8. Cùɴɢ đɪêɴ ʜếᴛ ᴄả ʀồɪ!
Tôi cũng không hiểu vì sao tôi lại đối xử với nó như thế, có tàn nhẫn quá không? Cũng không rõ vì đâu, mỗi khi nhìn nó thảm hại như vậy, tôi lại thấy nhoi nhói ở trong tim. Là thương hại thôi phải không? Liệu nó có ổn không khi tôi bỏ nó lại một mình trong tình trạng như thế? Tôi có nên vào xem nó như thế nào không? Không phải! Tôi không lo cho nó, tôi không việc gì phải bận tâm đến nó...chỉ là...tôi sợ nó chết đi sẽ không còn ai để chơi đùa, có lẽ vậy...
Nghĩ xong, tôi liền vội quay ngược trở lại. Vừa bước vào phòng, mùi máu tanh nồng đã nhanh chóng xông thẳng vào mũi tôi. Tôi từng bước đi theo hướng mùi tanh của máu tỏa ra nồng nặc nhất, mùi máu từ phòng tắm? Tôi vội đẩy cửa bước vào, tôi sững hết cả người. Trước mặt tôi là vũng máu lớn loang lổ chảy trên khắp sàn nhà. Nó ngồi thu mình trong góc tối, tựa lưng vào tường, tay đang không ngừng dùng con dao cạo râu bấm mạnh vào tay còn lại, miệng nó vẫn không ngưng cười.
- Minh Vương... - Tôi hốt hoảng vội chạy tới giật phăng con dao từ tay nó. Tôi vừa gọi nó là gì? Tôi gọi tên nó?!
Nó cứng đầu nhất quyết không chịu buông con dao ra, ngoan cố tạo thêm nhiều vết cắt sâu hơn nữa. Máu chảy ra khắp nơi, máu chảy loang trên khắp cơ thể trắng trẻo của nó. Nó điên sao? Sao phải hành xác của nó như vậy?!
- Buông ra! - Tôi nắm chặt lưỡi dao lại, ngăn không cho nó tự tổn thương chính mình nữa, tôi siết chặt đến nổi máu chảy ướt cả lòng bàn tay. Chẳng hiểu vì sao tôi lại làm vậy? Tôi cũng điên rồi, điên theo nó mất rồi!
- BIẾN ĐI! ĐỪNG CẢN TAO... - Nó hét to lên rồi cười man dại.
- Buông ra... - Tôi giật thật mạnh con dao khiến nó chới với, văng ra góc tường gần đó.
- AAAAAAA... - Nó gào thét lên, tay vò nát mái tóc đã từ lâu ướt đẫm vì máu.
- MẸ!!! MẸ ƠI!!! - Tôi hoảng loạn lớn tiếng gọi mẹ đến. Nó làm tôi sợ, nó chưa bao giờ có những biểu hiện tệ thế này trước đây. Nó làm sao vậy? Do tôi sao?!
______________________
Tại bệnh viện...
- Thằng bé mất máu nhiều quá. Nhưng hiện tại đã qua cơn nguy kịch rồi. Chị cứ yên tâm đi! Nhưng cho tôi hỏi vấn đề tế nhị một tí... - Một ông bác sĩ già từ phòng cấp cứu bước ra.
- Bác sĩ cứ hỏi đi ạ - Mẹ tôi lo lắng nhìn ông ta.
- Thằng bé bị...
- Mẹ, mẹ vào xem em thế nào đi! Để con nói chuyện với bác sĩ được rồi - Tôi vội xen ngang lời ông ta. Tôi biết ông ta muốn nói gì và tôi sẽ không bao giờ để cho mẹ biết được chuyện này.
- Ừ vậy mẹ vào xem Vương trước, lát nữa con cũng nhớ vào với em đấy - Mẹ tôi gật đầu mệt mỏi rồi cũng đi vào trong.
- ...
- Em trai cậu bị cưỡng hiếp phải không? Phần dưới của cậu ấy bị rách, gây mất máu và nhiễm trùng nặng. Và cậu ấy từng có bệnh án về bệnh tâm thần, chắc đây là một cú sock rất lớn đối với cậu ấy. Cậu và người nhà nên cẩn thận, đừng nhắc đến chuyện này trước mặt cậu ấy - Ông ta nhìn tôi đầy lo lắng, dặn dò cách chăm sóc nó từng chút một. Bộ trông tôi ra dáng một người anh trai tốt đẹp lắm sao?! Nếu ông ta biết người khiến nó ra nông nổi này là tôi thì sao nhỉ?
- Dạ cảm ơn bác sĩ, chúng tôi biết phải làm gì rồi - Chào bác sĩ xong, tôi bước thẳng về nhà. Vào thăm nó ư? Không cần thiết!
________________________
Một tuần sau...
Tôi chán nản bước vào bệnh để mang đồ ăn đến cho nó. Một tuần qua tôi chưa từng quay trở lại đây bất cứ một lần nào. Tại sao tôi phải làm công việc này? Vì lo cho nó ư? Không hề, là vì mẹ bắt tôi phải vào đây.
Đang chán ghét định bước vào phòng bệnh của nó thì tôi chợt khựng lại, tôi như hóa đá. Nó là đang chịu nói chuyện với người khác sao? Khẽ mở nhẹ cửa và nép vào sát tường trong, tôi muốn nghe xem liệu nó có nói chuyện đó cho mẹ biết không.
- AAAAAAAA... - Nó bỗng dưng ném tất cả mọi thứ ở gần nó xuống sàn, miệng không ngừng la hét.
- Vương à....Vương...nghe mẹ nói này con... - Mẹ nhìn nó đầy lo lắng, giọng mẹ run lên, đôi mắt đỏ hoe. Mẹ khóc vì nó!
Nó giật mạnh sợi dây truyền nước biển ra, rồi dùng tay ấn mạnh vào đó. Máu bắt đầu rỉ ra từ đó. Nó lại muốn làm tổn thương chính nó.
- Đừng...Vương à...mẹ xin con...nghe lời mẹ, dừng lại đi con... - Mẹ ôm chầm lấy nó, cố ngăn cho nó không tự hành hạ thân xác vốn đã rất mỏng manh của nó nữa.
- BUÔNG RAAAA - Nó đẩy mạnh mẹ ra, mẹ ngã nhoài xuống sàn. Mẹ khóc, mẹ khóc nhiều lắm.
Tôi không thể nhịn thêm được nữa. Nó là ai mà dám làm tổn thương đến mẹ? Mẹ đã chịu đựng nó chưa đủ sao? Nó điên thì mặc kệ nó chứ. Tôi không cho phép ai đụng đến mẹ tôi.
Tôi tiến lại gần nó, nắm chặt vào vết thương nó, tôi dùng tay siết mạnh vào đó. Rồi nhìn như muốn xoáy sâu vào trong nó.
- Muốn chết lắm sao? Vậy thì đi! Tao dẫn mày đi chết! - Tôi kéo mạnh nó ra khỏi giường, buộc nó phải đi theo tôi.
- ĐỪNG...BUÔNG RA...KHÔNG MUỐN...ĐỪNG ĐỤNG VÀO NGƯỜI TÔI... - Nó càng la hét dữ hơn, tay ghì mạnh vào thành giường, vùng vẫy hòng cố thoát khỏi tôi.
- Không phải mày muốn chết sao? Vậy thì đi theo tao - Tao lần nữa kéo mạnh nó theo tôi ra khỏi phòng. Với sức yếu ớt của nó bây giờ không phải là đối thủ của tôi.
- BUÔNG...ĐAU...
- Trường à...buông em ra đi con, tội nó - Mẹ chạy theo cố gở tay nó ra khỏi tôi.
- Mẹ lúc nào cũng vậy. Mẹ nuông chiều riết nó mới thành ra như thế đó, đã thế thì con mặc kệ - Tôi thả tay nó ra, đi thẳng hướng cổng bệnh viện ra về. Mẹ lúc nào cũng chỉ biết lo cho nó, thế thì tôi không thèm quản tới nữa. Đáng ghét!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro