🄲🄷🄰🄿 ①⑥

Giận rồi, tôi giận dỗi em rồi.
Cái con người gì mà... ngây thơ!

Thương em, bao mùa chuối mơ chín rụng.
Yêu em, bội thu cả một mùa.

Giận em, xuân xanh hóa đông hanh.
Bơ em, cô quạnh biết nhường nào.

Giờ em đã xa, chẳng thể gặp.
Nhớ nhung lắm lắm, chẳng nên lời.

Cô bé nhỏ nhắn của tôi ơi!
Tôi giận nhiều, cũng thương nhiều lắm.

---for lonely Capricorn---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro