06. Đào Hoa.


Mười năm.

Năm mươi năm.

Một trăm năm.

Thời gian chảy như dòng suối nhỏ len lỏi qua những vách đá của luân hồi, mang theo bao oán niệm lẫn chấp niệm chưa kịp buông bỏ.

Dưới gốc đào xưa, hoa vẫn nở như chẳng màng tới thăng trầm thế gian.

Thành Tuyết Nguyệt.

Nơi được mệnh danh là chốn hội tụ của Phong Hoa Tuyết Nguyệt
Gió Thượng Quan, Hoa Hạ Quan, Tuyết Thương Sơn, Trăng Nhĩ Hải.

Giữa đầu xuân, trong khu vườn nhỏ sau núi, cây đào nở rộ đỏ rực cả một góc trời.

Tiếng cười trẻ nhỏ vang lên dưới tán cây.

Một thiếu niên áo xanh đang vung kiếm múa thử những thế võ trong sách, động tác còn vụng về non nớt, nhưng ánh mắt sáng lấp lánh, trong veo như nước hồ mùa thu.

Y tên là Lê Quang Hùng.

Một cái tên bình thường như bao người.

Không ai biết, tận sâu trong linh hồn hắn, từng có một kiếp sống khác, một lời thề máu giữa trời hoa đào năm ấy.

Chỉ là, y đã không còn nhớ.

Trên con đường lát đá trước cổng học viện kiếm đạo Tuyết Nguyệt, một nam nhân trẻ tuổi khoác đạo bào trắng bạc chậm rãi bước vào.

Ánh mắt hắn sắc bén nhưng lại mang theo chút gì đó dịu dàng khó tả.

Hắn họ Trần.

Tên gọi: Trần Đăng Dương.

Hắn cũng không biết vì sao lại quyết định tới thành Tuyết Nguyệt này mở đạo quán. Chỉ biết rằng, mỗi khi ngủ mơ, hắn luôn thấy một gốc đào nở rực giữa cơn mưa hoa, có người ngẩng đầu chờ hắn dưới bóng cây...

Mỗi lần tỉnh dậy, tim hắn lại như bị bóp chặt.

Như thể... mình đã từng phụ ai đó.

Ngày đầu tiên hai người gặp nhau, là ở giữa sân viện.

Lê Quang Hùng vừa chạy vừa tránh mấy đệ tử lớn tuổi đang đùa giỡn, không cẩn thận vấp phải gốc đào, suýt ngã nhào.

Một bàn tay nhanh chóng đỡ lấy cánh tay y.

Ánh mắt hai người giao nhau trong thoáng chốc.

Lê Quang Hùng nhìn người trước mặt, trong lòng bỗng nhiên nhói lên một cảm giác kỳ lạ - như đã từng biết, từng rất thân thuộc, nhưng lại không thể gọi thành tên.

"Ngươi không sao chứ?"

Thanh âm trầm ổn vang lên, ấm áp vô cùng.

Lê Quang Hùng khẽ lắc đầu:

"Không... không sao. Đa tạ tiền bối."

Đăng Dương mỉm cười nhẹ:

"Chỉ là đồng môn thôi, không cần gọi tiền bối. Ta vừa mới nhậm chức giáo luyện tại đây."

Hắn vươn tay phủi nhẹ vết bẩn trên vai áo Hùng, động tác vô cùng tự nhiên.

Khoảnh khắc ấy, cánh hoa đào rơi nhẹ xuống vai cả hai người.

Một bức tranh mà số phận vốn dĩ đã vẽ từ kiếp trước.

Từ hôm ấy, bọn họ dần quen biết.

Mỗi lần luyện kiếm, Đăng Dương luôn đứng bên chỉnh lại tư thế cho Quang Hùng, thỉnh thoảng khẽ cười khi y múa sai chiêu pháp.

Lê Quang Hùng thì mỗi lần nhìn thấy Đăng Dương, lòng lại thấy ấm áp lạ thường.

Có những đêm, hắn nằm mơ thấy một vùng hoa đào đỏ rực, thấy mình cầm một thanh kiếm lạnh lẽo đứng đối diện ai đó.

Đôi khi hắn mơ thấy có người gọi tên mình bằng giọng khàn khàn đầy đau đớn. Nhưng mỗi lần tỉnh lại, mọi hình ảnh đều mờ nhòe như sương khói.

Y không biết.
Trần Đăng Dương cũng không biết.

Chỉ có gốc đào kia, mỗi mùa xuân vẫn nở hoa như chứng nhân câm lặng của nhân quả luân hồi.

Tháng ba năm ấy, hoa đào lại nở rộ.

Đêm trăng tròn, Đăng Dương đứng dưới gốc đào chờ Quang Hùng - một thói quen mà chính hắn cũng chẳng rõ vì sao hình thành.

Ánh trăng như dội lên sắc hồng của từng cánh hoa, gió nhẹ cuốn từng đợt hoa rơi lất phất, đẹp đến nao lòng.

Bước chân khe khẽ vang lên phía sau.

"Là ngươi à?"

Giọng Đăng Dương ôn nhu vang lên, không cần quay đầu cũng biết ai đang tới.

Lê Quang Hùng gật đầu, nhẹ đáp:

"Giáo luyện, ngươi vẫn còn thức sao?"

Đăng Dương nhìn vầng trăng, ánh mắt xa xăm:

"Không biết nữa... ta chỉ cảm thấy... mỗi lần đứng dưới gốc đào này, lòng ta rất bình yên."

Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi nói tiếp:

"Ngươi có tin vào luân hồi không?"

Lê Quang Hùng khẽ sững người.

Y cắn nhẹ môi, đáy mắt mơ hồ hiện lên tia đau đớn khó hiểu.

"Ta... dạo gần đây luôn mơ thấy cùng một giấc mơ."

"Thấy mình đứng dưới gốc đào... thấy có người rất quan trọng..."

"Nhưng ta lại không nhìn rõ mặt người ấy."

Thanh âm của hắn run nhè nhẹ, giống như một linh hồn hoang mang tìm lối đi giữa mênh mông ký ức vỡ vụn.

Đăng Dương siết chặt tay, hầu kết khẽ lăn.

"Ta cũng vậy."

"Ta luôn cảm giác... kiếp trước mình từng phụ một người, từng nợ một người rất sâu nặng."

"Chỉ tiếc rằng..."

Giọng hắn trầm xuống

"Đời này dù có gặp lại, có lẽ... cũng chẳng thể chuộc hết nợ cũ."

Hắn đưa mắt nhìn Quang Hùng, ánh mắt chan chứa thứ tình cảm sâu không đáy.

Lê Quang Hùng đứng lặng im.

Một trận gió nhẹ cuốn qua.

Cánh hoa rơi lất phất, nhẹ như hơi thở ai đó vừa chạm vào lòng ngực hắn.

Giữa đêm tĩnh mịch, dường như tận sâu linh hồn, có một tiếng gọi vang lên khe khẽ:

"Đăng Dương..."

Nhưng lại không thể thốt ra ngoài miệng.

Rốt cuộc, hai người chỉ đứng dưới gốc đào ấy thật lâu, không ai nói thêm gì nữa.

Cho đến khi hoa rụng kín mặt đất.

Cho đến khi kiếp người lại tiếp tục trôi qua như chưa từng có đoạn tình mộng huyễn dưới hoa năm ấy.

"Phong hoa tuyết nguyệt chỉ là đoạn nhân duyên kiếp trước."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro