『 Chương 9. Kiếp trước...mất mạng oan uổng 』
Trong đại lao , thứ không khí lặng lẽo, nhạt nhòa khác biệt với thế giới bên ngoài. Thái giám lén lút đưa cho lính canh một thỏi bạc, người lính canh vui vẻ nhận chút phí uống rượu, nhanh chóng rời đi. Vị thái giám nọ nhẹ nhàng bước về phòng giam phía Bắc, trên môi nở nụ cười như thể đang hưởng thụ . Cho đến khi nhìn thấy một thân ảnh cuộn người, ôm lấy đầu gối bên trong phòng giam tối tăm, dưới xung quanh toàn là rơm rạ, đang nhìn theo hướng có chút ánh sáng yếu ớt từ cái lỗ cỡ một viên gạch trên bức tường, hắn gõ nhẹ vào song gỗ. Giọng nói cất lên, thập phần mãn nguyện.
" Bùi Giai Thụy, phạm tội không thể tha thứ, chống lại triều đình, cấu kết với kẻ thù hòng hủy hoại cơ đồ, mưu sát Hoàng Thượng, chứng cớ hẳn hoi, ngươi còn gì để nói hay không?"
" Ta muốn gặp Ái Tử Lạp!"
Bùi Giai Thụy nhỏ giọng lên tiếng, đôi mắt mệt mỏi vẫn không chuyển động.
Bất kể ai cũng có thể không tin ta, nhưng Ái Tử Lạp hắn, nhất định tin tưởng ta, sẽ biết ta đang bị ức hiếp, hắn cũng sẽ bảo vệ ta, sẽ không để ta phải chịu đựng đau đớn, nhục nhã như thế này...
Bởi vì hắn đã từng nói, chỉ cần ta xảy ra chuyện, hắn cũng sẽ ngay lập tức bảo bọc ta.
Cống Sinh Hạ nhếch môi, cười haha vài cái, nhanh chóng đánh mắt đến y, nửa điểm khinh miệt không che giấu.
" Tướng quân Ái Tử Lạp?"
" Tướng quân hiện đang ở biên ải xa xôi, theo lệnh triều đình, chinh phạt Tây Nam, ba tháng hẳn sẽ trở về, căn bản không thể cứu ngươi cho dù ngươi là người mà Ngài ấy sủng ái nhất, bởi vì ngươi phạm trọng tội không thể dung tha, không ai có thể cứu ngươi, Bùi Giai Thụy"
" Ta không có làm!"
" Ngươi dĩ nhiên không làm, nhưng chứng cớ cùng tang vật, đám hạ nhân của ngươi cũng đã phản bội ngươi rồi, ngươi không thể thoát được! "
" Ngươi muốn trừ khử ta?!"
" Ha hả,Giai Thụy ơi là Giai Thụy , ta sẽ mãi mãi suốt đời suốt kiếp nhớ đến cái tên của ngươi, ta chính là muốn ngươi vĩnh viễn biến mất, có như vậy tướng quân cũng sẽ của ta, chứ không phải là ngươi "
" Tiểu nhân!"
" Ha. Ta như thế nào là tiểu nhân, ta không màng, ta đặc biệt hận ngươi, ghét ngươi, vì sao ngươi lại có được quá nhiều thứ tốt đẹp như vậy, cho dù ta có cố gắng đến mấy, vẫn vĩnh viễn không bằng người. Haha, ngươi có từng nhớ khi chúng ta còn nhỏ, đã kết làm huynh đệ, ta với người cùng chia kẹo hồ lô, kéo lấy tay nhau chạy vòng quanh trấn, đêm đêm lén trốn ra ngoài, chạy ra cánh đồng lớn phía Nam bắt đom đóm, thân thiết đến nổi xem cha mẹ của đối phương như ruột thịt. Sau đó hai ta cùmg vào cung làm thái giám, ta cũng như ngươi, ngươi cũng như ta, cho rằng tình nghĩa không thể thay đổi, lí nào mỗi ngày ngươi càng ngày càng cách xa ta, thay danh đổi phận, được người khác sủng ái, ăn mặc hết sức lộng lẫy, phô trương, vì lí nào ta phải cúi đầu trước ngươi, hầu hạ ngươi, đi theo phía sau ngươi như một con chó chờ lệnh chủ. Còn nói,ngươi mưu cầu hạnh phúc, ta cũng vậy, mà tướng quân Ngài ấy thập toàn thập mỹ như vậy, cái cách ngài sủng ngươi, thương ngươi, khiến ta thèm muốn đến vô hạng, ta muốn có cho bằng được, ngươi căn bản không xứng"
" Ngươi..."
" Còn ngươi, ta muốn ngươi phải chết vì uất hận, vì oan uổng, ngươi càng hận ta, ta càng cảm thấy thỏa mãn, bất kể kẻ nào hơn ta, ta đều cảm thấy không cam tâm, đặc biệt là ngươi..."
" Cống Hạ Sinh, ngươi đừng quá ngây thơ, ta hôm nay có phải chết trong uất ức, Ái Tử Lạp hắn cũng sẽ khiến ngươi chết trong tức tưởi"
" Ngươi chẳng lẽ không phải trèo lên giường Tướng quân, phơi mông cho Ngài ấy sờ, dùng nhục dục dụ dỗ Ngài ấy ngày ngày, đêm đêm sao, đừng tỏ ra ngươi sạch sẽ có được không, rất giả tạo, rất buồn nôn"
"Tình yêu Ngài ấy dành cho ta, ngươi mù rồi mới không thể nhìn thấy. Cũng phải, vì nó đâu phải dành cho ngươi, ngươi làm sao có thể biết được cảm giác được yêu thương là như nào, ngươi quá đáng thương, cho rằng ngài sẽ bố thí cho ngươi chút ân tình, ngươi công cốc rồi!"
Trong ngục lao tâm tối, chút ánh sáng nhạt nhòa tại một cái lỗ vuông nhỏ bằng cục gạch, Bùi Giai Thụy không cần nhìn đến sườn mặt của Cống Sinh Hạ, nhưng có thể thấu rõ ràng rằng kẻ ngạo mạn đứng ngoài đó đang tức giận đến nỗi muốn bóp chết lấy mình.
Bùi Giai Thụy buồn bã ngồi trên đống rơm khô lót ở dưới sàn lạnh, ánh mắt nhìn theo nơi phát ra ánh sáng, chờ đợi Ái Tử Lạp trở về, rửa oan cho mình. Y đã quen được tướng quân sủng hạnh, chăn ấm nệm êm, một bước lại được ngài dìu một bước, đêm đến được ngài ôm vào lòng, cọ cọ vô cùng thoải mái. Y co cụm người lại trong bộ đồ màu trắng đã xỉn màu dơ bẩn, tóc tai tán loạn, vô thanh vô thức, cảm thấy tủi thân, cắn môi mà khóc.
Giờ Ngọ tam khắc, trời quang.
Bùi Giai Thụy bị ép quỳ xuống, tay bị trói chặt sau lưng, ngay ở giữa điện đầu đài, phía trước mặt chính là triều đình, phán quan, quan giám trảm, đao phủ, phía sau là thường dân, xử trảm công khai thị chúng, dân chúng kéo đến xem, người người chỉ trỏ.
Y một lần nữa nương vào chút hi vọng cỏn con còn sót lại để trấn an chính mình, tựa như bản thân nhất định sẽ thoát được, sẽ không phải chết trong oan ức như vậy. Y không còn rơi nổi một giọt nước mắt.Đôi mắt ráo hoảnh tiếp tục lừa mình dối người nhìn về một thay đổi khác, một sự đổi thay theo như ý nguyện.
[ Tướng quân sẽ đến cứu ta, hắn sẽ mang ta đi thật xa, sẽ đau lòng hôn hôn ta, nói không sao nữa rồi ]
[Ái Tử Lạp , ta đang chờ ngươi, ngươi ở đâu rồi, nhanh một chút...]
Nhưng hôm ấy, trời đang quang đãng, bỗng kéo đến từng đám mây đen bất thình lình, một cơn mưa lớn trút xuống hạ giới, sấm chớp nhấp nhoáng, ngay khi đao phủ phun rượu lên đao, rồi hạ một đường thật dứt khoát, từ điện đầu đài, nước mưa hòa cùng máu đỏ chảy xuống từng bậc thềm, chỉ trong chốc lát, sắc đỏ càng nhiều hơn, như một cơn mưa máu, thẻ bài tử nằm dưới đất cũng ướt máu đỏ tươi. Bá tánh ai nấy run sợ, điều cấm kỵ nhất chính là hành quyết khi trời đang mưa. Cảnh tượng nhiều hơn là chua xót cho số phận người chết oan. Tiểu nhân lặng lẽ nở nụ cười, đổi lấy mạng người.
" Áng đường quạnh quẻ sương tan muộn
Hồi dài canh trống tiễn đưa ai
Từ đoạn đầu đài , đầu rơi máu chảy
Đoạn bước thâm trường , khóc bi ai"
...
" Hức hức, người ta không chết mà, đầu ta đâu rồi, ta mất đầu rồi...."
Tiêu Chiến mộng, được một phen xuyên không, ngay lúc người tên Bùi Giai Thụy nào đó phạm tội phản quốc, bị xử trảm thị chúng. Đáng nói hơn là, cảm giác kinh sợ kia chân thật vô cùng, tựa như chính mình phải trải nghiệm, đang vô hồn nhìn về hướng Tây Nam, còn nhìn thấy nhiều người hiếu kì, vây quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ, còn nghe thấy vài người chửi rủa, bị bôi bác danh dự, một ông bác bụng bự, mặt mày thô thiển cầm chắc thanh đao lớn, phọt phẹt rượu lên rồi phi đến chém...
Phi, sợ chết ông rồi!!
Qua một hồi, trong cơn mơ màng đi ra, khoảnh khắc đôi mắt ướt nước nhìn lên trần nhà hiện đại, trong lòng là cái mền mềm mại quen thuộc, anh mẹ nó chứ hạnh phúc biết bao nhiêu, cứ như từ ổ địch trở về, toàn mạng a, cảm thấy rất hân hoan.
Hình như thái độ có chút phô trương!
Tiêu Chiến vò vò tóc rồi ngồi bật dậy, nghĩ nghĩ về giấc mộng chết chóc vừa đi qua, liền như giác ngộ. Lập tức xông lên weibo post một cái tâm trạng: " Xuyên không, liền có thể xuyên thành cái dạng nam nhân hay nữ tử tóc tai hình thù thảm không muốn nhìn, trở thành phạm nhân phản quốc, chịu hành hình, xử trảm, còn muốn xuyên nữa không?"
Như vầy, mấy cái cô nương ngày đêm mơ tưởng xuyên không, toàn nghĩ muốn xuyên tại thời điểm nhà Thanh, nào là Khang Hi, Ung Chính, Càng Long... lại nói muốn được sủng ái từ tối đến sáng, từ sáng đến tối, kẻ hầu người hạ, thỉnh thoảng thích cung đấu cùng với mấy cái phi tần, mỹ nữ, sinh con lập vị... hừ, dễ ăn như vậy, sẽ không cần đến hai chữ thất sủng, Tử Cấm Thành cũng không cần chỗ gọi là lãnh cung.
Đợi thêm một lát cho đến khi chính mình thanh tỉnh hoàn toàn, Tiêu Chiến lau đi nước miếng bên mép, lại nhớ tới sắp phải đi đến nhà ga, liền lập tức phát hoảng, nhanh chóng rời giường.
Nghe nói, mẹ Tiêu ở nhà chuẩn bị nào là miến cay, lẩu Tứ Xuyên, gà xào cay... món nào cũng cay, rất đậm chất Trùng Khánh.
Con cháu Trùng Khánh mà không thể ăn cay , sẽ rất mất mặt...
Tiêu- biết ăn cay, không làm nhục mặt dòng họ, bà con xóm làng Trùng Khánh- Chiến vội vàng mang giày, quên luôn cái gì ngày hôm qua xảy ra ở thang máy, lại đặc biệt nhìn thấy chiếc dép lào quen thuộc, nằm ở góc phía ngoài của thang máy, anh không thể nhớ rõ rốt cuộc vì sao nó lại nằm ở đây, chỉ có thể nhanh chóng nhét nó sâu vào túi trống trong giỏ xách, rồi vội vã bước vào.
Lúc đón được một chiếc taxi, anh đã thở phào nhẹ nhõm, thiếu mỗi muốn nằm toài ra đất. Người tài xế tuổi tầm năm mươi nhìn anh trán lấm tấm mồ hôi, cánh tay trắng nõn chống lên ở bên eo, đôi môi hồng hồng hơi tái do có chút mất sức, dáng người của thanh niên cân đối, lồng ngực rộng, eo do anh đang chống, làm lộ ra một bên đường cong thon thả, phía dưới, mông công mẩy được quần jean đen bao bọc... ông ta chỉ đành len lén nuốt xuống một ngụm nước bọt, lúc giúp anh cất đồ đạc, còn như có như không muốn đụng chạm. Đụng được hai lần, có thể cảm nhận làn da tươi mát của người trẻ, ông ta hai mắt ánh lên chút tà mị.
Tiêu Chiến vô tư lự không nghĩ có vấn đề gì, lúc ngồi được ở trong xe, đã muốn gào lên : đã quá!.
Buổi sáng vội vội vàng vàng đều không có cái gì ở trong bụng, còn phải vội vã xách bao nhiêu thứ chạy như bay đi tìm taxi, trong lòng thấp thổm sợ trễ chuyến tàu, rốt cuộc cơ thể mềm nhũn muốn ngủ luôn tại trong xe.
Trong đôi mắt của tên tài xế taxi, thân ảnh của anh được "tàu hủ non hóa", trắng nõn, ngon miệng vô cùng.
...
[ bà con chú ý, chỉ sợ không uống thuốc ở nhà cô thôi, uống là khỏi, uống là khỏi... chuyển kênh a~, mấy cô mấy cậu hãy cẩn thận khi tham gia những phương tiện công cộng... nguy hiểm luôn rình rập xung quanh chúng ta]
Ở đây có một cái tiểu kịch trường.
Tiêu Chiến ủy khuất, chui thật sâu vào lòng của Vương Nhất Bác.
" Em sợ..."
Vương Nhất Bác mặt mày lạnh câm câm, hết sức ôm lấy bảo bối đáng thương, cố gắng an ủi anh.
" Đừng sợ, nửa đêm, ta liền ném hắn trần truồng ở ngoài nghĩa địa!"
( thanh niên chơi hệ nghĩa địa, hở ra là vứt người ta ra ngoài đó)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro