Chương 13: Em cai anh bây giờ
Vậy về lớp được chưa?" Phác Trí Mân ôm Mẫn Doãn kỳ một hồi mới buông ra, "Muốn muộn học hả?"
Mẫn Doãn kỳ làm bộ dạng lưu luyến người yêu một lúc lâu mới xoay gót rời đi, trước khi đi vẫn không chịu được chạy lại nhảy lên ôm chặt lấy đối phương không buông, luôn miệng nói, "Em sẽ nhớ anh chết mất."
Nhìn Mẫn Doãn kỳ lắc lư trên người mình, ánh mắt Phác Trí Mân bỗng nhiên trở nên vô cùng nhu hòa, đưa tay xoa đầu bánh bao nếp:
"Đâu phải tiễn chồng đi xa, em khóc lóc lâm ly bi đát như vậy làm gì."
Mẫn Doãn kỳ bám víu cổ đối phương không chịu đi xuống, khóc lóc ỉ ôi, "Xa anh một giây em cũng nhớ muốn chết."
Phác Trí Mân biết thằng nhóc này rất dính người, cho nên cũng không cảm thấy xa lạ, hắn dùng tay cậy cái móng heo trên cổ mình ra, sau đó tiện tay đánh vào mông cậu một cái, "Mau lên, sắp điểm danh rồi."
Mẫn Doãn kỳ bị đánh hai mắt đều trợn trừng lên, ngó nghiêng xung quanh mấy lượt, sau đó còn dám ở trước mặt hắn chửi thề, "Mẹ nó, anh biến thái!"
Phác Trí Mân không nhịn được mắng, "Em dung tục!"
"Anh không có lương tâm!"
"Em dung tục!"
"Anh quá đáng!"
"Em dung tục!"
"Anh đẹp trai!"
Phác Trí Mân: .......
Mẫn Doãn kỳ trở lại lớp học vừa kịp lúc giảng viên điểm danh, cậu vội vội vàng vàng hô lên một tiếng em có mặt, nhìn xung quanh lớp một lượt, cuối cùng phát hiện hôm nay lớp đi học rất đầy đủ, chỉ còn lại một chỗ trống bên cạnh Cao Lập Thành.
Mẫn Doãn kỳ: ......... No hope.
Lâm Nhược Vũ nhìn thấy Mẫn Doãn kỳ vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, nhớ lại anh họ Phác Trí Mân từng kể cho mình nghe chuyện đến quán bar đón cậu, giơ tay lên nhỏ giọng gọi, "Doãn kỳ, chỗ này."
Mẫn Doãn kỳ nhìn Lâm Nhược Vũ rồi bĩu môi một cái, chậm rãi tiến về phía cô, bàn của Lâm Nhược Vũ ngay bên trên Cao Lập Thành, cô liếc mắt sang bên phía nam sinh bên cạnh, hất hất cằm nói, "Anh xuống đó ngồi đi."
Nam sinh bên cạnh nói, "Sao anh phải xuống?"
Lâm Nhược Vũ lườm một cái.
Nam sinh miễn cưỡng đứng dậy, từ từ chuyển xuống bàn dưới, trước khi đặt mông xuống vẫn không quên phóng tia điện về phía Mẫn Doãn kỳ, khiến cậu rùng cả mình.
Mẫn Doãn kỳ nhận được tín hiệu, vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhược Vũ, Lâm Nhược Vũ chống tay lên đầu, nghiêng đầu qua chẹp chẹp hai tiếng, thản nhiên nói, "Anh béo ra đấy à?"
Mẫn Doãn kỳ lườm nguýt Lâm Nhược Vũ một cái, "Em chào hỏi người yêu cũ kiểu gì đấy?"
Lâm Nhược Vũ đánh giá Mẫn Doãn kỳ một hồi, làm bộ ngán ngẩm, "Được đàn anh chăm như thế anh còn bất mãn cái gì nữa, nhìn xem, hai cái má hiện rõ rồi kia kìa, ăn nhiều phô mai dễ bị béo lắm."
"Liên quan gì đến em." Mẫn Doãn kỳ xì một tiếng, sau khi phản ứng được câu nói của Lâm Nhược Vũ mới hết hồn, quay sang trợn mắt nhìn cô, "Làm sao em biết chuyện anh với đàn anh?"
Cậu nói xong lại giơ tay ra, chặn câu nói tiếp theo của cô lại, "Khoan khoan khoan, em không ghen à?"
"Ghen cái đ*o!" Lâm Nhược Vũ đen mặt lại, "Anh đang nghĩ cái gì vậy?"
Mẫn Doãn kỳ ngờ nghệch hỏi, "Không phải em nói em thích đàn anh sao?"
Lâm Nhược Vũ: .........
Cô đưa tay day day trán, không nói lời nào, chỉ nhắm mắt lại, giơ tay lên chỉ chỉ nam sinh ngồi phía sau.
Mẫn Doãn kỳ quay ngoắt lại nhìn nam sinh vẫn bắn tia lửa về phía mình từ đầu đến cuối, rồi lại quay lên nhìn Lâm Nhược Vũ, vẻ mặt không tin được.
Sau đó lại dán sát lại gần về phía Lâm Nhược Vũ nói thầm, "Thẩm mỹ của em từ bao giờ lại kém thế?"
Lâm Nhược Vũ không kiêng nể gì đánh lên đầu Mẫn Doãn kỳ một cái.
Mẫn Doãn kỳ đưa tay lên xoa xoa đầu, lại nói, "Sao em lại biết anh muốn né Cao Lập Thành?"
Lâm Nhược Vũ vẻ mặt khinh bỉ, "Chỉ có ai ngu ngốc như anh mới không biết."
"Này!"
Ngay từ đầu Mẫn Doãn kỳ đã có cảm giác gì đó không đúng lắm, nhưng lại không biết vấn đề nằm ở chỗ nào. Cao Lập Thành rất tốt, nhưng lại khiến cho cậu không muốn tiếp xúc quá gần, là do cậu ta có vấn đề, hay là do mình có vấn đề?
Từ lúc lên đại học, Mẫn Doãn kỳ đúng là chưa từng nhìn thấy qua ai nhiệt tình như thế này. Cùng lắm chỉ trao đổi vài ba câu, hoặc là cùng nhau ăn một bữa làm quen rồi thôi, cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp này.
Hay là cậu ta muốn lợi dụng mình?
Mẫn Doãn kỳ lại vô thức quay xuống nhìn cậu ta một cái, rốt cuộc cậu ta muốn gì ở mình vậy nhỉ?
Gia cảnh mình bình thường, không có nhiều tiền, nếu muốn bám cũng phải bám--- Phác Trí Mân.
Ánh mắt của Mẫn Doãn kỳ dần cố định trên gương mặt Cao Lập Thành, bắt đầu bổ não, không lẽ thật sự cậu ta muốn qua mình để tiếp cận Phác Trí Mân?
No hope.
Nhận thấy Mẫn Doãn kỳ đang nhìn chằm chằm vào mình, Cao Lập Thành khó hiểu nhìn cậu, hai tai hơi đỏ lên.
Mẫn Doãn kỳ nghĩ cậu ta chột dạ nên tai mới đỏ, lại càng chắc chắn với suy nghĩ của bản thân.
Đến khi hết giờ, Mẫn Doãn kỳ vẫn chưa nguôi ngoai ngờ vực.
Lâm Nhược Vũ đã bị nam sinh khóa trên nọ kéo đi mất, Mẫn Doãn kỳ cùng Cao Lập Thành được giảng viên nhờ đến thư viện cất giáo trình, cả hai đi trên hành lang, trước ngực ôm một chồng sách vở, tầm nhìn phía trước đều bị che khuất. Bỗng nhiên sức nặng trên tay nhẹ đi hơn phân nửa, Mẫn Doãn kỳ ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn người đối diện.
"Anh Chính Quốc?"
Điền Chính Quốc cầm hơn một nửa chỗ sách trên tay, buồn cười nhìn Mẫn Doãn kỳ, "Em hay làm công việc này nhỉ?"
Mẫn Doãn kỳ cong mắt cười, "Anh đi đâu vậy?"
Điền Chính Quốc không xen vào giữa hai người, vừa đi vừa nói, "Đang đi tìm Trí Mân."
"Trí Mân?" Mẫn Doãn kỳ mặt mày tươi rói, "Ở đâu vậy? Một lát nữa em cất xong đống sách này xong sẽ qua chỗ hai người liền."
Điền Chính Quốc nhìn khóe mắt đang cười của cậu, đến khi nhận thức được hành động của mình đã thấy bàn tay mình đặt trên đầu của đối phương xoa xoa rồi. Anh cười dịu dàng, "Được, lát nữa bọn anh qua tìm em."
Cao Lập Thành hơi nhíu mày.
Đợi đến khi Điền Chính Quốc rời đi, thời điểm Mẫn Doãn kỳ cất sách lên kệ xong, vừa kịp lôi điện thoại ra nhắn một cái tin, đã bị Cao Lập Thành kéo cổ tay lại, sau đó đẩy người cậu áp sát vào kệ sách.
Mẫn Doãn kỳ mở to mắt, "Cậu...... Cậu làm cái gì vậy?"
Cao Lập Thành nắm chặt lấy tay cậu, sắc mặt không được tốt cho lắm, "Cậu với người kia là quan hệ như thế nào?"
"Người nào?" Mẫn Doãn kỳ không hiểu, nhưng cơn đau từ cổ tay khiến cậu phải nhíu chặt lông mày lại, "Cậu nói người vừa rồi à? Anh Chính Quốc?"
"Hai người đang hẹn hò?" Cao Lập Thành không phủ nhận.
"Không có." Mẫn Doãn kỳ lắc đầu.
Cao Lập Thành nghe được câu trả lời mong muốn cũng không chịu buông tay ra, thậm chí còn dán sát lại gần hơn, "Vậy cậu thích anh ta?"
"Không có." Đối diện với tình hình trước mắt, Mẫn Doãn kỳ bỗng dưng không suy nghĩ được gì, giống như hỏi gì đáp nấy, vô cùng ngoan ngoãn.
"Vậy còn người nhận cuộc gọi lần trước của tớ thì sao?"
Chưa kịp để Mẫn Doãn kỳ lên tiếng, Cao Lập Thành đã cảm nhận được một lực đạo mạnh mẽ từ phía sau đẩy mạnh mình ngã xuống đất. Toàn thân ê ẩm đau, cảm giác giống như xương cốt đều vỡ vụn ra vậy.
"Đang gọi tôi à."
Sắc mặt Cao Lập Thành tái mét nhìn Phác Trí Mân đang đứng trên cao, dường như toàn bộ sự chán ghét đều hiện lên trên mặt.
Phác Trí Mân cao cao tại thượng đứng ở đó, chưa kịp để Cao Lập Thành vùng dậy đã nhanh chóng lấy chân đạp lên ngực đối phương, đè cậu ta xuống, dùng âm giọng sắc lạnh như đến từ âm phủ mà nói:
"Anh bạn, cậu năm lần bảy lượt muốn chọc thủng tường nhà tôi rồi đấy." Nói xong cẳng chân lại dùng thêm một chút lực, "Nếu có lần tiếp theo, cậu lo mà giữ cái thân của cậu đi."
Mẫn Doãn kỳ ngơ ngác nhìn Phác Trí Mân, sau đó lại bị Phác Trí Mân nắm cổ tay kéo đi, để lại Cao Lập Thành nằm dưới đất hốc mắt đỏ ngầu nhìn theo bóng dáng hai người. Lúc chạm đến ánh mắt của cậu ta, Mẫn Doãn kỳ thấy lạnh hết cả sống lưng, ngay lập tức theo Phác Trí Mân chạy biến ra ngoài.
Sắc mặt cùng giọng điệu của Phác Trí Mân thật sự không tốt, "Cậu ta làm gì em chưa?"
"Làm gì?" Mẫn Doãn kỳ ngước mắt nhìn Phác Trí Mân, "Không có, chỉ cầm cổ tay."
"Em mẹ nó........" Phác Trí Mân vốn muốn mắng cho cậu một trận, nhìn đến nét mặt của cậu, lại nuốt hết toàn bộ vào trong cuống họng, yết hầu vì thế mà khó khăn chuyển động lên xuống, "Nếu lúc đó anh không nhắn tin hỏi em đang ở đâu, nếu anh không đến kịp lúc, thì em tính làm thế nào?"
Mẫn Doãn kỳ nói, "Đá vào của quý của cậu ta?"
"Cái đ*t......." Phác Trí Mân thật muốn văng tục.
Vừa rồi Điền Chính Quốc có đề cập đến việc người đi cạnh Mẫn Doãn kỳ có gì đó rất kì lạ, lúc anh đưa tay xoa đầu Mẫn Doãn kỳ, cậu ta liền có phản ứng ghen ghét, Phác Trí Mân đương nhiên không thể ngồi yên một chỗ, hành động đầu tiên là lôi điện thoại ra hỏi câu đang ở cái chỗ xó xỉnh nào.
Nhưng nghĩ lại, Điền Chính Quốc cũng là người dám xoa đầu Mẫn Doãn kỳ, đáng lẽ ra phải chịu một cái đánh mới đúng.
Phác Trí Mân vừa kéo cậu đến căn tin vừa nói, "Sau này em cai phóng điện đi, cẩn thận bị nghiệp đè."
Mẫn Doãn kỳ suy nghĩ một hồi liền đáp, "Mẹ nó em cai anh luôn bây giờ."
Phác Trí Mân khựng lại, hơi nhíu mày, "Vì cái gì?"
Mẫn Doãn kỳ không cam lòng, "Em sợ bị anh đè đến chết!"
"Em cái đồ dung tục này!"
-----------------------
Tiểu kịch trường:
Mẫn Doãn kỳ: Cái gì? Lâm Nhược Vũ là em họ anh? Sao anh không nói cho em biết?
Phác Trí Mân: Em đâu có hỏi anh.
Mẫn Doãn kỳ: Đã yêu nhau rồi là không được giấu giếm nhau.
Phác Trí Mân: Nhưng em đâu có hỏi anh.
Mẫn Doãn kỳ: Đã yêu nhau rồi là không được giữ bí mật với nhau!
Phác Trí Mân: Mẹ nó em đâu có hỏi anh!
Mẫn Doãn kỳ: Hu hu hu anh nạt em.
Phác Trí Mân: ........
150720
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro