C 71:

EDITOR: Phỉ Botulinum

Dưới tàng đào hoa

Đào hoa túy

Đào hoa?

Nơi nào có đào hoa đây?

Đều đã hóa thành bùn xuân, tìm không được một tia hình bóng.

Đào Nguyên tiên cảnh, đã thành một mảnh hoang tàn, những người nơi này, cứ từng người, hoặc rời đi, hoặc tiêu thất, chỉ còn lại một mảnh tàn ảnh, hôi phi yên diệt ( biến thành tro bụi).

Nhân luân là, nhất túy giải thiên sầu ( một túy giải ngàn sầu).

Một chén lại một chén, rượu vào khổ tâm, nhưng vì sao sầu càng sầu?

"Ta chưa từng biết, ngươi còn có thể uống rượu." Gió, nhẹ nhàng mang theo hắc phát phiêu dật, lại nhẹ nhàng hạ xuống, nam tử khoác trên người một bộ hoa phục.

Đi tới ngồi cạnh nam nhân bạch phát ( tóc trắng) đang độc ẩm, nam tử đưa tay đè lại bàn tay đang rót rượu của Cầm Hoa, nói rằng: "Đừng uống nữa, uống liền thật sự sẽ say."

"Lo lắng ta uống sạch rượu ngon Thiên giới của ngươi sao?" Nam nhân cười khẽ một tiếng, bàn tay bị đè khẽ vòng một chút, tránh sự can ngăn của người nọ,lại rót đầy một chén rượu, cứ thể uống cạn.

"Nhìn ngươi yêu thích như vậy, ta làm sao có thể keo kiệt." Nam tử lại một lần ngăn cản động tác Cầm Hoa đưa tay nắm bầu rượu, đối đầu ánh mắt của đối phương, chỉ cười nhạt một tiếng, nói rằng, "Chuyện ngươi muốn làm, ta ngăn cản không được, ngươi muốn uống rượu, ta cũng không thể ngăn cản , ngược lại để để ta giúp ngươi đi."

Cầm Hoa cúi đầu mỉm cười, liền đưa tay cầm rượu trở về, nói: "Đem tất thảy rượu ngon ngươi cất giấu đều lấy ra."

Nam tử vung ống tay áo lên, trên bàn nhất thời xuất hiện mấy bình rượu bạc tinh xảo, mùi rượu thơm nồng xông vào mũi, chỉ là nhẹ nhàng ngửi một cái, liền làm cho tâm người say mê.

Nam tử trước tiên thay Cầm Hoa châm một chén rượu, sau đó lại rót đầy chén mình.

"Ta cùng ngươi uống." Nam tử cầm lên chén rượu của mình, hướng Cầm Hoa nói.

"Được! Có Thiên Tôn theo ta cùng uống rượu, Cầm Hoa uống thậtt tận hứng." Dứt lời, nam nhân ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, khóe môi hạ một chút chất lỏng, chiếc lưỡi hồng nhạt nhẹ nhàng liếm đi.

Nam tử hơi liếc mắt tránh đi dáng vẻ say rượu của Cầm Hoa, tiếp tục rót đầy chén rượu của cả hai, một bên ôn nhu nói: "Sự tình của Vô Qua, ta đều nghe nói qua , ta biết trong lòng ngươi rất khó chịu, nếu như say rượu khiến ngươi có thể phát tiết mọi sầu bi tích tụ trong lòng, ta liền theo ngươi, nhất túy phương hưu ( không say không về).

"Vô Qua..." Nam nhân nhẹ nhàng ghi nhớ cái tên trong miệng, cúi đầu cười khổ một tiếng, cầm chén rượu lên lại uống sạch sẽ, "Hắn sẽ hận ta, hận người sư huynh như ta, người vừa vô năng lại tàn khốc, như vậy ta... Còn có thể là sư huynh của hắn sao? Một vạn năm... Ha ha ha..."

Là cười, hay là khóc?

"Ha ha ha... Ta cư nhiên lại hạ thủ , ta thật sự đem hắn phong ấn tại đáy vực sâu, một vạn năm cô tịch, ta làm sao có thể nhẫn tâm như vậy?" Nam nhân cười khổ ,sợi tóc trắng như tuyết có chút tán loạn buông xuống trên ngọc thạch lạnh lẽo, Cầm Hoa lúc này, như thế nào lại giống như ngày thường lạnh lùng vô tình.

Nhưng chính là nam nhân vẫn liều chết chống đỡ, càng khiến người ta đau lòng.

Thế mà phần bi thương này,lại chỉ có thể giấu ở trong lòng.

"Ngươi cũng vì muốn tốt cho hắn, nếu như không đem hắn phong ấn lại, kể cả ngươi không ra tay, cũng sẽ có những người khác xuất thủ, cho dù Vô Qua khi đó đã thành Ma thành Thần, nhưng chung quy vẫn là lần đầu tu luyện, không có cách nào chống sự vây công của người khác, e là nguy hiểm đến tính mạng." Nam tử hơi cau mày, muốn đem tay đặt trên lưng nam nhân trấn an, nhưng cuối cùng vẫn là lặng lẽ thu hồi lại.

"Vạn năm sau sau đó, Vô Qua đã có thể dung hợp Ma Thần chi công, khi đó cho dù có người thật sự muốn giết hắn, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ, hắn sẽ hiểu rõ tấm lòng ngươi." Nam tử an ủi.

Cầm Hoa thấp giọng cười lắc lắc đầu: "Không phải ... Không chỉ là vấn đề này, ngươi không hiểu."

Thở dài, Cầm Hoa trực tiếp đem chén ngọc ném sang một bên, tay cầm bầu rượu lên ngửa đầu mà uống,dịch rượu thơm nồng thấm ướt vạt áo nam nhân, thẩm thấu bạch sắc y phục.

"Tình Túy..." Nam nhân vịn vào lan can bạch ngọc thấp giọng gọi , nhìn ngắm thánh liên bên trong thiên trì nở rộ liền nhẹ giọng nói rằng, "Tình Túy, tại sao ngươi lại đặt danh tự như vậy?"

Nam tử phía sau, trầm mặc không nói gì.

Cầm Hoa tiếp tục nói: "Tình say ngàn năm, say rồi ý niệm lại một năm nữa, Tình Túy, ngươi cũng cảm thấy ta rất tuyệt tình đúng không? Tại sao không mắng ta , có thể lúc đó ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."

Phía sau đột nhiên xông lên một cái ôm vững chắc, làm cho cầm Hoa nghẹn lời.

"Ta nguyện ý chờ ngươi, bao lâu cũng nguyện ý, " nam tử gắt gao ôm nam nhân trong lồng ngực từng tiếng nói rằng, "Một năm cũng tốt, một vạn năm cũng được, cho dù Luân Hồi chuyển thế ta cũng nguyện ý chờ ngươi. Thiên thế vạn thế, đều có một nam nhân say tình mà chờ ngươi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ điểm này là tốt rồi."

"Tình Túy ——" nam nhân thấp giọng gọi tên nam tử độc thuộc về hắn, tựa trong lồng ngực ấm áp ở phía sau, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Tiên ba mờ ảo, mây mù lượn quanh, ái tình cùng say mê kéo dài, nhẹ nhàng biến hóa sâu đậm.

"Cầm Hoa!"

Nam tử kéo ra xiêm y bán mở, nam nhân cảnh "xuân" vô hạn hiện ra, hắn không thể làm như thế, hắn làm sao có thể nhiễm tình dục thông thường mà ôm Cầm Hoa?

Hắn vừa nãy đang làm gì?

Hắn vừa nãy làm cái gì vậy?

Hắn lại đem Cầm Hoa đẩy ngã ở trên bàn đá, hôn môi nam nhân, lôi kéo y phục của nam nhân, hai tay không còn nghe theo sự sai khiến bình thường nữa mà cấp thiết tìm kiếm dưới thân thể sạch sẽ của nam nhân.

Hắn yêu Cầm Hoa, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới cưỡng cầu Cầm Hoa làm chuyện này.

Nhưng là vừa nãy ——

"Tình Túy..."

Nghe được nam nhân gọi mình, nam tử ngẩng đầu lên nhìn về phía Cầm Hoa bị chính mình đẩy sang một bên , tuyết phát tán loạn buông xuống trên da thịt trắng sứ, lẫn một tia mất trật tự, khiến hắn không thể hô hấp bình thường được.

Đối diện với ánh mắt quan tâm của Cầm Hoa nhưng hắn chỉ nhìn thấy cặp mắt trong suốt lộ ra biểu tình men say đầy mông lung.

Vì yêu mà say rồi sao?

"Ta... Ta vừa nãy... Xin lỗi." Hắn là muốn an ủi Cầm Hoa, cũng không phải thừa dịp nam nhân say rượu tâm loạn thời gian làm ra chuyện cầm thú kia.

"Vì sao phải hướng ta xin lỗi?" Nam nhân lấy tay chống đất, một chút đem thân thể dời đến bên cạnh Thiên Tôn, thấp giọng nói rằng, "Ngươi và ta mến nhau ngàn năm, lẽ nào ngươi không hề nghĩ rằng muốn ôm ta sao?"

"Cầm Hoa, ta chỉ cần nhìn thấy ngươi là tốt rồi, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta là tốt rồi, ta làm sao có thể vấy bẩn ngươi được?" Nam tử thở dài nói một câu, đưa tay muốn kéo lên y phụ rũ xuống của nam nhân.

Nam nhân liền chặn lại tay Thiên Tôn, thản nhiên nói: "Ta không đáng để ngươi đối xử như vậy, ta cũng không phải thượng tiên sạch sẽ không tì vết như trong mắt ngươi, Tình Túy, ngươi hiểu không? Ta đã sớm không còn sạch sẽ ."

Hắn thì làm sao có thể xứng với tình yêu đơn thuần như vậy?

Dùng sức nắm lấy bàn tay của Tình Túy, nam nhân từng câu từng câu một nói rằng: "Ta đã sớm không sạch sẽ , không sạch sẽ ..."

"Vậy thì sao, ở trong mắt ta, ngươi mãi mãi vẫn là ngươi." Nam tử cầm lên tay Cầm Hoa có chút run, hạ môi lưu lại dấu ấn ôn nhu.

Nam nhân ngắm nhìn nam tử trước mắt say mê, chợt sững sờ một trận rồi lộ ra một nụ cười ôn nhu: "Vậy ngươi liền ôm ta, Tình Túy, ôm ta..."

Để ta nhớ kỹ ngươi...

Đời đời kiếp kiếp, vĩnh vĩnh viễn viễn đều nhớ kỹ ngươi.

Để ta nhớ kỹ tình yêu của ngươi, để ta nhớ kỹ say mê của ngươi.

Đời này kiếp này, ta Cầm Hoa nợ ngươi phần ân tình này.

Nếu như có một ngày như vậy, hãy để ta được yêu ngươi, nhớ nhung ngươi, nếm thử phần tương tư này, một lòng duy nhất hướng về tình cừu.

Hai người ôm nhau giữa đất trời Thiên Giới, gắt gao quấn quýt cùng nhau.

Uy nghiêm? Vô tình? Ngụy trang?

Vào giờ phút này, từ lâu đã vứt bỏ sang một bên.

Khói sóng mênh mông, không ngăn cản được phần nào cảnh "xuân".

"Ngươi... Thật sự đồng ý sao?"

Trút bỏ xiêm y, cơ thể trần trụi từ lâu đã đồng thời quấn quýt ,bởi vì yêu thương tràn ngập cảm xúc mãnh liệt này mà mồ hôi lấm tấm thấm trên làn da, hơi thở trộn lẫn với mùi rượu thoang thoảng, thật không biết người say vì rượu, hay người say vì tĩnh.

Thiên Lý? Sư mệnh?

Vào giờ phút này, với Cầm Hoa điều trọng yếu nhất chỉ có nam tử yêu mình sâu đậm kia.

Không cần ngôn từ để hình dung, nam nhân trực tiếp dùng hành động của bản thân nói lời giải đáp cho Thiên Tôn.

Chủ động thả lỏng thân thể, ôm ấp nam tử đang đặt ở trên người, Cầm Hoa cắn cắn môi, cuối cùng vẫn là mở ra hai chân, ma sát Thiên giới Chí Tôn.

Phần chủ động này, đã đầy đủ đánh tan lý trí của Thiên giới Chí Tôn ngay tức khắc.

Cho dù là xuống Địa ngục, cũng sẽ không hối tiếc.

Nam tử đang cúi đầu tinh tế hôn hắn xưa nay đều không hy vọng xa vời nắm giữ khối thân thể này, sạch sẽ, dẻo dai, mỗi một tấc trắng mịn đều đã đủ khiến hắn vạn kiếp bất phục. ( đời đời muôn kiếp không trở lại được)

Nhẹ nhàng ngậm vào thứ mềm mại của nam nhân , bên tai liền vang lên tiếng kêu rên ẩn nhẫn chỉ thuộc về nam nhân.

Nam tử càng thêm ra sức lấy lòng nam nhân, cho đến lúc Cầm Hoa đem tay hắn xen vào mái tóc đen mượt, khẽ run lên vì chiếm được yêu thích, sau đó một hồi cuộn mình, cơ thể mềm mại tê liệt bất động trên mặt đất.

Thánh Liên khi nhiễm màu tình dục, sẽ có bộ dáng như thế nào?

Khi thấy Cầm Hoa dùng con mắt có chút ẩm ướt nhìn hắn thì hắn tựa hồ nhìn thấy ma kiếp của chính mình.

Cam nguyện biến thành Ma kiếp ——

Một tấc một tấc hôn lên thân thể của nam nhân, thưởng thức mỗi phần mỹ vị.

Nam tử ôm lấy thân thể Cầm Hoa, hôn lên đôi môi nam nhân, chầm chậm tiến vào cấm địa mềm mại mà lại cực nóng kia. Bàn tay đặt trên bả vai Thiên Tôn hơi nắm chặt, cho dù đau đớn lần đầu tiên đã qua, nhưng mà lần thứ hai khi bị dị vật tiến vào thì thân thể của nam nhân vẫn thấy căng thẳng.

Chỉ là lần này, không quá khẩn trương, cũng không cảm thấy cõi lòng tan nát.

Hắn là yêu Tình Túy, chứ không phải vì muốn đền bù nam tử mà để Tình Túy ôm hắn.

Như vậy ——

Hắn cần gì phải câu nệ?

Đem đời này kiếp này một lần điên cuồng cuối cùng,toàn bộ phá tung.

Mở ra hai chân, thu nạp toàn bộ phân thân của nam tử, nơi ấy sưng lên đau đớn kiến Cầm Hoa khẽ cau mày, nhưng nam nhân rất nhanh gạt đi nỗi đau, dây dưa quấn quýt với thân thể nam tử.

Cự vật to lớn xông tới làm cho nam nhân không khỏi nức nở một hồi, mồ hôi ẩm ướt dính trên thân thể đượm tình dục, chỉ là... Vẫn chưa đủ... Còn thiếu rất nhiều...

Cho dù say, cũng phải say đến hồ đồ! Say đến chết mới ngừng ! Say đến quên mình !

Ngươi không phải Thiên Tôn, ta không phải thượng tiên.

Chỉ có Tình túy, chỉ có Cầm Hoa...

"Tình Túy... Dùng sức ôm ta..." Nam nhân nhẹ giọng kêu lên, lần lượt cuồng loạn giống như tình ái bên trong thân thể mà bỏ mặc chính mình dần đắm chìm vào tình dục sa đọa.

Phóng túng rên lên, rồi gào khóc.

Ôm lấy thật chặt.

Mỗi lần cự vật va chạm vào bên trong liền cảm thụ được nơi tư mật chặt chẽ liên tiếp co rút, điên cuồng chiếm lấy, điên cuồng đung đưa, hắc phát bạch phát dây dưa với nhau.

Thanh ti vạn thiên, kết tóc ăn thề.

Tam sinh tam thế, vĩnh viễn không hối hận!

Trên đỉnh Cửu tiêu, Tru Thần nhai.

Tuyệt vọng nhìn điên cuồng qua đi, là quay về làm thiên nhân yên lặng xa cách.

Một lần nữa phủ thêm tuyết y, nghênh gió khiêu vũ.

Ngón tay lướt trên cổ cầm, tơ tình đứt quãng.

Thượng bất đắc thiên, hạ bất kiến địa, ở trên đỉnh núi cô tịch này, ngồi xuống gảy một khúc cửu tiêu hoàn bội.

"Thế gian nan đắc song toàn pháp,bất phụ Như Lai bất phụ khanh..."*

Ngân nga giữa thiên địa nỉ non, chỉ có nam tử đang đứng thẳng trong thiên cung mới có thể thấu hiểu được phần nào.

*"Thế gian nan đắc song toàn pháp

Bất phụ như lai bất phụ khanh"

"Thế gian không có chuyện vẹn cả đôi đường

Vừa không phụ Phật, lại không phụ người."

"Bất phụ như lai bất phụ khanh" là một câu ví von thường gặp, có nguồn gốc từ một bài thơ của Đại Lai Lạt Ma đời thứ 6 của Tây Tạng. Câu này đứng riêng có thể hiểu là mọi chuyện đều tốt đẹp, nhưng bởi vì nó có một câu đi trước "Thế gian nan đắc song toàn pháp", thành ra chỉ cần nói sau thôi người ta cũng đủ nghĩ đến chuyện bất đắc dĩ, phải lựa chọn mộ trong hai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammei