Memories Core; prologue.
"Ba trăm năm trước, Trái Đất của chúng ta đã trải qua một sự kiện suy vong rất thảm khốc..." Trong phòng học tối đèn, tiếng ù ù của máy chiếu bốn chiều vang lên đều đều cùng với tông giọng khàn khàn của vị giáo viên tóc trắng. Hình ảnh trực quan sống động, thể hiện lại một đoạn biên niên sử của lịch sử loài người.
Mùa đông năm hai nghìn không trăm hai mươi ba, một sự kiện thảm khốc xảy ra, để lại dấu ấn khó phai mờ trong lịch sử loài người. Một tảng thiên thạch khổng lồ, mang theo bao sự hỗn loạn của vũ trụ, xé toạc bầu trời rơi xuống Trái Đất. Chấn động mà nó tạo ra ngân lên một bản giao hưởng chết chóc cho cả nhân loạn, nó nhấn chìm mọi thứ trong chốc lát. Các mảng lục địa thi nhau rung chuyển, chúng tách nhau ra, sóng thần cùng động đất tranh nhau vẽ lại đường bờ biển, xáo trộn tất cả các vùng nước của hành tinh xanh.
Cơn thịnh nộ của mẹ thiên nhiên không dừng lại ở đó, hàng loạt các tai ương khác cũng lần lượt xảy ra với thế giới. Việc các phòng thí nghiệm và các căn cứ quân sự sụp đổ đã giải phóng một lượng lớn các dòng virus và khói độc, làm ô nhiễm bầu không khí vốn đã mong manh của nhân loại, các dịch bệnh lạ cũng dần bùng nổ. Ở thời điểm này, không ai có thể hô hấp một cách bình thường mà không dùng máy thở, cũng chẳng có ai còn tâm trí để mà đi nghiên cứu huyết thanh cho các loại bệnh dịch đang hoành hành. Các đại dương cũng không thoát khỏi tai họa này, khi mà các chất phóng xạ từ các lò hạt nhân thấm sâu vào những tầng nước xanh.
Nền văn minh của loài người đi lùi lại cả nghìn năm chỉ trong vài ba tháng, thây người bị chất thành đống, bị treo trên cây đến khô quắp, hay nổi lềnh bềnh cùng xác cá trên những dòng sông. Tất cả tạo nên một bức tranh địa đàng tàn tạ, dần sụp đổ, chết chóc và tăm tối.
"Nhưng thật may mắn, Chúa Trời như thể thương xót cho những người con cơ hàn của người, vì vậy mà người đã ra tay cứu rỗi nhân loại..." Đám nhóc con vừa dính chặt mắt vào chiếc máy chiếu bốn chiều đang chiếu lên hình ảnh của phiến tinh thể đỏ tía vuông vuông, vừa lắng tai mà nghe lời giảng của vị giáo viên già.
Mùa thu năm hai nghìn không trăm hai mươi lăm, sau hai năm sống trong cảnh lầm than túng quẫn, con người bắt đầu quật khởi, tái xây dựng lại cuộc sống. Trong khoảng thời gian này, người ta tìm ra một loại khoáng vật kì diệu mà họ gọi nó là "Món quà từ Chúa Trời"; Phiến Tinh. Loại khoáng vật hình thành dưới sự hợp nhất từ tàn dư của thiên thạch tai ương cùng các khoáng chất có sẵn trong lõi Trái Đất. Họ cũng phát hiện ra Phiến Tinh có thể chuyển hóa thành một loại năng lượng tốt hơn hầu hết các loại năng lượng sẵn có như xăng hay dầu.
Cũng từ đó mà cuộc sống của con người dần dần lại trở nên dễ dàng hơn, rất nhanh chóng đã quay trở về cái guồng quay hiện đại của thế kỉ hai mươi mốt. Cái guồng quay ấy thậm chí còn quay tiếp, nó quay nhanh đến mức khó tin, khi mà công nghệ kĩ thuật ngày càng được phát triển, các loại máy móc như người máy có trí tuệ, xe bay hay tàu bay cũng lần lượt được tạo ra dưới sự giúp sức của Phiến Tinh. Mở ra một thời đại mới của sự phát triển và đổi mới, hiện thực hóa cái ước mơ mà con người luôn vọng tưởng khi nói đến tương lai.
"Ba thế kỉ đã qua đi, thế giới của chúng ta cũng đã thay đổi rất nhiều." Vị giáo viên nghiêm nghị nhìn quanh lớp học im phăng phắc, treo lên trong không khí một câu hỏi. "Có trò nào có thể cho tôi biết thế giới hiện tại đã thay đổi thế nào không?"
"Em, thưa thầy." Một tên nhóc con giơ tay, cu cậu vui vẻ sau cái gật đầu của vị giáo viên, rất tự tin mà đứng lên vuốt thẳng lại vạt áo chuẩn bị trả lời câu hỏi của thầy giáo.
Đi cùng với sự phát triển vượt bậc như thế là sự phân hóa giai cấp của xã hội. Thành phố bị chia đôi thành Thượng và Hạ thành, mỗi thành lại bị chia ra làm ba lầu Kim Cương, Hồng Ngọc, Lục Bảo và Bạch Kim, Sắt Thép, Đồng Nát. Hai phần thành trì được phân rõ tại nơi gọi là rãnh An Bình, một rãnh núi lửa bị nứt ra từ vụ va chạm.
Những tầng thành phố ở phía trên, nơi được gọi là Thượng thành ngập tràn những tòa nhà cao chót vót vươn tới tận trời, bề ngoài bóng bẩy được trang trí bằng kính lung linh, minh chứng cho đỉnh cao của công nghệ khoa học. Tầng lớp thượng lưu nơi này, ngồi trên những ngọn tháp thiên, say sưa với sự sang trọng cùng sự tồn tại cao quý của họ. Những trường học tiên tiến, ngập trong ánh sáng thanh tao của ánh nắng dồi dào, sừng sững như những pháo đài kiến thức, nơi những học sinh có đặc quyền đào sâu vào sự phức tạp của trí tuệ tiên tiến. Trong các tổ chức này, không khí náo nhiệt với sự kết hợp hài hòa giữa trí tuệ nhân tạo và màn hình ba chiều tương tác, định hình tư duy cho một tương lai được xác định bởi những khả năng vô hạn.
Tuy nhiên, bên dưới vẻ ngoài rực rỡ này, mặt trái của xã hội lại bộc lộ một cách hoàn toàn trái ngược. Những khu ổ chuột ẩm ướt và bẩn thỉu nằm rải rác khắp các khu vực thấp hơn của đô thị, nơi được người ta gọi là Hạ thành lại là một minh chứng cho sự chênh lệch ngấm ngầm vẫn tồn tại. Ở đây, ánh nắng đã là ký ức xa xăm, những con hẻm chật hẹp luôn chìm trong bóng tối. Sự thiếu vắng ánh sáng tự nhiên đã khiến những khu ổ chuột rơi vào bóng tối, phản ánh sự thờ ơ của xã hội mà cư dân nơi đây phải chịu đựng. Những trận mưa như trút nước liên tục, dai dẳng và không ngớt, làm ướt đẫm những công trình đổ nát và những con đường lầy lội.
Trong những con hẻm vắng vẻ, nơi tiếng vọng của sự sung túc chỉ là những lời thì thầm gió thoảng của mấy lão nghiện rượu hoang tưởng, những người nghèo khổ đang phải vật lộn chống chọi với những trận mưa như trút nước. Sự chênh lệch về điều kiện sống trở nên rõ ràng khi những người giàu có bay lên trên những đám mây, được che chắn khỏi thực tế khắc nghiệt bên dưới. Những con đường ướt đẫm mưa đã trở thành sân khấu cho những vở kịch câm, nơi những người bị gạt ra ngoài lề xã hội, bị lãng quên bởi những đỉnh cao rực rỡ của sự tiến bộ. Bóng tối bên dưới dường như hấp thụ giấc mơ của những người bị giam giữ trong tầm tay của nó, như thể sự vắng mặt của ánh sáng mặt trời tượng trưng cho những cái bóng xã hội còn đọng lại, phủ bóng tối vĩnh viễn lên khát vọng của những người bị áp bức.
-imvuxx; memories core.
coming soon; 2024.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro