Chương 7🐈 🌿🍓🐈⬛
Ngày hôm sau, Jihoon và Sanghyeok đã có mặt từ sớm và làm theo lời giận của cô ý ta là không được để pheromone của cả hai tiếp xúc trước khi chuẩn bị kiểm tra độ phù hợp, nên Jihoon đã rất hạn chế không để pheromone của mình phủ lên người em, Saghyeok thì em hơi lo lắng vì không ngửi thấy mùi hương an ủi quên thuộc.
Cô y tá đưa cho Sanghyeok và Jihoon hai chiếc vòng tay điện tử nhỏ màu trắng. “Nào, hai đứa đeo vào cổ tay đối diện nhau. Chiếc vòng này sẽ đo đạc phản ứng sinh học và sự hòa hợp pheromone khi hai đứa ở gần nhau. Quá trình này sẽ diễn ra trong mười lăm phút.” Cô y tá dặn dò thêm, “Các bạn có thể ngồi đợi ở góc phòng này, giữ khoảng cách khoảng một mét, và cố gắng thả lỏng nhất có thể. Đừng cố gắng kiểm soát pheromone của mình, hãy để mọi thứ diễn ra tự nhiên.”
Sanghyeok và Jihoon ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn cách nhau đúng một mét theo lời dặn. Không khí giữa họ lập tức trở nên căng thẳng tột độ không phải vì xung đột, mà vì sự chờ đợi. Cả hai đều cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng chiếc vòng tay bắt đầu nhấp nháy đèn báo hiệu đã kích hoạt.
Jihoon, là một Alpha trội, theo bản năng phóng thích một lượng pheromone bạc hà nồng nàn hơn bình thường. Mùi bạc hà lạnh lẽo, mạnh mẽ này không mang tính đe dọa, mà là sự lo lắng, pha lẫn khao khát chiếm hữu. Hắn cố gắng kiểm soát, nhưng sự căng thẳng khiến mùi hương này trở nên gay gắt, như một làn gió lạnh bất chợt.
Sanghyeok, vốn là một Omega nhạy cảm, ngay lập tức cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Em hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh. Nhưng pheromone bạc hà mạnh mẽ của Jihoon lại kích hoạt bản năng của em. Mùi dâu tây ngọt ngào, mọng nước của em bỗng trở nên dày đặc và mãnh liệt hơn hẳn, không còn là sự ngọt ngào an ủi mà là một sự mời gọi, một lời đáp lại bản năng đối với sự kích thích từ Alpha
.
Chiếc máy đo đạc trên bàn cô y tá bắt đầu hiển thị các chỉ số tăng vọt.
“Alpha Pheromone Index: Tăng 25%.”
“Omega Pheromone Index: Tăng 30%.” “Heart Rate Fluctuation: +15.”
Sanghyeok cảm thấy như có một luồng nhiệt ấm áp cuộn chảy trong người khi hít phải mùi bạc hà của Jihoon. Cảm giác tủi thân lúc nãy bị xua tan, thay vào đó là một sự an toàn, gần gũi đến lạ. Em vô thức nghiêng người về phía trước một chút, như muốn rút ngắn khoảng cách một mét đó.
Jihoon thấy hành động này của Sanghyeok, hô hấp gần như ngừng lại. Mùi dâu tây mãnh liệt của em đánh thẳng vào khứu giác, kích thích bản năng chiếm hữu tột độ của hắn. Hắn phải siết chặt tay vào thành ghế để kiềm chế không lao tới ôm lấy em. Mùi hương này như muốn nói: “Tớ tin cậu, tớ cần cậu.”.
“Hyeok, cậu... cậu có ổn không?” Jihoon khẽ thì thầm, giọng khàn đặc. Hắn không dám tiến lại gần hơn, sợ sẽ phá hỏng bài kiểm tra.
Sanghyeok lắc đầu nhẹ, môi cắn chặt: “Tớ ổn. Chỉ là... mùi của cậu hơi mạnh.” Câu nói đó vừa là than phiền, vừa là một lời thừa nhận.
Trong mười phút còn lại, cả hai chìm trong sự tương tác pheromone im lặng. Mùi bạc hà và dâu tây xoắn xuýt vào nhau trong không khí. Lúc đầu là sự va chạm, sau đó là sự hòa quyện hoàn hảo, tạo ra một mùi hương hỗn hợp mới, êm dịu và quyến rũ đến mức cô y tá phải mỉm cười kín đáo. Chỉ số tương thích trên màn hình liên tục dao động ở mức rất cao.
Khi tiếng "bíp" vang lên báo hiệu kết thúc, cả hai đồng thời thở phào nhẹ nhõm, như vừa trải qua một cuộc chiến nội tâm. Cô y tá bước đến, tháo vòng tay cho họ và mỉm cười đầy ẩn ý:
“Các chỉ số sinh học và phản ứng pheromone của hai đứa rất... khả quan. Mùi hương của hai đứa gần như đã phản ứng với nhau ngay lập tức.”
Jihoon không thể chờ đợi thêm: “Cô ơi, kết quả... kết quả chính thức là bao nhiêu ạ?”
Cô y tá đưa cho Jihoon chiếc phong bì dán kín, nhìn cả hai đầy trìu mến: “Kết quả chính thức sẽ được gửi về trường vào ngày mai. Cô chỉ có thể nói một câu thôi. Với phản ứng mạnh mẽ như thế này, nếu không phải là người yêu, thì chắc chắn là Định Mệnh rồi! Chúc mừng hai đứa!”
Jihoon nhận lấy phong bì, ánh mắt rực sáng. Hắn quay sang nhìn Sanghyeok, nụ cười chiến thắng hoàn toàn thay thế vẻ lo lắng. Sanghyeok chỉ biết đỏ mặt, khe khẽ đẩy nhẹ khuỷu tay hắn: “Về thôi, đồ ngốc. Về lớp!”
Sau khi Jeong Jihoon rời đi trước với vẻ mặt đắc thắng, Choi Hanseol bước vào phòng y tế với sự tự tin pha lẫn một chút liều lĩnh. Cậu ta phải chứng minh rằng Alpha không chỉ có mỗi Jihoon.
“Em muốn kiểm tra độ phù hợp với Omega này. Em đã nộp đơn rồi,” Hanseol nói, giọng điệu dứt khoát.
Cô y tá mỉm cười, ánh mắt có chút nghi ngờ khi nhìn Hanseol, nhưng vẫn chuyên nghiệp đưa cho họ hai chiếc vòng tay điện tử. “Tốt thôi. Cũng như lúc nãy, hai đứa đeo vào, ngồi cách nhau một mét và cố gắng thư giãn nhé.”
Sanghyeok vẫn còn hơi chút ngượng ngùng và tủi thân sau cuộc đối đầu nhỏ lúc trước, nhưng em chấp nhận đeo chiếc vòng. Em ngồi đối diện Hanseol, giữa họ là một khoảng cách vô hình, lạnh lẽo hơn hẳn so với lúc em ngồi cùng Jihoon.
Chiếc vòng tay bắt đầu nhấp nháy. Hanseol ngay lập tức giải phóng pheromone. Mùi gỗ đàn hương khô khốc của cậu ta không hề có sự ấm áp, an ủi, mà thay vào đó là một sự áp đặt, một tuyên bố mạnh mẽ về vị thế Alpha, như muốn chứng minh rằng cậu ta không kém cạnh Jihoon. Mùi hương này quá gay gắt và thiếu đi sự tinh tế.
Sanghyeok lập tức cảm thấy khó chịu. Thay vì bị cuốn hút như với mùi bạc hà của Jihoon, mùi gỗ đàn hương này lại khiến em có cảm giác như bị bao vây, bị ép buộc. Pheromone dâu tây ngọt ngào của em không lan tỏa tự nhiên để đáp lại, mà bị thu lại, co cụm lại như một hành động tự vệ.
Chiếc máy đo đạc trên bàn cô y tá bắt đầu hiển thị các chỉ số dao động bất ổn:
“Alpha Pheromone Index: Tăng 20%.”
“Omega Pheromone Index: Giảm 5%.”
“Pheromone Harmony Index: 38%.”
Hanseol, với đôi mắt đầy khao khát nhìn Sanghyeok, thấy pheromone dâu tây của em không phản ứng mãnh liệt như hắn mong đợi, liền càng lúc càng lo lắng. Sự lo lắng này khiến pheromone gỗ đàn hương của hắn càng trở nên nồng nặc và mang tính xâm lấn hơn.
“Hyeokie, cậu không cần phải lo lắng đâu. Tớ chắc chắn chúng ta sẽ có điểm số cao hơn... ai đó,” Hanseol cố gắng nói chuyện để xoa dịu không khí.
Nhưng lời nói đó lại càng khiến Sanghyeok thêm căng thẳng. Em nhíu mày, hai tay vô thức đan chặt vào nhau. Em cảm thấy áp lực từ Hanseol, từ sự mong muốn thắng cuộc của cậu ta. Mùi dâu tây của em chỉ còn là một chút hương thơm mỏng manh, không đủ sức làm dịu mùi gỗ đàn hương đang chà xát khó chịu vào khứu giác em.
“Hanseol, cậu đang quá căng thẳng,” Sanghyeok khẽ nói, giọng có chút run rẩy. “Mùi của cậu... nó hơi làm tớ ngột ngạt.”
Lời thừa nhận này như một gáo nước lạnh tạt vào sự tự tin của Hanseol. Cậu ta vội vàng cố gắng thu lại pheromone, nhưng sự lúng túng chỉ khiến chúng bùng lên rồi lại xẹp xuống một cách không kiểm soát, làm gián đoạn sự hòa hợp vốn đã ít ỏi.
Mười lăm phút kết thúc trong một sự im lặng nặng nề. Cô y tá bước đến, nhìn bảng chỉ số với vẻ mặt hơi thất vọng, rồi nhanh chóng tháo vòng tay cho cả hai.
“Ừm... các chỉ số của hai đứa... có vẻ là ôn hòa, nhưng không thực sự tương thích hoàn hảo,” cô y tá nói một cách uyển chuyển. Cô đưa cho Hanseol chiếc phong bì kiểm tra, không còn vẻ nhiệt tình như lúc nãy.
Hanseol đón lấy phong bì, cảm giác như một khối đá đè nặng trong lồng ngực. Cậu ta nhìn Sanghyeok, người đang vội vã đứng dậy và đi về phía cửa.
“Hyeokie, cậu...” Hanseol gọi.
Sanghyeok quay đầu lại, mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt không thể che giấu được sự mệt mỏi: “Tớ mệt rồi, Hanseol. Tớ mong cậu có một kết quả tốt. Tớ về lớp trước đây.”
Khi Sanghyeok bước ra ngoài, mùi gỗ đàn hương của Hanseol trong phòng y tế sụp đổ. Nó không còn hung hăng nữa, mà chuyển thành một mùi vị cay đắng của sự thất vọng và cô độc. Cậu ta siết chặt chiếc phong bì trong tay, biết rõ khoảng cách một mét giữa hắn và Lee Sanghyeok không chỉ là quy tắc kiểm tra, mà quy tắc cậu ta không được lại gần Lee Sanghyeok
Jihoon đã đứng tựa lưng vào tường đối diện phòng y tế, bàn tay lóng ngóng cầm chiếc phong bì kết quả của mình, vẻ mặt lúc đầu là sự kiêu ngạo không che giấu. Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc cánh cửa phòng y tế mở ra và Lee Sanghyeok bước ra với vẻ mặt khó chịu, mệt mỏi, sự kiêu ngạo đó đã tan biến hoàn toàn, thay bằng một cơn giận dữ lạnh lẽo.
Mắt hắn sắc lạnh nhận ra đôi mắt rưng rưng của em, và quan trọng hơn, hắn ngửi thấy mùi gỗ đàn hương khô khốc, nồng nặc vẫn còn vương vấn trên áo em, dù đã mờ nhạt nhưng đủ để kích hoạt bản năng Alpha bảo vệ. Mùi hương khó chịu này là bằng chứng rõ ràng cho sự công kích pheromone mà Hanseol đã gây ra.
Không nói một lời, Jeong Jihoon bước sải chân đến, kéo mạnh Sanghyeok vào lòng, ôm em chặt đến mức em phải thốt lên một tiếng ngạc nhiên. Hắn vùi mặt vào hõm cổ em, hít lấy hít để.
Cùng lúc đó, hắn phóng thích một lượng lớn pheromone bạc hà của mình. Mùi hương này bùng nổ, không còn là sự lạnh lẽo nữa, mà là một luồng hơi ấm áp, mạnh mẽ bao bọc lấy em, như một tấm chăn nhung cố gắng xoa dịu và tẩy rửa những dấu vết khó chịu còn sót lại của gỗ đàn hương. Hắn dùng mùi hương của mình để tuyên bố quyền sở hữu và xua tan sự căng thẳng trong em.
“Hừm, mùi gỗ đàn hương khó chịu quá! Sao cậu ta lại bám mùi dai như vậy? Quá thô thiển!” Jihoon lầm bầm, giọng điệu vừa là trách móc Hanseol, vừa là than vãn về sự khó chịu em phải chịu đựng. Hắn dụi đầu vào tóc em, cố gắng trấn an mùi dâu tây mỏng manh, có chút chua xót vì căng thẳng của em.
Sanghyeok, bị bất ngờ nhưng không hề kháng cự, vùi mặt vào ngực hắn, hít một hơi thật sâu. Pheromone bạc hà của Jihoon như một liều thuốc an thần, lập tức làm dịu đi sự ngột ngạt và buồn tủi.
“Jihoon...” Em khẽ gọi, giọng nghẹn lại. “Tớ thấy khó chịu quá... Mùi của Hanseol quá mạnh và... áp lực...”
“Suỵt. Ngoan, có Hoon ở đây rồi.” Jihoon ôm em chặt hơn, tay xoa xoa sau gáy em. Pheromone bạc hà càng lúc càng nồng hơn, mang theo thông điệp rõ ràng: ‘Omega này đã được trấn an và thuộc về Alpha này.’ Hắn tiếp tục thì thầm: “Cậu ta là một Alpha thiếu tinh tế, không biết cách đối xử nhẹ nhàng với Omega nhạy cảm của mình. Pheromone cũng hung hăng, thiếu đi sự tôn trọng.”
Hắn buông em ra một chút, dùng ngón tay cái lau đi giọt nước mắt đã lăn dài trên má em. Ánh mắt hắn đầy sự bảo bọc và chiếm hữu.
“Không cần bận tâm đến kết quả đó, Hyeok. Kết quả tốt nhất là khi cậu cảm thấy thoải mái, và cậu đã không hề thoải mái. Chỉ số gì đó không quan trọng. Quan trọng là cậu có bị mùi của ai đó làm cho mệt mỏi hay không.”
Jihoon đưa tay, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc phong bì Hanseol vừa đưa cho Sanghyeok, rồi nhăn mặt quăng nó vào thùng rác gần đó mà không thèm mở ra.
“Tớ đã nói rồi, hyeok là của tớ. Kết quả của bất kỳ Alpha nào khác đối với cậu đều là 0%.” Hắn nói chắc nịch, rồi nắm chặt tay em, kéo em về phía lớp học. Mùi bạc hà của hắn phủ kín con đường họ đi, như một lời tuyên bố không cần lời nói với bất kỳ Alpha nào dám bén mảng.
────୨ৎ───
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro