#20: Đi đến một nơi chỉ có hai chúng ta (1)

"Tiểu Tán, Anh yêu em ..."

....

Ánh sáng từ cửa sổ rọi vào phòng, Tiêu Chiến giật mình tỉnh giấc, cậu ngồi dậy nhìn xung quanh phòng ,tìm kiếm bóng hình người thương..

Không thấy, anh ấy đâu rồi...
Hôm qua chắc chắn là anh ấy, là anh ấy đã trở về, tuyệt đối không phải là một chất mộng...

"Nhất Bác ..., Vương Nhất Bác anh đâu rồi.... "

Vẫn không có ai trả lời

Tay Tiêu Chiến run rẩy, cậu vội bước xuống giường hoảng sợ chạy đi tìm anh

Đừng mà, đừng nói với cậu hôm qua chỉ là một giấc mộng, rõ ràng nó rất chân thật, lòng ngực ấm áp quen thuộc của anh...

"Vương Nhất Bác, anh đâu rồi... "

Hóc mắt cay cay, Tiêu Chiến cố gắng ngăn không cho mình khóc

Sao mình có thể yếu đuối như thế, chắc chắn anh ấy chỉ đi đâu đó thôi, anh ấy về rồi, nhất định là về rồi...

"Tiểu Tán? Sao em không ở trên giường nghỉ ngơi lại chạy ra đây làm gì? "

Giọng nói quen thuộc vang lên, Tiêu Chiến quay đầu lại, anh đang đứng đó tay còn đang cầm một phần ăn sáng và một ly sữa nóng cho cậu

Anh chỉ đi mua đồ ăn sáng thôi mà, cậu sợ hãi cái gì?

Giọt nước mắt cố kìm nén của Tiêu Chiến cuối cùng cũng rơi xuống

Anh đây rồi, Nhất Bác của cậu đây rồi...

Tiêu Chiến đưa tay chùi đi nước mắt, cậu chạy ào đến ôm chặt lấy eo anh, ôm chặt cứng...

Vương Nhất Bác chưa phản ứng kịp, xém tí nữa là ngã nhào ra sau

Anh dồn sữa nóng qua tay còn lại, một tay ôm lấy cậu ,vỗ vai cậu

"Tiểu Tán của anh sao thế?"

Tiêu Chiến ôm chặt anh, cậu ngẩn đầu lên nhìn anh , đôi mắt đỏ hoe

"Em sợ hôm qua chỉ là một giấc mơ của em, em sợ không còn được nhìn thấy anh nữa... Nhất Bác em yêu anh, em yêu anh nhiều lắm.."

Trái tim Vương Nhất Bác run rẩy, anh vuốt ve đầu cậu, khẽ hôn lên trán cậu, ôn nhu nhìn cậu..

"Tiểu Tán ngốc , kể từ hôm nay chỉ cần em quay đầu đều sẽ thấy anh ở phía sau em, mãi mãi ở bên cạnh em, Tiêu Chiến anh yêu em..."

....

"Ngoan , há miệng ra..."

Tiêu Chiến mím chặt môi, lắc lắc đầu

"Nhất Bác em thật sự no lắm rồi, em không ăn nổi nữa... "

Vương Nhất Bác tặt lưỡi, lắc đầu

"Không được, em phải ăn nhiều vào, em biết em sắp thành bộ xương rồi không? "

Vương Nhất Bác không chịu, tiếp tục đưa muỗi cháo đến trước mặt Tiêu Chiến

"Cái gì mà một bộ xương chứ, anh nói quá rồi đấy?"

Tiêu Chiến nhìn một lượt cơ thể mình, đúng là cậu gầy đi nhiều nhưng mà đâu có đến mức như anh nói chứ

"Tiểu Tán , ăn hết bát này thì anh không ép em nữa.. "

Tiêu Chiến bỉu môi, cậu vươn người về phía trước vòng tay ôm lấy eo anh, đầu dụi dụi vào ngực anh

"Nhất Bác, người ta no lắm rồi "

Chết thật, sao lại dùng mấy chiêu làm nũng này ? Ai dạy em , là ai dạy em làm nũng hả?

Vương Nhất Bác bất lực, cuối cùng đầu hàng trước cậu, anh đặt bát cháo xuống bàn, đưa tay nhéo má cậu

"Được rồi, không ép em nữa... "

Tiêu Chiến đạt được mục đích, cậu vui vẻ buông anh ra , xong còn hôn một cái kêu lên má anh

Vương Nhất Bác cố gắng nhịn cười, anh đưa tay chỉ vào môi mình

"Nó cũng muốn được thơm..., nó ganh tị đấy"

Tiêu Chiến cười đưa hai cái răng thỏ ra, cậu đưa tay ôm lấy cổ anh ,hôn chụt lên môi anh một cái...

Vương Nhất Bác vui vẻ ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cậu vào lòng
Anh nói nhỏ bên tai cậu

"Tiểu Tán, em muốn đi cùng anh không? "

Tiêu Chiến tựa người vào lòng anh, cậu gật đầu

"Đi, chỉ cần đi cùng anh ở đâu em cũng đi...."

....

"Anh thích cậu ấy sao?"

Lam Uyển đứng ngoài cửa kính nhìn vào phòng bệnh, bên trong có hai người đang ôm chặt lấy nhau

Lam Dương tựa lưng vào tường, lòng ngực có chút khó chịu

"Nếu nói không có, thì là nói dối rồi... "

Lam Uyển thở dài cô đưa tay vỗ vai anh trai mình

"Sao anh không nói với cậu ấy, dù sao nói ra cũng sẽ dễ chịu hơn nhiều "

Lam Dương cười trừ, hắn không trả lời cũng không nhìn em gái mình, quay người bỏ đi...

Lam Uyển nhìn theo bóng lưng của anh trai mình khẽ lắc đầu, cô móc điện thoại trong túi ra ấn số điện thoại quen thuộc

Rất nhanh bên đầu dây liền có người nhất máy

"Anh à, em muốn đi ăn...

Nhanh đấy ...em đó sắp chết đến hơn rồi đây nè.."

Lam Uyển cúp điện thoại, cô quay người đi thẳng ra cổng

.....

Hai ngày sau Vương Nhất Bác làm thủ tục xuất viện cho Tiêu Chiến, hai người sau khi rời bệnh viện liền về nhà cuốn hành lí

Một tuần trước khi Tiêu Chiến tỉnh lại, Vương Nhất Bác có nhờ một người bạn của anh ở Lạc Dương tìm mua hộ anh một căn nhà , tiền bạc đã thanh toán anh cũng đã mướn người quét dọn sạch sẽ căn nhà, bây giờ hai người đi đến đó là có thể ở ngay..

Tiêu Chiến đến nơi chính là mệt đến cả người như cọng bún thiu , cậu đặt hành lí sang một bên tìm đến cái giường liền nhào xuống

"Mệt chết đi được... "

Vương Nhất Bác cười cười, anh cũng nén đồ đạc sang một bên, leo lên giường chui vào trong lòng cậu dụi dụi

"Tiểu Tán em biết hôm nay ngày mấy không? "

Tiêu Chiến nghĩ một lúc , đã lâu rồi cậu không xem lịch ,phải nghĩ một lúc mới ra

"Hình như là ngày 5 tháng 10 thì phải... Sao thế? Có chuyện gì à?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, anh vòng tay ôm lấy cậu vào lòng

"Không có gì, nghỉ ngơi đi..."

Tiêu Chiến cũng không nghĩ nhiều, cậu rút vào lòng anh nhắm mắt....

....

Tiêu Chiến ngủ một mạch đến trời tối, cậu tỉnh dậy thấy nhà cửa tối đen như mực , Tiêu Chiến đưa tay quơ quơ phía trước đứng dậy

Vương Nhất Bác đâu rồi, sao không bật đèn ?

Tiêu Chiến quay trở lại giường tìm lấy cái điện thoại, bật đèn lên tìm công tắc để bật đèn

Rất nhanh đã tìm thấy, Tiêu Chiến lò mò đi đến chưa kịp bật thì nghe thấy tiếng của Vương Nhất Bác

"Tiểu Tán... "

Tiêu Chiến liền nhanh chóng quay lại, ánh nến nhỏ bé ,nổi bật trong không gian tối đen như mực , Tiêu Chiến đặt điện thoại xuống bàn cậu đi đến gần anh ,

"Nhất Bác đây là sao vậy, hôm nay sinh nhật anh sao?"

Vương Nhất Bác đưa tay còn lại đỡ trán , anh cốc vào đầu cậu một cái

"Đến sinh nhật mình mà em cũng quên..."

Tiêu Chiến tròn mắt, thì ra hôm nay sinh nhật cậu à, từ lúc cậu
năm tuổi đến bây giờ cũng chưa từng trãi qua cái sinh nhật nào, có lẽ vì thế nên cậu cũng dần quên đi mất

Hóc mắt lại cay cay, Tiêu Chiến mỉm cười hạnh phúc

"Nhất Bác, cảm ơn anh..."

Cảm ơn anh vì đã cứu lấy cuộc đời em, cảm ơn anh vì đã xuất hiện trong cuộc sống của em....

"Không cho khóc , "

Vương Nhất Bác nhíu mày, anh kéo cậu ngồi xuống giường , đưa cái bánh kem nhỏ xuống trước mặt cậu

"Em mau ước đi..."

Tiêu Chiến nhìn anh, sau liền đưa hai tay vào nhau cậu nhắm mắt lại , rất nhanh sao đó liền mở mắt, chu môi phồng má thổi tắt cây đèn cầy

"Tiểu Tán của anh, sinh nhật vui vẻ... "

Nến bị thổi rồi nên bây giờ căn phòng liền tối đen trở lại, Tiêu Chiến bước xuống giường lò mò đứng dậy cậu muốn đi bật đèn

Vương Nhất Bác nhanh chóng bắt lấy cổ tay cậu, kéo cậu xuống giường

" Em phải đi đi bật đèn, tối chết đi được "

Vương Nhất Bác vươn tay "bộp " một cái ,thô bạo mở đèn ngủ trên đầu giường

"Mở đèn rồi này,"

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn anh, Vương Nhất Bác nhìn cậu chăm chú, Tiêu Chiến đột nhiên bật cười một cái

"Gì vậy, sao anh nhìn em dữ vậy, bộ trên mặt em có dính cái gì à?"

"Có"

Tiêu Chiến tròn mắt, đưa tay lau lau khuôn mặt

"Nó dính ở đâu cơ?"

Vương Nhất Bác nhìn cậu không rời mắt, " Nó dính ở đây nè"
Rồi nhanh chóng cuối đầu hôn lên môi cậu,

Tiêu Chiến ngẩn tò te, thì ra là trêu cậu à, Vương Nhất Bác là cái đồ đáng ghét

Tiêu Chiến nghiêng đầu né tránh, cậu đưa tay lên ngực anh đẩy anh ra

"Nhất Bác, chúng ta còn chưa có tắm đó..."

Vương Nhất Bác cầm lấy tay cậu cắn một cái

"Không được, anh không nhịn được nữa... "

Vừa nói xong liền cuối xuống hôn lên môi cậu, tay nhanh chóng luồn vào bên trong áo vuốt ve da tịt mềm mại, ba ngày được anh vỗ béo lại ,cũng đã có thịt hơn một chút rồi
Da thịt cậu rất mịn sờ vào cực kì kích thích

Tiêu Chiến rụt vai lại, vòng tay ôn lấy cổ anh

Vương Nhất Bác hôn đến mức Tiêu Chiến đầu óc trống rỗng, cậu nghiêng đầu thở hổn hển, Vương Nhất Bác luồn tay vào trong quần của cậu cầm lấy lấy tiểu đệ của cậu vuốt ve

Tiêu Chiến giật mình tóm lấy tay của anh lắc đầu

"Không cần a..."

"Thật sự không cần sao?"

Vương Nhất Bác nhìn chầm chầm Tiêu Chiến, ánh mắt anh anh làm Tiêu Chiến ngại đến đỏ cả man tai, cậu quay đầu ngại ngùng

Có thể nói cần sao ? Ngại chết cậu rồi..
Vương Nhất Bác là cái đồ xấu xa ..

"Ưm... Aha.."

Vương Nhất Bác mạnh mẽ cởi quần cậu ra, xong liền đem nó ném xuống đất

Anh mò đến lổ nhỏ của cậu ma sát, được lổ nhỏ ngênh đón anh liền cho hai ngón tay vào sâu bên trong , lổ nhỏ hút chặt lấy hai ngón tay của anh

Tiêu Chiến uống éo người hưởng thụ khoái cảm từ hai ngón tay của anh mang lại, cậu vòng tay ôm lấy cổ anh , vươn đầu hôn lên môi anh , cái lưỡi nhỏ nhắn mềm mại liếm láp đôi môi anh ,

Vương Nhất Bác rùng mình, ngón tay bên dưới ra vào liên tục, chất dịch nhờn chảy ra liên tục làm ướt một mảng to ga giường

Anh đưa tay đỡ lấy gáy cậu , hôn lên môi Tiêu Chiến , đầu lưỡi mạnh mẽ quấn lấy cái lưỡi mềm mại thích làm loạn của cậu, nút mát , dây dưa...

"Cởi cho anh đi,,,"

Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến xoay lại để cậu ngồi lên người mình, Tiêu Chiến bên dưới khó chịu vô cùng, cậu nhăn mặt cuối xuống úp mặt vào ngực anh ngại đến mặt đỏ như trái cà chua

"Hic ...anh tự làm không được sao? "

Vương Nhất Bác đẩy cậu ra, nhìn cậu ngại ngùng mà buồn cười

"Em ngại sao? Vậy thì anh không làm nữa nhé..."

Tiêu Chiến muốn khóc, bên dưới liên tục kêu gọi, nó muốn được lấp đầy ..

Tiêu Chiến ngứa ngáy khó chịu vô cùng , cậu nhăn mặt uống éo cơ thể

Bàn tay nhỏ nhắn đưa xuống quần anh , bắt đầu cởi ra

Vương Nhất Bác hài lòng nhìn cậu, anh tóm lấy cổ tay cậu đặt vào tiểu đệ đang cứng lên của anh, Tiêu Chiến giật mình muốn rụt tay lại...
Rõ ràng của hai người đều như nhau, bất quá thì của anh to hơn cậu thôi ,cậu có gì phải ngại chứ???

"Nhất Bác... Ưm cho em, em muốn.. Hic"

Vương Nhất Bác bị vẻ mặt của cậu làm cho sụp đổ, anh vốn dĩ muốn trêu cậu một chút , nhưng mà nhìn vẻ mặt của cậu anh liền không nỡ..
Vương Nhất Bác từ đó đến giờ chỉ đầu hàng khi ở trước mặt Tiêu Chiến

Ngay từ lần đầu gặp mặt, anh vì ánh mắt của cậu lần đầu tiên thay đổi quy tắc của mình, vì cậu mà sợ hãi, vì cậu mà cười nhiều hơn , vì cậu mà nhân nhượng với người anh không thích...

"Nói yêu anh đi..."

Tiêu Chiến tay chống lên lòng ngực anh, từ miệng nhỏ phát ra những ân thanh mê người..

"Nhất Bác.. Ưm em yêu anh..."

Vương Nhất Bác hài lòng, anh nhất người cậu lên , cầm lấy tiểu đệ của mình nhẹ nhàng đẩy vào sâu bên trong cậu...

....

Hì:v
Thêm một bộ nữa sắp hoàn, sắp đạt giải lười quốc gia rồi, nữa năm mới hoàn chưa được hai bộ
X﹏X  o(╯□╰)o

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro