[ ᴊᴇғғ ᴛʜᴇ ᴋɪʟʟᴇʀ x ʀᴇᴀᴅᴇʀ ]

ᴆɪ̣ɴʜ ᴍᴇ̣̂ɴʜ, ᴛᴏ̂ɪ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ᴛɪɴ ᴠᴇ̂̀ ɴᴏ́. ᴆᴏ́ ʟᴀ̀ ᴛʀᴜ̛ᴏ̛́ᴄ ᴋʜɪ ᴛᴏ̂ɪ ɢᴀ̣̆ᴘ ᴆᴜ̛ᴏ̛̣ᴄ ᴇᴍ, ʙᴀ̂ʏ ɢɪᴏ̛̀ ɴᴏ́ ᴆᴀɴɢ ʟᴀ ʜᴇ́ᴛ ᴠɪᴇ̣̂ᴄ ᴄʜᴜ́ɴɢ ᴛᴀ ᴛʜᴜᴏ̣̂ᴄ ᴠᴇ̂̀ ɴʜᴀᴜ.

------------------------------------------------------------------------------------

[ Pov Your ]

Tôi là một cô gái bình thường, hoàn toàn cô độc ở trường. Ừ. Tôi không có bạn bè, các cô gái không thích tôi và tất cả các chàng trai đều là những kẻ xấu tính.

Họ là những kẻ biến thái, những kẻ ngốc và những kẻ bắt nạt. Có một điều lạ, là tất cả chàng trai mà các cô gái "hấp dẫn" dường như đều phải lòng tôi và thường họ sẽ hỏi tôi hẹn hò hoặc bất cứ thứ gì, nhưng tôi không bao giờ quan tâm.

Việc tôi luôn từ chối họ khiến tôi trở thành nạn nhân của họ. Họ bắt nạt tôi...

Giống như các cô gái.

Họ không ưa tôi vì tôi không giống họ, tôi không quan tâm đến thời trang hay những thứ nữ tính...

Tôi luôn mặc áo hoodie và quần baggy yêu thích của mình.

Chờ đã, tôi đã nói "Tôi không có bạn bè" Đó thực sự là một lời nói dối.

Có một chàng trai tên là Jeffrey Woods, anh ấy tình cờ là bạn thân nhất của tôi, tôi cũng đã thầm thương trộm nhớ.

Nhưng tôi không nghĩ rằng anh ấy thích tôi trở lại. Tôi không thích anh ấy vì anh ấy chủ động, tôi thích anh ấy vì... Anh ấy cũng giống tôi.

Tôi còn có... Một cuốn nhật ký. Vâng, bạn đã nghe đúng. Tôi có một cuốn nhật ký, nơi tôi thể hiện mọi cảm xúc, tình cảm và mọi thứ của mình.

Vì vậy, đó là tất cả về tôi.

Có thể tôi bị bắt nạt và không nhiều với những người khác, nhưng này. Tôi có một người mà tôi có thể dành thời gian và thực sự quan tâm đến tôi.

Vì vậy, nó khiến tôi nghĩ cuộc sống không thực sự là xấu.

Tôi thích có anh ấy ở bên. Tôi yêu anh ấy... Ngay cả khi anh không thích tôi trở lại.
_____

Ahh... Cuối cùng cũng đến cuối tuần.

" Này, Y / n ! Muốn cùng nhau đi bộ về nhà không ?"

Tôi quay lại và thấy Jeff đang mỉm cười về phía tôi. Tôi mỉm cười đáp lại anh. " Chắc chắn rồi" Tôi chỉ có thể mỉm cười khi ở bên cạnh anh ấy. Cảm giác thật thoải mái khi cười.
_____

" Từ khoảnh khắc tôi nhuộm chiếc áo sơ mi trắng yêu thích của Liu bằng món gà rán với tương cà và mù tạt, tôi đã vô cùng hoảng loạn, tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra khuôn mặt giận dữ của anh ta đang cố giết tôi !!!"

" Oh, không. Jeff ! Hahaha ! Thật kinh khủng !! Và sau đó, điều gì đã xảy ra tiếp theo ?!"

" Heh, đó không phải là kết thúc, nó đã TỆ HƠN ! Tôi đã cố gắng rửa nó, nhưng cuối cùng, nó chuyển sang màu HỒNG !!!"

Tôi bắt đầu cười với Jeff, cách anh ấy kể cho tôi nghe những khoảnh khắc vui nhộn với anh trai của anh ấy luôn tạo nên một ngày của tôi. Chúng tôi đang đi chơi ở nhà ngay bây giờ.

" Ôi Chúa ơi ! Anh ấy có để ý không !?"

" Tất nhiên là không... Đó là bởi vì tôi đã VỨT nó !!!"

" PFFFF, tôi không thể tin rằng bạn đã làm được điều này !"

" Heh, đã hai tháng kể từ khi điều đó xảy ra, Liu VẪN đang cố gắng tìm chiếc áo của mình !! Tuy nhiên. mỗi khi anh ấy hỏi tôi xem tôi có nhìn thấy nó không. tôi cảm thấy tội lỗi, nhưng tôi cũng KHÔNG CÓ CÁCH nào nói với anh ấy !!!"

" Hahaha !!!"

Chúng tôi mỉm cười với nhau, cứ như vậy. Hết ngày này qua tháng nọ. Tôi đã rất biết ơn vì đã quen được anh ấy.
_____

Thế là cuối tuần lại kết thúc, thứ hai lại bắt đầu.

Tuy nhiên, một điều làm tôi khó chịu là tôi không thể tìm thấy nhật ký của mình !

Tôi thề rằng tôi đã có nó trong túi vào thứ sáu, nhưng khi tôi kiểm tra thì không thấy đâu cả.

Nếu tôi làm mất nó ở trường thì sao. Điều gì sẽ xảy ra nếu một người nào đó CÓ ĐƯỢC ?!

Có lẽ tôi đã giấu nó ở đâu đó và tôi không thể tìm thấy nó. Oh, ai mà biết được...

Điều duy nhất tôi muốn ước ngay bây giờ, là sẽ chẳng ai tìm thấy nó, hoặc đang giữ nó.

" Heeey, Y / n !!!" Một trong số những tên ngốc kêu lên. Tôi gầm gừ và phớt lờ anh ta.

" Oh, bạn đã cố gắng phớt lờ tôi... Nhưng bạn sẽ không bỏ qua được thứ này đâu."

Tôi quay lại nhìn anh với ánh mắt đờ đẫn, nhưng mắt tôi đã mở to khi nhìn thấy nó. Anh ta. Đang. Giữ. Nhật. Ký. CỦA TÔI...

Tôi gầm gừ và cố gắng lấy nó, nhưng anh ta vẫn tiếp tục đẩy tôi và trêu chọc tôi, không cho phép tôi lấy nó.

" MAU TRẢ NÓ LẠI CHO TÔI !!!"

Anh ta cười khúc khích.

" Tôi phải nói rằng, bạn có một bàn tay viết rất đẹp. Những gì bạn viết trong điều này rất thú vị."

Mắt tôi mở to kinh hãi. " Bạn đã đọc nó ?!"

'' Oh, vâng ~ Vâng, tôi đã làm. Tôi đọc từng cái một. từ của nó." Tôi tròn xoe mắt nhìn anh ta.

Anh ấy cười. " Bạn phải nhìn thấy khuôn mặt của bạn, khá dễ thương đấy. Nếu bạn không muốn tôi nói với ai, tôi muốn có một thoã thuận với bạn."

Tôi nuốt nước bọt và nhìn anh chằm chằm.

" Nếu bạn phá vỡ tình bạn của bạn với Jeff, bạn có thể lấy lại nhật ký của mình. Nhưng nếu bạn không muốn phá vỡ tình bạn của mình với Jeff, thì tôi sẽ đăng tất cả các trang nhật ký của bạn lên facebook và tôi sẽ gửi nó cho tất cả bạn bè của tôi." Anh nhếch mép.

Tôi chỉ nhìn anh ấy chằm chằm, cố gắng nghĩ về điều gì đó. Sao anh ta có thể tàn nhẫn như vậy...

Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi phá vỡ tình bạn của tôi với Jeff bây giờ, để tôi có thể lấy lại nhật ký của mình và sau đó giải thích mọi thứ với Jeff ?

Đúng ! Anh ấy sẽ hiểu. Tôi có rất nhiều bí mật và những điều rõ ràng trong nhật ký của tôi mà tôi không muốn chia sẻ với bất kỳ ai.

Tôi hít một hơi thật sâu.

" Được rồi... Tôi sẽ phá vỡ tình bạn của tôi với... Jeff." Anh mỉm cười rộng rãi.

" Được, bây giơ hãy làm điều đó." Tôi cắn môi và đi tìm Jeff.
_____

Anh ta đây rồi. Được rồi, Y / n, mọi thứ sẽ ổn thôi...

" J-Jeff... Tôi cần nói chuyện với bạn." Tôi nói, run rẩy và đổ mồ hôi. Anh ấy cười với tôi, không để ý.

" Oh, thế nó là gì thế ???" Tôi hít một hơi thật sâu.

" Tôi ghét phải nói điều này, nhưng... Tôi-Kết thúc tình bạn... Của chúng ta đã kết thúc..." Anh ấy nhìn tôi với đôi mắt chết chóc.

" Tôi-tôi... Tôi không... Tôi có nhiều lý do—" Trước khi tôi có thể nói thêm bất cứ điều gì, anh ấy đã nở một nụ cười chết chóc với tôi.

" Không sao đâu... Tôi hiểu, chỉ là tôi không đủ tốt."

Anh ấy đã bỏ đi, sau đó biến mất...

Tôi thì đứng đơ ra, nhìn chằm chằm xuống đất. Tôi cắn chặt môi, chặn những giọt nước mắt chảy dài trên má. Tôi nghe thấy một nụ cười nhếch mép sau lưng.

" Làm tốt lắm. Bây giờ nó là của bạn." Anh ấy ném cuốn nhật ký của tôi xuống đất và bỏ đi. Tôi nhanh chóng lấy cuốn nhật ký của mình trên mặt đất và bắt đầu chạy về nhà.
_____

Tôi gửi cho anh ấy 13 tin nhắn và 4 cuộc gọi, nhưng anh ấy vẫn chưa trả lời cũng như không đọc bất kỳ tin nhắn nào nếu là tin nhắn.

Tôi bắt đầu lo lắng... Có sự thay đổi nào mà chúng tôi sẽ không bao giờ ở bên nhau nữa không ?

Tôi đã thực sự mất một người bạn thân duy nhất của tôi ?

Người đã hiểu tôi và ở bên cạnh tôi suốt thời gian qua...

Tôi khóc nức nở và gục mặt vào đầu gối, lẩm bẩm "Tôi xin lỗi" hết lần này đến lần khác.

Bây giờ... Tôi không nghĩ mình nên khóc. Có lẽ anh ấy sẽ đọc tin nhắn của tôi và hiểu chuyện gì đã xảy ra, vì vậy chúng tôi sẽ có thể trở lại bên nhau một lần nữa.
_____

Hai tháng sau...

Tôi không nhận được bất kỳ hồi âm nào, từ đó đến nay tôi không gặp Jeff.

Không ai có. Tất cả là lỗi của tôi. Nếu tôi không quá ích kỷ với một cuốn nhật ký ngu ngốc thì bây giờ tôi và Jeff đã ở bên nhau.

Nhưng mà bây giờ. Anh ấy đã tan biến... Anh ấy đã biến mất khỏi cuộc đời tôi mãi mãi... Bây giờ tôi chỉ có một mình và lạc lõng. Đôi khi, tôi thậm chí không biết tại sao tôi thậm chí còn sống.

Giờ đây, chẳng còn gì tốt với tôi ở đây.
_____

Tôi nhìn chằm chằm vào khẩu súng trên tay mình. Tôi hầu như không thể nhìn thấy nó qua bóng tối. Những cái cây to lớn đang chắn ánh sáng của mặt trăng. Tôi hít thở sâu.

Đây là những gì tôi muốn... Đây là những gì tôi phải làm. Đây là thay đổi duy nhất để tôi thoát khỏi thế giới tàn nhẫn này.

Tôi thà chết... Tôi biết tự tử không phải là một điều tốt, tôi không nên làm điều này, nó là sai. Nhưng không có gì tốt cho tôi ở đây.

Tôi không thuộc về nơi đây.

Tôi nhìn bầu trời đầy sao tuyệt đẹp, khi nhấn súng vào mặt của tôi, đặt ngón tay của tôi qua cò súng.

Tôi thực sự xin lỗi, Jeff. Tôi hối hận vì tất cả... Tôi đã quá ích kỷ.

Tôi xứng đáng với điều này. Bạn xứng đáng tốt hơn. Rốt cuộc, bạn cũng chẳng cần tôi nữa rồi. Đúng không ?

Bạn thậm chí sẽ không biết rằng tôi sẽ chết. Nó không giống như bạn sẽ nhớ tôi hoặc bất cứ điều gì.

Tôi thổn thức một mình, toàn thân run lên vì suy nghĩ. Ngực tôi nhức nhối vì tất cả những cơn đau mà tôi đã phải gánh chịu. Nhưng không sao, mọi chuyện sẽ nhanh chóng qua thôi...

Trước khi tôi có thể rời khỏi thế giới này, tôi đã mở điện thoại và đọc tất cả những tin nhắn chúng tôi đã có với Jeff.

Những kỷ niệm của thời xưa tốt đẹp bắt đầu lướt qua đầu tôi.

Tôi nở một nụ cười đau khổ và viết tin nhắn cuối cùng của mình.

Tôi hối hận vì tất cả những gì tôi đã làm với anh. Anh không phải là người nên nhận những điều đó. Lần cuối cùng, tôi chỉ muốn nói với anh rằng... Tôi yêu anh, tôi đã luôn như vậy. Ngay từ lúc ban đầu... Tôi sẽ rất nhớ anh, tôi cũng rất yêu anh... Jeff. Tạm biệt...

Tôi để rơi những giọt nước mắt cuối cùng, trước khi bóp cò.

Cầu mong linh hồn tôi được yên nghỉ.



































































































Tôi vẫn còn sống ?










































Tôi mở mắt ra và thấy mình đang nằm trên bãi cỏ, bị một ai đó có màu da nhợt nhạt, áo hoodie trắng, tóc đen và... Một nụ cười chạm khắc.

Tôi không thể nhìn rõ anh ta, mắt tôi mờ đi và mệt mỏi.

Tôi thở hổn hển khi cảm thấy có thứ gì đó đâm vào hông mình. Sau đó tôi cảm thấy một ngón tay trên môi mình.

" Suỵt, suỵt... Y / n, hãy bình tĩnh. Đã đến giờ đi ngủ."

Tôi cảm thấy mắt mình nặng trĩu. Tôi nghe thấy một tiếng cười khẽ và cảm thấy anh ấy hôn lên trán tôi.

Giọng anh quá quen thuộc... Nhưng, cũng rất xa lạ.

" Ngủ đi... Hẹn gặp lại vào ngài mai, cô gái của tôi."

Đó là điều cuối cùng tôi nghe thấy, trước khi nhắm mắt. Tôi đã cảm thấy ai đó đang bế tôi lên.

END...

[Ý ở đây là hết chương này nha, chứ bộ này còn dài lắm~]


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro