ᴛᴡᴇʟᴠᴇ
khuôn viên trường đại học chulalongkorn sáng hôm đó bỗng trở thành một lễ hội thực thụ. từng con đường dẫn vào sân vận động đều tấp nập người qua lại, những tấm băng rôn lớn in dòng chữ "giải bóng rổ sinh viên toàn quốc 2025 – vòng chung kết" giăng khắp nơi, đung đưa theo gió. các nhóm cổ động viên đến từ tám trường đại học lớn đã có mặt từ sớm, mỗi người khoác lên màu áo đại diện cho trường mình, tay cầm cờ phướn, bảng tên và vô số vật dụng tạo âm thanh, chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày dài sôi động.
âm thanh của loa phát thanh vang lên đều đều, phát đi thông báo lịch trình thi đấu, lồng ghép với những đoạn nhạc nền khuấy động không khí. cả khu sân thể thao chìm trong một luồng nhiệt vô hình, không chỉ bởi cái nắng đầu hè, mà bởi sức nóng của tinh thần cạnh tranh, của máu nóng đang sôi trong hàng trăm con tim đổ về đây vì thể thao – và vì danh dự.
khu vực hậu trường ban tổ chức không kém phần nhộn nhịp. mew, trong bộ đồng phục trắng tinh khôi của ban điều phối kỹ thuật, bước nhanh qua dãy hành lang dẫn đến sân trung tâm. cặp kính cài lên sống mũi, tay cầm clipboard, tai đeo bộ đàm, em không ngừng trao đổi với các cộng sự: kiểm tra thời gian thi đấu, phối hợp với kỹ thuật sân khấu, xác nhận camera đã sẵn sàng cho livestream, và đảm bảo mọi thứ đúng giờ, đúng vị trí.
nhưng giữa những bước chân bận rộn, ánh mắt em vẫn không tránh khỏi lướt về một phía – khu huấn luyện của đội bóng chulalongkorn.
top đang đứng đó.
chiếc áo tank-top màu xám sẫm ôm sát cơ thể khiến từng đường cơ hiện lên rõ ràng. hắn không nói chuyện, không cười đùa, chỉ lặng lẽ giãn cơ, hít đất, khởi động một cách tỉ mỉ như thể đây không chỉ là một giải đấu – mà là một cuộc chiến sinh tử. dáng người hắn đổ bóng dài trên nền sân, kiên định và có gì đó... gần như hung hiểm.
mew bắt gặp ánh mắt hắn thoáng liếc qua. không ai nói gì. không một nụ cười, không một cái gật đầu. nhưng điều đó không còn cần thiết. em hiểu hắn. và em biết hắn cũng hiểu mình.
một thoáng thôi, rất khẽ, một suy nghĩ vang lên trong đầu mew:
"tôi không biết anh có thể làm được không, nhưng tôi biết anh sẽ không buông xuôi."
đó không còn là lời hoài nghi nữa. mà là một nhận định. rõ ràng và kiên cố, như cách em vẫn luôn tin vào trực giác của bản thân. top chưa bao giờ là người cam chịu thất bại, càng không khi thứ hắn đang cố nắm giữ là một cơ hội – và một lời hứa.
phía xa hơn, đội thammasat đang tụ lại bên hàng ghế chờ, vây quanh phakin – người đội trưởng điển trai với nụ cười luôn nửa miệng. dư luận mấy ngày qua đều nói về màn đối đầu giữa hai đội mạnh nhất – chulalongkorn và thammasat – như một trận thư hùng không thể tránh khỏi. nhưng đó là chuyện của buổi chiều, của chung kết nếu cả hai không vấp ngã.
còn hiện tại, vòng loại trực tiếp bắt đầu.
chuông điện thoại của mew rung lên, kéo em khỏi dòng suy nghĩ. em nghe máy, giọng nói rõ ràng:
"bên sân số 3 báo đã sẵn sàng cho trận đầu. đội chulalongkorn được bố trí sân 1, 10 phút nữa vào khởi động."
"rõ, tôi sẽ điều phối." em dứt khoát trả lời, rồi nhanh chóng điều chỉnh mic bộ đàm, thông báo đến các bộ phận liên quan.
tiếng loa gọi tên đội đầu tiên vang lên ngoài sân, khơi dậy tiếng reo hò từ hàng ghế khán giả. trận mở màn sắp bắt đầu.
mew quay đầu, liếc nhìn bảng lịch trình. trận ra quân của chula được xếp là trận thứ hai. còn khoảng nửa tiếng nữa.
đủ để hắn hít một hơi thật sâu. đủ để em chuẩn bị tinh thần.
bởi trận chiến giữa hai con người ấy... vừa mới thật sự bắt đầu.
..
tiếng còi khai trận vang lên giữa sân số 1, mở đầu cho trận ra quân của chulalongkorn. đội đối thủ là một đại học miền trung, không quá nổi bật nhưng từng vào đến tứ kết năm ngoái. thế nhưng chỉ sau chưa đầy năm phút đầu, mọi kỳ vọng về một trận đấu cân sức đã tan thành mây khói.
top như hóa thành một con quái vật thực sự trên sân.
hắn mặc chiếc áo thi đấu số 10, đầu băng nịt gọn gàng, đôi mắt đanh lại như loài thú săn mồi vừa được tháo xích. ngay pha bóng đầu tiên, hắn dẫn bóng bằng tay trái, lách qua hai hậu vệ, bước lùi nhịp nhàng rồi tung ra cú ném ba điểm sắc bén không cần chuẩn bị – bóng bay theo một đường cong hoàn hảo, xuyên qua rổ như thể bị hút vào bởi trọng lực riêng.
khán đài vỡ òa.
"lại là top! đội trưởng chula mở điểm bằng cú three-point đầu tiên của trận đấu!" – loa phát thanh trường đọc vang dội.
mew đứng bên khu vực ban điều phối kỹ thuật, ánh mắt dán chặt vào màn hình theo dõi. em biết hắn là đội trưởng, biết hắn nổi tiếng, từng thấy vài video highlight của chula từ giải năm ngoái. nhưng đây là lần đầu tiên em thấy hắn thi đấu trực tiếp. và... nghiêm túc.
top trên sân không giống với con người mà em từng biết – hắn không chơi bẩn, không ngạo mạn, không lơ đễnh. ngược lại, hắn như một thủ lĩnh sinh ra để chiến đấu. mỗi lần đội bạn phát bóng, hắn đều xuất hiện đúng lúc, đúng chỗ, như thể đoán trước được mọi hướng di chuyển. hắn cướp bóng, phản công, chuyền nhanh, phối hợp ăn ý với các thành viên chula như một cỗ máy vận hành chính xác tuyệt đối.
trên sân không có huấn luyện viên hò hét – vì không cần. top gào khẩu lệnh, vỗ tay ra dấu chiến thuật, hô đổi người, chỉ điểm phòng thủ, dẫn dắt đội bóng bằng một sự uy quyền khiến mọi người tự động nghe theo.
và điểm số... cứ thế cách xa.
15–2.
21–4.
30–7.
kết thúc hiệp đầu, chula đã dẫn trước đối thủ tới 23 điểm. mew bấm chặt chiếc bút trong tay, mắt vẫn dõi theo sân đấu. em chưa bao giờ nhìn thấy top như thế. hắn hừng hực, nhưng không hoang dại. mạnh mẽ, nhưng không hỗn loạn. hắn chơi bóng như thể đang đặt cả sự sống còn của bản thân vào từng cú ném. không phải một thằng trai hư cố chứng minh điều gì. mà là một người đàn ông đang làm đúng điều mình giỏi nhất.
một giọng nói trong đầu mew vang lên – khe khẽ, không dễ chịu chút nào:
"anh ta... giỏi như vậy sao?"
em không ghét cảm giác đó. nhưng nó khiến lòng ngực có gì đó nhoi nhói, vừa bất ngờ, vừa mơ hồ khó gọi tên. vì trước đây, em chỉ nhìn top qua lớp mặt nạ: gã trai thèm khát, ngông cuồng, suồng sã. nhưng giờ đây, hắn tỏa ra một ánh hào quang mà ngay cả em cũng phải lùi lại một bước, lặng nhìn.
càng về cuối trận, chula càng thăng hoa. top gần như không cần nghỉ, chỉ uống nước nhanh giữa giờ rồi lại lao vào trận như một cơn lốc. hắn ghi tổng cộng 28 điểm trong suốt trận – một con số không tưởng với vòng loại. cách biệt khi kết thúc trận là 34 điểm. toàn bộ khán đài như nổ tung vì cú úp rổ cuối cùng mà hắn thực hiện – đôi chân bật cao, bóng được ném xuống với sức mạnh khiến cả bảng rổ rung lên.
truyền thông sinh viên bắt đầu xôn xao. các diễn đàn bóng rổ nội bộ lập tức đăng video highlight, nhiều bài viết nhận định được chia sẻ chóng mặt. nhưng thay vì khen ngợi top, điều khiến cộng đồng chuyên môn chú ý hơn cả là... xu hướng của giải đấu đã quá rõ ràng.
"thammasat thắng áp đảo đội cũ đại học khoa học, phakin ghi 20 điểm – 9 kiến tạo!"
"chula hủy diệt đội miền trung, top trở lại đầy thuyết phục!"
"chung kết sẽ là top vs phakin – chula vs thammasat, ai cũng biết điều đó."
dư luận không sai. ở sân bên kia, phakin cũng dẫn dắt đội thammasat chiến thắng dễ dàng. dù phong cách khác với top – nhẹ nhàng, khôn ngoan, thiên về phối hợp – phakin vẫn là một thủ lĩnh đáng gờm. không ít lần ống kính máy quay lia đến cảnh cậu ta ngồi nghỉ, lau mồ hôi, ánh mắt lạnh lùng hướng về sân chula, như thể đang đo lường đối thủ từ xa.
mew lặng nhìn màn hình phân tích điểm số, rồi lại hướng mắt ra sân, nơi top vừa vỗ tay cảm ơn khán giả, vừa đưa tay đập tay từng thành viên đội. hắn mệt – rõ ràng là vậy – nhưng ánh mắt không hề rệu rã. trái lại, nó rực lên thứ gì đó... giống như ánh lửa.
em khẽ thở dài. gió đầu trưa luồn qua cổ áo, mát rượi.
top nghiêm túc thật rồi.
..
giờ nghỉ trưa, khu kỹ thuật phía sau nhà thi đấu chính đông nghịt người. các đội bóng ra vào liên tục, người thì thay đồ, người ăn nhẹ, người ngồi xoa bóp bắp chân hay dán lại cổ tay bị bong gân.
không khí náo nhiệt, nhưng ở một góc phòng nghỉ riêng, sự im lặng lại đậm đặc đến mức có thể cắt bằng dao.
chula bước vào phòng họp chiến thuật đúng lúc thammasat vừa kết thúc buổi phân tích video. không ai báo trước, không ai lường trước – nhưng như thể số phận cố tình sắp đặt cho hai con thú dữ phải chạm mặt trước khi vào rừng săn.
trong khoảnh khắc cánh cửa sập lại, cả phòng như ngừng thở.
"ủa? đông người vậy ta?" – một cầu thủ thammasat lên tiếng, giọng vừa mỉa mai vừa cố tình lớn hơn cần thiết.
"chắc tính học lỏm chiến thuật hả?" – người thứ hai thêm vào, ánh mắt liếc qua bảng chiến lược vẫn còn mở trên bàn.
đám cầu thủ chula không vừa. một hậu vệ cao lớn từ phía sau top bước lên, giọng gằn:
"tụi mày thắng được vòng bảng đi rồi nói chuyện chiến thuật."
"nói như tụi mày chưa từng bị bọn tao hạ nhục mùa trước vậy?"
"lần đó là do—"
"đủ rồi." – phakin cắt ngang, không lớn tiếng nhưng đủ để cả căn phòng im bặt.
anh ta khoanh tay, tựa nhẹ vào tủ đựng đồ, mắt hướng về phía top như thể vừa đánh giá, vừa xem thường.
"mày có vẻ sung sức nhỉ. nhưng thắng được em ấy rồi mới tính chuyện thắng tao."
mew đứng ngoài hành lang, nghe rõ từng lời vọng ra từ cánh cửa hé mở. tim em khẽ siết lại khi nhận ra "em ấy" trong câu của phakin – không ai khác ngoài em.
top không trả lời.
hắn không cần.
ánh mắt hắn nói thay tất cả.
một ánh nhìn sắc lẻm, lạnh đến mức khiến không khí giữa hai người như đông cứng. hắn không che giấu gì hết – không lịch sự, không xã giao, không giả vờ.
chỉ là ánh nhìn của một kẻ sẵn sàng xé toạc đối thủ bằng tay trần nếu có thể.
phakin không né. anh ta nhìn lại, yên tĩnh như mặt hồ buổi sớm. nhưng chính cái yên tĩnh ấy mới là thứ đáng sợ – nó gợi nhắc đến kiểu người sẽ đâm dao thẳng vào tim mà không để lưỡi dao dính máu.
họ không nói thêm gì nữa.
chỉ là những ánh nhìn, những cái khẽ gật đầu như ngầm xác nhận: "tao thấy mày. mày thấy tao. và chúng ta sẽ kết thúc chuyện này trong trận cuối cùng."
khi thammasat rời đi, không khí như nhẹ đi đôi chút. nhưng với những người còn lại trong phòng – ban huấn luyện, các cầu thủ, cả mew đang đứng nép bên hành lang – ai cũng biết: cuộc chiến thực sự đã bắt đầu từ giây phút đó.
vì đây không còn là một giải đấu đơn thuần.
đây là sân khấu.
và chỉ có hai vai chính.
top – con quái vật dẫn dắt chula bằng sức mạnh, khát khao, và sự hung hãn không kiềm chế.
phakin – bộ não lạnh lùng của thammasat, khôn ngoan, điềm tĩnh, và nguy hiểm như nọc rắn dưới lớp vỏ tử tế.
tất cả những người khác, dù là đồng đội hay đối thủ, chỉ là khán giả. hoặc nếu may mắn hơn, thì là người góp giọng phụ cho một bản nhạc nền – tạm đủ để làm nổi bật hai tâm điểm sẽ va vào nhau như hai thiên thạch.
mew lặng người khi top bước ra khỏi phòng họp, mồ hôi chưa khô hẳn trên trán. ánh mắt hắn lướt ngang qua em.
không một lời.
cũng giống như cái cách hắn im lặng trước phakin.
nhưng em hiểu.
ánh mắt đó nói rằng: "tôi sẽ thắng. vì em."
và điều đáng sợ nhất là – em tin hắn.
..
tiếng còi khai cuộc vang lên như pháo lệnh.
trận bán kết đầu tiên diễn ra ở sân 1. đội chulalongkorn trong đồng phục trắng viền đỏ sậm xông lên như thể vừa được tiếp máu. đối thủ – một đội top 4 vùng trung – gắng gượng phòng thủ, nhưng ngay từ những phút đầu, thế trận đã nghiêng hẳn về một phía.
trên khán đài, sinh viên hò hét như thể cổ họng họ không biết mỏi. bảng đếm giờ chạy từng giây, và điểm số thì tăng liên tục – chỉ cho một bên.
mew ngồi ở bàn ban tổ chức, mắt không rời khỏi sân. đây là lần đầu tiên em được chứng kiến top chơi với toàn bộ năng lượng, không giữ lại chút gì.
hắn dẫn bóng qua hai người như dạo chơi trong công viên. động tác crossover gần như xé gãy mắt đối thủ. một cú fake lay-up, rồi bật nảy ra ngoài vòng ba điểm – swish! bóng gọn gàng xuyên lưới.
khán giả gào lên. bình luận viên trường hét vào micro:
"thêm một quả ba điểm cho số 10 của chula! trận này cậu ấy ăn gì mà như lên đồng vậy trời!"
hắn không ăn gì đặc biệt.
hắn chỉ nhớ đến ánh mắt của mew. và lời thách thức của phakin.
top chơi như thể muốn đốt cháy cả sân.
hắn cướp bóng giữa sân, chuyền xuyên hai hậu vệ, rồi tự mình lao xuống chốt hạ. một cú úp rổ nặng như sấm giáng, khiến cả khán đài nổ tung tiếng hò reo. cả nhà thi đấu như muốn sập xuống dưới chân hắn.
"nữa! lại là top!! số 10 của chula điên thật rồi!!!"
mew nhíu mày, tay vô thức nắm chặt cây viết ghi chép. mỗi khi top tung cú ném, em cũng nín thở theo. mỗi khi bóng xuyên lưới, em lại nghe tim mình đập dồn.
em chưa từng nghĩ người như top – kẻ thờ ơ, lười biếng, trễ nải mọi thứ – lại có thể nghiêm túc đến mức này trên sân.
phút thứ mười lăm, điểm số đã là 58 – 24. đội đối thủ không còn tinh thần phản kháng. họ buông thõng tay, co người chịu trận. hàng thủ vỡ vụn. mỗi lần top cầm bóng, họ chỉ biết thở dài và cầu nguyện cú ném lệch tay.
nhưng hắn không lệch tay.
trái lại, càng chơi hắn càng chuẩn xác. như thể càng đổ mồ hôi, hắn càng lạnh đầu óc.
cuối hiệp hai, huấn luyện viên đội bạn xin timeout. hàng ghế cổ động viên phía chula đồng loạt đứng dậy, vỗ tay rầm trời, hát vang bài cổ động truyền thống:
"we are chula! we never stop! chulalongkorn never drop!"
trên sân, top cúi đầu thở dốc. mồ hôi rịn trên cổ, chảy dọc gò má. nhưng ánh mắt hắn không hề mờ đi. ngược lại, chúng sáng rực – như mắt thú nhìn thấy con mồi cuối đường hầm.
mew khẽ nghiêng đầu, cố giấu một nụ cười nhỏ.
em không muốn thừa nhận... nhưng em đã say sưa nhìn hắn từ bao giờ.
"giỏi thật...?" – em nghĩ, bàn tay vô thức siết lấy file kế hoạch.
đó không còn là sự khâm phục của một người đồng hành trong ban tổ chức.
đó là sự rung động.
..
trong khi sân 1 như bùng nổ với mỗi cú ném của top, thì ở sân 2 – nơi diễn ra trận bán kết còn lại – không khí lạnh và căng hơn hẳn.
thammasat không chơi để vui. họ chơi để tiêu diệt.
đối thủ là đội số một khu vực phía bắc, nổi tiếng với chiến thuật phòng ngự "bức tường trượt". nhưng ngay từ đầu, phakin đã phá được cấu trúc ấy.
anh không cần ném xa. không cần flashy.
anh điềm tĩnh, tàn nhẫn, chính xác như máy.
chỉ trong 10 phút đầu tiên, phakin ghi 17 điểm – nhưng không ai nhớ nổi cú ném nào của anh, bởi mọi thứ quá sạch sẽ. không một động tác thừa. không một lời hét.
chỉ có bóng rơi vào lưới. liên tục.
bình luận viên sân 2 bối rối, liên tục nói vào micro:
"số 9 của thammasat... quá lạnh. các bạn thấy không? cậu ta không cười, không nói, chỉ ghi điểm. chưa từng thấy kiểu chơi nào như vậy."
phakin không chơi để được thấy.
anh chơi để gặp lại top – và xé nát hắn.
trên hàng ghế kỹ thuật, các trợ lý huấn luyện viên bấm đồng hồ, thống kê từng cú ném như thể đang lập hồ sơ cho một con mãng xà. anh không truyền cảm hứng như top, nhưng ai cũng biết: có anh trong đội, thammasat như có một khối uranium sắp phát nổ bất kỳ lúc nào.
phút thứ 23, phakin chặn cú lên rổ, đoạt bóng, đảo người, tung cú ném 3 điểm xuyên qua hai hậu vệ – swish! lưới tung lên như bị xé rách.
đội đối thủ hoảng loạn gọi hội ý. nhưng khán giả không còn quan tâm đến kết quả.
họ đang bàn về điều không thể tránh khỏi:
"chung kết sẽ là chula – thammasat. hai đội này không phải đối thủ của nhau. họ là định mệnh của nhau."
giữa khán đài, một sinh viên nữ vừa livestream vừa gào lên:
"top vs phakin! trận đấu chúng ta chờ cả năm đây rồi!!"
và như thể có bàn tay vô hình nghe được lời ấy, tiếng còi kết thúc trận cùng lúc vang lên ở cả hai sân.
tại sân 1, top đứng giữa vòng tròn trung tâm, áo ướt đẫm mồ hôi, lồng ngực phập phồng như vừa chạy xuyên lửa. hắn ngẩng lên khán đài, mắt như tìm ai đó.
và hắn thấy mew – vẫn ngồi ở bàn ban tổ chức, mắt dán chặt lên màn hình điểm số.
ánh mắt họ gặp nhau.
và top mỉm cười.
nụ cười rất nhỏ. nhưng rõ ràng là của người sắp bước vào trận chiến cuối cùng vì một điều duy nhất.
tại sân 2, phakin không cười. anh chỉ đứng, hít một hơi dài.
ngay khi bảng điện tử hiện lên dòng chữ đỏ:
"chung kết – chulalongkorn vs thammasat"
cả nhà thi đấu như nổ tung.
tiếng hò hét, còi hơi, trống cổ vũ, banner bay đầy trời – mọi thứ như một lễ hội.
nhưng giữa đám đông ấy, chỉ có hai người là hoàn toàn yên lặng.
top và phakin. đứng ở hai đầu nhà thi đấu.
và khi mắt họ gặp nhau qua khoảng cách ấy, không cần một lời chào, một cử chỉ... tất cả đều đã rõ:
trận đấu thật sự, giờ mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro