sᴇᴠᴇɴᴛᴇᴇɴ
đầu tháng mười hai, không khí trong khuôn viên trường bắt đầu chuyển mình theo nhịp gấp gáp của mùa thi. những cuộc họp câu lạc bộ, những buổi tập văn nghệ, cả tiếng ồn ào của các sự kiện ngoài trời dần thưa thớt. người ta dễ dàng bắt gặp hình ảnh sinh viên cúi đầu trong thư viện, lật sách miệt mài trong ánh đèn dịu nhẹ, hoặc tranh thủ những phút trống giữa giờ học để nhồi thêm vài dòng kiến thức vào đầu.
khoa xã hội và nhân văn cũng không ngoại lệ, nhưng nơi đó vẫn giữ cho mình một vẻ tĩnh lặng đặc trưng. những sinh viên ngành văn học như mew từ lâu đã quen với nhịp học tự thân—không ồn ào nhưng bền bỉ. mew vốn là sinh viên xuất sắc suốt hai năm liền, thành tích chưa từng có dấu hiệu giảm sút. với em, kỳ thi không còn là nỗi lo, mà chỉ là một cột mốc cần bước qua thật gọn gàng, ngăn nắp như mọi lần. phần lớn các môn đại cương em đã hoàn tất từ năm nhất, chỉ còn vài tín chỉ nhỏ cần ôn lại để kết thúc sớm.
trái ngược với vẻ bình thản của mew, top—sinh viên khoa kỹ thuật—đang đối mặt với áp lực khác. tuy nổi bật với vai trò đội trưởng đội bóng rổ và sở hữu thành tích tốt ở các môn chuyên ngành như kết cấu bê tông, cơ học ứng dụng, nhưng hắn chưa từng giỏi các môn thiên về lý thuyết xã hội. việc dành nhiều thời gian cho luyện tập và giải đấu khiến các môn đại cương bị chậm tiến độ, trong đó có triết học và xã hội học. đầu tháng mười hai, top buộc phải tạm cắt giảm số buổi tập, lui về với sách vở, dù lưng áo vẫn còn vương mùi nắng của sân bóng.
một chiều muộn, top lặng lẽ ngồi ở tầng ba thư viện, trước mặt là cuốn giáo trình triết dày cộp mở dang dở. ánh mắt hắn di chuyển chậm rãi theo từng dòng chữ, nhưng trong đầu thì rối như tơ vò. ở bàn cách đó không xa, mew đang ngồi học, cắm cúi viết vào vở bằng cây bút bi đen quen thuộc. em mặc một chiếc sơ mi kẻ sọc đơn giản, tay áo xắn lên cao, cổ áo có vài sợi tóc con thả rơi. ánh sáng hắt từ cửa sổ khiến làn da em gần như trong suốt, yên bình như một mặt hồ không gợn.
họ không nói chuyện. mew không quay lại nhìn hắn, còn top cũng chỉ dám liếc em một vài lần ngắn ngủi qua chồng sách. giữa họ là khoảng cách hai dãy bàn, nhưng không còn là bức tường nặng nề như tháng trước. những lần va chạm ngẫu nhiên tại căng-tin, những ánh mắt trao qua hành lang lớp học – tất cả đều nhẹ như hơi thở. không ai nói ra điều gì, nhưng đều thừa nhận rằng: mối quan hệ này đã thay đổi.
trong một khoảnh khắc ngẫu nhiên, ánh mắt mew chạm vào top. chỉ một giây, rồi em lại cúi xuống, tiếp tục viết. không có lảng tránh, không có phòng bị. như thể em đã quen với sự hiện diện của hắn – không thân thiết, nhưng cũng không còn là mối đe dọa. top cảm thấy điều đó, và hắn tự nhủ mình không được vội. hắn cần thêm thời gian – không phải để đến gần mew, mà để xứng đáng xuất hiện trong không gian em đang sống.
những ngày sau đó, top xuất hiện nhiều hơn ở thư viện. không ồn ào, không gây chú ý. hắn chọn một góc gần cửa sổ, nơi ánh sáng tốt và ít người qua lại. mỗi lần gặp mew, hắn chỉ khẽ gật đầu – đủ để chào, nhưng không khiến em khó xử. mew thì vẫn vậy, yên lặng, tập trung, nhưng đôi lúc em lật giáo trình đến những trang hắn đang vật lộn, để lại một cuốn sách bên mép bàn – như một chỉ dẫn không lời. không ai đề cập đến điều đó, nhưng top biết em đang giúp mình. âm thầm, đúng kiểu của mew.
thời gian trôi qua trong sự lặng lẽ có nhịp. top dần tiến bộ, dù vẫn có lúc nhíu mày trước một đoạn triết học rối rắm. hắn từng quen với các con số, sơ đồ kỹ thuật, vật liệu và lực đẩy. nhưng những khái niệm về bản thể luận hay lý thuyết xã hội khiến hắn mệt mỏi một cách kỳ lạ – như thể bước vào một thế giới không thuộc về mình. nhưng rồi, mỗi lần ngước lên, nhìn thấy bóng dáng mew cặm cụi bên kia bàn, top lại cảm thấy bản thân không thể bỏ cuộc. không phải vì điểm số, mà vì hắn muốn được em nhìn bằng đôi mắt không còn dè chừng – ít nhất một lần.
một buổi sáng cuối tuần, top đến thư viện sớm. hắn định tìm sách trước giờ đông người. nhưng vừa đặt cặp xuống, hắn thấy trên bàn có một tờ giấy gấp đôi, kẹp bên trong là một sơ đồ tư duy đơn giản về chủ nghĩa khắc kỷ. nét chữ ngay ngắn, rõ ràng, không đề tên. nhưng top nhận ra ngay lập tức – là của mew.
hắn không nói gì. chỉ ngồi xuống, mở sách, bắt đầu học. trong lòng, có gì đó dâng lên – không mạnh mẽ như nỗi háo hức hay hạnh phúc. mà dịu hơn, giống như một chồi non vừa nhú dưới lớp đất lạnh đầu đông. điều đó khiến hắn lần đầu tiên tin rằng: có thể, sự thay đổi mình đang theo đuổi – không phải là một cuộc rượt đuổi vô vọng. mà là một hành trình chậm rãi, nhưng đúng hướng.
..
thư viện vào buổi chiều thứ tư không quá đông, nhưng cũng chẳng thưa. ánh sáng từ các khung cửa lớn đổ xuống hàng bàn gỗ dài, tạo thành những vệt sáng nhàn nhạt lướt qua mép sách. không khí có chút ngột ngạt đặc trưng của những ngày cận thi—nơi người ta lặng lẽ chất đầy áp lực giữa từng trang giáo trình.
mew chọn một chỗ quen thuộc ở gần kệ sách triết học, cách xa khu vực thang bộ để tránh tiếng ồn. em ngồi xuống, lấy ra tập đề cương ôn tập đã được gạch gọn gàng, chia màu rõ ràng giữa các trường phái và giai đoạn. mew không cần học lại nhiều, nhưng em muốn chắc chắn mọi khái niệm được sắp xếp lại theo cách ngắn gọn và dễ ghi nhớ nhất. bản thân em từng gặp khó trong việc tiếp cận môn triết ở năm nhất, nên từ đó đã quen cách "dịch" thứ ngôn ngữ học thuật phức tạp ấy thành dạng logic dễ hiểu hơn.
một lúc sau, top xuất hiện.
hắn bước vào với dáng đi vội vã, áo hoodie màu than nhạt kéo trùm nửa đầu, trên vai là balo nặng trĩu. top đưa mắt tìm một chỗ trống, vô thức nhìn lướt qua khu vực nơi mew đang ngồi. ánh nhìn chỉ dừng lại chốc lát, đủ để gật đầu nhẹ như một thói quen mới hình thành, rồi hắn rẽ sang bàn cách đó hai dãy.
mew không đáp lại ngay. em cúi đầu, giả vờ tiếp tục viết. nhưng từ khóe mắt, em thấy top vừa lôi ra cuốn giáo trình dày cộm của môn triết học đại cương. vài tờ giấy lộn xộn rơi khỏi tập vở, một chiếc bút highlight màu xanh bị rơi xuống sàn. hắn cúi xuống nhặt, động tác hơi lóng ngóng, sau đó gõ nhẹ bút vào trán như tự trách mình.
thực ra mew đã chú ý điều này từ vài hôm trước—top cứ hay ngồi ở khu vực gần các môn xã hội, chốc chốc lại mở cuốn triết ra rồi đóng lại. hắn rõ ràng không quen với kiểu tư duy trừu tượng và dòng chữ dài lê thê trong sách. mỗi lần cố ghi chú, chữ hắn lại xiêu vẹo, sai chính tả, ý lộn xộn.
em biết rõ lý do. top không ngốc. hắn chỉ thiếu thời gian và thiếu người hướng dẫn đúng cách.
cân nhắc trong vài giây, mew khẽ đặt bút xuống.
em đứng dậy, bước chậm rãi đến bàn top, dừng lại phía đối diện. top đang cúi đầu, nên không để ý. chỉ đến khi mew lên tiếng, hắn mới ngẩng lên:
"nếu anh cần người giải thích lại phần triết cổ điển, tôi có tài liệu và sơ đồ tư duy."
giọng em không hẳn là nhẹ nhàng, nhưng không còn sắc lạnh như trước. đó là kiểu nói khách quan, bình tĩnh, như thể em chỉ đơn thuần đưa ra một lựa chọn.
top im vài giây.
ánh mắt hắn dường như hơi sững lại, như thể không tin hoàn toàn những gì mình vừa nghe. hắn liếc nhanh sang tập đề cương của mình—một đống chú thích rối rắm và thiếu hệ thống. rồi ánh mắt trở lại phía mew, lần này có phần dịu hơn, có lẽ là cảm kích.
"em có thời gian à?" hắn hỏi, giọng thấp hơn bình thường, không mang vẻ ngông nghênh quen thuộc.
"cũng không nhiều," mew đáp, "nhưng tôi đã làm sẵn đề cương để ôn. nếu anh cần, tôi có thể photo cho."
top mím môi một chút, có vẻ đang tính toán. rồi hắn gật đầu, nhỏ giọng:
"tôi sẽ không làm phiền em lâu đâu."
mew không trả lời ngay. em kéo ghế ngồi xuống phía đối diện, lấy ra tập tài liệu, lật đúng phần sơ đồ tư duy triết học cổ điển. trang giấy được chia thành ba nhánh lớn: hy lạp, trung hoa và ấn độ. mỗi nhánh có biểu tượng, mốc thời gian và những câu hỏi trọng tâm mà giảng viên từng nêu trong giờ học. nét chữ rõ ràng, màu sắc được phối hợp vừa đủ để dễ đọc nhưng không rối mắt.
top nghiêng người nhìn qua. hắn khẽ nhướn mày, có chút bất ngờ trước sự gọn gàng và tỉ mỉ đến mức đáng nể.
"em làm cái này bao lâu vậy?" hắn hỏi.
"không lâu," mew đáp, "tôi chỉ tổng hợp lại từ ghi chú và slide bài giảng. cái này không phải để học thuộc, mà để định hình lại logic."
top cười nhẹ, không giấu nổi vẻ ấn tượng.
"tôi nhìn vào là thấy logic của tôi đang bị nghiền nát rồi."
mew không cười, nhưng môi có cong nhẹ một chút.
"vì logic của anh quen với vật lý. cái này là loại logic khác."
trong vài phút sau đó, cả hai cùng cúi đầu xem lại sơ đồ. mew không nói quá nhiều, chỉ chỉ vào một vài mục chính, đưa ra vài gợi ý cách phân tích. top thì ghi chú lại bằng bút chì, nét chữ vẫn hơi cẩu thả nhưng bắt đầu gọn hơn. hắn không hỏi nhiều, nhưng mỗi khi thắc mắc điều gì, giọng hắn đều trầm và ngắn gọn, như sợ làm gián đoạn dòng suy nghĩ của người đối diện.
khi mew đứng dậy chuẩn bị quay về bàn mình, top ngẩng lên nói nhỏ:
"cảm ơn em."
mew gật đầu, ánh mắt không tránh né:
"tôi để lại bản này ở bàn anh luôn. mai tôi mang thêm cái khác."
"ừm."
"à, đừng dùng bút highlight xanh biển nữa. chữ anh nhòe hết đấy."
top cười, nhìn cây bút trong tay mình rồi lẩm bẩm: "đã rõ."
mew không đáp. em chỉ nhẹ nhàng bước về bàn, ngồi xuống, mở lại tập vở của mình.
phía sau lưng, top vẫn còn nhìn theo trong vài giây. không phải vì ngạc nhiên, mà vì lần đầu tiên, hắn cảm thấy khoảng cách giữa họ—cái khoảng cách mỏng manh mà không ai dám phá—đã có một khe hở rất nhỏ. và ở chính khe hở đó, hắn vừa lặng lẽ bước qua, không cần phải làm gì quá lớn lao. chỉ cần lắng nghe, và chấp nhận học hỏi.
..
mew không dễ đưa ra quyết định ấy.
em từng nghĩ, nếu có ngày phải ngồi một chỗ với top trong tư cách người giảng – người học, thì chỉ có thể là tình huống bất đắc dĩ nào đó mà cả hai bị ép buộc. nhưng rồi, sau buổi trò chuyện ngắn ngủi tại thư viện, mọi thứ lại diễn ra quá đỗi tự nhiên. mew đề nghị, top gật đầu, thế là thành.
buổi học đầu tiên diễn ra vào một sáng thứ bảy.
mew chọn thư viện khu b – khu ít người lui tới vì nằm hơi xa khu giảng đường chính. không gian ở đây yên tĩnh, ánh sáng dịu, bàn gỗ rộng rãi, rất thích hợp để trải tài liệu ra và tập trung. top đến đúng giờ, thậm chí sớm hơn mew năm phút. hắn ngồi chờ ở băng ghế cạnh kệ sách, mặc áo khoác xám đậm, tóc gọn gàng, tay ôm tập vở đã chuẩn bị từ trước.
khi mew bước vào, cả hai chỉ trao nhau cái gật đầu nhẹ. không có lời chào dư thừa, cũng không có ánh nhìn ngập ngừng. mọi thứ đúng như một cuộc hẹn học hành thông thường giữa hai người từng không ưa nhau.
em bắt đầu bằng việc yêu cầu hắn lướt qua các khái niệm trọng tâm của chương 2 – triết học trung đại. khi nhận thấy top ngập ngừng ở phần khái niệm "bản thể luận" và "chủ nghĩa kinh viện", mew lập tức dừng lại, giải thích bằng một sơ đồ đối chiếu ngắn, rồi chuyển sang ví dụ thực tiễn để làm rõ hơn.
giọng em đều đều, không lên xuống cảm xúc. không có sự sốt sắng của một gia sư quen việc, cũng chẳng có nhiệt huyết thừa mứa. mew chỉ đơn giản giảng đúng trọng tâm, đúng phần cần hiểu, với một sự kiên định rõ ràng.
top thì khác hẳn với hình ảnh mew từng quen.
hắn không nói đùa, không tỏ ra ngán ngẩm, cũng chẳng viện lý do để né tránh những khái niệm khó. hắn ngồi thẳng lưng, đôi lúc chống cằm nghe giảng, nhưng vẫn ghi chép đều đặn. mỗi khi không hiểu, top chỉ nhíu mày, bậm nhẹ môi dưới rồi hỏi lại – giọng trầm, âm lượng vừa đủ, không lúng túng cũng không ngại ngần.
mew để ý chi tiết đó.
hắn, một người từng đứng giữa sân bóng với dáng vẻ kiêu căng và ngạo mạn, giờ lại đang chăm chú lắng nghe bài giảng về triết lý hiện sinh như thể đó là điều quan trọng nhất trong ngày. và sự nghiêm túc ấy... hoàn toàn không mang dáng vẻ diễn kịch.
không khí giữa họ không nặng nề, nhưng cũng chẳng dễ chịu theo kiểu thân thiện. đó là một thứ không khí trung lập – nơi cả hai cùng hướng về mục tiêu học tập. top không cố pha trò, cũng không nhìn mew với ánh mắt thăm dò như dạo trước. ánh nhìn của hắn tập trung vào sách vở, vào lời giảng, và vào từng sơ đồ mà mew vẽ ra.
thậm chí, khi mew vô thức nghiêng người gần hơn để chỉ một đoạn văn trong sách, top cũng không dịch chuyển, không liếc nhìn sang, không lợi dụng khoảng cách gần ấy để tạo ra bất kỳ sự thân mật nào. hắn vẫn ngồi yên, chăm chú nghe.
buổi học kéo dài hơn một tiếng. đến khi mew đóng tập lại, top cũng cất bút. hắn ngẩng lên, đưa mắt nhìn em:
"ngắn mà dễ hiểu. tôi nghĩ mình bắt đầu thấy được mạch của môn này."
mew gật nhẹ, không khen cũng không mỉa. em chỉ đáp:
"tôi sẽ chọn phần tiếp theo vào buổi học sau. chắc thứ hai được."
top mỉm cười, nụ cười không có chủ ý, chỉ đơn thuần là biểu hiện của sự nhẹ nhõm.
"ừ. cảm ơn em."
lần thứ hai hắn nói câu đó với em – lần này giọng thấp và khàn hơn một chút, nhưng chân thành.
các buổi học tiếp theo diễn ra trong nhịp độ tương tự. đôi khi tại thư viện khu b, đôi khi ở quán cà phê nhỏ gần cổng sau trường – nơi chỉ có vài người khách ngồi đọc sách lặng lẽ, không khí trầm và âm nhạc nhẹ. mew luôn chọn bàn cạnh cửa sổ, gọi cà phê đen không đường, mở tập đề cương và chờ top xuất hiện.
có hôm top trễ năm phút vì đội bóng họp gấp, nhưng hắn đều báo trước, và luôn đến trong tình trạng đầy đủ sách vở. hắn không dùng điện thoại trong giờ học, không lơ đãng, và đặc biệt – không hề tán tỉnh.
điều đó khiến mew bất ngờ.
em từng nghĩ top là dạng alpha điển hình – đẹp trai, cơ bắp, chơi thể thao, gái theo đầy, thích chịch hơn là thích học. nhưng qua từng buổi, từng lần đối thoại, từng cái nhíu mày khi không hiểu định nghĩa, mew dần nhận ra: hắn không hời hợt. chỉ là trước đây chưa có ai buộc hắn phải nghiêm túc, và bản thân hắn cũng không buộc mình.
giờ thì khác.
hắn kiềm chế hơn, điềm đạm hơn, và cực kỳ tôn trọng ranh giới.
mew không nói ra, nhưng trong lòng em đã ghi nhận.
đây không phải là gã top mà em từng khinh thường. đây là một top khác – không hoàn hảo, nhưng có khả năng học hỏi, có sự tự trọng, và biết lắng nghe.
và chính điều đó mới là thứ bắt đầu khiến mew dao động – không phải ánh mắt hay lời nói, mà là sự im lặng và thái độ của hắn.
..
buổi học kết thúc khi kim đồng hồ chỉ gần mười một giờ trưa. hôm ấy, mew chọn quán cà phê thay vì thư viện – phần vì trời mưa lất phất, phần vì không muốn chen chúc trong không khí ngột ngạt của khu học thuật đang vào mùa cao điểm. quán vắng, tiếng máy pha cà phê rì rầm đều đều như nền nhạc nhẹ, và top vẫn giữ thói quen đến sớm vài phút, ngồi ở góc cửa sổ với tập sách mở sẵn.
buổi học hôm nay đi qua nhanh hơn mọi lần. phần vì chương trình nhẹ hơn, phần vì mew giảng khá gãy gọn, không cần lặp lại quá nhiều. top hiểu bài, hỏi đúng chỗ, thậm chí có lúc còn chủ động đưa ra ví dụ đối chiếu khiến mew thoáng ngạc nhiên. không thể phủ nhận, hắn đang tiến bộ – một cách chậm rãi nhưng rõ rệt.
sau khi thu dọn tập vở, mew ngồi im một lát, tay chống cằm nhìn ra mảng cây trước cửa kính. trời vẫn âm u, vài giọt mưa lăn dài trên mặt kính như đường chỉ mong manh, và âm thanh tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng lật trang vở từ bàn kế bên.
mew quay sang top, ngập ngừng một chút trước khi cất tiếng:
"nếu học phần tiếp theo ở căng-tin, anh có thấy ổn không?"
top hơi bất ngờ, nhưng không biểu lộ rõ ràng. hắn chỉ nhìn em một lúc, gật đầu nhẹ, như thể câu hỏi ấy là điều hiển nhiên nhất thế gian.
"được. miễn là em chọn chỗ nào không quá ồn."
"ở góc gần lối ra, thường trưa mới đông. sáng thì yên."
"vậy thì ổn."
không ai nói gì thêm.
cả hai đứng dậy gần như cùng lúc, bước ra khỏi quán trong làn gió ẩm mát mùi mưa. đường lát đá ướt trơn, mew bước chậm lại, giữ khoảng cách vừa đủ. top đi phía bên phải, tay đút túi áo khoác, dáng vẻ thong thả nhưng không lười biếng. họ không còn dè chừng nhau như trước, cũng chưa đủ thân để gọi tên một cách nhẹ nhàng – nhưng rõ ràng, giữa họ đã có một điều gì đó thay đổi.
đến đoạn rẽ qua khu hành lang dẫn vào trường, top bất ngờ dừng lại, rút từ túi áo ra một viên kẹo nhỏ màu bạc, vỏ giấy hơi nhăn nhưng vẫn sạch sẽ. hắn đưa tay về phía mew, giọng thấp và bình thản:
"em nói hôm trước học xong hay nhức đầu. loại này giúp dịu."
mew nhìn viên kẹo một lúc.
đó là kẹo bạc hà loại thường, không phải thứ đắt tiền hay đặc biệt. nhưng cách top nói – nhẹ tênh và không gượng ép – khiến em không thể từ chối. mew đưa tay nhận lấy, không nói cảm ơn, cũng không cười. nhưng ánh mắt em, vô thức, đã thôi căng.
mềm đi một chút.
và top, sau khi nhìn thấy ánh mắt ấy, cũng không nói gì thêm. hắn nhét tay lại vào túi áo, tiếp tục bước, giữ tốc độ chậm hơn một chút so với thường lệ – như thể để mew không phải vội.
chỉ là một khoảnh khắc nhỏ, chẳng có gì đặc biệt. một viên kẹo, một câu nói ngắn, một ánh nhìn dịu lại.
nhưng đôi khi, chính những điều vụn vặt như thế lại là nơi bắt đầu của một thứ gì đó khó gọi tên.
..
dù là đầu tháng mười hai, thời tiết vẫn kịp chuyển mình thành những cơn mưa bất chợt. không mưa to đến mức phải tìm chỗ trú, nhưng đủ khiến không khí thêm lạnh và áo khoác trở thành vật bất ly thân mỗi khi ra ngoài.
đêm đó, thư viện mở cửa đến khuya để phục vụ sinh viên mùa ôn thi. bên trong, tiếng lật sách và gõ phím lặng lẽ vang lên, thỉnh thoảng mới có tiếng thì thầm trao đổi. mew ngồi đối diện top ở góc khuất tầng ba – nơi ít người ghé qua vì xa ổ cắm điện. tập đề cương môn xã hội học nằm giữa bàn, cây bút đỏ của mew chỉ vào từng đoạn chính.
"phần lý thuyết về chức năng xã hội... anh vẫn chưa nhớ đúng đâu."
"ừ. tôi đang cố."
top gật đầu, chép lại bằng chữ viết tay hơi ngoáy nhưng ngay ngắn. hắn không lơ là, cũng không nói chuyện lan man. mew vẫn dõi theo, thỉnh thoảng đẩy nhẹ tập giấy về phía hắn khi cần nhấn mạnh. một buổi học nữa trôi qua trong im lặng nghiêm túc – cho đến khi mew chợt rùng mình vì lạnh.
em khẽ hắt hơi.
"trời đổ mưa rồi," top nói, mắt liếc ra ô cửa kính mờ hơi nước.
mew gật đầu, cúi xuống thu sách vở lại rồi nói bâng quơ: "a, mình quên mang áo khoác rồi."
top không đáp. hắn chỉ với tay vào balô, lôi ra một chiếc khăn nhỏ – sạch sẽ, được gấp gọn.
"dùng tạm cái này đi."
mew hơi ngạc nhiên, nhưng cũng đón lấy, trải nhẹ lên vai. chiếc khăn không dày nhưng vẫn còn giữ hơi ấm. em không hỏi tại sao top mang theo nó, chỉ lặng lẽ dùng tay giữ lại góc khăn khi cơn gió tràn qua khe cửa.
một lúc sau, khi đã thu dọn xong mọi thứ, mew ngồi lại một chút, tay xoa ấm hai lòng bàn tay. rồi bất ngờ, em cất tiếng – giọng không châm chọc, không thử thách, chỉ là một câu hỏi lặng lẽ.
"anh định học môn này thật nghiêm túc à?"
top không trả lời ngay. hắn nhìn em qua ánh sáng vàng nhạt của bàn đèn, ánh mắt không tránh né. một khoảng lặng thoáng qua, rồi giọng hắn vang lên – thấp, trầm và thật:
"tôi không muốn để em thất vọng.
cũng không muốn bản thân mãi là thằng alpha chỉ biết đánh bóng và đè người."
mew im lặng.
lần đầu tiên, em không nhìn hắn như một kẻ nguy hiểm cần dè chừng. cũng không còn cái ánh mắt của người đặt ra hàng trăm giả định. thay vào đó, là một ánh nhìn yên lặng, sâu hơn – như thể đang cân nhắc. như thể, cuối cùng, em cũng đang bắt đầu tin.
họ rời khỏi thư viện cùng nhau. mưa đã ngớt, chỉ còn lất phất bay như sương. sân trường ướt loang loáng phản chiếu ánh đèn trụ, và bước chân họ vang lên nhẹ hẫng trên lối đi lát đá.
khi đến gần chỗ rẽ, nơi hai người chia đường về ký túc xá, mew bất ngờ dừng lại.
top cũng dừng theo, nhíu mày nhẹ: "sao vậy?"
không trả lời, mew bước lên phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
rất gần.
gần đến mức hơi thở hắn có thể cảm nhận được qua làn da em, gần đến mức hắn bất giác lùi lại nửa bước vì bối rối. nhưng trước khi top kịp phản ứng, mew đã đưa tay lên, khẽ ôm lấy hai bên mặt hắn.
và hôn.
nụ hôn không vội, cũng không kéo dài – chỉ là một cái chạm môi ngắn ngủi, rất nhẹ, rất bình thản. top đờ người, như thể não hắn vừa tạm thời thoát kết nối. hắn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chưa kịp hoàn hồn, thì môi mew lại đặt thêm một lần nữa – lần này là lên quai hàm sắc lẹm của hắn.
rồi em lùi lại nửa bước, mỉm cười – nụ cười đầu tiên trong suốt chuỗi buổi học dài.
"quà cho người chăm chỉ," mew nói, giọng thấp và mềm.
và trước khi top kịp mở miệng, em đã quay lưng bước đi, bỏ lại hắn đứng giữa sân trường đang thấm ướt hơi mưa – với trái tim đập lệch một nhịp, và tâm trí trống rỗng như vừa rơi vào cơn mê dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro