Part 2: Vô định
Hai hàng nước mắt của mẹ tôi rơi vào gò má vốn hồng hào nay đã cứng đờ của tôi
"Evelyn! Evelyn!"
Tôi ngay lập tức tỉnh khỏi trạng thái ấy, cùng mẹ chạy thật nhanh về phía con tàu đang sơ tán người dân. Bàn chân mẹ con tôi sớm đã rướm máu, bà vấp ngã vì dòng người xô đẩy, tôi quay lại để đỡ bà ấy dậy thì đâu đó nghe được tiếng gào đầy đau đớn và bất lực của một người phụ nữ cách đó không xa:
"Eren! Sao lần nào con cũng cãi lời mẹ không chịu nghe lời mẹ vậy hả Eren?!"
"Ít ra lần cuối con cũng chịu nghe lời mẹ đi chứ!!"
Ở phía căn nhà đổ nát có một nam một nữ cũng tầm tuổi tôi đang cố gắng nâng cây cột nhà đang đè lên thân người phụ nữ một cách vô vọng. Một người đàn ông trung niên tên Hannes chạy đến nói gì đó rồi rút kiếm đi đến chỗ con Titian đang tiến đến, thế nhưng chỉ ít sau ông ta lại quay lại và bế hai cậu bạn kia chạy trốn. Một con Titian cao khoảng tám mét tiến đến chỗ người mẹ vẫn đang bị đè bẹp dưới đống đổ nát của ngôi nhà. Nó nhấc người mẹ ấy lên, mặc cho bà ấy ra sức giẫy dụa. Và sau đó, thân thể của cô ấy đã không còn nguyên vẹn sau lần cắn đầu tiên của con Titain nữa.
Không biết từ lúc nào mà nước mắt tôi đã chảy xuống, toàn thân mềm nhũn, một lần nữa không thể di chuyển. Mẹ của tôi, bà ấy vì ngã lại thêm dòng người chạy qua dẫm lên chân bà ấy nên cũng không thể đứng dậy và tiếp tục chạy.
"Chạy đi Evelyn! Mau chạy ngay đi!!"- Mẹ tôi gấp gáp hét lên
"Không! Con không thể!"- Vừa nói tôi vừa dìu bà đứng lên chuẩn bị đi tiếp
Con Titian cao lớn kia sau khi ăn người phụ nữ ấy thì liền tiến đến chỗ mẹ con tôi, mẹ tôi đẩy tôi ra và cầu xin một người lính Đồn Trú gần đó đưa tôi đến khu vực sơ tán. Tôi chỉ biết gào lên, bất lực chống cự, trơ mắt nhìn mẹ tôi bị con Titian có nụ cười kinh dị ấy nhai sống. Ngay tức khắc, mặt tôi như không còn một giọt máu, mắt mở tỏ hết mức, đồng từ co lại và giật không ngừng. Tôi được đưa lên con thuyền cuối cùng để sơ tán, mọi người không ngừng chen chúc, cầu xin cho bản thân được lên chuyến cuối cùng, thậm chí là xảy ra xô xát. Hóa ra, để được sống, con người ai cũng sẽ làm tất cả những gì họ có thể. Vậy mà khi mẹ tôi ngã, tôi hoàn toàn có khả năng đỡ bà ấy dậy ngay lập tức và chạy trốn, nhưng cơ thể tôi như đang chống là người sở hữu nó vậy.
"Mày thật đáng chết! Evelyn! Mày là đứa vô dụng! Tại sao..."
Tôi cứ tự dằn mặt cái cơ thể vốn đã cạn kiệt sức lực của mình cho đến khi thiếp đi lúc nào không hay. Lúc trời nhập nhoạng tối, nền trời đã chuyển sang màu cam rực đẹp trông yên bình đến sởn lạnh, đẹp một cách tự nhiên như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Tôi tỉnh dậy khi thuyền vẫn đang sơ tán dọc theo dòng sông, tôi nhìn thấy hai cậu bạn lúc chiều và một cậu nhóc tóc vàng ở bên cạnh, có vẻ họ là những người bạn thân của nhau
"Mình sẽ giết sạch bọn chúng! Tao sẽ giết sạch chúng mày...ra khỏi thế giới của tao!"-Cái lời thề đầy phẫn nộ và kiên định của cậu bạn chứng kiến cảnh mẹ ruột ra đi đầy kinh hãi ngay trước mắt lúc đó như một ngọn giáo sắc bén ghim thẳng vào sống lưng của tôi, như thể đánh thức ý chí vùng dậy vì tự do của bản thân cô nhóc tròn mười tuổi.
*Reng...Reng...Reng*
Tiếng chuông từ tháp đá phía xa vang lên, mọi người tranh nhau dành lấy phần ăn của mình.
Tôi ngồi kiệt quệ một chỗ, đầu không ngừng suy nghĩ về cái chết của mẹ. Bỗng cái cậu bạn tóc vàng mà tôi gặp trên thuyền hôm qua chia cho tôi một ổ bánh mì nhỏ: "Nè, cậu ăn đi! Tôi thấy cậu cứ thất thần nên lấy giúp cậu một phần đó!". "Cảm ơn nhiều"-Tôi đáp lại đầy vô thức. Cậu ta chạy đến chỗ hai người bạn của mình và chia phần bánh mì đã lấy sẵn đưa cho họ. Một người lính Cảnh vệ gần đó nói:
"Nếu như lũ Titian đó đã vào được tường thành rồi... sao không để cho nó ăn thêm vài tên cho đỡ tốn cơm?"
Một trong ba cậu bạn đó đã ra phản bác lại và bị người của đội Cảnh vệ đánh cho vài cái khiến cậu ta ngã gục, vẫn là cậu bạn tóc vàng kia ra hòa giải. Họ cho dù có mất đi người thân, mất đi quê hương nhưng vẫn có nơi nương tựa, có những người bạn ở bên đồng hành, còn tôi lại chẳng còn ai ở bên để bao bọc cái thân thể nhỏ bé này.
Vài tháng sau, do số lương thực cho dân tị nạn đã dần cạn kiệt, những người tị nạn bao gồm cả tôi phải đi làm thuê, trồng trọt để đảm bảo lương thực. Hơn một nửa số dân tị nạn còn lại đã ra đi, họ ra đi không phải vì lũ to xác vô tri kia mà lại ra đi ngay dưới bàn tay của đồng loại mình. Trên danh nghĩa là đòi lại tường thành Maria, họ đã ra đi, tôi dường như cảm thấy cái chết của họ là một chính sách để giải quyết vấn đề lương thực! Quả là chẳng thể hiểu nổi tôi tại sao lại được sinh ra trên cái thế giới máu lạnh này mà...
Một buổi tối nọ, làn gió se lạnh thổi vào cái tâm hồn rách rưới của tôi, tôi muốn khóc! Tôi một mình đêm khuya chạy ra một bờ tường có ánh đuốc thì vô tình nghe được cuộc trò truyện của ba người bạn kia:
"Armin à, mình quyết định năm sau sẽ xin vào đội huấn luyện binh! Mình muốn có sức mạnh để chiến đấu với lũ Titain!"
"Mình cũng vậy"-Cậu bạn tóc vàng nói
"Cả mình cũng đi"- Cô bạn có mái tóc đen quàng khăn cũng nói ngay sau đó.
Bỗng, tiếng sụt sịt của cô bé có dáng người nhỏ nhắn dường như đã khiến họ đề phòng, họ bước tới. Trước mắt ba ngươi bọn họ là một cô bạn có mái tóc đen óng, làn da trắng, dưới mi dưới của cô là một chiếc nốt ruồi cực duyên, tô điểm cho đôi mắt long lanh phía trên, hàng lông mi cong vẫn còn đọng lại những rọt nước biển trong suốt. Thực lòng mà nói, thật sự có ai khóc còn dễ thương như vậy? Cô bạn quàng khăn tiến đến phía tôi
"Cậu...là ai!? Tại sao lại ở đây vào đêm khuya?"
Cậu bạn tóc vàng hô: "A! Là cô bạn dễ thương tớ đã gặp hôm đầu tiên dân tị nạn chúng ta tập trung!"
Tôi ngước lên, lau vội đi những giọt nước mắt đang chuẩn bị giải thoát, đáp lại họ :"T-tôi xin lỗi! Tôi không cố ý muốn nghe lén các cậu!"
"Chúng tớ không quan tâm điều đó! Cậu tên là gì?"-Armin khiêm tốn nói
"Evelyn Doris"
"Còn mình là Armin Arlert!"
"Mikasa"
"Tôi là Eren! Hình như tôi đã gặp cậu ở trên thuyền lánh nạn, chẳng lẽ cậu cũng là người dân ở quận Shiganshina sao?"
"Đúng vậy! Cho hỏi tại sao các cậu lại muốn cùng nhau gia nhập đội huấn luyện binh vậy?-Tôi hỏi với vẻ thắc mắc
Cậu bạn Eren trả lời tôi: " Vì chúng tôi muốn giết Titian! Đòi lại tự do và khám phá thế giới phía bên ngoài tường thành!"
"Vậy liệu tôi có thể tham gia không?"
Nghe xong câu hỏi của tôi, cả ba người bọn họ đều bất ngờ, nhất là Eren
"Cái gì? chuyện này không đùa được đâu! Chúng tôi làm vì đều có mục tiêu cả chứ không phải đơn thuần chỉ là cái khao khát viển vông đâu, Evelyn!"-Mikasa nghiêm trọng nói
"Đúng thế! Huống hồ cậu còn là con gái, cớ sao lại muốn tham gia vào Trinh sát đoàn?"-Armin cũng nói theo
"Vì mẹ tôi đã bị Titian ăn sống..."
Mikasa và Eren cảm thấy cô bạn trước mắt dường như nhìn thấy chính bản thân mình, nhưng Mikasa vẫn tỉnh táo nói: "Không được! Cậu sẽ bị giết mất! Tuy không có gì đảm bảo rằng chúng tôi sẽ sống đến cùng, nhưng khuyên c-"
"Tôi cầu xin mọi người! Tôi không phải con nhóc vì mất đi mẹ mà đánh mất đi lý trí! Tôi muốn được theo đuổi cái được gọi là tự do chứ không phải đuổi theo cái hận thù mù quáng!"-Tôi dõng dạc cắt đứt lời cô bạn
Cả ba người bọn họ một lần nữa bị tôi làm cho sửng sốt, cuối cùng lông mày họ cũng giãn ra, họ nhìn nhau rồi đỡ tôi dậy. "Quyết định vậy đi! Chúng ta sẽ cùng đi!"
"Cảm ơn"
Có lẽ cuộc đời tôi chính thức bắt đầu từ đây
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro