Ánh Mắt Lạ

Sân trường chiều thứ Tư đượm nắng, trời lặng gió và lòng người cũng tưởng như yên bình… cho đến khi Boun nhìn thấy Prem đang cười với ai đó khác.

Một bạn nữ lớp bên cạnh, tóc buộc cao, tay cầm quyển tiểu thuyết đang chìa ra phía Prem. Họ đứng ở chân cầu thang, chỗ Prem hay ghé mua sữa chuối mỗi giờ ra chơi.

Prem cười. Rất tươi. Cái kiểu cười mà Boun biết rõ – nụ cười mà cậu thường dành riêng cho mình.

Boun đứng từ ban công lớp học, dựa người vào lan can. Gió thổi nhẹ làm tóc cậu khẽ lay. Nhưng tâm trí cậu… không hề nhẹ.

Cậu không rõ mình đang nghĩ gì, chỉ biết rằng từ khi Prem bước vào lớp học ngày hôm đó, mọi thứ xung quanh cậu bỗng có ý nghĩa hơn. Thói quen nhìn ra cửa sổ không còn là để tránh ánh mắt ai, mà là để… đợi nụ cười quen thuộc kia xuất hiện mỗi sáng.

Nhưng hôm nay, nụ cười đó không dành cho mình.

Giờ về, Prem vẫn chủ động bắt chuyện như mọi khi. Cậu líu lo kể về quyển sách vừa được mượn, về đoạn tình tiết khiến cậu suýt khóc. Nhưng Boun chỉ ậm ừ, ánh mắt lảng tránh.

Prem dừng lại khi hai người đến cổng trường.

“Boun,” cậu nghiêng đầu nhìn, “Cậu lạ lắm đó nha.”

“Không có gì.”

“Không có gì mà im suốt từ tiết hai đến giờ?”

“…Cậu thích đọc truyện với bạn nữ đó à?” – Boun hỏi thẳng, giọng không cao nhưng đủ để Prem dừng lại, ngẩn ra.

Một nhịp im lặng. Rồi Prem bật cười.

“Ghen à?”

Boun quay mặt đi.

Prem chậm rãi bước đến gần, nghiêm túc hơn một chút. “Cậu biết tớ thích ai rồi mà. Sao còn hỏi?”

“Chỉ là… tớ thấy không quen. Khi thấy cậu cười kiểu đó với người khác.”

Prem khẽ thở ra. Không nói gì, cậu rút từ trong cặp ra một hộp sữa chuối, đặt vào tay Boun như mọi lần. Nhưng lần này, cậu cầm tay cậu ấy lâu hơn.

“Cậu không cần phải nói nhiều đâu, Boun à. Chỉ cần… vẫn cầm hộp sữa này là đủ biết tớ thuộc về ai rồi.”

Boun siết nhẹ bàn tay đang giữ hộp sữa.

“Ừ.”

Buổi chiều hôm đó, trời vẫn nắng. Nhưng trong lòng Boun đã có thêm một vùng ấm áp – không phải từ ánh mặt trời, mà là từ người đứng cạnh.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro