🄲🄷🄰🄿 ➁⓪: Chuyện chúng mình.
Three days after...
Chiếc vali kéo lê trên mặt đường bằng và phẳng nơi sân bay rộng lớn, và dừng lại trước cánh cửa kiểm soát. Anh, một dáng vẻ sơmi xanh quần tây giản đơn, lại toát lên vẻ thanh lịch thu hút bao ánh nhìn. Tiếng thông báo vang dài nơi sảnh lớn, về một chuyến bay từ Toronto đến Paris sẽ cất cánh sau 30 phút nữa.
-Anh đến đây.
Tiếng nói là lời thì thầm mùa xuân thật nho nhỏ, lại là một ước mong to lớn dành trọn cho người anh yêu.
Chuyến bay cất cánh rất nhanh chóng sau đó, mang niềm hy vọng nối lại duyên xưa tình cũ. Ngày xưa ta băng qua giông bão, lại nghẹn ngào lạc mất nhau giữa lúc trời quang mây tạnh. Hôm nay trời nắng và gió, anh sẽ tìm đến em, và nguyện thề mãi không lìa xa nửa bước!!
Paris, France - city of love.
Ngồi trên băng ghế đá bên đường, trên đầu là một chiếc beret, cô đã sớm hoà nhập với đất nước này. Cô đang ở thành phố tình yêu, nơi mà trái tim cô trở nên thật trống vắng.
-Phải rồi, vẫn là cảm giác ấy, sau ngần ấy năm vẫn vậy.
Phải rồi, cô vẫn thế, vẫn sẽ mãi mãi một lời nguyền của cô đơn. Một nơi chỉ có bản thân, tốt nhưng thật buồn. Nắng Paris ấm áp đến lạ, dấy lên trong tâm hồn cô một niềm vui bé bỏng, như một ngọn đèn cầy hiện hữu trong tâm hồn cằn cõi của cô một cách le lói.
Đường phố Paris khiến người ta nhớ lại cảm giác bồi hồi của thuở mới yêu, kết hợp cùng sự thanh lịch và tao nhã nơi phố huyện vồn vã, tiếng violin kéo dài nghe mà da diết lòng. Mùi thơm thoang thoảng của cửa hàng nước hoa phải chăng rất nổi tiếng, hay những đoá hồng đỏ trên bụi cây ven đường, những bức hoạ tinh tế những người hoạ sĩ dạo,... nơi đây thật đẹp biết bao.
-Nắng thật đẹp.
Thiên nhiên vẫn đẹp đến nao lòng. Người qua kẻ lại, tay trong tay vai kề vai thân thương. Họ hạnh phúc quá...
Nắng và gió vẫn vậy, có đôi có cặp.
Cô vẫn vậy, một mình lẻ bóng đơn côi.
***
Today, the day I must move forward.
Kim Ngưu mang bộ đồ của bệnh nhân, khác dáng vẻ bộ đồ trắng ngày thường bệnh viện đưa, hôm nay là một màu xanh lam mờ ảo. Sắp đến giờ rồi, anh sẽ phải bước đi!
Một bước tiến lớn mang đầy hy vọng và khát khao, ấp ủ của gia đình anh mong muốn anh thật lành lặn cùng một cuộc đời yên ả. Họ đã không ngừng ở bên anh từ thuở bé và luôn nuôi một niềm tin rằng đứa con trai này sẽ ổn thôi dù trái tim sinh ra đã không vẹn toàn. Anh mang trong mình là cả ân nghĩa trời bể, và như thể là một sứ mệnh phải trở về trong cuộc chinh chiến sắp phải đối mặt ở phòng phẫu thuật. Anh biết, anh là đang cần phải cố gắng nhiều hơn thế nữa.
Nhưng cay đắng thay, kẻ ngu muội như anh, bi luỵ trước cô gái ấy. Lẽ sống cuộc đời anh, là một nét tinh khôi chiếc váy trắng. Cô đã khóc và chạy đi mất rồi, bởi lẽ chính anh là lý do. Anh chọn yêu cô thật đủ đầy, mà lặng lẽ gieo căm hận vào lòng thiên thần nhỏ. Anh phải làm như thế, và đã làm như thế...
-Cậu chuẩn bị chưa Kim Ngưu?
Bảo Bình đứng trước cửa, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần.
-Tớ xong rồi. Chờ cậu thôi.
Kim Ngưu nhìn sơ qua dáng vẻ ấy, cô gái này cũng đáng thương chẳng kém anh là bao.
Phòng phẫu thuật sẽ chuẩn bị chuẩn bị xong trong 30 phút nữa thôi. Và cô sẽ bước vào đó với cả một gánh nạn lớn trên vai: sinh mạng con người. Lòng phiền muộn phẫn uất đã lâu nay, liệu rằng bản thân cô sẽ gắng gượng nổi?
-Hôm qua cậu ngủ thế nào?
Kim Ngưu hỏi, anh tựa lưng vào thành giường, đôi mắt có phần thất thần.
-Khá trằn trọc.
Bảo Bình dụi đôi mắt đã lấm tấm quần thâm, cô cũng đã quá mệt mỏi những ngày vừa qua.
-Cậu nghĩ sao? Sẽ ổn không?
-Sẽ ổn... Phải ổn...
Mang hai bầu trời đầy uất ức và muộn phiền vào trong cánh cửa sinh tử, số mệnh của họ liệu có vượt qua khỏi cơn bão bùng này?
***
We're trying for our life's purpose, somes can... somes cannot...
Đôi guốc còn đang mang dở, lại phải chống cằm trước cửa, diện kiến một cuộc ẩu đả khẩu hình tứ tung. Cả hai chàng trai nọ đều lớn thây, lại ầm ĩ như đám trẻ. Chưa kể là hai vị phụ huynh lại thích thú vô cùng, không hề có ý định ngăn cản sự việc thú vị này.
Bạch Dương đương nhiên sẽ nghĩ về chuyện này, ừ thì chuyện thì phải chăng đã rõ ràng quá rồi. Vì cô nghĩ, đến một lúc nào ấy dù có mang một yêu thương sâu nặng đến thế nào thì cũ vẫn mãi mãi là cũ. Ngu muội đến mấy cũng phải sống tiếp thôi, và cô cần sống sao cho xứng đáng.
-Hoàng Vỹ, anh đừng mất thời gian ở đây nữa. Em đã nói chuyện này rõ ràng lắm rồi.
Bạch Dương xách túi xách lên vai, trút những hơi thở phiền muộn ra và thật lạnh nhạt.
-Anh chưa từng từ bỏ em, và anh sẽ không dừng lại.
Ngoan cố lắm, Hoàng Vỹ là vậy.
-Gezz, tên điên này...
Sư Tử nghiến răng, vì nể mặt hai vị đương sự to lớn đang ở đây mà không manh động.
Bạch Dương nhìn Hoàng Vỹ, đôi mắt yêu thương dành cho anh ta đã sớm khép lại, chỉ còn mỗi dư vị băng giá. Cô bước đi nhanh, cánh cửa sau chân cô mở toang cũng là những bước đi đầy bực dọc. Sư Tử chỉ vội đuổi theo. Còn lại tất cả chỉ là vệt nhoè của quá khứ.
Có những người ngoan cố được, còn Hoàng Vĩ thì lại không. Tiêu chuẩn kép của xã hội này vẫn luôn tồn tại như vậy...
-Cừu à, sáng sớm bực bội là không tốt cho hệ tiêu hoá đâu! Vui lên cái nè.
Anh chàng Sư Tử, người thì mang bộ đồ bảnh bao lại xà nẹo bên cạnh một quý cô công sở. Biết là anh muốn mua vui cho cô, nhưng giời ạ mất mặt quá!!
-Cả cậu còn lượn qua lượn lại là về nắm tay với anh ta mà bái bai mình luôn đó. :)
Cô nàng cáu gắt đáp.
-Người yêu đừng giận, ăn chocolate hong mua cho lè. :3
Bao năm qua, điểm yếu của cô vẫn gói gọn trong thanh chocolate mà Sư Tử vẫn thường dụ dỗ.
-...ừ ăn.
Dáng vẻ thiếu liêm sỉ trước thanh chocolate khiến Sư Tử mê mẩn đây rồi. Người yêu anh tự nhiên đang quạo mà giờ có xúc tác chocolate cái cute phomaique vl. :))
Sư Tử nhanh chóng ghé gò má hồng hôn nhẹ một cái chóc rồi nhanh chân chạy trước. Tuy không phải là lần đầu yêu đương, nhưng cách mà Sư Tử luôn cho cô những bất ngờ nho nhỏ và ân cần yêu thương khiến cô rung động nhiều lần. Thế là...
...act cool, đứng hình mất 5 giây.
***
Cây cọ đánh má lướt nhẹ trên làn da trắng nõn nà đã được đánh một lớp nền mỏng, Cự Giải đôi mắt lim dim, cơn buồn ngủ cứ dập dìu trong tâm trạng mê mang của cô.
-Quý cô của tôi, em xong chưa?
Nhân Mã lú đầu vào phòng trang điểm, ngay lập tức bị lác mắt bởi sự trang nhã và thanh lịch của người yêu. Người yêu anh lúc nào cũng rất là đẹp, không có đẹp nhất mà chỉ đẹp hơn. Hôm nay cũng thật rực rỡ!!
-Sắp rồi đây.
Giọng nũng nịu pha chút buồn ngủ, đôi môi chúm chím được điểm bằng màu đỏ hạt lựu trên nền da trắng muốt hồng hào khiến ai đó sôi sụng lòng tham muốn cắn.
Hôm nay là trận battle của nhị đại mỹ nữ trên đất Canada này. Ai ai cũng trông chờ vào trận đấu, cũng như những nhan sắc tuyệt đỉnh toả sáng trên sàn diễn để chứng minh thực lực bản thân.
-Cậu nghĩ... liệu Thiên Bình có ổn không?
Nhân Mã bước đến bên cạnh Cự Giải, vén nhẹ lọn tóc mỏng manh vô tình rớt xuống khỏi mái tóc đã được làm một cách chỉnh chu. Anh hỏi cô, đôi mắt anh hiện hữu rõ nét lo lắng, vì anh đã vô tình thấy một điều kì tích của nhân loại.
-Sao cậu lại hỏi vậy?
Những mảnh cảm xúc đầy âu lo ánh lên trong đôi mắt anh, đương nhiên lọt vào tầm mắt xanh của cô. Cô cảm thấy, hôm nay có vẻ sẽ không được trơn tru cho lắm...
-Kim Ngưu sẽ phẫu thuật vào hôm nay. Và vừa nãy... Thiên Bình đã nắm tay anh trai nuôi của Kim Ngưu - Chí Thiên.
Câu trả lời đó mang tính chất gây sốc thính giác của người tiếp nhận.
-"Bình nhi đã khóc rất nhiều, dường như đã gục ngã." cách đấy 3 ngày, Bạch Dương đã nhắn lên groupchat như vậy.
Tiếng lặng trong trái tim của đối thủ, có thể là một lợi thế với Cự Giải cô, nhưng mặt nào lại là một vết xước xúc cảm sâu sắc và đầy nét thương đau.
-Chúng ta dù gì cũng sẽ phải tiếp tục nốt hôm nay. Hy vọng cuộc phẫu thuật ổn... vì Bảo Bình cũng vừa chia tay.
Ai cũng biết Bảo Bình sẽ là bác sĩ phẫu thuật chính hôm nay. Họ sẽ phải đối đầu với tử thần, lại phải mang nặng lòng một trái tim tổn thương đầy tan vỡ.
***
Thiên Bình đưa bàn tay lạnh ngắt của mình cho Chí Thiên, lần đầu tiên cô cho phép anh ta làm điều này. Chí Thiên bất ngờ, sau cùng cũng có thể nắm tay cô. Anh biết, hẳn là trái tim cô đã quá tàn quá dại mới như vậy, anh đơn giản là người thay thế. Sẽ ổn thôi, nếu điều đó làm cô vơi được phần buồn bã nào trong lòng...
-Trận battle hôm nay, em tham gia nổi không?
Chí Thiên dường như rất hiếm hoi khi nói chuyện với Thiên Bình, anh ta đó giờ vẫn luôn quan thầm lặng bằng hành động. Có lẽ đó là điều mới mẻ của anh ta khi vai vế của anh ta được nâng từ 'người dưng' lên 'người thay thế'.
-Được.
-Vì... hôm nay là ngày phẫu thuật.
Khoảng lặng sau câu nói ấy kéo dài, dài rất dài giữa nỗi đau vô tận. Thiên Bình nuốt cái nghẹn, chỉ lặng lẽ mà bước đi từng bước trĩu nặng. Ngay cả ngay lúc đớn đau nhất, nghiệt ngã nhất, bần hèn nhất, vẫn là không ngừng yêu. Một tình yêu đã nghìn lần rồi không phai nhạt, trọn vẹn một hơi thở nồng hậu thuở ban đầu.
Cô bước vào phòng make up, cô biết không được phép khóc. Hôm nay là ngày phải ngẩng cao đầu, không được hoen lệ mi sầu. Lớp make up này mà nhoè, thì cô chính là kẻ bại trận trên sàn diễn. Một quý cô Libra, phải giữ cho mình một cái tôi nghiêm nghị.
Chí Thiên biết anh nói ra là lựa chọn đầy sai lầm. Trời xui đất khiến đẩy anh vào con đường lầm lỡ ấy! Yêu cô, thương cô như vậy, anh chưa một lần cố gắng đổi thay tình cảm mà cô gái nhỏ đó dành cho Kim Ngưu. Cuộc sống anh thầm lặng, yêu cô cũng vậy. Chính bàn tay cô - điều mà anh hằng khao kahst - lạnh toát và dường như chẳng có chút sinh khí nào. Hôm nay cũnh vậy, Kim Ngưu ở chiến trường sinh tử, cô cũng vậy, là trận đấu hào quang. Cả hai con người, một người mến mộ một người yêu thương, vì họ anh buồn mà họ lại vì nhau mà khóc.
Hào quang bao giờ cũng rực rỡ, đối với cô lại nhạt nhoà.
***
Song Tử tựa lưng vào bức tường trên tầng thượng lộng gió và nắng. Trời hôm nay nắng không gắt, phải nói là ảm đạm đến phát hờn. Xưa nay các cụ vẫn bảo: "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ." Ai zui chứ Song Tử anh là muốn đâm mẹ đầu xuống lỗ cống rồi. Tâm trạng như treo trên cây quất, cà lơ phất phơ rầu rầu rĩ rĩ mãi.
Anh thậm chí còn không dám xuống để đưa Kim Ngưu vào phòng phẫu thuật, chỉ vì sợ chạm mặt mà đau thấu tâm can. Anh là vào vai kẻ nhẫn tâm trong tình yêu, kết cục là bây giờ thảm hại nhìn trời mây gió một cách vô thực. Ngay cả những người bạn của anh cũng nói rằng anh là xứng đáng với cái kết hiện tại, well... anh đúng là đã rất tồi tệ.
Một tên tù nhân dành hơn chục năm để chịu tội, thì anh là dành cả đời để cảm nhận cô đơn! Hối hận bây giờ muộn màng rồi, anh biết chứ, nhưng cảm xúc tới cũng không cản được. Cũng là có câu: "Thời tới không cản được." cảm xúc đau đơn này chẳng thể nhạt phai, thậm chí câu ray rứt mãi kmtrong lòng.
Ừ thì... có không giữ, mất đừng tìm mà!!
Mấy ngày qua, thậm chí đến một cái tin nhắn cũng không có. Thông báo mạng xã hội lại càng không, anh như rơi vào lỗ sâu sự quên lãng của nhân loại.
Rời xa cô, mặc nhiên rời xa thế giới.
Rời xa cô, bất ngờ hụt hẫng và vô vọng cực cùng.
Rời xa cô, chợt vụt mất bản thân.
Gặm nhấm nỗi đau cũng là một cách trải nghiệm cuộc sống, đối với anh bây giờ thì đúng là một cái kết phù hợp cho kẻ lạnh lẽo.
***
Không còn tá túc ở nhà Song Tử nữa, Song Ngư đương nhiên không có nơi để gửi tấm thân cành vàng lá ngọc qua đêm. May thay, vừa vài hôm trước vớ được anh người yêu là có "nhà mặt phố, bố làm to" tiện tay thuê một resort mini cao cấp để "ở tạm". Phận dâu mười hai bến nước, vơ được anh như lầy là ngon phải biết dồi. :))
Có là người yêu hay không, vẫn là Ma Kết cưng chiều Song Ngư lên tận trời. Không chỉ là rất yêu thương mà để cô nướng cháy đến sát giờ ăn trưa. Mọt ngủ thì chắc không ai bằng Song Ngư rồi, mỗi chuyện vơ được anh người yêu như Song Ngư đã không ai làm được.
Lúc cô ngơ ngác tỉnh dậy với quả đầu tổ quạ thì nắng đã trở thành tia cực tím từ lúc nào. Ngáp dài ngáp ngắn vài cái dài thườn thượt, chết! hôm nay có sàn diễn... cô sực nhớ ra. Lại vừa vặn lúc Ma Kết bưng một khay đồ ăn mở cửa phòng vào, cô là được ở resort hạng sang lại được phục vụ tận giường,... ai sướng được như dậy cơ chứ. :<
-Cục bông của mình ngủ ngon không?
Bạn trai như Ma Kết, chỉ có trong truyện thôi nhé, ngoài đời thì nằm xuống và mơ đi. :)
-Ngủ nướng thế này... hmmm oáppppppp... mình quên mất hôm nay có sàn diễn của Bình nhi...
Quả ngáp dài ngáp ngắn của cô bé người yêu anh làm tim đập boom boom baam, Ma Kết thiếu liêm sĩ cực mạnh trước dáng vẻ ngái ngủ của bạn gái dù đã trông thấy rất nhiều lần.
-Ăn uống rồi vệ sinh cá nhân đi, lát hồi sẽ đưa cậu đi. Không trễ đâu mà.
Ân ân cần cần thế này, làm người yêu là sướng nhất a~
Bàn tay nhỏ giang ra, dáng vẻ nũng nịu người lớn đòi ôm ôm của cô, là cô bé kẹo ngọt muốn được yêu thương nhiều chút. Người lớn đương nhiên thiếu ý chí cực mạnh, ngay lập tức làm theo.
Anh lại ngồi xuống bên cạnh, mở rộng vòng tay. Song Ngư mới quen Ma Kết 3 ngày thôi, sống như bà hoàng lại được yêu chiều thế này, thương thương lắm a. Cô lồm cồm bò lại vòng tay ấy, áp cái má phính lên hõm cổ người nọ, dụi dụi như chú mèo nhỏ. Mái đầu xù xì chạm nhẹ vào cằm anh, vẫn thoảng thoảng mùi dầu gội hương bạc hà. Dụi chán chê, nàng Cá nhỏ của anh bạo dạn nhướn người lên đặt một nụ hôn mãnh liệt vùng da săn chắc ấy. Ma Kết suýt hất đổ cả khay đồ anh vì cảm giác rùng mình. Sau đó lại hạnh fuck nhiều lắm lắm vì cục bông nhỏ. Anh bắt lấy cái khuôn mặt đang nghịch ngợm trên hõm cổ anh, ân cần đặt môi mình lên môi cô thật nhẹ nhàng, khẽ thì thầm:
-Đừng nghịch nữa, mình sẽ không thể kiểm soát hậu quả đâu.
Ma Kết hiếm khi nói những câu từ ám muội với cô, hôm nay vì cô bật đèn xanh mà suýt vượt báo động đỏ. Song Ngư có thể ngây thơ, tầm hơn 21 tuổi đầu lại tâm tình bất ổn mà bạo dạn sấn tới làm chuyện người lớn khiến Ma Kết không yên. Thôi thì vì tác giả chưa đủ tuổi lớn, mai này tròn 18 nồi bánh chưng sẽ xuất xưởng cảnh người lớn sau. :))
Sau đó họ ăn sáng và đánh răng rửa mặt...
***
15:00 PM...
-5 minutes left, please get ready!
Âm thanh vang vọng khắp hành lang sảnh, sắp đến lúc phải trình diễn rồi. Thiên Bình bước ra dáng vẻ thật lộng lẫy, và bắt đầu bước lên cho một cuộc chiến.
-Cùng cố gắng nhé.
Cự Giải ở phòng bên cạnh bước ra, đôi mắt đầy nghị lực.
-Ừ.
Thiên Bình gật nhẹ đầu, phải rồi! cô cần phải cố gắng nhiều hơn, cho bản thân.
Nhân Mã đứng đó, nhìn Chí Thiên cũng ở phòng bên cạnh bước ra, anh chỉ tặc lưỡi rồi nhẹ hỏi:
-Anh biết là cô ấy sẽ không bao giờ là của anh phải không?
-Tôi biết. Tôi chỉ muốn cô ấy hạnh phúc.
Nhân Mã im, anh không nói nữa. Vì cách nói này dường như quá quen thuộc, như cách Kim Ngưu đã từng nói trước đây. Hai người bọn họ, sao lại ngu ngốc đến như vậy...
~oOo~
Cũng thời điểm đó, Bảo Bình đang toát mồ hôi hột khi đối diện với hơi thở ngày càng yếu ớt của Kim Ngưu trên bàn mổ, cô dường như bất lực khi với lấy máy kích điện và thực hiện động tác này.
-Kim Ngưu, cố lên!! Tớ xin lỗi...
Vừa làm, nước mắt cô trào lên không thể nén mà chảy dài trêm gò má. Thời gian còn lại không còn nhiều nữa, và cô đang tuyệt vọng. Đã 3 tiếng kể từ lúc bước vào phòng phẫu thuật rồi...
Bạch Dương và Sư Tử cũng đã đến, vì là người chịu trách nhiệm chính về khoảng viện phí và thuốc thang. Nói thật thì chuyện hợp đồng chỉ là cái bìa bên ngoài, vì căn bản nó không khác làm từ thiện là mấy. Nhưng bây giờ chuyện đó nó cũng chẳng quan trọng, cả hai người như đang ngồi trên đống than khi phòng phẫu thuật vẫn đỏ đèn được 3 tiếng rồi...
Song Tử đứng ở cuối hành lang, một góc khuất nhỏ sau chậu cây khá lớn. Anh đã đứng lặng ở đó kể từ khoảng khắc cô bước vào trong, anh không dám đối diện nhưng lòng bồn chồn lo lắng. Chuyện này đây là chuyện sinh tử, họ đây chính là những chiến binh, anh chỉ là kẻ phàm qua đường vô tình chứng kiến.
Ổn?
Văng vẳng trong đầu anh là một từ và đặt dấu chấm hỏi. Họ ổn không? Anh ổn không? Trận chiến ấy liệu có kết thúc ổn thoả? ỔN...
~oOo~
Xử Nữ ghé một tiệm coffee ven đường sau khi xuống sân bay. Quả là thành phố tình yêu, đâu đâu cũng là cảm xúc bồi hồi yêu thương khó tả.
Ly coffee bốc khỏi được bưng đến tận bàn, Xử Nữ cầm muỗng khuấy nhẹ. Mùi thơm nức mũi, lại pha chút ngọt ngào, cùng nét vẽ tinh tế của phần bọt kem rất đậm vị. Đất Pháp, sự tinh tế và thanh khiết, cảm giác sang chảnh đầy nhã nhặn nhưng cũng vô cùng quyến rũ. Đến ly coffee này cũng ngon đến mê người.
-Gần em hơn rồi. Mỗi nhấp đầu môi lại nhớ em hơn, nàng thơ nhỏ của tôi.
Chỉ là khoảng khắc đắm chìm vào dòng tâm tư của anh lại vô tình không hay biết. Thiên Yết lướt qua khung cửa sổ nơi anh ngồi, hai tâm tư tưởng thật gần mà xa không tưởng.
Thiên Yết vẫn thường xuyên dạo phố, vì tuy là nhân viên mới nhưng lại có "chống lưng" hết sức hùng mạnh. Công việc của cô rất ư nhẹ nhàng, mà lương thì lại rất hợp ý. Thời gian rỗi cô cũng nảy sinh thói quen dạo chơi nơi thành phố tình yêu này, tận hưởng một chút dằn vặt một chút cẩu lương (còn được gọi là cơm chó :) ). Đến với Paris, may mắn thay không có trắc trở làm khó cô, duy chỉ có nỗi lòng thiếu thốn yêu thương luôn rạo rực trong lòng cô là tồn tại mãi.
Người ta bảo: "Thanh xuân như một cơn mưa rào,
Dẫu ướt sũng cùng nhau cũng muốn đắm mình vào lần nữa..."
Thanh xuân của em toàn nỗi buồn chất chứa,
Bởi trót thương một người từng hứa... nhưng chẳng giữ được lời.
...
Em sẽ giấu đi hồi ức của một thời
Có anh và thanh xuân em ở đó!
Trích 'Hồi Ức'
- Thanh xuân không hối tiếc,
Du Phong.
***
Ánh đèn sân khấu chiếu về hai mỹ nhân trẻ trên sân khấu. Song Ngư và Ma Kết ngồi gần hàng ghế đầu và rất tận hưởng buổi trình diễn. Riêng Ma Kết, anh đã đứng ngồi không yên từ lúc điện thoại rung lên. Chỉ là anh thật sự không dám hé miệng, sợ lại gây hoảng cho mọi người, đặc biệt là quý cô nọ.
Đã 2 tiếng kể từ vuổi trình diễn, và 4 tiếng từ khi họ bắt đầu phẫu thuật. Dầu sôi lửa bỏng, thời gian còn lại như treo bằng sợi chỉ đung đưa giữa vực sâu, ai cũng hồi hộp thoi thóp từng giây từng phút. Ma Kết cứ cà giật cà giật khi điện thoại rung lên ngày một nhiều, Ma Kết cũng khó khăn lắm mới len lỏi ra khỏi khán phòng được.
-Làm sao mà lâu bắt máy vậy?!
Đầu dây bên kia gắt gỏng, là giọng Song Tử có vẻ rất gấp gáp.
-Tôi đang ở sàn diễn của Thiên Bình, ông muốn cô nàng ấy phát hoảng à?
Ma Kết cũng quạo không kém.
-Kim Ngưu bị chảy máu ngoài rất nhiều, ngân hàng máu của bệnh viện không còn đủ nữa. Thời gian cấp bách, mau kiếm dùm một người nhóm máu AB Rh- đi.
-Nhóm máu đó còn là nhóm máu hiếm gặp, đào đâu ra chứ?
-Đào không ra cũng phải ra. Thời gian còn lại của cậu ta chỉ còn 30 phút thôi.
-Này...
Trước tiếng cúp máy vội vã của Song Tử, một tiếng tít kéo dài. Tim anh dường như chết lặng, dường như trở nên hoảng loạn vô cùng. Phải làm sao đây...? Ma Kết bàng hoàng trước mọi chuyện, điều gì đã khiến những con người ấy gánh chịu số phận nghiệt ngã như vậy?!
Anh bần thần mở hé cánh cửa khán phòng, sự im lặng đáng sợ ấy làm anh đóng vội khi chưa kịp nhìn vào. Thiên Bình liệu sẽ ổn chứ? Và cả Song Ngư sẽ sốc đến như thế nào? Cả Cự Giải và Nhân Mã sẽ bàng hoàng... Mọi người sẽ hành xử như thế nào trước hung tin?? Có phát hoảng như anh bây giờ, bạn chí cốt của anh thì đang treo giữa vực thẳm cái chết và sự sống trong khi anh thì ở nơi đây đấu tranh tâm lý dữ dội?!
...
...
...
-Đi.
-Uis đjt mej!!
Bàn tay nọ chạm vào vai anh, phút giây ấy anh như hồn thoát khỏi xác vì giật mình. Đôi mắt hoảng loạn lại thêm hoảng loạn hướng về nữ nhân trước mắt.
Anh vẫn chưa định hình về sự xuất hiện của nữ nhân thì quý cô ấy đã xách cổ áo anh, đay đắn trong vội vã:
-Đi đến bệnh viện. Đi hay không nói một lời?
-Đi. Nhưng sao cậu...
-Tôi thuộc nhóm máu AB Rh-...
Nét mặt Thiên Bình là sự hoảng sợ, lo lắng nhưng cũng có chút giận dữ. Vừa lo vừa giận, cô là đang thấp thỏm nhiều phần. Song Ngư cũng xách vội một cái giỏ xách nhỏ, Chí Thiên cũng đã lên ga xe sẵn sàng. Tất cả họ đều đã chuẩn bị, đương nhiên không hề hoảng sợ như anh, mà cố gắng giữ những sự bình tĩnh cuối cùng.
Đừng xảy ra chuyện nhé, chúng ta đã lỡ nhau một lời hứa, đừng lỡ nhau một đời.
Đôi bàn tay nhỏ của Thiên Bình đan chặt nhau. Hy vọng mong manh này, liệu có may mắn thành hiện thực?
Song Tử khẽ nhíu mày, cái tên luôn bị khuất phục trước Song Ngư này liệu có vững tinh thần để gào lên cả khán phòng tìm một người nhóm máu AB Rh-? Gần như là không...
-Để cái tên này mần ăn không ổn xíu nào.
Lầm bầm trong miệng, sau khi dập máy với Ma Kết thì ngay lập tức gọi cho Song Ngư.
Tin tức từ Song Ngư có vẻ khả quang hơn, vì cô nàng ấy biết được Thiên Bình cũng thuộc nhóm máu AB Rh-. Đôi này oan gia ngõ hẹp khó tiếng, yêu thương lầm lỡ nhau nhiều lần, giờ nhóm máu cũng cùng rồi, nghe là biết tương lai chả rứt được nhau. Dù gì, tính mạng trước nhất quan trọng, yêu đương gì tính sau!!
-Tớ sẽ tranh thủ đến ngay.
Song Ngư rất dõng dạc qua điện thoại.
Chẳng mất quá lâu để dừng buổi diễn và kéo Thiên Bình vào chiến cuộc. Chuyện sau đó thì ai cũng biết rồi.
***
Bảo Bình dường như đã bật khóc, cô trở nên bất lực vô cùng. Đôi mắt cô thẩn thờ nhìn từng nhịp tim yếu dần của Kim Ngưu. Khoảng khắc ấy tâm trạng cô như rơi vào tuyệt vọng, vô thực và cực cùng đau đớn.
-BẢO BỐI!!! CẬU PHẢI CỐ LÊN, ĐỪNG BỎ CUỘC.
Âm thanh gào lớn xuyên qua lớp kính dày của phòng phẫu thuật. Cái giọng mà cô lúc nào cũng nhớ thương lắm, cũng vì chất giọng ấy mà trái tim cô tan vỡ không biết bao nhiêu lần. Và bây giờ tuyệt vọng, cũng chất giọng ấy như tia sáng vực cô dậy giữa màn đêm. Vừa đắng cay vừa ngọt bùi, tình yêu cô dành cho Song Tử là như vậy.
Như một phép màu, Bảo Bình trở nên tươi tỉnh hơn và bắt tay vào công cuộc thêm một lần nữa.
...
...
...
Cái váy dài vén vội, đôi chân mang gốc cao 4-5 tất, phần ren vướng vào tay, Thiên Bình với trang phục lộng lẫy lại bước vào bệnh viện với những khó khăn vướng mắc cùng với bộ dạng đó. Theo sau cũng là dáng vẻ vội vã của Song Ngư, Ma Kết và Chí Thiên. Đương nhiên là Chí Thiên chẳng được chào đón xíu nào, nhưng vì cũng thuộc diện người thân nên mới không bị đuổi.
-KIM NGƯU!!
Ngay lập tức Song Tử đưa Thiên Bình đi xét nghiệm máu và hiến máu. Song Ngư cũng vội vàng theo hỗ trợ. Ai ai cũng trở nên tất bật và vội vã, tất cả vì một người bạn chí cốt đã lâu. Bạch Dương và Sư Tử ngoài việc ngồi hy vọng thì chẳng thể làm gì, vì căn bản là không thể giúp đỡ gì vào việc phẫu thuật, chỉ là góp ít tiền bạc và nguyện cầu khát khao.
Kim Ngưu, nhất định phải tai qua nạn khỏi.
Thiên Bình trở lại, có vẻ việc hiến máu đã khiến cô tiều tuỵ hơn hẳn. Có thể là mất sức, cũng có thể là vì lo lắng quá nhiều. Dáng vẻ Thiên Bình trông thương lắm, cái kiểu vừa giận vừa thương, mắt cứ mong ngóng cánh cửa vẫn đỏ ánh đèn. Song Ngư xót dùm cô bạn, cái người sinh ra vẹn toàn, tình duyên lại lận đận nhiều như vậy. Song Tử khi giúp ThiênnBinfh xét nghiệp xong cũng vù sốt ruột mà chạy vào và tham gia phẫu thuật...
Ánh đèn đỏ chập chờn, đến bây giờ đã 5 tiếng rồi. Ai ai cũng chực chờ từng khoảng khắc sống còn của người bên trong.
...
...
...
Kim Ngưu trôi giữa dòng chảy êm đềm, anh chợt nhận ra mình đang lơ lửng giữa tầng không cuối cùng của cuộc đời. Sớm thôi, sẽ đến hồi kết!!
-Thiên Bình à, thật xin lỗi. Mọi người à, tạm biệt lần nữa. Hẹn kiếp sau lại có thể gặp nhau và trở thành những kí ức mãi không nhạt nhoà.
Títttttttttttttttttttttttttttttttttt...
Âm thanh kéo dài trong phòng phẫu thuật. Bảo Bình trợn mắt lên, cô đã thất bại rồi.
Vang ra khỏi cánh cửa dày, âm thanh ấy đay điến từng người một. Dường như chết trong tim, đánh mấy đi một sinh mạng quý giá mà quá mong manh.
Mạnh mẽ đến đâu, đến bây giờ cũng không thể gắng gượng. Thiên Bình không phải lần đầu oà khóc dù biết rằng hành động ấy thật trẻ con và chẳng ích gì. Khóc như vơi bớt nhưng phiền muộn khó bày tỏ, còn cô là khóc nhưng lòng chẳng bớt mà chỉ nặng thêm.
Ánh đỏ cuối cùng đã tắt, âm thanh kinh hoàng kia còn để lại một vết cắt dài trên trái tim nhỏ. Đó là dư âm của khoảng khắc li biệt khó nói thành lời.
Thiên Bình toang cửa chạy vào trong, cái người nằm thật im trên bàn phẫu thuật, đã được trùm lên một tấm vải trắng tinh khôi. Người nằm đó, chẳng thấy mặt, lại đẹp vô cùng. Bàn tay lạnh ngắt ấy, đã trao bao yêu thương ngày xưa. Người ta đẩy băng ca chậm rãi đi ra hành lang, ai nhìn mà không kiềm nổi cảm giác đau xót. Thiên Bình nhìn cái băng ca đã được phủ chiếc khăn trắng muốt, lòng cô quặng lên. Cô buồn, mà không chỉ đơn giản là buồn nữa. Khoảng khắc ấy, cô biết cô đã lỡ mất anh, lỡ mất lời hứa, lỡ cả một đời.
- Tớ đã cố gắng hết sức. Xin lỗi cậu.
Bảo Bình đứng sau cánh cửa phòng phẫu thuật vừa mở, cô cuối gầm mặt. Chẳng có mặt mũi nào mà ngước lên nhìn Thiên Bình.
Thiên Bình chẳng buồn nói nữa. Cô quay gót bước đi, từng bước là từng niềm đau chồng chất. Ai cũng lặng mình trước bước chân ấy, mệt mỏi và đớn đau.
Chiều hôm ấy cái nắng hoàng hôn vẫn kéo dài trên phố, kéo theo vết sẹo dài trong trái tim cô.
***
-Chơi cái gì mất dại. :)
Sư Tử thả nhẹ câu comment trước khi leo lên taxi, Bạch Dương ngồi bên trong chỉ cười khẩy.
Ma Kết đã túm Song Ngư về từ sớm. Họ cũng đã cẩn thận báo tình hình cho nhà Cự Giải - Nhân Mã. Chỉ còn Bảo Bình đứng vẫy tay, đứng lặng nhìn chiếc taxi dần khuất. Song Tử vẫn đứng đằng sau cô, lặng lẽ nhìn.
Chỉ còn hai người bọn họ thôi!!
-Ăn uống gì chưa?
Bảo Bình bước đến bên cạnh, hỏi.
-Chưa nữa.
Song Tử lắc đầu.
-Vậy thôi đi ăn đi?
-Ừa.
Họ cư xử thật bình thường, đơn giản như những người quen. Chắc thương nhau lâu như vậy, tâm can cũng không quá nhẫn tâm mà thật sự xem người ấy như người dưng được. Mà tâm tư họ chắc cũng chỉ họ biết được thế nào. Bảo Bình là thế, và Song Tử cũng là thế. Không là oan gia, không còn hẹn ước, chỉ mang danh là 'người yêu cũ', hoặc ít chí là 'người quen'.
Những bác sĩ thường khoác áo blouse trên người, mang lại một dự điềm đạm, nhã nhặn, hiền từ và đầy cao quý, nhân văn. Song Tử vẫn khoác chiếc áo ấy, theo chân Bảo Bình. Anh giờ đây không còn là bác sĩ nam thần được mọi người quý mến, giờ đây chỉ còn một bác sĩ đầy bi luỵ và nhớ thương người cũ. Vừa chia tay 3 ngày thôi, anh đã thấu cái cảm giác nhớ nhung da diết rồi. Như thể thật gần mà thật xa, trước mắt nhưng chẳng thể chạm, đến cả tư cách mở lời cũng đánh mất, trong cô thì anh giờ đây là kí ức đau thương thôi. Anh là kẻ gây ra những điều tồi tệ đó, đương nhiên anh phải gánh. Chỉ là con người mà, chẳng bao giờ chịu lấy phần thiệt thòi, anh không ngừng hy vọng trong vô vọng rằng cô sẽ trở về.
Nói cay chứ, tui cho hai người hạnh phúc sớm quá lại không biết trân trọng. :) nên nhờn lâu chút nữa ha.
Bàn đôi của một quán ăn gia đình nhỏ và ấm cúng, Bảo Bình thật sự khéo chọn. Song Tử vừa vào liền cảm thấy thật ưng ý, anh không nhớ lần cuối đi ăn là khi nào, vì món ăn hằng ngày của anh thường order bằng điện thoại hoặc vào hộp mì gói ăn liền thân quen. Hình như... đó là thời gian cô ở tạm nhà anh vài hôm, cảm giác ấm cúng ấy cũng chính là cô mang đến.
Chiếc chuông ring ring ở của, chủ quán liền ra đón tiếp niềm nở. Ở Toronto lâu, nhưng phố xá thì anh chẳng thể bằng cô gái mới đến này. Mùi thơm trong quán cũng thật cuốn hút, không chỉ mùi đồ ăn mà còn thoảng chút hương hoa.
-Hmmm...
Không khí giữa họ đã lâu rồi không bên cạnh giờ lại trở nên vô cùng khó xử. Chính xác là Song Tử thấy khó xử, vì Bảo Bình phía trước đơn giản chỉ ngồi đó và không buồn chuyện trò cùng anh. Cô ngồi chờ, đôi mắt thẫn thờ nhìn trời đêm, trông mơ hồ nhưng chắc là cô đang cảm thấy trống rỗng lắm. Chuyện đôi ta chắc cũng trống rỗng như đôi mắt em như vậy!! Anh chẳng biết nói gì, cái tình thế hậu chia tay bao giờ cũng khó nói. Giờ khó nói quá hỏng lẽ kiếm miếng trầu làm đầu câu chiện? :(( Toronto kiếm trầu khó lắm ai ơi!!
-Vậy... dạo này cậu thế nào?
Vẫn là câu hỏi muôn thuở, không mới mẻ gì lắm nhưng well, that's the only way. :((
-Vẫn thế.
Cái nhún vai nhẹ của cô, như cái chày zả cái zăng mép lon ra mé sông khỏi nói chiện. Một Bảo Bình hững hờ quả là trải nghiệm mới của anh, có lẽ vì quá quen dáng vẻ đầy yêu thương của cô.
...
...
Đồ ăn đã bưng ra, mùi thơm phức vẫn không át được bầu không khí âm u ấy. Kéo nhẹ muỗng đũa ra khỏi bao bì, anh chỉ làm việc đó trong sự im lặng. Giữa họ tuyệt nhiên là sự im lặng đến đáng sợ. Như thể tình cũ đã phai, còn lưu luyến lắm lại cay đắng lặng. Gặp là giận giận thương thương, đến cuối gay gắt một cảm giác khó chịu khó xử.
-Ăn thôi.
Bảo Bình nói.
Câu chuyện của họ khép lại nhanh chóng sau buổi ăn tối hôm ấy, một cách đầy im lặng và xót xa.
***
Thiên Bình ngồi đã khá lâu trên ghế sofa. Trong khi hai bác lớn đã hí hửng hẹn hò ngoài phố thì Bạch Dương vẫn chưa về, hẳn là Sư Tử đã cuỗm cô nàng đi đâu đó. Tâm trạng cô thì chẳng nói đến nữa, hụt hẫng và vô vọng cực cùng!
Cảm giác ấy, nó không đơn giản là bất lực nữa, nó còn có cả tuyệt vọng và vô thực trước thế giới này. Đắng cay ngọt bùi ai cũng phải trải qua, chỉ là trái đắng hôm nay lại không thể nào mà chịu đựng. Đừng nói đến thanh xuân, cụm từ ấy nó miêu tả cả quãng thời gian đẹp nhất của cô, cuối cùng đến bây giờ kí ức ấy lại nhuốm đau thương tha thiết. Đến lúc này, chả buồn nghĩ đến nữa.
...
...
...
Đêm hôm ấy, cái âm thanh điếng người đó lại vang đều trong đêm. Đó là tiếng cấp cứu đầy vội vã, tần suất xuất hiện lại nhiều đến không ngờ.
Bạch Dương trở về cũng phải tầm 30 phút sau đó, chỉ mở cửa ra là cô đã phải kinh hoàng! Thiên Bình lơ lửng, chân không chạm đất, đôi mắt nhắm nghiền. Gương mặt thanh tú nhợt nhạt hẳn, chút gió khiến cô đung đưa, sợi dây trên trần vẫn ở đó. Nó đương nhiên không biết đã gây ra điều gì, chỉ có Thiên Bình biết thôi... điều tồi tệ mà cô sử dụng chỉ để che mờ con mắt bao bởi nỗi sầu và đôi vai gánh cả yêu thương hoá đau thương của hồi chuông thanh xuân dang dở.
Sư Tử ngồi trong xe cấp cứu, bên cạnh anh là một Bạch Dương cực kì cực kì hoảng loạn. Đâu ai cũng rẽ được vào cánh cửa hạnh phúc như anh, không phải ai cũng may mắn được như anh cả!! Cũng trên một cuộc chơi lớn, anh và Thiên Bình vô tình rẽ vào bảng ngã khác nhau. Để anh có thể nắm tay người anh yêu và cô gái ấy chọn kết liễu cuộc đời mình. Anh có lỗi lắm, vì một Thiên Bình tiều tuỵ và cực đoan lúc này...
Bạch Dương bên cạnh, tay run rẩy bấm gọi Bảo Bình. Nước mắt cô sắp không kiềm nổi nữa, sự bình tĩnh kia đã sớm vụt mất rồi.
Alo?
Mau... đến bệnh viện...
Sao? Có chuyện gì à?
Thiên Bình... treo cổ...
Lắng một lát, tiếng điện thoại cúp vội. Chỉ còn tiếng xe kéo dài inh ỏi giữa trời đêm.
Thời nay chắc bác sĩ cũng là nghề đắt giá, chứ tình trạng tâm lý cộng đồng hết bệnh lý lại bệnh tâm lý. Chứ vừa xong trận này lại phải lâm tiếp trận khác, phải nói là cuộc đời này quả là cay nghiệt quá đi mà. :((
Phòng cấp cứu lại hiện đèn đỏ, cái ánh đèn khiến người ta phát khiếp. Bảo Bình và Song Tử vừa đến cũng phải chạy ngay vào, vội vã như mọi khi. Và ánh đèn đó đã kéo dài thêm 3 tiếng nữa...
Sớm hôm sau đó, tầm 1h sáng, thì có một đám người hối hả chạy vào. Người quen chắc rồi, những người khác vừa rời khỏi bệnh viện không bao lâu lại phải trở lại vì tin dữ. Cự Giải và Nhân Mã vì cố gắng né tránh hết sức có thể với báo đài mà muộn hơn nửa tiếng. Vừa lúc họ đến thì ánh đèn cũng vừa hay mà tắt ngúm...
Thiên Bình được cho là ổn về mặt thể chất, chỉ vì thiếu oxi lên nào và tim nên mới cần kích điện và thực hiện kiểm tra sơ bộ. Nhưng thay vào đó, tâm lý cô được chẩn đoán là cực kì tồi tệ. Cô được tiêm một liều thuốc ngủ mạnh để có thể ngủ hơn 7 tiếng đồng hồ tránh kích động. Sau đó được đưa về phòng hồi sức, lúc ấy đã 3h khuya ở Toronto.
Nỗi đau kia chưa dứt, thảm hoạ lại ập đến...
7 giờ sáng hôm sau, cả căn phòng của Thiên Bình là người nọ người kia nắm vất vưởng. Người tựa tường, tựa ghế, tựa cằm,... ai cũng ngủ mà gương mặt mệt mỏi rất nhiều. Chí Thiên đứng đó, anh nhìn khung cảnh sao mà thảm thương quá, cô gái cũng anh nằm đó rất khó khăn chật vật với đời sống tâm lý hỗn loạn và những người bạn nó thì mệt mỏi và khốn khổ. Họ chắc cũng mệt chứ, đâu phải lần đầu đến bệnh viện, đâu phải lần đầu chứng kiến người mình yêu thương đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà thể không thể quen với những nỗi đau này.
Thở dài vội, anh rời đi. Phải sớm kết thúc điều này, nó thật ngu ngốc!!
...
...
...
Nắng cháy mông, đã gần 1h chiều, Song Tử mới lờ mờ tỉnh. Giấc ngủ này thật sự ê ẩm và mệt mỏi, mọi người cũng chưa dậy nữa. Lồm cồm bò từ trong góc ra, anh nắm đầu từng người dậy, ai cũng lơ ma lơ mơ.
-Chơi nắm trên đầu trên cổ như zậy á hen. Chứ cái cô bác sĩ nọ cũng không gọi dậy đi?
Hạnh hoẹ chắc là tính trong máu chàng Sư Tử này rồi.
-Im đi.
Giữa trận chí choé của hai ông tướng to xác, Chí Thiên bước vào, vẫn rất đúng lúc như mọi khi. Cái nhướn mày nhìn quang cảnh đang rất hỗn loạn giữa nắng chiều. Bảo Bình nghe tiếng động, mơ màng tỉnh dậy, sự xuất hiện của Chí Thiên như một lời thông báo. Cô vươn vai uể oải, những người khác cũng lờ mờ tỉnh. Song Tử nhìn anh chàng đó, ánh mắt sâu xa lại có phần thương hại. Sư Tử thì chỉ liếc nhanh thôi, cũng đủ hiểu câu chuyện sau cái nhướn mày.
-Kết thúc nó đi.
Anh chàng lớn tuổi nói.
Vì mang danh là 1 trong Top3 Tuesday, sự hiện diện của anh chàng này chưa bao giờ được chào đón. Song, suy cho cùng, anh ta rất giống Kim Ngưu - kẻ tốt bụng đầy nhẫn nhịn và âm thầm nhất. Anh ta có thể yêu say mê một người, nhưng chưa từng vì bản thân một lần nào cả. Kẻ như anh ta, loại người cứ mãi cho đi hết lần này đến lần khác trong tình yêu, rất thảm hại.
-Anh là đang mang dáng vẻ của kẻ thua cuộc, anh biết không?
Song Ngư nói, câu nói đó gây sốc. Dường như chính Song Ngư cũng có đôi phần bứt xúc với nhân vật này. Người như cô, cũng là có phần thẳng thắn và chính trực, dù gì lời nói của cô cũng không sai.
-Nhìn dáng vẻ thảm hại của anh, tôi lại có phần biết ơn...
Song Ngư tiếp lời, khoé môi nở nụ cười nhẹ nhõm.
-Cảm ơn anh vì tất cả mọi thứ.
Cự Giải tiến đến, nắm lấy tay anh chàng.
Một cái ơn mà có lẽ đánh đổi cả thanh xuân người con gái, chính Chí Thiên đã chấp nhận tìm lại thanh xuân ấy và gửi về cho sợi tơ hồng hoàn thành nhiệm vụ của nó - hàn gắn yêu thương.
Anh ta, Chí Thiên, mờ nhạt và thật vĩ đại!!
-Ừ.
Vỏn vẹn thế thôi, Chí Thiên chẳng đòi lấy một danh phận và địa vị. Cái ừ đó, khiến người ta an lòng mà bước đi sau bao nhiêu gian truân vẫn có thể vững vàng trước bão tố.
Mọi người cũng gom đồ nhanh để rời khỏi phòng. Họ đã quyết tâm kết thúc rồi!! Kim Ngưu đã đi, Thiên Bình rồi sẽ học cách chấp nhận nó... và đón nhận những điều mới thay vì kết thúc cuộc đời, đó là điều cô sẽ học và phải học!!
***
-Tớ nên thương hại anh ta hay biết ơn anh Chí Thiên?
Bạch Dương cười trừ, tay khoác tay Bảo Bình.
-Biết ơn nhiều hơn.
Bảo Bình cười khẽ.
-Vậy... tớ nên thương hại hay biết ơn Song Tử?
Bạch Dương tiếp lời.
-...cũng không rõ nữa.
Bảo Bình đến đây có chút ngập ngừng.
-Tớ nghe Sư Tử kể về cậu và cái tên đó, hắn xứng đáng có được sự tàn nhẫn của cậu. Hãy bộc phát nhé!!
Bạch Dương vỗ vai Bảo Bình. Cô nàng cũng gật đầu.
Vì điều đó là xứng đáng sau tất cả.
~oOo~
-Chúc may mắn nhé bro.
Sư Tử huých nhẹ người Song Tử trước khi rời đi với Bạch Dương.
-...
Anh im lặng. May mắn ư?
~oOo~
-Tôi đưa Song Ngư về đây bro.
Ma Kết cõng Song Ngư đang mệt mỏi.
-Không để Song Ngư ở lại với Thiên Bình?
Song Tử hỏi.
-Không nhất thiết đâu. Chí Thiên cũng ở đó còn gì...
Ma Kết nói gọn, rồi phóng đi.
-Chả là muốn ở một mình với Song Ngư, ở đó mà bày đặt.
Song Tử chán chường, đến cuối vẫn ở lại cũng anh là Bảo Bình.
~oOo~
-Ờ... đi ăn không?
Song Tử hỏi, dáng vẻ bối rối.
-Làm gì như trai tơ thế? Chả đào hoa quá còn gì.
Bảo Bình khinh bỉ.
-...
-Ăn uống cũng đi rồi. Không đi nữa!
-...
-Rồi có muốn rủ rê gì không hay về?
-Đi hẹn hò không?
-...
Thế là tắt đài.
***
Thiên Bình cuối cùng cũng mở mắt, cô chán chường nhìn vầng sáng trước mặt. Như cách cô đã quá ngán ngẩm với thế giới đầy thương đau này, cô chẳng buồn ngồi dậy nữa.
-Em tỉnh rồi.
Chí Thiên bên cạnh, anh nhẹ nhàng.
-Anh đưa em đến đây?
Cô đáp, giọng uể oải.
-Bạn em đưa em đến đây.
-Sao họ lại làm vậy?
-Vì họ quý em.
-Ước gì họ đừng quý em.
-Đừng như thế.
Chí Thiên rót ly nước đưa cô. Cô chỉ biết nhận lấy và nhấp môi vài ngụm. Đã quá đỗi mệt mỏi rồi.
-Anh đã từng ước rằng, phải chăng em vô tình chấp nhận anh thì hay biết mấy.
Chí Thiên cười nhạt.
-Em cũng ước rằng em có thể, chỉ tiếc là cả đời em cũng không cho phép. Anh biết mà phải không, em xin lỗi.
Thiên Bình đáp, cô cũng chẳng thể làm gì hơn.
-Đừng xin lỗi. Anh chỉ đơn giản nghĩ, cả cuộc đời anh sẽ chẳng gặp ai như em, và anh không muốn bỏ lỡ. Tuy nhiên, cả đời em lại chẳng thể hướng về anh...
-Tình yêu của em cay đắng như vậy, em chẳng dám dành nó cho anh. Anh quá tốt với em, đó là lý do em không thể, vì chắc chắn em sẽ làm anh buồn.
-Thiên Bình à, em rất đáng quý đó.
-Anh đừng nói vậy.
Chí Thiên cầm tay cô, áp nhẹ lên mặt mình. Sau đó, anh rời đi trong im lặng. Nhìn anh chợt dấy lấy cảm giác tội lỗi, có lỗi thật với anh nhưng chẳng thể làm được gì.
Nắng lại gắt hơn, soi sáng căn phòng. Cô nhiu mắt khó chịu, rồi theo bản năng trùm chăn lên. Chớp chớp mắt, cô tự nhủ sẽ ngủ thêm một lúc nữa, ít chí là khi tâm tình cô vững vàng trở lại.
Chợt nghe tiếng mở cửa, chắc là Chí Thiên quay lại rồi. Cô chỉ muốn ngủ thôi, chẳng thể đối diện anh thêm nữa.
Cái chăn cô kéo xuống...
Chí Thiên đứng đó cầm bịch thuốc, đưa về phía cô. Cô ngồi dậy khó khăn, nhận lấy và uống. Xong xuôi thì anh rời đi.
Anh chẳng nói lấy một tiếng nào, thật yên lặng mà hành động. Phải nói chính anh là người gợi nhớ về Kim Ngưu, một phần lý do cô chẳng thể chấp nhận anh được.
-Ngủ thôi.
Cô lầm bầm, một lần nữa kéo chăn trùm qua mặt.
Tiếng mở cửa lại quay lại, cô bắt đầu thấy phiền. Cô quyết tâm éo mở chăn nữa mà ru rú ở trỏng luôn. Tiện miệng gào lên:
-Thôi em mệt lắm rồi, anh muốn bưng bê thuốc thang gì thì để đấy em uống sau.
-Ok.
Tiếng Chí Thiên đáp, sau đó là tiếng đóng cửa và căn phòng lắng xuống trong im lặng. Mấy lúc cô thật sự rất sợ sự im lặng này, như thể khiến cô bị ruồng bỏ bởi thế giới, như thể cô phát khóc đến nơi.
Trong chăn cô bất ngờ luồn vào một tấm ảnh ép nhựa, hình... cánh phượng. Cô trợn mặt, rồi vùng mền ngồi bật dậy.
Nhưng trông chờ gì chứ?
Xung quanh cô là quang cảnh phẳng lặng chẳng bóng người. Cảm giác hụt hẫng như lúc tiếng tít cái kèo vang ra khỏi phòng phẫu thuật.
Cô thở dài, cô đã luôn trông đợi cái gì vậy chứ?
-Mình đã trông đợi cái gì vậy...
Thiên Bình nén nỗi buồn, cô đứng dậy rồi sải bước đến cạnh cửa sổ, mở cửa là gió ùa vào.
-Tiếc quá, Canada này không thể thấy được phượng đỏ.
Cô nghiêng đầu, mắt khẽ nhắm thưởng thức làn gió mới.
Cô đã độc thoại được hai câu rồi, cảm giác này đúng là đáng sợ. Cả thế giới dường nhưu bỏ lại cô cả rồi. Cuộc sống một mình này, người ta có thể sống thật hào hoa nhưng cô lại chẳng thể bước đi nỗi, cô cô đơn đến đau thấu ruột gan.
-Nhớ cậu đến phát điên.
-Đúng là nhớ đến phát điên thật.
-Ừ.
Thiên Bình đáp lại giọng nói đó, nước mắt khẽ rơm rớm. Là cô phát điên nên mới nghe giọng anh. Anh chẳng có ở đây, cả căn phòng là khoảng không vô tận. Cô quay lại giường, vẫn y nguyên một sự trống vắng ấy, đơn côi và cô độc.
-Nhớ mình đến như vậy, cậu cũng không thèm tìm mình cơ mà. Cậu chỉ biết khóc, mít ướt!!
Âm thanh vang lên từ gầm giường. Trời đụ má, ma gầm giường xuất hiện vào ban ngày à? Ê mà đéo có con ma nào lại du diên như dậy.
Gió ghé khung cửa nhỏ thêm một lần nữa để cuối cùng cũng có thể hát một khúc ca hạnh phúc. Đến khoảng khắc tuyệt vọng nhất, anh đã xuất hiện sau tất cả. Nụ cười đó của anh, đời cô đã lưu luyến mãi. Anh nói, như lần đầu họ gặp nhau:
-Chào cậu.
Thiên Bình nghĩ đó là mơ, và cô không hề muốn tỉnh lại. Tay cô buông thõng, cô không thể khóc được vì nước mắt dành cho anh đã cạn rồi. Anh ở đó, như một giấc mộng xuân mỹ miều, sẵn sàng vụt bay ngay lập tức. Cô không thể di chuyển, như không thể tin vào mắt mình, như thể nếu cô chạm vào anh, cô sẽ tỉnh lại và đối diện sự thật rằng anh đã là dĩ vãng.
-Cậu!! Đừng lại đây. Nếu cậu lại đây, mình sẽ tỉnh lại, và không thể gặp cậu... hãy để mình ngủ mãi thế này, hãy để mình ngắm nhìn cậu như thế này đi.
Thiên Bình lùi một bước khi Kim Ngưu có ý định tiến tới, với cô anh vừa là giấc mơ tuyệt đẹp vừa là ác mộng kinh hoàng.
Có lẽ "giấc mơ" của cô có vẻ không nghe lời lắm. Kim Ngưu vẫn tiếp tục tiến tới, Thiên Bình chân cũng bước lùi. Khi lưng cô chạm vào tường, cô nhắm chặt mắt lại, miệng liên tục:
-Đừng. Làm ơn đừng. Mình không muốn mất cậu...
-Cậu sẽ không mất mình đâu. Bình nhi à, mình là Kim Ngưu.
Anh bắt lấy đôi tay đang xua đuổi. Hơi ấm của anh, cô cuối cùng cũng mở mắt nhìn anh ngỡ ngàng. Không phải là mơ... Kim Ngưu là thật... Thiên Bình bước gần lại, tay đưa lên mặt anh. Cô quan sát, rồi khi nhận ra nét cười thân quen và ánh mắt ôn nhu của anh, cô mới ôm chầm lấy anh trong vỡ oà.
...
...
...
-Cậu đã chui chỗ nào thế?
Thiên Bình giờ mới để ý chi tiết lạ lùng. Cô đã không mảy may nhận ra sự hiện diện của anh.
-Dưới gầm giường ngốc ạ. Cậu bước quanh cả phòng cả giường, thế mà chẳng thèm nhìn xuống. Mình đã ngoan ngoãn ở đó đợi cậu phát hiện...
Kim Ngưu cười khì, vẫn là có chút vớ vẩn trong chuyện tình của họ. Dù sao thì, nó vẫn sẽ được xem xét để gọi là đáng yêu.
...
...
...
-Không để Song Ngư ở lại với Thiên Bình?
Song Tử hỏi.
-Không nhất thiết đâu. Chí Thiên cũng ở đó còn gì...
vả lại cái tên Kim Ngưu đó cũng sẽ đến bên cô ấy sớm thôi.
Ma Kết nói gọn, rồi phóng đi.
-Chả là muốn ở một mình với Song Ngư, ở đó mà bày đặt.
Song Tử chán chường, đến cuối vẫn ở lại cũng anh là Bảo Bình.
...
...
...
Kim Ngưu trôi giữa dòng chảy êm đềm, anh chợt nhận ra mình đang lơ lửng giữa tầng không cuối cùng của cuộc đời. Sớm thôi, sẽ đến hồi kết!!
-Thiên Bình à, thật xin lỗi. Mọi người à, tạm biệt lần nữa. Hẹn kiếp sau lại có thể gặp nhau và trở thành những kí ức mãi không nhạt nhoà.
-KIM NGƯU!!
Anh nghe tiếng cô, vọng từ nơi rất xa.
Anh nhớ, ngày đầu đi chơi cùng cô, thuở bé ấy, cô cứ mãi 'Kim Ngưu' thôi.
Khi đôi mắt anh mờ dần, anh nhìn thấy cô khóc gọi tên anh.
Ngày anh về, cô hỏi rằng tên anh rằng rất quen thuộc.
Ngày anh đi, cô hững hờ mấp máy môi: Kim Ngưu...
Và bây giờ, tên anh văng vẳng, không phải nơi chính suối mà là hiện thực.
Anh nhận ra, thì ra có một Thiên Bình vẫn luôn gọi 'Kim Ngưu' bằng cả sự chân thành và yêu thương. Có một Thiên Bình vẫn luôn chấp nhận chờ đợi mãi về sau này, chấp nhận cố gắng trong vô vọng, vì anh!
Anh cuối cũng cũng nhận ra rồi, từ trước đến giờ là cô, là Thiên Bình, là động lực duy nhất.
Títttttttttttttttttttttttttttttttttt...
Âm thanh kéo dài trong phòng phẫu thuật. Bảo Bình trợn mắt lên, cô đã thất bại rồi.
-Nhịp tim đang ổn định trở lại rồi, tình hình đang khả quan. Tiếng gì vậy chứ??
Song Tử nhìn về phía máy đo nhịp tim, thắc mắc.
Có một y tá, đập mạnh vào cái đồng hồ nọ, cái đồng hồ chó chết từ đâu xuất hiện và réo lên âm thanh chết người. Bảo Bình đã suýt đứng tim, cô thầm rủa cái đồng hồ đó và sớm quay lại với cuộc chinh chiến. Aquarius Bảo Bình này, không cho phép bản thân thấy bại!
-Bảo Bối à, chúng ta sắp làm được rồi.
-Cái kế hoạch này của cậu sẽ chấn động Thiên Bình đấy.
Bảo Bình càm ràm.
-Giúp tớ đi. Tớ chỉ muốn tạo xíu bất ngờ...
Kim Ngưu nài nỉ.
-Thôi chiều hắn đi Bảo Bối à. Chơi vậy kiểu gì cũng quả báo sớm...
Song Tử thở dài.
-Ừ đúng đó Bảo Bối à, chiều tớ nha.
Kim Ngưu cũng nhại lại.
-Rồi rồi. Khổ quá!
Bảo Bình cuối cùng cũng ậm ự mà gật đầu.
Vang ra khỏi cánh cửa dày, âm thanh ấy đay điến từng người một. Dường như chết trong tim, đánh mấy đi một sinh mạng quý giá mà quá mong manh.
Ánh đỏ cuối cùng đã tắt, âm thanh kinh hoàng kia còn để lại một vết cắt dài trên trái tim nhỏ. Đó là dư âm của khoảng khắc li biệt khó nói thành lời.
Thiên Bình toang cửa chạy vào trong, cái người nằm thật im trên bàn phẫu thuật, đã được trùm lên một tấm vải trắng tinh khôi. Người nằm đó, chẳng thấy mặt lại đẹp vô cùng. Bàn tay lạnh ngắt ấy, đã trao bao yêu thương ngày xưa. Người ta đẩy băng ca chậm rãi đi ra hành lang, ai nhìn mà không kiềm nổi cảm giác đau xót. Thiên Bình nhìn cái băng ca đã được phủ chiếc khăn trắng muốt, lòng cô quặng lên. Cô buồn, mà không chỉ đơn giản là buồn nữa. Khoảng khắc ấy, cô biết cô đã lỡ mất anh, lỡ mất lời hứa, lỡ cả một đời.
-Quả báo đó đúng là tới sớm, mình sẽ bóp cổ hắn ta khi kế hoạch thành công.
Bảo Bình nghiến răng khi vội vã trên đường quay lại bệnh viện cấp cứu cho Thiên Bình.
...
...
...
-Cậu chơi khốn nạn với mình.
Thiên Bình đánh vào ngực Kim Ngưu, cô tức lắm, cũng mừng lắm.
-Khốn nạn như vậy, cậu vẫn yêu mình chứ?
Và câu hỏi đó là của anh, một Kim Ngưu đã nhiều lần chối phăng tình cảm của cô.
-Mình yêu cậu.
Thiên Bình nói cái câu nói này bao lâu rồi, dường như cái giá trị của câu nói ấy nó đã biến mất từ lâu. Hôm nay trở lại, một lần chính thức và vẹn tròn nhất, em yêu anh.
Kim Ngưu hôn lên môi cô, giấc mơ tuổi thanh xuân hôm nào, ngỡ là mộng tưởng lại hoá hiện thực. Anh cuối cùng cũng hoàn thành lời hứa năm đó rồi.
-Bình nhi à, mình về rồi.
-Mừng cậu đã về.
Chút nắng chiều rực rỡ, đón họ trở về sau gian truân cuộc đời. Nắm tay em, cuối cùng anh cũng đã đủ tư cách.
...
Chí Thiên đứng bên ngoài, anh mỉm cười. Cuối cùng em cũng hạnh phúc, cuối cùng anh cũng an lòng rồi.
Hoàng Vỹ?
Cái giề?
Đang dầu sôi lửa bỏng.
Muốn gì hả Chí Thiên?
Rảnh không?
Đéo.
Bận chết.
Tôi vừa thất tình, muốn rủ cậu làm vài ly...
Tới ngay!
Chí Thiên có một anh bạn chí cốt rất trẻ trâu, tuy cục súc nhưng sống được cái anh anh em em nghĩa tình. Tuy rằng hơi khốn nạn trên tình yêu, nhưng tình nghĩa anh em thì thật sự bền chặt.
-Cuối cùng, ngày này đã đến.
Dưới ánh mặt trời gay gắt, anh bước đi mà lòng cũng nhẹ nhõm phần nào. Cảm ơn em, vì đã hạnh phúc!
***
-Cậu đã muốn bóp cổ hắn chưa, Kim Ngưu ấy? Tầm này thì chắc kế hoạch cũng thành công rồi.
Song Tử cầm cây kem, ngã lưng ra hàng ghế đá dưới bóng râm công viên. Bên cạnh anh là Bảo Bình, cái quả 'hẹn hò' của họ là như vậy đó, cây kem có em và anh.
-Haiz, chán bạn tui. Thiếu liêm sỉ quá vì một người.
Bảo Bình thở dài nhấm nháp cây kem dở, câu nói đó khiến Song Tử suýt sặc. Tuy hơi vô duyên, nhưng Song Tử cũng đã một lần tự hào khi Bảo Bình cũng vì anh đắm lên đuối xuống. Nói thế thì chả khác nào dội cả xô nước đá vô đầu, nhưng mà mình cứ bé cái mồm chứ không lại ra mé sông ngồi chơi nữa.
-Thế thôi đổi chủ đề đi. Nay hẹn hò vui không?
Song Tử bẻ lái.
-Có mỗi một cây kem từ nãy đến giờ, vui khỉ mốc.
Bảo Bình đanh đá đáp.
Nếu khi xưa ta có một Bảo Bình dễ nghe dễ chịu thì bây giờ ta có một Bảo Bình phiên bản nâng cấp là chảnh vcl. :) phận làm trai 12 bến nước, cho cái ông đào hoa gặp bà chanh xả thật xứng đôi vừa lứa quá đi nà.
-Hẹn hò thế, không đi cùng người yêu thì chán nhỉ?
Song Tử cũng nhanh nhẹn thêm bớt vào.
-Ừ, không đi với người yêu đã chán, đi với người yêu cũ còn rầu hơn.
Bảo Bình xử lý xong cây kem của mình, đứng dậy nói.
-Thôi về đây.
Cứ thế, cô bước ra khỏi công viên chẳng chút ngoảnh đầu. Anh cũng dõi theo bóng lưng đó thôi, đương nhiên không hề có ý định níu kéo. Gemini Song Tử lãng tử đào hoa ai lại đi níu kéo? Người ta đi cua lại người yêu cũ thoii. :v
-Cái quả may mắn chết tiệt này, chả phát huy gì cả. :(
Song Tử lầm bầm. Vừa nãy Sư Tử chúc may mắn, bây giờ thì có vẻ lời chúc ấy nó phản mẹ tác dụng cmnr. Mé nó cái tình huống gì mà cồng kềnh, chả lãng mạng tí ti gì cả. Nói chuyện lôm cả lôm côm, chia tay rồi mồm miệng không còn nét như thời mới yêu nữa.
...
Bảo Bình vu vơ đi trên phố, đã lâu không tận hưởng cảm giác này, độc thân và tự do tự tại.
-Bác sĩ Aquarius ~
Và cả cảm giác có người theo đuổi nữa, cái điệu bộ này thì chẳng ai khác ngoài Patrix Triệu Văn. Vừa gặp là anh chàng đã:
-Được vài hôm kể từ lúc bác sĩ Aquarius chạy theo cái bản hợp đồng nọ gòi đó. :(( tôi đã cô đơn lắm đấy...
-Tôi xin lỗi. Tôi quên khuấy luôn sự hiện diện của anh.
Bảo Bình luống cuống.
Nói thật đấy, tác giả viết còn quên moẹ tuyến nhân vậy này nữa mà, huống gì nữ chính. :))
-Hoii thì bù đắp những giây phút lìa xa của đôi ta đi. Cô muốn đi ăn gì?
-Kem...
Thế là chỉ trong tíc tắc, Bảo Bình đã bị cơn gió mang tên Patrix cuống theo. Tuy rằng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời, do cô vừa làm một cây cùng Song Từ, nhưng anyway cô đã có một ly siu to khổng lồ khác. Đi bên cạnh Triệu Văn, nó hồ hởi và vui nhộn hơn nhiều...
...dù cạnh Song Tử, cô mới cảm nhận đâu là tình yêu. Chỉ vì, cô không thể ép bản thân thêm đau khổ nữa.
Song Tử đứng từ xa. Sau một hồi phân vân anh cũng bấm đèn xanh mà đuổi theo cô, để chỉ nhận cái kết đắng như lúc này. Cuối cùng anh cũng đã hiểu phần nào cảm giác của cô, đau đớn cô độc và vô cũng lạc lõng. Như cách mà anh đã bỏ qua cô trước đây, cũng như bây giờ cô phớt lờ anh để vui vẻ cũng chàng trai khác. Ồ, thì ra cảm giác ấy lại cay như vậy, cay xè!!
Patrix Triệu Văn,
Bác sĩ cũng khoa tim mạch với Bảo Bình.
Nhìn là biết theo đuổi Bảo Bình rồi. :)
Cũng đẹp trai đó chớ!
Bất ngờ nhận được tin nhắn từ ông bạn thân họ Leo nọ, quả tin nhắn đéo khác gì cà khịa người đọc luôn. Song Tử chỉ nhắn gọn rồi bấm send. Anh còn đang bận ghen cháy nhà lầu, không hơi rảnh đi cãi vặt.
Fuck.
-Oh shit. Hắn làm cái hành động gì dậy?! Trời mé nó tên biến thái...!!!
Cái người đu sau góc tường rít lên cay cú khi người nam ngồi cạnh Bảo Bình đang cầm khăn giấy lên lau miệng cho cô.
Thế là bực dọc, Song Tử đùng đùng bỏ về. Bỏ công theo đuổi, lại ăn quả đắng thế này. Chẳng đáng...
...đó cũng là cái hậu mà mình phải gánh!
Anh biết, những trái đắng anh nhận, không phải khi không lại đến. Biết bản thân mình gây chuyện, lại chẳng thể cam tâm.
Hèn!
Cậu xứng đáng với điều đó tên khốn ạ.
Hoặc chuộc lỗi, hoặc mất cô ấy.
Cậu chỉ có hai ngã rẽ đó thôi, chọn đi!
Song Tử nhanh chóng nhận được hồi đáp dòng dài của cậu bạn. Sư Tử từ thời ở ký túc xá với Bảo Bình, hắn tâm lý hắn. Có lẽ bản thân Song Tử anh nên làm gì trước khi quá muộn màng...
...
-Bác sĩ Aquarius này, cô không chúng ta nên thân thiết hơn sao?
-Hả?!
Bảo Bình ngỡ ngàng, đương nhiên với cô 'bình yên' ấy lại không thật sự là tình yêu. Và không phải tình yêu, cô không cảm thấy hạnh phúc...
Lời nói nhẹ nhàng, giản đơn lại đầy ý nghĩa. Ai chẳng biết đó là lời tỏ tình? Chỉ là 'thân thiết' của anh chàng này, cô vẫn chưa sẵn sàng đón nhận.
-Tôi cũng không vội nhận câu trả lời, chi bằng ngày mai chúng ta đi chơi? Rồi sau đó hẳn có câu trả lời nhỉ?
-Ừm... được.
Một cái kèo đã được thiết lập, cái kết của nó sẽ như thế nào đây?
***
Bạch Dương nhận ra cô đã bùng cả một cuộc họp cổ đông vào ngày hôm nay. Hiện giờ cô đang đứng trước toàn bộ số nhân viên ít ỏi mà xin lỗi, có thể nói chính cô đã vụt mất cơ hội lớn của công ty.
Tội lỗi thì kể không xuể, lạ thay bọn họ lại dễ dàng bỏ qua cho qua. Hmmm... lại phải kể công anh bồ của cô rồi, cái cậu trai là Tân Chủ Tịch Leo sáng chói nọ, thu hút hết bao nhiêu ánh nhìn. Và đó là cách cô thoát tội nhẹ nhàng đến vậy. Vì là anh bồ cô và cô hiện đang trên phương diện là đối tác hợp đồng nọ, nên cũng được coi là thân thiết đi ha (chưa xét về diện yêu đương đâu) nên bao nhiêu là nhân viên trong công ty liền quay sang làm thân ngay.
Thân là người đứng đầu, hào quang không sáng bằng kẻ ngoại. :(( sad my girl~
Sự việc bị bơ kéo dài hơn 1 tiếng 30 phút sau đó, Bạch Dương cô vì tủi thân nên cũng quay vô văn phòng oánh vài bản tài liệu đỡ giận giận buồn buồn rồi. Hmmm... công việc vừa nghỉ vài hôm, chất chồng đến bất ngờ. Yêu với chả đương nhiều vô rồi công ăn việc làm bỏ bê hết. >:( đúng là ăn db ăn cut mà.
-Alo alo, bạn Cừu nhỏ của tôi còn làm ở đó không tar?
Phải chăng là kẻ giúp cô thoát tội? Đúng rồi, chính hắn! kẻ ngoại lại chiếm hết hoàng quang.
Hơi cay xíu hoii, dù gì thì xét nhiều mặt vẫn du di được, phần lớn do hắn là người yêu mình.
Đáp lại Sư Tử là sự im lặng. Ui là quạo rồi, chút ánh hào quang đẹp trai chết người của anh lỡ toả ra xiu xíu thôi mà người yêu đã dỗi, phận trai đẹp 12 bến nước thật thương tâm. Anh nhìn nhìn, lòng lại vui vui, hiếm lắm lắm mới thấy người yêu ghen. Cái thói hay ghẹo lại trỗi dậy như thần, anh chàng sáp đến uchuchu nịnh nọt:
-Úi chà ai lại dỗi dị ta? :(( đừng dỗi mà, thương thương nhắm ó.
Nghe thì muốn táng sái quai hàm thật, lạ thay Bạch Dương lại sớm yếu lòng vì cái giọng điệu rởm đó. Đừng trách nàng, yêu vô thì chẳng ai bình thường!
Và câu chuyện sau đó được gói gọn trong sự việc mua chuộc tình yêu bằng cách mớm đồ ăn. Thì ai cũng bảo là đi đường bao tử là ngắn nhất còn gì. :)) được cái Bạch Dương ăn rất ngon miệng, đồ ăn chèn não quên luôn cả việc giận hờn, bao gồm luôn đống tài liệu công việc chất chồng. Giản đơn thế thôi!!
Sư Tử mớm xong cho người yêu, cái bụng nhỏ nọ phình lên trông thấy. Bạch Dương dáng người không cao lắm, được cái tỉ lệ cơ thể lại rất mlem. Tuy nhiên đến hiện tại thì vòng hai của cô chẳng còn quá chuẩn khi cái liêm sỉ vì đồ ăn đã rớt hết vào bụng. Chính chủ chẳng mảy may nhận ra trong khi anh người yêu thì bị cái bụng mỡ hút mắt, người lớn liền giở thói lưu manh.
Anh đột ngột quỳ xuống, làm ai kia giật mình. Đừng nha tui chưa muốn lấy chồng, Bạch Dương lo lắng trong bụng. Thương lắm nhưng chưa muốn đùm đề con cháu đâu. :(( Khẽ nuốt nước miếng, tâm trạng cẩn trọng quan sát hành động của anh. Sư Tử đương nhiên không biết cái tâm tư đó, chỉ hồn nhiên áp má mình vào bụng cô, đùa:
-Nghe tiếng đồ ăn lạo xạo lạo xạo như sổ xố kiến thiết miền bắc đây nè~
Ta nói nó du diên dì đâu á! :)
Người nhỏ từ bất ngờ hoá thẹn, vô thức nhận ra cái bụng ú nù vì đồ ăn. Cô hóp bụng lại, quạo:
-Nè nha, chẳng phải cậu bón cho mình hay gì. Bụng vàng bụng bạc không đó!!
-Ừ, vàng bạc thế nên phải biết quý.
Anh đáp lại ôn nhu, dụi mặt vào bụng cô.
Bạch Dương lại từ thẹn hoá ngượng, cảm xúc bị anh bồ xoay nhưu chong chóng. Từ lúc yêu vào thì thế chủ động liền bị cướp mất, cứ thế mà yếu đuối cạnh anh. Dù là được cưng chiều thích thật, nhưng mấy khi cũng ngại chứu. Mà kể, cái người này cũng biến thái lắm chứ đùa, hắn bắt đầu tí tởn trên bụng cô rồi. Sư Tử đặt một nụ hôn nhỏ trên bụng, cười ma ranh:
-Bụng này đúng chuẩn là đẻ con cho anh.
Thế là chỉ trong vòng chưa đến 5s, hắn ta đã ào lên muốn con cháu đàn đúm. :) âu lo của cô quả không sai đi mà!!
-Giờ thì cũng hơi sớm, nhưng sau này nhất định sẽ giữ chỗ phu nhân Leo cho cậu.
Sư Tử bật dậy, thẳng đến cái bánh bao hồng mà cắn cho một cái. Anh chăm chú quan sát thái độ của cô gái nhỏ, để rồi vừa lúc tiến thẳng đến hai cánh môi anh đào vẫn còn vương chút đồ ăn sót lại.
Bạch Dương phát ngượng từ lời âu yếm của anh, đến cái thơm nhỏ ở bụng, và bây giờ là nụ hôn dịu dàng ở môi. Không phải lần đầu, nhưng cảm giác vẫn thật nguyên vẹn. Dù gì thì cũng chính hắn là kẻ cướp đi first kiss, nên phải hẹn hò với hắn thôi, không lại lỡ mất!
Cái hôn đầu môi ấy, có lẽ lâu hơn bình thường. Cơ thể cô dần chẳng chống trụ nổi mà đổ dần về phía sau ghế, Sư Tử cũng theo đà mà tiến đến. Sức trai trẻ tuổi lại hào sảng như vậy, cả cơ thể anh dần đổ lên người cô. Đến lúc tay vô thức lại bấu víu lấy vai anh, đôi mắt cô mờ dần. Nụ hôm đến đấy dứt sớm... trước khi tách ra thì chàng cũng nhanh tay lẹ mắt mà liếm nhẹ cánh đào vừa tách mở, vừa hay lại nếm được chút vị xuân.
RẦM. (tại vì tác giả thích drama nên thế :> )
Hoàng Vỹ đạp cửa xông vào như giặc, mặt đúng kiểu là cướp giật. Đương nhiên là viễn cảnh trước mặt cực kì cực kì chướng mắt đối với những kẻ ế chữ ê kéo dài như Hoàng Vỹ anh.
Vũ bão vừa qua, xuân xanh chưa ghé mà đại hồng thuỷ lại đổ bộ.
-Ồ người quen.
Sư Tử nhếch môi.
-Quen thân gì?
Hoàng Vỹ đáp.
Bạch Dương nhìn viễn cảnh trước mặt, cô phát chán lắm rồi. Hai cái kẻ này, tướng thì to xù xụ mà đầu óc thì lại trẻ con đến lạ kì.
-Hoàng Vỹ. Em đã nói với anh rồi, chúng ta không còn gì cả!
Bạch Dương chán nản.
-Với em thôi, anh thì không. Em cũng im đi, anh còn đang bận với tên này, giải quyết tên này xong rồi đến lượt em đấy.
Cái điệu bộ hống hách làm càn này, Bạch Dương phát ngán trong khi Sư Tử thì phát tiết.
-Mạnh mẽ quá nhỉ? Mạnh mẽ như vậy cũng chỉ là kẻ thua cuộc.
Sư Tử bắt đầu sấn đến.
-Thua cuộc? Cậu là kẻ ngán đường chiến thắng của tôi đấy nhóc con.
Hoàng Vỹ cũng không vừa.
-Ais...
Bạch Dương toan đứng lên thì tiếng chuông điện thoại ầm ĩ của Hoàng Vỹ ngắt ngang. Anh ta bắt điện thoại đầy cục súc:
Cái giề?
Đang dầu sôi lửa bỏng.
Muốn gì hả Chí Thiên?
Đéo.
Bận chết.
Tới ngay!
Thế là không nói không rằng, trận đấu kết thúc đầy dở dang. Hoàng Vỹ cuốn gói đi nhanh như một cơn gió, ào đến làm loạn và giờ biến mất tiêu.
-Chí Thiên?
Bạch Dương có chút nhướn mày.
-Là cái anh chàng nọ, anh nuôi của Kim Ngưu ấy. Không ngờ hai người họ quen nhau...
Sư Tử cười nhạt.
-À...
Cái cách vội vã ấy, Bạch Dương chợt cảm thấy thân quen. Hoàng Vỹ cũng từng vì cô mà ngược xuôi phố huyện, cũng hối hả như vậy. Liệu ai đó đặc biệt? Mà đó phải chăng anh chàng Chí Thiên nọ?
-Ít nhất, hai người họ đã trở nên đặc biệt với nhau.
Bạch Dương lầm bầm.
-Và họ sẽ không làm phiền ta nữa.
Sư Tử thì vui tít mắt.
Anh chàng bế phốc cô nàng lên, chẳng cho cô cơ hội đụng vào giấy tờ. Hướng đến cái sofa nọ, anh thả cô xuống rồi bắt đầu giở chiêu:
-Người quen nọ cũng đi với anh Chí Thiên, Kim Ngưu giờ này chắc cũng thành công với kế hoạch dở hơi rồi, còn Bảo Bình thì chắc cho cậu bạn kia ăn đủ,... cũng tới lượt chúng ta có khoảng khắc bên nhau rồi nhỉ?
-Này...
Đừng hỏi tui câu chuyện sau đó, tui hỏng biết gì hết chơn á nha.
***
Xử Nữ ngồi xĩu lên xĩu xuống, xĩu ngang xĩu dọc ở quảng trường Concorde (quảng trường Hoà Bình) nơi kinh đô ánh sáng - Paris. Anh vất vưởng giữa lòng Paris chắc cũng được 3 ngày trời chứ chẳng ít ỏi gì. Xa xa vẫn trông thấy tháp Eiffel và cái tráng lệ của nó khi về đêm, như thể gậy đinh ba của Thuỷ Tề rực lên giữa màn đêm biển cả vậy. Tráng lệ như Paris, anh đây hoàn toàn đối lập...
-Ais...
Xử Nữ vò đầu bứt tóc.
Nơi đây mệnh danh thành phố Tình Yêu, hay thật! anh chẳng thể tìm thấy tình yêu của mình. Cuộc đời như thể đùa giỡn anh mãi. Người qua kẻ lại, tay trong tay thế kia, nhìn thật chướng mắt quá đi mà.
Anh ngã lưng ra băng ghế, cuối cùng nhận ra cái đẹp huyền ảo của Paris. Đã vài ngày đến đây, anh bây giờ mới nhận ra nơi đây có sức hút đến lạ kì. Vì gần về đêm, ánh đèn cam vàng lấp ló sau dãy nhà cao tầng san sát. Nghe đến Pháp, người ta thấy đâu đó có sự sang chảnh, không tận mắt chứng kiến thì cũng chẳng thể biết được. Dù gì thì cũng đến đây một chuyến, đi thăm quan một vòng chắc không tồi!
Thế là suy nghĩ chấm dứt, anh kéo vali sải bước. Nghe đâu ở gần Nhà thờ Đức Bà Paris có một chợ hoa khá nổi tiếng, hy vọng vẫn còn mở.
Anh quyết định leo lên một chiếc xe bus nọ khi tìm thấy bến, cứ leo lên thôi, đến đâu thì đến vậy. Xe bus ở Pháp đương nhiên khác hẳn ở Việt Nam rồi, cái sự sang chảnh nó xộc vô lỗ mũi. :))
MARCHÉ AUX FLEURS ET AUX OISEAUX
Hẳn đây là chợ hoa nổi tiếng trong truyền thuyết, Google bảo thế. :)) Xử Nữ thì một chữ tiếng Pháp bẻ đôi cũng không biết nữa, ít chí là tiếng Anh bập bẹ vẫn ra từ có nghĩ. Dù sao thì cũng dạo một vòng đã, du ngoạn một chút, thưởng thức nhiều chút mà.
Bước chân đều, chợt khựng lại bởi một chậu hoa tím. Đương nhiên là cái chữ treo bên cạnh chậu hoa ấy là tiếng Pháp rồi, hiểu gì đâu. :))
POT D'ORCHIDÉE VIOLET???
Hiểu chết liền. :) hoii thì cứ google dịch hết nấc vậy.
Chậu hoa lan tím.
Cái vẻ ngoài huyền ảo và mê người này không lầm đi đâu được, đó là dáng vẻ kiêu hãnh và quyến rũ của lan tím. Nó gợi nhớ anh về một người, một vẻ đẹp bí ẩn sâu xa mà anh say đắm...
Thế là anh quất một chậu cho ngầu. :)
Tay ôm chậu lan xinh xinh, tay kia vẫn kéo vali đều đều. Cho đến khi bước ra khỏi chợ hoa, ngoài chậu lan thì chẳng thu thập được chiến lợi phẩm gì mới mẻ.
Ringgggggg...
Dựng đứng vali lên, anh lôi điện thoại ra. Đầu dây bên kia cười hà hà, giọng điệu vô cùng hối lỗi:
Ayo men, Nhân Mã đây.
Ờ.
Gì đấy?
Chả là ném ông sang Paris
...nhưng quên gửi địa chỉ nơi Thiên Yết ở.
Không biết ông vất vưởng thế nào.
Haha...
Tôi đã ở ngoài đường vài hôm rồi.
Như vô gia cư ấy.
Liệu hồn gửi địa chỉ lẹ lên.
Tới liền đại ca!!
Sau đó là cú cúp máy cái rụp. Tin nhắn liền nhận được. Và một lần nữa, cái địa chỉ là tiếng Pháp không, nên Google dịch cũng phải tài trợ chỉ đường đến nhà nàng.
...
Vầng, nói đến Thiên Yết, căn bản là chữ tiếng Pháp vẫn còn bập bẹ nhé. Nhưng sao? Người ta có cái mặt tiền, có chiều cao, có cả chống lưng vững mạnh,... nên việc ngồi một phát vào chức quản lý cũng là dễ hiểu. Cô đương nhiên đến nơi xa hoa này cũng với một sự sắp đặt, một 'thư kí cuộc sống' trong nghề nhiều năm cũng có đủ kinh nghiệm để tồn tại. Ít nhất là cuộc sống bộn bề cảm xúc lúc trớc của cô giờ đây không còn nữa, chỉ còn sự phẳng lặng và yên ả đến hú hồn. Nơi phồn thịnh như vậy, nhộn nhịp như vậy, chỉ có cô là lặng lẽ khép mình, né xa nơi xô bồ vồn vã mà tìm đến sự an yên.
Sẽ đến một lúc nào đó, bạn thấy bản thân thật phù hợp khi ở một mình. Dù trong lòng cô quạnh và chết khô ngày qua ngày, thay vào đó bạn sẽ thấy thật an yên. Và dần rồi, điều đó sẽ từ từ biến thành một thói quen ngày thường của bạn...
...chỉ cho đến khi "oan gia" tự lú đầu đến chỗ bạn. :)
Thiên Yết ngâm mình trong bồn tắm, nội cái bồn tắm cũng thấy sang vcl ra. Ít chí là cái chỗ nhà trọ 'được sắp đặt' này lại rất ngon lành cành đào. Việc hằng ngày của cô là lên giám sát nhân sự, nó lại nhàm một cách bất ngờ. Nhưng căn bản là giám sát của cả một mảng thiết kế từ A đến Z nên cũng không nhàn lắm... Đến tầm chiều tối thì cả người lả lừ cả ra rồi, ngâm mình trong bồn tắm thì thật thoải mái. Chỉ là người ta sống ở Paris, Pháp nên phải sang chảnh! Bên cạnh bồn tắm là ly rượu vang, trong bồn thì cánh hồng rải rác, thêm một bản nhạc du dương,... trời mé nghe là thấy sặc mùi tiền và tiền.
Và đương nhiên là sự sang chảnh đó sớm kết thúc khi nghe thấy tiếng chuông cửa ding dong rồi. Thiên Yết nhỏm dậy khỏi bồn tắm, nơi cô ít ai lui đến, giờ đây lại có tiếng chuông. Lạ kì...
Cô xả nước nhanh trên cơ thể, quấn vội cái khăn tắm và mặc cái áo khoác ngoài vào nhanh chóng. Bước đến trước cửa với cả cơ thể ướt sũng, cô bật camera lên nhìn ra. Là một cậu thanh niên thì phải? Đeo khẩu trang và đội mũ khá kín nên không rõ lắm...
...nhìn khả nghi vcl.
Thế là Thiên Yết quyết định bơ luôn cái cậu thanh niên đó và quay lại bồn tắm dấu yêu của mình.
Tầm nửa tiếng hơn sau, cô mới xong. Vì ở nhà nên quần quần áo áo cũng không buồn mặc vào, trên người cô chỉ là cái áo khoác tắm. Cô cũng loay hoay sấy tóc nữa, mặc nhiên quên luôn nhân vật bí ẩn ban nãy.
Hơn một tiếng rưỡi đồng hồ sau, sau khi sấy tóc xong, cô bắt đầu ăn uống và hiện tại cũng xong rồi. Đến công đoạn đổ rác, cô mới bắt đầu tiến về phía cửa. Đương nhiên là ở nhà thì vẫn ứ thèm mặc đồ...
Mở cửa ra.
Thì các bạn cũng biết là cái cậu nọ lọ mọ tìm nàng kia. Anh ta vẫn ru rú trước cửa và co gọn cái thân thể đang run lên vì lạnh đó.
-Thiên Yết...
Cái giọng đó. Thiên Yết chợt đứng hình. Có lẽ cả đời này cũng không quên được chất giọng thật quen thuộc đó. Mặc dù cái tên nhìn có vẻ gà rù quá, nhưng chất giọng thì không thể lầm đi đâu được.
-Ai đời như cậu không? Bấm chuông từ thuở còn non mà mở cửa thuở héo hon thế này...
Cái người bó gối đó cuối cùng cũng ngẩn mặt lên, là cái dung nhan mà cả đời cô cũng không phai nhạt được. Thiên Yết đóng băng ngay lập tức, cô là đang trong dáng vẻ xuề xoà: đầu vừa sấy, cả người chỉ mỗi cái áo tắm mỏng manh, tay cầm bịch rác chân mang dép bông... nói thật chứ gặp ex thì cũng phải cần thể diện.
-Có vẻ vừa lúc cậu tắm xong?
Cái giọng này thì chẳng là con mãnh thú biến thái nọ lại trỗi dậy? Ừ thì đây là Xử Nữ, một kẻ thú tính và khốn nạn vcl. Thế là vì an nguy thân thể, 21 năm làm trinh nữ phải bảo toàn, Thiên Yết chọi thẳng bịch rác vào mặt anh chàng và sẵn tay đóng sầm cửa.
Câu chuyện khép màn sau khi Xử Nữ lăn đùng ra...
Thiên Yết muốn che tai bịt mắt xoá hết kí ức vừa rồi, bởi vì đối với cô đó như một cơn ác mộng. Anh đã luôn là một ác mộng tuyệt vời nhất...
Thế là 5 phút sau, nàng Cạp nọ lên đồ tút tát tóc tai quành tráng và chuẩn bị mở cửa. :) ta nói liêm sỉ chuồng chó các bác ạ, gặp trai xíu thôi mà quắn quéo hết cả lên.
Cánh cửa bị đóng sầm 5 phút trước mở ra một lần nữa, một Thiên Yết gọn gàng hơn. Dáng vẻ có thể nói là dễ thương của cô đã gây chấn động nhẹ trong trái tym chàng trai trẻ.
-Chết rồi...
Chàng trai ấy ôm tim, mặt nhăn nhó.
-Sao... sao vậy?
Thiên Yết giật bắn người. Chả là anh chàng này cũng đã từng có bệnh lý về thần kinh, nay nhăn nhó thế lỡ đây sẩy bệnh.
-Hình như... mình lại thích cậu nhiều hơn nữa rồi.
Cái kiểu thả thính cổ điển này vẫn đủ sức gây thương nhớ cho nàng thơ kia. Tuy đã lâu không yêu đương, cô nàng vẫn hết sức ngại ngùng trước những lời mật ngọt cũ rích ấy. Một nụ cười nhẹ trên môi, Thiên Yết cuối cùng cũng đủ dũng cảm để cười trước anh rồi.
-Chút lan tím mở lời nhé? Nhìn nó rất hợp với cậu.
Hai bạn nhỏ ấy, tuy rằng đã có một thời yêu đương mãnh liệt, nhưng bây giờ vẫn cảm giác như đôi trẻ vừa chớm nở thương yêu. Thiên Yết nhận, cô mở cửa lớn hơn để anh vào. Xử Nữ cũng chậm rãi kéo vali vào trong.
Đêm hôm ấy, chỉ mới bắt đầu!
***
-Chí Thiên??? Hình như anh ta là Chí Thiên... sao anh ta lại ở cùng Hoàng Vỹ? Và cái quái gì...
Cự Giải tròn mắt nhìn cái đôi trẻ nọ quen thuộc nọ ở quán cà phê, đương nhiên là đã có một cảnh tượng không thể sốc hơn nữa.
-Có lẽ... hai trái tim tổn thương vô tình va chạm nhau giữa dòng đời.
Ma Kết cười khẩy, anh nhún nhẹ để đẩy cô nàng say ngủ trên lưng mình lên. Nhân Mã thì vẫn chăm chú quan sát, chả là anh cũng cảm thấy deja vu bỏ bà đi được :))
-Thôi... mình đi mau đi.
Nhân Mã chợt hối thúc.
-Sao gấp vậy?
Cự Giải thì có vẻ vẫn còn hứng thú với cặp nam - nam đang dần say mèm đó.
-Kinh nghiệm của mình, mau đi thôi. Say say thế lại quất nhau tới luôn bây giờ...
Nhân Mã thở dài.
Cũng vì cảnh tượng hãi hùng của hai vị phụ huynh trong nhà mà anh mới quyết định đi ở ktx.
-Cậu lo gì, sẽ có ngày cậu cũng sẽ tận hưởng cảm giác đó...
Câu nói ấy hoàn toàn đóng băng thời gian.
Nhân Mã: ...
Ma Kết: ... :) nhìn tôi giống bức bình phong cho mấy người lắm hả?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro