Chương 20

Đã trôi qua bốn mươi tám giờ thời hạn chót mà Kim Hyukkyu đã đặt ra. Ánh sáng xanh lạnh lẽo vẫn bao trùm phòng thí nghiệm, mọi hy vọng gần như đã tắt.
Đội ngũ đang chuẩn bị cho những can thiệp cuối cùng, khi bất ngờ, tiếng cảnh báo chói tai từ máy EEG vang lên.

"Gì thế này? Sóng... Sóng alpha đang xuất hiện!" Son Siwoo hét lên, mắt dán chặt vào màn hình. Anh ta không thể tin vào biểu đồ đang nhảy múa trước mặt mình.

Đường biểu đồ đột ngột nhấp nhô, sóng alpha dấu hiệu của sự thư giãn và tỉnh táo đang mạnh lên một cách khó tin, đánh tan các sóng theta yếu ớt trước đó.
Hyukkyu lao đến màn hình, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc tột độ. "Không thể tin được! Nó đang... Nó đang cộng hưởng với một tần số nào đó! Tần số này... không phải của Sanghyeok! Nó quá lạ lẫm và phức tạp!"

Đúng lúc đó, mùi gỗ đàn hương của Jihoon, thứ đã dịu đi suốt 48 giờ qua, bỗng nhiên bùng nổ dữ dội. Pheromone của hắn không mang tính trấn tĩnh hay giận dữ, mà mang tính kêu gọi, tìm kiếm một thứ gì đó vô hình. Nó dâng lên rất nhanh, gần như áp đảo mọi hệ thống lọc mùi trong phòng.

Jihoon đang co giật nhẹ. Trên màn hình, sóng alpha tiếp tục tăng, cao vút như một ngọn núi lửa sắp phun trào, dường như hắn sắp tỉnh lại.

"Nó đang gọi một tín hiệu đồng loại! Một tín hiệu đã được mã hóa sâu trong tiềm thức!" Hyukkyu nói, cố gắng phân tích đoạn mã đang nhảy loạn xạ trên màn hình phụ. Sự phức tạp của tần số này nằm ngoài mọi logic sinh học mà anh ta từng nghiên cứu.

Thế rồi, ngay đỉnh điểm của sự bùng nổ, khi mọi người nghĩ rằng Jihoon sắp mở mắt—

"Tít! Tít! Tít! KẾT NỐI BỊ NGẮT!"

Đường sóng alpha đột ngột biến mất, rơi thẳng xuống mức theta yếu ớt như trước. Mùi gỗ đàn hương bùng nổ rồi tắt ngấm, chỉ còn lại sự yên lặng đến đáng sợ.

Park Morgan thảng thốt: "Kết nối vừa bị ngắt hoàn toàn! Có ai đó đã chặn tần số cộng hưởng đó! Và..." Morgan nhìn xuống Jihoon, người lại trở nên bất động.

"Không có dấu hiệu tỉnh lại," Hyukkyu nói, giọng anh đầy thất vọng. Anh đưa tay xoa trán, cố gắng trấn tĩnh. "Kích thích quá mạnh khiến nó gần tỉnh, nhưng việc bị ngắt kết nối đột ngột đã đẩy nó trở lại trạng thái hôn mê sâu. Lần này sẽ rất khó khăn..."

Hy vọng vừa nhen nhóm đã vụt tắt. Dù sóng alpha đã từng xuất hiện, nhưng hiện tại, Jihoon vẫn chỉ là một cái vỏ trống rỗng, một sói đầu đàn đang ngủ say không rõ ngày tỉnh.

Cùng lúc đó, cánh cửa kim loại của căn cứ bật mở.

Lee Sanghyeok, với mái tóc rối bời, khuôn mặt nhợt nhạt và đôi mắt đỏ hoe vì cố kìm nén cơn phát tình chưa được xoa dịu, được Oner và Guma dìu vào. Mùi hoa hồng của em mang theo sự tuyệt vọng và đau đớn.

Em lập tức cảm nhận được sự im lặng đáng sợ và mùi gỗ đàn hương vừa tắt ngấm. Mất kết nối! Cảm giác như sợi dây vô hình liên kết sinh mạng em và hắn vừa bị cắt đứt.

Sanghyeok đẩy mạnh hai Alpha đang dìu mình, chạy thẳng vào phòng thí nghiệm, nơi có ánh đèn xanh đỏ chập chờn.

"Jihoon!"

Em nhìn thấy hắn nằm đó, tĩnh lặng một cách đáng sợ, dây dợ chằng chịt. Khuôn mặt Hyukkyu và đội ngũ đầy vẻ mệt mỏi và thất vọng.

Sanghyeok lao đến, quỳ sụp bên giường hắn, nước mắt tuôn rơi. Mùi hoa hồng của em bùng lên, một sự bùng nổ của nỗi đau và sự chiếm hữu mãnh liệt.

"Jeong Jihoon! Anh dậy đi! Anh đã hứa với em rồi mà! Anh không thể bỏ em lại được!" Sanghyeok gào lên trong đau đớn, tiếng khóc của em xé toạc sự tĩnh lặng.

Tiếng khóc nức nở của Sanghyeok xé toạc sự tĩnh lặng đáng sợ của phòng thí nghiệm. Em quỳ sụp bên giường Jihoon, đưa tay run rẩy nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.

Chính khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, điều kỳ diệu đã xảy ra.

Mùi hoa hồng tuyệt vọng của Sanghyeok lập tức kết nối với gỗ đàn hương đang tắt ngấm của Jihoon. Sự cộng hưởng cảm xúc này mạnh mẽ hơn bất kỳ pheromone cô đặc nào.

Tít! Tít! Tít! – Máy giám sát sinh hiệu điên cuồng báo động.

Sóng alpha đột ngột bùng nổ trở lại trên màn hình, mạnh mẽ hơn gấp ba lần bất kỳ lần nào trước đó, vượt qua cả đỉnh điểm vừa bị ngắt kết nối. Lần này, nó không còn là sự cộng hưởng bí ẩn, mà là sự hòa quyện hoàn hảo của hai tuyến thể Alpha và Omega tương thích tuyệt đối.

"Sóng alpha vượt ngưỡng 100%! Pheromone Alpha đang tăng tốc! Mở van xả, mở van xả tối đa!" Siwoo lắp bắp, mắt anh ta mở to kinh ngạc.

Cơ thể Jihoon run lên bần bật. Pheromone gỗ đàn hương của hắn không chỉ trở lại, mà còn mạnh lên gấp bội, áp đảo và bao trùm lấy mùi hương của Sanghyeok. Lực đẩy từ tuyến thể của hắn khiến mọi Alpha trong phòng kể cả Hyukkyu và hai vệ sĩ đang đứng ở cửa đều phải lùi lại một bước, cảm thấy như bị áp chế không thể kháng cự.

"Không thể tin được... Chỉ số sức mạnh tuyến thể của nó... nó đã vượt qua A2!" Hyukkyu thốt lên, giọng nói trộn lẫn giữa kinh ngạc và phấn khích. Anh nhanh chóng gõ mã lệnh để phân tích gen và tuyến thể ngay lập tức.

Chỉ số của Jihoon không chỉ trở lại bình thường mà còn vượt trội một cách phi lý. Dưới sự cộng hưởng pheromone và cảm xúc mãnh liệt từ Omega của mình, cơ thể hắn đang trải qua một sự lột xác sinh học.

"Phân tích gen cho thấy sự đột biến di truyền! Gen Alpha của Jihoon đang kích hoạt một tuyến thể mới... một loại tuyến thể Enigma! Chỉ có thể kích hoạt khi tuyến thể Alpha và Omega tương thích tuyệt đối và đạt đến giới hạn sinh tử!" Morgan hét lên.

Jihoon, dù vẫn nhắm mắt, môi hắn khẽ mấp máy, đáp lại tiếng gọi của em.
"Sanghyeokie..."

Sự sống của hắn đã được kéo về từ cõi chết nhờ sức mạnh của tình yêu và sự cộng hưởng pheromone tuyệt đối. Mọi chỉ số sinh học, từ nhịp tim, huyết áp đến sự tái tạo tế bào, đều tăng vọt. Jihoon không chỉ tỉnh lại, mà còn mạnh mẽ hơn, hoàn hảo hơn so với trước khi con chip được cấy vào.

Sanghyeok gục đầu vào ngực hắn, cảm nhận được hơi ấm và nhịp đập mạnh mẽ đang trở lại. Em biết, Chobi của em đã trở về, và hắn đã mang theo một sức mạnh hoàn toàn mới.

────୨ৎ───

Có thể tuần tới tui sẽ off nguyên 1 tuần nên đăng ba chương bù nhenn🙇‍♀️🙆

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro