Chương 3

Uzui Tengen ngoan ngoãn ngồi lên sofa, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, thẳng lưng, không dám cử động, chăm chú nhìn cậu.

Mỉm cười với anh rồi quay đầu tiếp tục nhìn thẳng Uzui Hiroshi.

Uzui Hiroshi gật đầu ý bảo cậu cùng ông lên lầu.

“Con trai à...”

Agatsuma Shiru muốn nói gì đó nhưng cậu không hề quay đầu lại, vẫn đi theo Uzui Hiroshi, ông chỉ có thể bất lực nhìn về phía vợ. Ejiri Mamiko nắm tay chồng, vỗ nhẹ mu bàn tay ông ý bảo đừng lo lắng.

Đám người Hashimoto Hibiki thấy anh sau khi Agatsuma Zenitsu lên lầu vẫn ngồi thẳng người trên sofa liền cảm thấy buồn cười.

“Em trai à, cậu đâu cần ngồi ngay ngắn như thế?” Katou Kenji trêu chọc anh.

“Dạ?”

Mãi đến khi không thấy bóng lưng cậu nữa, anh mới cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Katou Kenji, không hiểu anh đang nói gì.

“Cậu Agatsuma chỉ bảo em ngồi lên ghế sofa chứ đâu có nói phải ngồi ngay ngắn giống như đi học thế kia.” Hirano Michio cũng cảm thấy dáng ngồi của anh quá khoa trương khiến cho mình không tự chủ được cũng nghiêm túc hẳn lên.

“Vâng.” Tuy mồm nói vâng nhưng vẫn không nhúc nhích.

Miyasaki Haru lắc lắc đầu còn Hashimoto Hibiki chỉ cười không nói.

Ejiri Mamiko cảm thấy anh tuy hơi ngốc nhưng vẫn rất đáng yêu, vì thế liền mỉm cười, ngồi xuống cạnh anh.

Cảm giác có người ngồi bên cạnh khiến toàn thân Uzui Tengen lập tức cứng đờ, bắp thịt đều rắn lại gần như có thể thấy được gân xanh.

Vỗ vỗ vai anh, nhẹ giọng nói: “Thả lỏng đi, đừng quá khẩn trương.”

“Bã xã?”

Agatsuma Shiru khó hiểu nhìn vợ, cảm thấy bà hình như hơi thích đứa ngốc này rồi.

Anh chậm chạp quay đầu, lúc thấy nụ cười của bà giống như cậu trai kia lại càng thêm lo lắng. Cứng ngắc nhếch khóe miệng cười đến vô cùng khó coi. Bởi vì cha và các anh đã nói: nếu người khác cười với mình thì phải cười đáp lại, không thể vô lễ.

Nhìn thấy động tác cứng ngắc của anh, bốn người kia không nhịn được bật cười. Còn chưa từng thấy anh lo lắng đến thế đâu, nhìn động tác quay đầu kia đã thấy buồn cười rồi.

Tiếp tục cười, vẫn dịu dàng vỗ vai anh: “Chàng trai trẻ, đừng quá lo lắng như thế, thả lỏng nào.”

Hít thở sâu, cố gắng muốn thả lỏng, kết quả lại hoàn toàn trái ngược. Anh thả lỏng một cái, cả người lập tức ngã xuống sofa, giãy dụa muốn ngồi dậy nhưng do ghế sofa quá mềm nên không thể đứng dậy nổi. Chỉ thấy anh cố gắng giãy dụa giống như con rùa vô pháp lật người, tứ chi cố gắng lắc lư vẫn không có hiệu quả. 

Hashimoto Hibiki bật cười, vươn tay kéo anh ngồi dậy. Ba người kia cũng bật cười, đùa cậu em này thật sự rất vui.

Agatsuma Shiru cũng cảm thấy đứa ngốc này thật sự quá đáng yêu, không nhịn được nở nụ cười đầu tiên sau khi tiến vào nơi đây.

Sau khi Ejiri Mamiko ngồi xuống liền cười hỏi anh: “Chàng trai, cháu tên là gì?”

“Uzui...Uzui Tengen.” Cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.

“Bao nhiêu tuổi?”

“22 tuổi.” Vấn đề Mamiko hỏi, anh đều ngoan ngoãn trả lời.

“Thích cậu trai vừa nãy không?” Ha ha, cậu nhóc này thật thú vị, so với đám con nhà giàu bây giờ, anh hoàn toàn như một thiên sứ đơn thuần.

“Thích...Thích...”

Trả lời xong lại càng cúi đầu thấp hơn. Cậu trai vừa nãy cười vô cùng dịu dàng với anh, lần đầu tiên có người đối xử với anh như thế, còn lau mặt giúp anh nữa.

“Em trai à, đầu cậu sắp rớt xuống đất rồi kìa.” Katou Kenji trêu chọc anh.

“A!” Nghe vậy, vội vàng ngẩng đầu lên, còn không quên lấy tay đỡ chặt cằm, dáng vẻ như sợ đầu sẽ thật sự rơi xuống. Kết quả, phản ứng của anh lại chọc cho mọi người cười vang.

“Muốn biết tên cậu đó không?” Càng lúc càng cảm thấy anh đáng yêu, Ejiri Mamiko tiếp tục hỏi.

“...Muốn...Muốn...” Mặt đỏ bừng, không dám nhìn bà, nhỏ giọng nói.

“ Cậu trai đó tên Agatsuma Zenitsu, là con trai của cô và chú này.” Chỉ chỉ ông xã đang ngồi bên cạnh.

Uzui Tengen ngây ngốc quay đầu nhìn về phía Agatsuma Shiru, đúng lúc thấy ông cười với mình liền theo bản năng cười đáp lại, sợ sệt lên tiếng chào hỏi.

“Chào chú ạ.”

Hóa ra cậu trai tốt bụng kia tên là Agatsuma Zenitsu, người đáng yêu, tên cũng đáng yêu.

“Ngoan lắm.”

Mỉm cười, cảm thấy đứa ngốc này được giáo dục rất tốt, rất lễ phép tuy hơi nhát gan nhưng không khiến người ta cảm thấy vô lễ.

“Em xem, nhà bọn họ có phải đều thích cậu ấy rồi không?” Katou Kenji nhỏ giọng hỏi Hirano Michio ngồi bên cạnh.

“Chẳng biết có phải là thật tâm không.” Đây chính là vấn đề mà bọn họ lo lắng.

Nhà họ Uzui có quyền có thế, các cô gái vì tiền mà tiếp cận bọn họ nhiều không kể xiết, bọn họ không hy vọng Uzui Tengen đơn thuần bị tổn thương.

“Cứ quan sát thêm rồi sẽ biết.” Hashimoto Hibiki lý trí nói.

Miyasaki Haru gật đầu: “Nhật cửu kiến nhân tâm” (ở lâu mới biết lòng người)

Nhưng trong mắt vị Agatsuma phu nhân này chỉ có thành ý không một tia dối trá, hy vọng bọn họ là thật tâm thích cậu ấy.

**********************

Uzui Hiroshi đi vào thư phòng rồi ngồi xuống bàn tiếp khách: “Tới đây ngồi đi.”

Agatsuma Zenitsu đi tới ghế sofa bên cạnh, ngồi xuống, mở to mắt không chút sợ hãi nhìn thẳng lão tướng trên thương trường này.

“Nói đi, cháu có điều gì muốn nói riêng với bác.”

Ông thật sự rất tò mò, nhìn dáng vẻ dịu dàng của cậu với Tengen ban nãy, trong lòng ông liền le lói một tia hy vọng, hy vọng cậu có thể hiểu được điểm tốt của con mình. Nhưng khi nghe cậu bảo muốn nói chuyện riêng với mình thì không khỏi có chút thất vọng, cậu nhất định là muốn đòi hỏi thêm chút gì đó.

Vì con trai, chỉ cần không quá đáng, ông đều đáp ứng. Chỉ là không ngờ mình lại nhìn nhầm người, ông còn cảm thấy cậu khác hẳn với những cô gái, chàng trai ham hư vinh bây giờ.

Agatsuma Zenitsu lấy từ trong túi xách ra tờ chi phiếu đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho ông.

Đưa tay nhận lấy, sau khi nhìn rõ con số ở phía trên không khỏi kinh ngạc. 100 triệu?

“Đây là?”

“Cháu biết bác đưa ra điều kiện kết thông gia là vì muốn giúp ba cháu, số tiền là 90 triệu, cháu đưa thêm 10 triệu coi như là lợi tức, hiện tại xin trả đủ cho bác.”

Nhíu mày, đặt tờ chi phiếu trong tay lên bàn trà: “Chẳng phải công ti nhà cháu đầu tư thất bại ở Kyoto, sắp phá sản hay sao? Sao còn có tiền trả?”

Nếu như chính mình có tiền để giải quyết vấn đề thì sao còn chấp nhận yêu cầu của ông? Thật khó hiểu.

“Lúc đầu cháu đã khuyên ba cháu đừng đầu tư toàn bộ tiền vào Kyoto nhưng ông ấy không nghe, kết quả là tổn thất nghiêm trọng, đối mặt với nguy cơ phá sản.”

“Vậy ý cháu là sao?”

Chẳng lẽ cậu thà để công ty phá sản cũng không muốn kết hôn với Uzui Tengen?

Không phải ông đã nói, cho dù cậu chọn một trong bốn người kia thì ông vẫn giúp đỡ công ty nhà cậu sao, hiện tại, cậu là vì cái gì đây? Đối với hành động của cậu, người từng trải như Uzui Hiroshi cũng cảm thấy hồ đồ.

“Lúc xảy ra chuyện, cháu đang ở Mỹ nên không rõ lắm, chờ đến khi bị ba gọi về mới biết ông đã nhờ bác giúp đỡ và đồng ý đám cưới của hai nhà.” Kiên nhẫn giải thích rõ mọi chuyện.

“Vậy là cháu không muốn kết hôn với con bác sao?” Nếu không sao cậu còn trả lại 90 triệu này.

Cười cười, chưa vội trả lời vấn đề của ông, chỉ tiếp tục nói: “100 triệu này là tiền của cháu trả lại cho bác, ba mẹ cháu cũng không biết.”

Lời vừa nói ra thật sự khiến Uzui Hiroshi khiếp sợ, một cậu trai chưa tới 20 tuổi lại có thể mặt không đổi sắc lấy ra 100 triệu, thật đúng là khiến cho người ta giật mình.

“Vậy ba cháu...Vì sao?” Nếu cậu có nhiều tiền như vậy, sao không giải quyết giúp ba mình.

“Ba cháu không hề biết cháu làm gì ở Mỹ mà cháu cũng không định nói cho ông ấy biết.” Đây mới là mấu chốt.

“Vậy cháu làm gì ở Mỹ?” Ông thật sự rất hiếu kỳ, một cậu trai nhỏ thì làm gì mới có thể lập tức lấy ra được nhiều tiền như thế.

“Trong thời gian du học, cháu chỉ tùy ý đầu tư một chút, nhờ may mắn nên cũng kiếm được.”

Cậu nói rất thoải mái, Uzui Hiroshi lại không mấy tin tưởng, chỉ nhờ may mắn thì sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Nhưng mà, ông hẳn là phải nhìn cậu trai này với cặp mắt khác xưa rồi.

“Vậy cháu đồng ý kết hôn với con bác không?” Ông tương đối quan tâm đến vấn đề này.

“Đồng ý.” Cậu chẳng chút ngại ngùng, quả quyết trả lời.

Nghe được câu trả lời của cậu, ông liền mỉm cười. Cậu trai này, rất có chủ kiến cũng rất thú vị.

“Cháu chọn ai?” Mặc dù không hy vọng nhiều nhưng ông vẫn mong cậu chọn con trai mình.

“Uzui Tengen.”

“Vì sao?”

Tuy câu trả lời đúng như ông mong muốn song ông vẫn chưa rõ lắm, con trai mình so với bốn người kia còn kém xa, thế mà cậu lại chẳng chút do dự chọn Tengen, thực sự khiến ông hơi khó hiểu.

“Cháu muốn anh ấy.”

Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cậu đã biết anh là người đàn ông cậu muốn. Cho dù anh ngốc nghếch nhưng cậu vẫn muốn anh.

Cậu trai này, thật đúng là chẳng biết sợ.

“Vậy tại sao cháu trả lại tiền cho bác?” Nếu cậu đồng ý kết hôn sao còn muốn trả lại tiền, suy nghĩ của cậu trai này thật khiến người ta khó hiểu.

Đứng lên, dũng cảm nhìn ông, cao giọng nói: “Bởi vì cháu muốn chúng cháu bình đẳng, cháu không muốn người ngoài có cơ hội dùng chuyện này làm tổn thương anh ấy.”

Cậu nhận ra, anh cực kỳ để ý đến chính mình khác với mọi người. Nếu có người dùng chuyện này để chế giễu anh thì chắc chắn anh sẽ bị tổn thương, cậu phải bảo vệ anh.

Rất tốt, còn chưa gả vào đã nghĩ phải bảo vệ chồng rồi, con dâu như thế ông định rồi, không để Tengen cưới cậu thì đúng là tổn thất lớn của nhà họ Uzui. Trong mắt lộ vẻ tán thưởng, cậu trai này, tương lai nhất định sẽ trở thành nhân vật trung tâm của gia tộc Uzui.

“Nếu lựa chọn những người khác cháu sẽ không làm như vậy, nhưng nếu là anh ấy thì cháu muốn bảo vệ anh ấy.” Cậu tỏ rõ lập trường kiên định của mình.

“Tốt.”

Vỗ tay, cầm tờ chi phiếu trên bàn trà lên: “Chi phiếu này bác nhận, con dâu như cháu nhà họ Uzui nhất định phải có.”

Mỉm cười, tiếp lời: “Cháu sẽ không bỏ chạy.”

“Vậy cháu có muốn chuyển vào biệt thự Uzui luôn không? Tiện thể bồi dưỡng tình cảm với Tengen.” Như vậy, cậu muốn chạy cũng chẳng được.

A, ông già gian xảo, song cậu cũng không quan tâm.

“Có gì không thể chứ.” Dù sao cậu cũng không định chạy, nếu chọn anh là người đàn ông của mình thì cậu dĩ nhiên muốn tự mình bảo vệ anh.

Hai người nhìn nhau cùng mỉm cười, có những chuyện chỉ cần tự hiểu trong lòng là được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro