02. kẻ tình vơi
"vậy chia tay không phải sẽ tốt cho cả hai à..."
"anh biết còn một tuần nữa là tới ngày gì không?" - em nhìn thẳng vào gã, ánh mắt mệt mỏi vẫn ánh lên tia hy vọng, rằng tình yêu này sẽ được cứu vớt.
gã im lặng trước câu hỏi của em.
em đoán là gã nhớ, nhưng có lẽ gã không còn quá để tâm tới nó nữa rồi. còn đúng bảy ngày nữa, là tròn mười năm em và gã ở cạnh nhau. mười năm rồi đấy à, chẳng ngắn mà cũng chẳng dài. so với đời người trăm năm thì chúng ta mới đi được một phần mười. nhưng so với tình cảm đã nhạt phai, thì dù có một giây thôi cũng là quá dài.
"một tuần nữa thôi, em biết... những lời em nói bây giờ chẳng khác nào một kẻ ngốc cả. nhưng mà... chỉ còn một tuần nữa, em muốn trong một tuần ấy anh có thể làm tất cả những điều em thích. rồi sau đó, mình sẽ cùng nhau quyết định về việc chia tay, có được không anh?"
gã ngờ vực nhìn em, gã chưa bao giờ nghĩ em sẽ nói ra những lời như vậy.
"thực ra, em không cần làm như vậy, không cần làm mình tổn thương thêm nữa." - gã cất lời trong khi ánh mắt vẫn không rời khỏi em.
gã đối với em bây giờ là gì? chẳng phải là tình yêu, vì thứ tình cảm giờ đây gã dành cho em đã không còn vẹn nguyên như ban đầu. càng chẳng phải là người dưng, vì chưa bao giờ gã muốn em phải đau khổ cả. từng giây từng phút gã đều mong em thật hạnh phúc. vậy gã đối với em bây giờ là gì? có lẽ là.. gã cũng chẳng rõ lòng mình đâu.
"anh chỉ cần trả lời em, có được hay không thôi." - em nhìn thẳng vào mặt gã nói một cách dứt khoát. em đang mong chờ điều gì từ gã đây nhỉ? chờ gã thương hại rồi đồng ý em hay chờ trong một tuần ấy có thể 'gương vỡ lại lành' với gã? em không biết nữa, chỉ là em đã nghĩ tới việc sẽ nói chia tay từ lâu. nhưng không ngờ, cho dù là đã nghĩ tới, nhưng rồi khi nó đến hoá ra bản thân mình cũng vẫn không cách nào chấp nhận được. là em sợ xa gã, là em lựa chọn dẫu biết cuối cùng vẫn phải xa nhau nhưng em vẫn muốn ở bên gã dù chỉ là tạm bợ.
lần này là em đặt cược tình yêu của cả đời mình. thật buồn là ván cược này chưa bắt đầu nhưng dường như đã biết trước kết cục.
đáng cười làm sao,
kẻ si tình bấu víu lấy kẻ tình vơi.
"được rồi. không còn sớm nữa đâu, tóc em khô rồi, mau đi ngủ thôi."
trên gương mặt em bấy giờ mới loé lên một tia vui vẻ thật sự, không còn gượng gạo như khi nãy nữa. người ta nói.. khi yêu, trong đầu chúng ta đều đầy ắp dopamine. rất dễ che lấp đi khả năng tư duy bình thường.
cho đến khi sự thật phũ phàng,
được phơi bày ra trước mắt..*
đáng tiếc, điều này chẳng hề ngoại lệ đối với new thitipoom. nhưng dĩ nhiên, chính bản thân cậu rõ nhất mình đang làm gì.
...
em thả người nằm ườn ra giường, không lâu sau gã cũng vén chăn bước lên. gã vớn tay qua tắt đèn, căn phòng sáng trưng giờ chỉ còn lại ánh đèn ngủ mờ mờ. lúc gã định quay người sang một bên để ngủ, em lên tiếng: "anh có thể ôm em ngủ không?"
người gã hơi khựng lại một chút sau câu nói của em. không phải là do khó chịu đâu, chỉ là hơi lạ. thật buồn cười, hành động trước kia vốn là dĩ nhiên, chẳng biết từ bao giờ lại trở nên lạ lẫm đến vậy. nhưng rồi gã vẫn quay sang, một tay ôm lấy vai em, một tay để dưới đầu em. gương mặt của em sát gần ngay dưới cằm gã.
mùi hương nhè nhẹ từ mái tóc em chợt làm gã dễ chịu đến lạ thường. cái ôm của em dường như cũng thật ấm áp. em chưa từng đổi dầu gội đầu hay dầu tắm thì phải, vẫn là hương bạc hà khiến gã của trước kia say đắm.
à thì ra cũng không gượng gạo đến thế. ngược lại, còn rất dễ chịu.
__
hậu quả là sáng hôm sau, có người nào đó suýt trễ mất lịch quay vì ngủ quên. em còn bị chị quản lí bẹo má cho một cái rõ là đau, đôi má trắng tròn giờ đã in một vết đo đỏ. người còn lại thì chỉ biết đừng từ xa cười lắc đầu.
em đứng ở phòng quay chỗ gần chị quản lí đưa mắt ra xung quanh tìm anh. vì hôm nay có lịch quay ở công ty nên mới có thể vừa quay, đôi lúc lại có thể trộm liếc ra nhìn thấy anh nữa. ánh mắt đang đảo quanh tìm anh bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình khẽ cười. lạ thật, lâu rồi không thấy anh cười như vậy.
mà cũng không lạ lắm, vì chính em là người sáng nay yêu cầu anh tới công ty cùng mình cho dù anh không có lịch trình gì cả. cũng chính là em bảo anh có thể đứng ở phía sau hậu trường chờ em quay xong không.
vốn mọi thứ sắp đặt là do em chứ không phải do anh chủ động. ấy vậy mà em vẫn vui, vui lắm ấy.
em ơi em có biết là em thật ngốc nghếch không?
à, chắc là do em đang yêu đấy...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro