#0𝟷 .

   ──────★ 𝚝𝚒̀𝚗𝚑 𝚝𝚒𝚎̂́𝚝 𝚋𝚊̣𝚘 𝚕𝚞̛̣𝚌 .

     ──────★ 𝚔𝚑𝚘̂𝚗𝚐 𝚌𝚘́ 𝚝𝚑𝚊̣̂𝚝 , 𝚝𝚊̂́𝚝 𝚌𝚊̉ 𝚌𝚑𝚒̉ 𝚕𝚊̀ 𝚝𝚛𝚞𝚢𝚎̣̂𝚗 .

       ──────★ 𝟏𝟖+ .?̵

         ──────★ 𝚔𝚑𝚘̂𝚗𝚐 𝚝𝚑𝚒́𝚌𝚑 𝚝𝚑𝚒̀ 𝚘𝚞𝚝 , 𝚌𝚑𝚞̛́ đ𝚞̛̀𝚗𝚐 𝚝𝚘𝚡𝚒𝚌 .

_______________________

phòng khách lúc này không khác gì một bãi hỗn độn. gạch lát trắng bị nhuộm đỏ bởi máu, trên trần ánh đèn vàng lập lòe như không nỡ chứng kiến thêm cảnh tượng tàn khốc nào nữa. 

giữa nền gạch lạnh lẽo, quang anh nằm co ro, thân thể rã rời, những vết bầm tím chồng chất lên nhau như chứng tích cho sự tồn tại đau đớn của em.

má em rướm máu, môi nứt nẻ, nơi vai có dấu vết bị giày dẫm lên, cổ tay thì sưng đỏ vì bị kéo giật nhiều lần. 

"h-hức..e-em không chịu được nữa..ưm..h-hức, l-làm ơn..." – quang anh thều thào, giọng khản đặc.

"chịu không nổi thì chết đi. chết cho đỡ chật nhà." – đức duy gằn giọng, cười khẩy lời nói của em.

trần minh hiếu bước tới, vỗ vỗ mặt quang anh như trêu ngươi. – "em biết không? dù có cầu xin tụi anh tha thứ thì em cũng không thành công mà..."

"chán rồi, tao đi hút điếu thuốc cho tỉnh." – thành an lười nhác, đá nhẹ vào đùi quang anh rồi phủi tay, bước ra ngoài.

"có chuyện rồi. tao phải đi." – đăng dương cau mày, nhìn điện thoại. cả bọn bắt đầu lục tục rời đi, chẳng thèm ngoái đầu lại nhìn em thêm một lần nào nữa.

.

.

từ phía sau cánh cửa gỗ đối diện, nơi hành lang nhỏ dẫn đến dãy phòng ngủ, một cặp mắt đã nhìn tất cả.

hoàng lê bảo minh đứng đó, bất động, môi mím chặt. tay siết đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. cậu nghe từng lời, từng tiếng quất roi, từng nhịp thở nghẹn của quang anh, ngực cậu tức đến nghẹt.

"...bọn khốn nạn." – cậu rít lên trong cổ họng.

khi mọi thứ đã chìm vào yên tĩnh, bảo minh mới nhẹ nhàng mở cửa phòng mình, bước chậm đến chỗ quang anh.

"quang anh..." – cậu ngồi xuống, giọng gần như run. "em... còn nghe thấy anh không?"

em nằm đó không mong một lời đáp, thấy vậy cậu cúi xuống, gạt từng lọn tóc dính máu ra khỏi trán của em, lau đi máu trên má em bằng tay áo của mình, không ngại bẩn. đôi mắt vô cảm thường ngày của cậu nay đỏ hoe, như muốn trút hết cảm xúc đã kìm nén bấy lâu.

"a-anh xin lỗi...anh đã không thể cản họ. nhưng bây giờ, chỉ còn anh ở đây thôi, để em đau thế này, là anh sai..."

bảo minh run rẩy quấn chăn quanh người quang anh, bế em lên, nhẹ như thể sợ làm vỡ thứ gì đó mong manh.

"anh phải làm thế nào đây..?"

_______________

nếu mình copy ý tưởng của ai đó thì mình xin lỗi , có thể xóa truyện ạ . 


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #ooo