Chương 16:Xa anh một ngày liền có chuyện

Nghe tin Phác Trí Mân phải về Hà Nam năm ngày, Mẫn Doãn kỳ nghĩ đến cảnh cô đơn một mình ở trong ngôi nhà này mà buồn không chịu được, liên mồm nói muốn theo hắn về quê.

Phác Trí Mân nói, "Anh thi xong giữa kì rồi, em thì chưa, ở lại thi đàng hoàng cho anh."
Mẫn Doãn kỳ ôm chân Phác Trí Mân không chịu buông, dù Phác Trí Mân có cố cậy thế nào cậu vẫn nhất quyết bám dính lấy chân người ta không rời. Hắn bất đắc dĩ ngồi xuống dỗ dành cậu.

"Anh chỉ đi năm ngày thôi."

Mẫn Doãn kỳ ôm chặt không buông, "Năm ngày là gần một tuần rồi còn gì. Một tuần là một phần trong một tháng. Anh bắt em đợi gần một tháng á. Không được, nếu không có em ở bên cạnh, anh muốn trèo tường thì phải làm sao."

"Em đang nói cái quái gì thế." Phác Trí Mân không biết phải làm sao với tên nhóc này, rốt cuộc đầu cậu đã bổ não đến đoạn nào rồi không biết. Hắn nhẹ giọng nói, "Thật sự chỉ có năm ngày, rất nhanh."

"Anh lấy vật gì làm vật đính ước đi em mới tin." Mẫn Doãn kỳ lau nước mũi vào áo sơ mi của Phác Trí Mân, sụt sịt nói.

"Em....." Phác Trí Mân kiềm chế cảm giác muốn đánh người, nhưng thật ra bản thân mình cũng không muốn rời xa cái bánh bao nếp này chút nào. Với cái đầu óc đơn giản của cậu còn không phải ra ngoài làm loạn hay sao, vì thế lại tiếp tục giở giọng dỗ dành:

"Được, chờ anh một lát."

Lúc này Mẫn Doãn kỳ mới chịu buông chân Phác Trí Mân ra, Phác Trí Mân lục lọi trong người đều không tìm ra bất cứ thứ gì cả, trầm ngâm một lúc rồi quyết định đưa tay lên cổ mình tháo sợi dây chuyền xuống, đặt vào lòng bàn tay cậu.

"Vật đính ước."

Mẫn Doãn kỳ chớp mắt không tin nhìn Phác Trí Mân, "Anh đưa em thật sao?"

"Ừ." Phác Trí Mân lấy sợi dây chuyền, vừa đeo vào cổ Mẫn Doãn kỳ vừa nói, "Trên này có một cái nhẫn, là đồ mà bà cho anh để sau này tặng cho cháu dâu, em làm mất thì cái đầu của em cũng mất luôn đấy."

Mẫn Doãn kỳ bĩu môi, "Em mới không phải là con gái."

"Anh cũng đâu có nói em là cháu dâu của bà anh."

Mẫn Doãn kỳ nhíu mày ngẩng đầu nhìn Phác Trí Mân.

Phác Trí Mân thấy biểu cảm của Mẫn Doãn kỳ thì vô cùng hài lòng, đeo dây chuyền cho cậu xong liền búng vào trán cậu một cái, "Vì em là của anh rồi.'

Mẫn Doãn kỳ vẻ mặt ghét bỏ nói, "Anh ấu trĩ!"

Phác Trí Mân lại nhắc lại, "Em làm mất nó coi chừng anh đánh gãy chân em."

Mẫn Doãn kỳ ngồi bên cạnh Điền Chính Quốc, nằm dài lên bàn, cả người ủ rũ, thi thoảng lại phát ra mấy tiếng thở dài chán nản.

Điền Chính Quốc nhìn thấy thế thì chống cằm nhìn cậu.

"Phác Trí Mân không lên lớp nữa, em lên đây làm gì."

Mẫn Doãn kỳ một bộ dạng thiếu sức sống nói, "Em sợ anh buồn chán."

Hai người im lặng một lúc, lát sau Điền Chính Quốc mới mở miệng hỏi, "Hai người thật sự đang hẹn hò sao?"

Nghĩ đến đây hai mắt Mẫn Doãn kỳ bỗng nhiên phát sáng hẳn, ngồi dậy rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt về chuyện tình yêu của hai người.

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm lông mi của cậu, vì sự kích động mà hơi run rẩy, chần chờ đưa tay lên đỉnh đầu của đối phương, cuối cùng vẫn vuốt tóc cậu.

"Phác Trí Mân về Hà Nam chỉ có năm ngày thôi. Chắc là chuyện công ty của gia đình cậu ấy, em không cần phải lo lắng."

"Hả." Mẫn Doãn kỳ định thần lại, nắm bắt trọng điểm trong câu nói của Điền Chính Quốc, "Nhà anh ấy có hẳn một công ty à?"

Điền Chính Quốc buồn cười nhìn Mẫn Doãn kỳ, "Em không biết sao, không những có công ty, mà còn là công ty quy mô lớn."

Thảo nào mà đàn anh lại có nhiều tiền như vậy!

Thế đàn anh còn học đại học để làm gì vậy trời?!

Nói chuyện với Điền Chính Quốc xong, điện thoại cũng vừa đúng lúc kêu lên một tiếng, Mẫn Doãn kỳ mở điện thoại ra nhìn người gửi, là Phác Trí Mân.

Phác Trí Mân nói: [Làm cái gì cũng phải báo cáo lại cho anh, biết chưa?]

Mẫn Doãn kỳ nhắn lại: [Anh nghĩ em là con nít hả?]

[Anh sợ em ra ngoài làm bậy.]

[Anh mới ra ngoài làm bậy!]

Phác Trí Mân ở bên này hơi mỉm cười, gõ tin nhắn trả lời Mẫn Doãn kỳ:

[Bây giờ đang làm gì?]

[Lên lớp năm hai dự thính.]

[Với Điền Chính Quốc ?]

[Phải.]

Phác Trí Mân suy nghĩ một hồi, lại quay qua gửi đến số của Điền Chính Quốc một cái tin nhắn: [Trông chừng Doãn kỳ.]

Điền Chính Quốc im lặng nhìn tin nhắn của được gửi đến, sau đó mới chậm rãi đánh một chữ: [Được.]

Phác Trí Mân thâm trầm nhìn màn hình điện thoại, hắn vẫn chưa chắc chắn về suy nghĩ của mình, cho nên không thể nói bậy bạ. Vẫn là giao Mẫn Doãn kỳ lại cho Điền Chính Quốc thì tốt hơn, tránh xa cái tên Cao Lập Thành kia càng xa càng tốt.

Mẫn Doãn kỳ được dặn dò thì vô cùng nghe lời, làm cái gì cũng ngoan ngoãn nhắn tin lại cho Phác Trí Mân

[Trí Mân, em đang ăn trưa.]

[Trí Mân, hình như hôm nay em ăn ít cơm hơn thường ngày.]

[Nhưng mà hôm nay căn tin có tôm, em muốn ăn thêm quá phải làm sao?]

[Trí Mân em ăn xong rồi.]

[Em biết ngay, ăn xong liền muốn đi vệ sinh.]

[Trí Mân giờ em đang ở trong WC nè.]

[Trí Mân, em xả nước rồi.]

[Em nhớ anh quá, đến mức ở trong WC cũng nhớ đến mặt anh.]

Phác Trí Mân trở lại phòng, vừa cầm điện thoại lên liền bị cái tin nhắn này chọc cho trào máu họng.

Mẫn Doãn kỳ đợi cả ngày, thấy điện thoại rốt cuộc cũng reo lên, cậu vội vàng bắt máy.

"Trí Mân!"

Chỉ nghe thấy bên kia gào lên, "Em mẹ nó dung tục hết sức!"

Mẫn Doãn kỳ vừa đi vừa nhắn tin, dường như số tin nhắn được gửi đi trong ngày hôm nay có thể lên đến hàng trăm cái. Cậu nhớ Phác Trí Mân đến chết mất, bình thường bây giờ cả hai người sẽ ngồi ở trên giường xem phim, hoặc là cậu sẽ được ôm đối phương, dụi dụi vào lồng ngực đối phương cảm nhận hơi ấm. Nghĩ đến đây Mẫn Doãn kỳ đã chịu không nổi mà muốn mếu máo.

[Trí Mân, bao giờ mới hết ngày đầu tiên, em rất nhớ anh.]

Anh ấy rất bận sao? Cũng không trả lời tin nhắn của mình.

Mẫn Doãn kỳ vẫn tiếp tục đi hướng về phía trước trong khi cái đầu cúi gằm xuống điện thoại, nào ngờ đi được nửa đường thì trước mặt lại bị một nhóm người chắn ngang.

Mẫn Doãn kỳ va vào người trước mặt, điện thoại rơi bốp một tiếng xuống đất.

"Ây cậu em, có tiền không?"

Mẫn Doãn kỳ thành thật lắc đầu, "Không có."

Cậu nhìn đám người trước mặt này, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng cố thế nào cũng không thể nhớ ra đã từng gặp ở đâu, có điều cậu có thể khẳng định đây là bọn chuyên cướp đồ giữa đường, đứa nào đứa nấy trông vô cùng bặm trợn, trên miệng còn dung tục ngậm một điếu thuốc lá. Lại nói xung quanh chỗ này cũng không có mấy người qua lại, bọn chúng đương nhiên càng được nước làm tới.

"Nói láo, sinh viên thời nay đứa nào mà chả có tiền bên mình, không có tiền mặt thì cũng có thẻ." Tên cầm đầu nói xong, còn lẩm bẩm trong miệng, "Huống chi Phác Trí Mân còn giàu nứt đổ vách."

Mẫn Doãn kỳ gật gù như không hề sợ hãi, hai mắt mở to lục quanh người mình, móc ra được mấy tờ 5 tệ.

"Cho các anh đi mua kẹo nè, hút thuốc không tốt cho sức khỏe."

"Mẹ nó mày trêu ngươi tao đấy à." Một nắm đấm bất ngờ vung tới, đáp thẳng xuống khóe môi Mẫn Doãn kỳ Mẫn Doãn kỳ vốn nhỏ người, sao có thể chịu nổi một đòn này, cứ như vậy bị lực đấm của đối phương đẩy ngã uỵch xuống đất, lưng va mạnh vào mặt tường phía sau.

Mẫn Doãn kỳ bị đau đến mặt mũi đều nhăn lại.

"Mau, nhặt cái đấy lên." Tên cầm đầu túm được số tiền trên tay Mẫn Doãn kỳ, nhìn thấy dưới đất có cái gì đó lấp lánh phát sáng, quay đầu nói với hai tên đi phía sau, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, phất tay rời đi.

Kết quả Mẫn Doãn kỳ đem một thân đầy bụi bặm về nhà, bắt gặp Điền Chính Quốc đang đứng chờ ở phía đối diện.

"Em bị làm sao vậy?" Điền Chính Quốc nhìn thấy tình cảnh hiện tại của Kim Tại Hưởng cũng bị dọa cho hết hồn.

"Em bị ngã." Mẫn Doãn kỳ gãi gãi mũi nói.

"Em nói dối ai?" Điền Chính Quốc tiến lại gần rồi nhìn khóe môi của cậu, "Ngã thế nào mà bị thương ở môi được?"

Mẫn Doãn kỳ theo thói quen nâng tay lên vuốt vuốt cổ, bất chợt sắc mặt tái xanh, "Vật đính ước của em!"

Điền Chính Quốc khó hiểu nhíu mày, "Vật đính ước nào?"

"Em phải đi tìm đã." Mẫn Doãn kỳ định quay về hướng ngược lại, điện thoại đang nằm yên trong túi quần lại vang lên. Cậu nhìn màn hình bị nứt một góc kia, trong lòng giật nảy một cái, cuối cùng vẫn bắt máy.

Giọng nói đầy ủy khuất, "Trí Mân."

"Làm sao vậy?"

"Trí Mân, em làm mất sợi dây chuyền rồi."

Vốn tưởng sẽ bị Phác Trí Mân mắng cho một trận không ngóc đầu lên được, vậy mà ngược lại lại nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia vô cùng bình thản, "Không sao, cứ từ từ tìm."

Mẫn Doãn kỳ ngạc nhiên, "Anh không tức giận sao?"

Phác Trí Mân chậm rãi đáp, "Bốn ngày nữa chúng ta mới gặp nhau, em vẫn còn sống bốn ngày nữa để tìm, đừng lo."

Mẫn Doãn kỳ: ....... Gặp nhau rồi làm gì, anh định giết em đấy à?

Mẫn Doãn kỳ rốt cuộc khóc òa lên.

Phác Trí Mân bên này cũng bị dọa không ít, từ lúc thằng nhóc này bắt máy, hắn đã có cảm giác gì đó không đúng lắm, "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Mẫn Doãn kỳ không trả lời, trực tiếp cúp máy.

Cậu cũng không đáp lại những câu hỏi dồn dập của Điền Chính Quốc, mở khóa cửa chạy vào nhà, sau đó đóng sập cửa lại.

Điền Chính Quốc bị nhốt ở bên ngoài: .........

Buổi tối hôm đó Mẫn Doãn kỳ ở trong phòng lục tung đồ lên, rõ ràng lúc trưa về phòng sợi dây chuyền vẫn còn, vậy mà bây giờ lại biến mất không một chút dấu vết. Nhưng cho dù cậu có lật cả căn phòng này cũng không thấy bóng dáng của nó đâu, cậu cứ như vậy suy sụp ngồi ở trên giường.

Đúng lúc này bên ngoài có tiếng chuông cửa.

Mẫn Doãn kỳ hít hít mũi, đi chân trần xuống dưới nhà mở cửa.

Thời điểm nhìn thấy người ở trước mặt, người nọ tóc tai rối bù, khoác một chiếc áo khoác mỏng quen thuộc, cậu ngạc nhiên đến trợn to mắt.

"Đàn anh? Sao anh đã về rồi?"

Phác Trí Mân đau lòng nhìn cậu, vết thương cũ mới lành, bây giờ lại rách ra, hắn đưa tay chạm lên vết rách trên khóe môi Mẫn Doãn kỳ, hiếm có khi lại ôn nhu mà đáp.

"Trở về tìm lại vật đính ước giúp em."

-------------------------

Tiểu kịch trưởng

Mẫn Doãn kỳ: Em đau.

Tuấn Chung Quốc: Anh biết.

Mẫn Doãn kỳ: Xa anh một ngày liền có chuyện.

Phác Trí Mân: Sau này anh không đi đâu nữa, nếu có đi cũng sẽ dẫn em theo, bị đuổi ra khỏi nhà cũng không rời xa em nửa bước.

160720

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #minga