13.

Taehyun nhìn cậu hạnh phúc mà ôm lấy Taejoon, như bị ai đó cầm dao đâm một cái, đau đến mức hít khí.

Vẫn luôn là như vậy, vẫn luôn là sự ảo tưởng của bản thân, chưa bao giờ có tư cách chen chân vào mối quan hệ này.

Taehyun quay lưng, định rời đi. Bắt anh ở lại nhìn thêm nữa, anh cảm giác mình sẽ ngã khuỵ không thể chống đỡ nổi.

Cho dù mạnh mẽ đến như thế nào...anh cũng chỉ là con người mà thôi, cũng sẽ thương tâm, cũng sẽ đau lòng. Chợt....

"Anh Taehyun! Anh Taehyun!"

Tiếng Beomgyu gọi rất to khiến Taehyun sững lại, vội quay người, tưởng rằng cậu đã phát hiện ra anh.

Nhưng mà Taehyun nhầm rồi, cảnh tượng trước mắt lại khiến anh lần nữa không ngờ tới.

Beomgyu say mèm, vẫn ôm chặt lấy Taejoon, cười mà như mếu, không giấu nổi mừng rỡ mà liên tục goi.

"Taehyun, anh cuối cùng cũng đến!"

Lần này, người đơ ra lại là Taejoon.

"Beomgyu, em nhìn cho kĩ!" Taejoon nắm vai cậu, đẩy ra trước mặt, để Beomgyu có thể nhìn rõ.

"Anh là Taejoon, không phải Taehyun!"

Beomgyu có chút không hiểu gì, im lặng, sau đó nheo mắt nhìn.

Mũi này, miệng này, mắt này...rất giống.

Nhưng không phải Taehyun!

"Anh Taejoon?"

"Phải, là anh, anh gọi tới điện thoại của em, liền thấy nhân viên ở đây nghe máy. Nói em say rồi, anh liền hỏi họ địa chỉ, tới đón em".

"Anh Taejoon...Anh Taejoon...." Beomgyu run run gọi.

Taejoon mỉm cười, vươn tay xoa đầu cậu.

"Anh đây". Tóc cậu vẫn mềm như vậy, Beomgyu vẫn đáng yêu như vậy, Taejoon đột ngột cảm thấy được trở về năm đó, khi mà hai người vẫn con bên nhau. Có lẽ, có một số thứ sẽ không bao giờ thay đổi.

"Anh Taejoon".

"Anh Taehyun đâu rồi ạ?" Sau đó đáng thương nhìn Taejoon.

Bàn tay đang xoa đầu cậu bỗng khựng lại, Taejoon đen mặt nhìn Beomgyu.

"Em hỏi nó làm gì?"

"Em muốn anh Taehyun tới đón em".

"Anh đón em!"

"Không được, phải là anh Taehyun cơ!"

Taejoon bực mình, liền khó chịu nói với Beomgyu.

"Taehyun sẽ không đến đâu, chỉ có anh thôi".

"Anh ấy không đến ạ?"

"Ừ!"

"Anh Taehyun không đến đón em thật sao?"

Taejoon lắc đầu: "Không đến".

Ai ngờ vừa dứt lời, Beomgyu đã lập tức bật khóc rất to.

"Hức..anh Taehyun không đến...anh ấy không cần em nữa...huhuhuhu...."

Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, Beomgyu khóc đến thương không chịu nổi, cứ như vừa có ai vừa bắt nạt cậu. Cho dù Taejoon dỗ thế nào cũng không chịu nín. Taejoon đưa tay vòng qua eo cậu, muốn dìu Beomgyu đi.

"Đừng khóc nữa, anh đưa em về, ngoan nào, được....A!"

Bụp một cái.

"Beomgyu!! Sao em đánh anh?"

"Hức....hức....không phải anh Taehyun thì em không thèm, huhuhu..." Sau đó lại vung tay đập bụp bụp vào người Taejoon ăn vạ, muốn anh thả cậu ra.

"A...a...BEOMGYU! BEOMGYU!"

Taejoon quên mất là gấu nhỏ hồi trước đã tiến hoá thành gấu bự!

"Beomgyu, em có đánh nữa, Taehyun cũng sẽ không đến đâu, Taehyun...không quan tâm em. Chỉ có anh quan tâm em thôi!" Beomgyu thực sự ngừng lại.

Cậu ngơ ngác, dùng hai mắt đẫm lệ nhìn Taejoon, sau đó như hiểu ra điều gì, nghẹn ngào khóc. Lần này khóc còn to hơn, còn đáng thương hơn rất nhiều.

"A-Anh Taehyun...không thương em nữa, không cần em nữa". Beomgyu mếu máo khóc, cho dù hai tay cố gắng đưa lên, hết lần này tới lần khác cố gắng gạt đi, mặt vẫn toàn là nước mắt.

"Hức...anh Taehyun không thương em...."

"Anh Taehyun không cần em nữa...."

"Nhưng mà em cần anh ấy! Anh mau gọi anh ấy đến đây đi!!!! Huhu". Beomgyu vừa say vừa khóc, nói đến lạc cả giọng, chân bắt đầu mềm ra rồi, đứng không vững nữa. Taejoon phải ôm eo Beomgyu, đỡ cho cậu không ngã. Định ấn người Beomgyu áp vào trong lòng.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên.

"Ơ ơ ơ? Anh gì ơi? Bỏ tay ra khỏi người yêu em cái???"

Sau đó tiến lên, hất tay Taejoon ra, kéo Beomgyu ôm vào trong lòng. Thơm lên mặt cậu một cái. Đáng tiếc, Beomgyu lúc này đã say không mở nổi mắt, ngoài việc gọi Taehyun ra thì không còn biết gì hết.

Hôn xong thì ngay lập tức thay đổi sắc mặt, thái độ mà lườm Taejoon.

"Nhầm à?"

"Vợ thì không ôm? Chạy ra đây làm gì?"

"Quê chưa? Beomgyu cũng có thèm anh đâu? Đồ ảo tưởng!"

Taehyun vốn định đứng đó xem, để Beomgyu dùng bắp tay của cậu đập Taejoon thành đậu phụ. Nhưng mà đột nhiên lại không đánh nữa, mà Taejoon lại cứ ôm ôm người yêu anh. Làm sao mà Taehyun nhịn được?

Taejoon bị chửi đến tức nghẹn, sắc mặt hết chuyển từ đỏ sang tím, từ tức giận biến thành xấu hổ nhục nhã. Lại một câu cũng không phản bác lại được!

Taehyun nâng mặt Beomgyu lên hỏi.

"Em muốn anh Taejoon đưa về không?"

Nhưng mà Beomgyu say đến mức cái gì cũng không biết nữa, không trả lời, mắt cậu sưng sưng, hơi hé mở, đuôi mắt toàn nước. Taehyun lại hôn lên mắt cậu, dịu dàng mỉm cười, lại tiếp tục quay sang Taejoon vừa quát vừa lườm.

"Xe anh đâu?"

"Cái gì nữa???" Taejoon nhẫn nhịn phun ra mấy chữ.

"Thì anh muốn đưa Beomgyu về còn gì, may cho anh, em ấy say lắm rồi, không thèm trả lời. Nếu còn tỉnh, có khi lại tránh như tránh tà, chê lên chê xuống cũng nên. Nhưng mà Beomgyu say rồi, em trai tốt bụng sẽ cho anh một cơ hội. Thích đúng không? Vậy lái xe đưa bọn em về đi!"

"Không thì, em gọi chị dâu ra đây xem, nhờ?"

Taejoon vẫn không thể tin được, bản thân lại phải lái xe đưa Taehyun đang ôm Beomgyu về!

Thi thoảng liếc nhìn phía sau qua kính, còn thấy được Taehyun đang ôm Beomgyu mà không ngừng cười.

Anh ta thật sự muốn hỏi Taehyun cười cái quái gì? Có phải bị thần kinh rồi không? Nhưng nhớ lại mỗi lần mở miệng nói chuyện lại bị Taehyun khịa cho tức điên lên, quyết định im lặng.

Chân đạp ga càng ngày mạnh, xe lao vun vút, đoạn đường không dài, lại khiến Taejoon cảm giác như mấy trăm cây số.

"Này, lái cẩn thận, năm sau anh còn phải đi ăn cưới em trai anh đấy!"

Taejoon không trả lời, chỉ nghiến răng, tay siết chặt vô lăng, vẫn phải giảm lại tốc độ.

Taehyun nói xong, lại ngồi đằng sau im lặng cười. Không cười làm sao được, trong lòng anh đang vui muốn nở hoa luôn. Beomgyu thích anh, Beomgyu chắc chắn là thích anh, biết được điều này làm Taehyun như đang từ mười tám tầng địa ngục, phút chốc được nâng lên chín tầng mây, cả người lâng lâng, miệng không ngừng được muốn cười.

Ôm Beomgyu đang mơ màng ngủ trong lòng, càng nhìn càng thấy yêu.

Sau khi mãi mới lấy lại bình tĩnh để lái xe, Taejoon đột nhiên nghe thấy phía sau phát ra tiếng hôn chóp chóp.

"CÁI QUÁI GÌ VẬY TAEHYUN!!!!" Taejoon vừa quay đầu nhìn đường, vừa quay xuống gào lên với Taehyun. Quay lên quay xuống liên tục, nhưng mà mỗi lần quay xuống sẽ nhìn thấy Taehyun đang đè cậu xuống ghế mà hôn.

Taehyun hôn xong, lại lườm anh ta.

"Nhìn đường đi, nhìn xuống dưới này làm gì? Thích thì lần sau mỗi ngày gửi anh một ảnh đang hôn cũng được, tha hồ xem. Còn nếu không muốn nhìn, thì đừng có nhìn nữa".

"Kítt!!!"

Vừa lúc đến nơi, Taejoon phanh gấp một cái, giận tím tái.

"CÚT XUỐNG!"

Taehyun cười cười ôm Beomgyu xuống còn không quên quay lại chào Taejoon.

"Ân cần chu đáo quá, cảm ơn anh trai của em".

"Nhưng mà...lời khuyên cuối: tránh xa Beomgyu ra! Và nếu đã không yêu chị dâu, li dị đi! Nếu anh không làm được, em sẽ nói với chị Ji Eun".

Taehyun xoay lưng dìu Beomgyu đi, không thèm để ý biểu cảm như ý sắp tắc thở của Taejoon

Thậm chí tới lúc đang ôm cậu cùng ngủ trên một chiếc giường, Taehyun vẫn không ngừng cười được.

Beomgyu thích anh, anh liền vui tới mức muốn lăn lộn. Nếu không phải đang bận ôm Beomgyu, anh nhất định đã lăn khắp cái phòng này rồi.

Taehyun không ngủ được, cứ nhìn cậu, sau đó cầm tay cậu lên, hôn từ tay lên đến mặt. Chẳng hiểu sao lại nghĩ đến trước đây Beomgyu thích Taejoon trước, sau đó mới thích anh, lại có chút bực mình.

Taehyun quát nhẹ Beomgyu đang ngủ say không biết gì.

"Ghét em nhất".

"Đồ lừa dối!" Anh nhăn mặt mắng.

Nhưng đúng 5s sau lại bật cười, áp mặt cậu với mình cọ cọ.

"Nhưng mà vẫn yêu em nhất!"

Lại nghiêm mặt.

"Mà gấu nhỏ quá đáng nhà em, đến người yêu cũng nhận nhầm!!! Rượu chè bê tha bết nát! Rồi ai cũng ôm được hả??? Sau này không ai thèm cưới em đâu!!!" Sau đó lại cười, lặp đi lặp lại như thể không biết bao nhiêu lần.

"Mỗi anh thèm thôi".

Về sau, Taehyun lại tự tức giận vì nói một mình nãy giờ, người đối diện vẫn kiên quyết ngủ say như chết, không thèm đáp lại anh.

Anh nâng mặt cậu lên, nhìn hai má hồng hồng, vừa yêu vừa ghét cắn mặt cậu một cái.

Beomgyu dẫu đang ngủ, bị cắn vẫn mơ màng kêu đau.

Taehyun mới nhả ra, vỗ vỗ lưng cậu dỗ dỗ, Beomgyu cũng không kêu nữa, hơi thở trở lại đều đều.

Sau đó, anh lại cắn mặt Beomgyu!

Cậu mếu! Anh lại ân cần dịu dàng, vuốt lưng Beomgyu, còn nhẹ nhàng ghé vào tai dỗ cậu. Cuối cùng cũng thành công đem cơ mặt khó chịu nhăn lại kia của cậu giãn ra.

Lại một lần nữa! Cắn cho mếu thì thôi!

Cứ tiếp tục như vậy, Taehyun đem con gấu nhỏ ngủ say không biết gì này ra bắt nạt cả tối. Đến khi áng chừng thấy còn cắn nữa sẽ để lại cả vết tím trên mặt Beomgyu, mới chịu dừng lại, ôm cậu đi vào giấc ngů.

Taehyun cọ cọ mũi với cậu.

"Cái đồ..."

Nghĩ nghĩ một lúc.

"Em chỉ là cái đồ...yêu anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro