[ sʟᴇɴᴅᴇʀᴍᴀɴ x ʀᴇᴀᴅᴇʀ ]
ᴇᴍ ᴄᴏ́ ʙɪᴇ̂́ᴛ ᴆᴜ̛́ᴀ ᴛʀᴇ̉ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ɴɢʜᴇ ʟᴏ̛̀ɪ sᴇ̃ ʙɪ̣ ɢɪ̀ ᴋʜᴏ̂ɴɢ? ɴᴏ́ sᴇ̃ ʙɪ̣ ᴘʜᴀ̣ᴛ.
------------------------------------------------------------------------------------
[ Quá khứ 5 tuổi ]
Y / n bé nhỏ đang đi trong khu rừng lạnh lẽo tối tăm. May mắn thay, cô ấy đã mặc chiếc áo khoác có mũ màu vàng và đôi giày ấm áp màu cam. Mẹ cô ấy đã mua nó cho cô vào ngày sinh nhật.
Bên trong chiếc áo khoác, cô mặc một chiếc váy trơn màu trắng dài đến đầu gối và đi tất trắng.
Khu rừng bị cấm không cho ai bước vào trong, nhà cô ở gần đó. Cô bé yêu thiên nhiên, dũng cảm, không có gì khiến cô sợ hãi, thậm chí nếu có con quái vật nào nằm dưới gầm giường chờ thời điểm thích hợp để vồ lấy cô và ăn thịt cô.
Cô càng ngày càng đi sâu vào bên trong rừng cây, bị vẻ đẹp của thiên nhiên thôi miên. Những người bình thường sẽ nói rằng điều đó thật đáng sợ và rùng rợn và một khi họ bị lạc, họ sẽ khóc và cầu cứu.
Tuy nhiên, cô gái trẻ dũng cảm này lại thấy điều đó thật tuyệt vời.
Cô cứ cười khúc khích một mình, cho đến khi cô nghe thấy tiếng gãy cành từ phía sau.
Cô ấy im lặng và quay lại phía sau cô ấy, nhưng không có gì cả. Cô vén mái tóc rối bù ra khỏi khuôn mặt và tiếp tục bước đi. Nó giống như cô ấy đang cố gắng để bị lạc.
Cô ấy tỏ ra không quan tâm đến việc mình có thể bị lạc, hoặc bị ốm, bị động vật ăn thịt hoặc chết vì đói. Cô gái ngây thơ thậm chí không mang theo bất cứ thứ gì bên mình.
Đó là khi cô ấy cảm thấy điều gì đó hoặc ai đó sau lưng mình. Cô quay lại, nhưng vẫn không có gì. Nhưng cô ấy không ngốc. Cô ấy biết ai đó đã ở ngay sau lưng mình.
Cô cũng biết có ai đó đang nấp sau cái cây mập và cao.
Cô ấy mỉm cười.
" Tôi biết bạn đang ở đó, bạn có thể ra ngay bây giờ. Tôi sẽ không làm bạn đau !" Giọng nói ngây thơ của cô bé lẩm bẩm, nghe như tiếng chim hót trong khu rừng hiu quạnh, đáng yêu.
Bất cứ thứ gì đang che giấu ở đó, hãy từ từ tự bộc lộ ra ngoài. Cô gái tròn mắt kinh ngạc, ngạc nhiên và hạnh phúc. Đó là một dáng người mảnh khảnh, siêu cao.
Nó mặc một bộ đồ, nó có những chiếc xúc tu màu đen, nhưng điều nổi bật nhất về ngoại hình của nó là "khuôn mặt" trắng bệch.
" Xin chào, tôi là Y / n. Bạn tên là gì ?" Cô ấy nở một nụ cười thật tươi, nhưng người đó chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy.
" Oh, đừng lo lắng... Bạn có muốn làm bạn với tôi không ?" Cô thân thiện hỏi.
Hình bóng "nhìn chằm chằm" vào cô, nhưng sau đó từ từ gật đầu. Y / n biểu diễn và nhảy.
" Yay !! Thật tuyệt vời, tôi có thêm một người bạn mới !!!" Cô ấy chạy đến và ôm lấy chân của người không có khuôn mặt.
Anh ta rất cao. Tuy nhiên, anh từ từ ôm lại cô bé khi dùng xúc tu nâng cô lên khiến cô không ngừng cười khúc khích.
" Woaaa, tuyệt quá đi !!!" Cô ấy không ngừng nói với chính mình. Đó là khi sinh vật bắt đầu cù cô gái khi cô bắt đầu cười một cách trẻ con.
Điều gì đó ở con người nhỏ bé đó khiến tâm hồn lạnh giá của anh trở nên ấm áp, nhưng anh không biết tại sao.
Anh ta được cho là kẻ tàn bạo, không kết bạn với họ và mang lại hạnh phúc cho họ.
Nhưng anh không thể không cảm thấy thôi thúc phải bảo vệ cô. Sau tất cả, cô ấy là người bạn duy nhất của anh...
Sau đó, anh đặt cô xuống và dùng xúc tu che mắt cô.
" Woaa, có chuyện gì xảy ra ?! Để tôi đoán, đó là một bất ngờ. Oh, tuyệt lắm, nó là gì thế ???"
Sau đó, anh ta mở chúng ra, cô gái thở hổn hển trước bông hồng xinh đẹp mà anh ta đang cầm trước mặt cô.
Nó tối tăm, nó không phải là một màu hồng vui vẻ...
Nó thật đặc biệt, bông hồng đẹp nhất mà cô từng thấy. " Oh... Nó đẹp lắm !!!"
" Không xinh bằng em đâu, con người nhỏ bé..." Giá như anh có thể nói điều đó với cô ấy.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô và đặt lên tay cô bông hồng. Cô gái mỉm cười và ôm anh một lần nữa.
" Woaaa, cảm ơn rất nhiều. Bây giờ, bạn đã là bạn thân của tôi, không ai có thể chia rẽ chúng ta. Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau. Hơn hết, chúng ta sẽ chơi với nhau mỗi ngày !!!" Cô ấy cười hạnh phúc.
Cô ấy không biết rằng, Slender sẽ trân trọng những lời này trong tâm hồn mình, từng chữ, từng chữ một.
" Y / n, con đây rồi !!! Sao lại bỏ đi mà không nói tiếng nào thế hả ?!" Chính là mẹ của cô, nhưng cô ấy phớt lờ lới nói của mẹ mình.
Cô rất muốn giới thiệu với mẹ về người bạn mới.
" Mẹ ơi, con đã quen được một bạn mới... Bạn... ?" Nụ cười của cô gái vụt tắt, khi cô quay lại phía sau. Người ấy đã biến mất.
Cô chớp mắt, nhưng lại cười khúc khích. " Không sao... Bạn ấy là người nhút nhát, họ đã bỏ đi khi mẹ tới. Bạn ấy chỉ thích chơi với con !!!"
Mẹ cô ấy nghĩ rằng, Y / n đang nói về một người bạn tưởng tượng. Y / n luôn kết bạn trong tưởng tượng để chơi cùng, nhưng cô ấy không hiểu rằng anh ấy là thật.
Cô thở dài và bế Y / n lên.
" Ừ, ừ... Được rồi, nhưng lần sau hãy nói với người bạn tưởng tượng của con. Đừng bao giờ rủ con đi xa, nhất là vào rừng— con lấy nó ở đâu ?"
Đôi mắt cô mở to khi nhìn bông hồng trên tay con mình.
" Là bạn ấy, bạn ấy tặng nó cho con. Nó có đẹp không mẹ ???"
Mẹ cô cười và thở dài.
" Ừ, mẹ hiểu rồi... Thế bây giờ chúng ta nên về nhà. Con nghĩ sao về khi xem phim hoạt hình cùng với một ít socola nóng ?"
" Yayy, con rất thích nó !!!"
Slender đang dõi theo họ, anh ấy sẽ đợi lần ghé thăm tiếp theo của cô ấy...
___________________________________
[ Hiện tại 19 tuổi ]
Đã rất nhiều năm kể từ khi cô bước chân vào rừng. Đó là vì bố mẹ cô lo lắng cho cô, họ muốn có một tương lai an toàn hơn cho cô.
Đó là lý do tại sao họ dành phần lớn thời gian cho nhau và đi du lịch khắp nơi trên thế giới. Dần dần, năm tháng trôi qua, Y / n dần dần quên đi Slenderman...
Vậy mà cô vẫn giữ bông hồng mà anh đã tặng cho cô. Đó là kỷ niệm nhỏ khiến cô nhớ về khu rừng, nhưng cô đã hoàn toàn quên mất rằng cô đã gặp anh ta hay anh ta đã đưa nó cho cô.
Đôi khi, cô ấy đặt bông hoa cạnh tai, không phải để trang sức, nhưng cô ấy cảm thấy an toàn khi đeo nó. Cô thậm chí còn quên mất sự tồn tại của anh. Nhưng cô có cảm giác rằng...
Ai đó quý giá đối với cô đã trao nó cho cô, và cô phải chăm sóc nó.
Bây giờ hãy nhìn vào nó. Nó vẫn sống động và đẹp đẽ như ngày nào. Cũng giống như cô ấy. Cô ấy đã trở thành một người phụ nữ tuyệt vời !
Tính cách ngọt ngào, chu đáo, thích phiêu lưu và dũng cảm. Cô ấy không thay đổi một chút nào.
Bây giờ cô ấy đã lớn và cô ấy muốn khám phá khu rừng một lần nữa. Và cô ấy sẽ làm điều đó. Cô cảm thấy như... Cô có một mối liên hệ với nó.
_____
Cô ấy đã đến khu rừng, cô ấy đang ngồi cạnh một cái cây.
Cô đang ăn một quả táo và tận hưởng sự yên bình. Đó là khi cảm giác quen thuộc của ai đó đang nhìn chằm chằm vào cô ấy
Cô vội nhìn xung quanh
" Xin chào ???"
Giọng nói của cô ấy ngọt ngào như mật, những quả cầu xinh đẹp, mái tóc mềm mại của cô ấy, bông hồng trên tai cô ấy, bông hồng anh tặng cho cô ấy, anh ấy lập tức nhận ra.
Không chút suy nghĩ, bóng dáng mảnh mai xuất hiện trước mặt khiến Y / n há hốc mồm kinh ngạc. Nhưng không kinh hoàng.
Cô mở to mắt nhìn anh. Ôi, anh yêu đôi mắt của cô ấy làm sao.
Cô ấy đã trở thành một người phụ nữ tuyệt vời, nhưng...
Cô ấy đã ở đâu trong suốt thời gian qua. Anh thậm chí còn bắt đầu nghĩ rằng cô đã rời bỏ anh... Nhưng điều đó sẽ không thể xảy ra.
Phải không ?
Sau lời hứa đó, cô ấy đã tự mình thực hiện.
" Bạn là ai ?"
Cô thì thầm vẫn nhìn anh chằm chằm. Anh cảm thấy bị tổn thương. Con người nhỏ bé của anh ấy đã quên mất anh sao ?
Cô ấy đã quên người bạn này.
Nhưng có lẽ đó không phải lỗi của cô ấy...
Phải rồi, đó là lỗi của người phụ nữ năm đó. Nếu lúc đó, anh không để cô ấy đi thì...
Anh cố nghĩ cách khiến cô nhớ lại anh. Anh bất ngờ lấy bông hồng trên tai cô, tặng cho cô. Cô cố gắng hiểu anh ta đang làm gì, nhưng rồi điều đó ập đến trong đầu của cô.
"... Chúng ta... Đã từng gặp nhau ?"
Sau đó, Slender đã dùng những xúc tu của mình và nâng cô lên khỏi mặt đất gần với anh ta. Đôi mắt của cô ấy mở to hơn nữa, nhường như những mảnh ghéo ký ức đã trở về.
" Đó là anh !!!" Cô mỉm cười và ôm anh thật chặt.
Anh đứng đơ ra, nhưng cảm thấy nhẹ nhõm vì rốt cuộc cô vẫn nhớ đến anh. Anh ôm cô trở lại bằng xúc tu của mình.
Cô không thể ngờ rằng, anh ấy vẫn nhớ cô...
" Tôi rất xin lỗi... Vì đã không trở lại."
" Không sao... Bây giờ em đã ở đây, tôi sẽ không để em đi..." Anh vuốt ve má cô bằng xúc tu của mình.
Sau một lúc, hai người đã dứt ra khỏi cái ôm.
" Oh, không... Tôi đã quên làm một việc rất quan trọng !!! Đừng lo, lần này tôi hứa—"
" EM SẼ KHÔNG ĐI ĐÂU CẢ !!!"
Cô thở hổn hển khi nhìn lại Slender, để thấy cái... "Miệng" của anh đang xé toạc má mình khi nó ngày càng lớn hơn.
Đó là lần đầu tiên trong đời cô ấy đã rất kinh hãi. Và cô thề rằng anh ta thậm chí còn cao hơn và đáng sợ hơn. Trông anh ta rất nguy hiểm.
Cô run lên. " T-tôi hứa mà, tôi sẽ quay lại... Hãy để tôi đi— AGH !!! "
Anh khiến cô câm lặng bằng cách dùng xúc tu túm quấn lấy cô, đưa cô lại gần anh. Cô cảm thấy như anh sắp ăn thịt cô, nhưng không.
Slender không bao giờ có thể làm tổn thương con người quý giá của mình. Anh thực sự cảm thấy thương hại cô, nhìn thấy cô sợ hãi, khóc và la hét, nhưng anh phải làm như vậy.
" Xin lỗi... Anh không thể để em đi..." Anh vuốt má cô để cố gắng làm cô bình tĩnh lại.
"... Làm ơn, tôi hứa đấy... Tôi sẽ quay lại mà."
" Tôi không thể để em đi... Không một lần nào nữa." Anh bế cô theo phong cách cô dâu.
Cô ấy không cố gắng trốn thoát, biết rằng mình không thể chạy. Cô ấy hiểu điều Slender đang tức giận. Cô rất muốn phải rời đi... Nhưng.
Cô phải ở lại với anh ấy.
Lời hứa, chính là lời hứa...
Và cuối cùng, nó cũng chẳng cho cô sự lựa chọn nào.
==============================
— AlishaDaWofl —
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro