xuống gối, xuống sàn.
Cậu lẩm bẩm như trẻ con bị bỏ rơi:
"Anh không thương em nữa... em muốn về với má... em muốn chết thôi..."

Huy lao tới ôm cậu, nhưng Hoàng giãy giụa, cười lớn hơn:
"Đừng đụng em!!! Ha ha ha... anh chỉ biết đánh em... ha ha ha... em ngoan mà... ha ha ha..."

Huy ôm đầu, nước mắt rơi xuống sàn.
Gã biết mình đã phá hủy hoàn toàn thứ cuối cùng còn sót lại trong Hoàng.
Tiếng cười ấy không còn là tiếng cười nữa.
Đó là tiếng của một linh hồn đã chết từ lâu, chỉ còn cái xác biết cười để sống sót.

Huy ngồi đó đến sáng, tay run rẩy cầm vỉ thuốc đã bị gã vứt xuống sàn từ đêm qua.
Gã nhìn Hoàng nằm co ro, miệng vẫn cong lên, mắt vẫn mở trừng trừng, và biết rằng, lần này, gã đã giết chết cậu thật rồi.

Tiếng cười của Hoàng vẫn vang vọng trong căn nhà nhỏ quận 8,
lạnh lẽo, tuyệt vọng, và không còn hi vọng vào Huy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro