Bạch nguyệt quang
Em biết Draco có một bạch nguyệt quang mà anh vẫn luôn yêu. Anh yêu người đó lắm, cô gái ấy có mái tóc đen tuyền và một gương mặt dễ thương.
Con gái út nhà Greengrass đã cướp chọn trái tim của Draco Malfoy, nhưng chỉ tiếc người mà anh yêu đến chết đi sống lại thế mà đã ra đi vĩnh viễn vì lời nguyền.
Lucius Malfoy lại không muốn con trai mình sống như vậy cả đời mà lại mai mối cho anh với em, mối nhân duyên mà chỉ một bên chấp thuận. Draco phản đối kịch liệt, người anh yêu chỉ duy nhất có Astoria mà thôi.
Nhưng suy cho cùng anh lại chẳng có quyền phản đối cha mình. Một hôn lễ cứ tiếp tục mà diễn ra như vậy.
Còn em thì yêu Draco lắm, em yêu người con trai này từ hồi còn ngồi trên ghế nhà trường cơ. Nhưng chắc chắn rằng Draco chẳng biết em là ai đâu.
Và Draco cũng chẳng yêu em đâu, bạch nguyệt quang mà anh luôn nhung nhớ, người mà anh sẽ mãi luôn thủ thỉ lời yêu thương là cô ấy chẳng phải em.
Em chịu đựng việc bản thân là thế thân cho cô ấy, bởi em yêu Draco.
"Tối nay nhà Parkinson tổ chức tiệc kết hôn ba năm của cô ấy và Zabini.."
"Tối nay chuẩn bị đi."
Nói rồi anh cũng quay người bỏ đi.
Đến tối hôm đó em và Draco cùng nhau đến dự tiệc, mặc dù trước mặt mọi người em và anh luôn phải thể hiện ra rằng cả hai rất yêu nhau nhưng thực chất chẳng ai biết được Draco chán ghét cái cuộc hôn nhân này từ lâu lắm rồi.
Em đứng nhìn Parkinson và Zabini đang nói chuyện hạnh phúc, ước gì em và anh cũng như vậy.
Bữa tiệc kết thúc, Draco thì say bí tỉ, vì là người thuộc giới phù thuỷ thuần chủng nổi tiếng nên việc anh luôn bị vây quanh mời gọi uống rượu là chuyện rất bình thường.
Em dìu anh vào giường, cởi bỏ bộ com lê vướng víu trên người anh. Lúc này Draco cựa mình, nắm chặt lấy tay em, gương mặt đỏ bừng và đôi mắt ươn ướt vì nước mắt.
"Anh nhớ em..Astoria..làm ơn..đừng bỏ anh mà..hức."
Em khuỵ xuống giường, tay nắm chặt lấy bộ com lê mà cắn chặt môi. Tệ thật, chẳng phải lần đầu tiên em nghe Draco thủ thỉ mỗi khi say rằng anh yêu Astoria nhiều cỡ nào thế mà lần nào nó cũng đau đớn như vậy.
Em làm sao mà không biết, lúc còn đi học, anh yêu cô gái ấy nhiều lắm. Dù là bất kì đâu, em sẽ tình cờ mà bắt gặp Draco và Astoria nắm tay nhau và thầm ghen tị cách anh nâng niu cô ấy.
Em đã thầm ghen tị như vậy bởi vì chính em chẳng có quyền mà được ghen tuông một cách công khai. Chẳng là gì thì lấy đâu ra quyền?
Nhìn Draco thiếp đi, lúc này tâm trạng em lạ lắm. Em đã nghĩ rằng chỉ cần em đủ kiên nhẫn một chút, cho anh một chút thời gian và sử dụng sự chân thành này mà khiến Draco yêu em.
Em đã từng ao ước rằng Draco sẽ nhìn em bằng ánh mắt ngọt ngào như cái cách mà anh nhìn Astoria hoặc cách anh gọi tên em một cách trìu mến như cách anh gọi cô ấy. Em đã mong muốn những điều anh làm với cô ấy thì cũng sẽ làm với em.
Nhưng em ơi, em lầm rồi, em chỉ là một nốt chu sa nhỏ bé trong cuộc đời anh bởi bóng dáng bạch nguyệt quang ấy quá lớn. Em chỉ là người thay thế cho người con gái ấy của Draco.
Trước giờ anh nào có yêu em, chỉ là có mình em tưởng bợ mà thôi. Chỉ có mình em tin vào cái hôn nhân này.
"Em làm phiền anh nhiều quá rồi.."
Có lẽ em mệt rồi, em yêu Draco nhưng tình yêu của em rẻ tiền đối với anh quá. Trong mắt của anh, có lẽ em là đứa rất phiền.
Đêm hôm đó, có hai người, một người nhớ nhung người con gái nhưng mãi mãi chẳng gặp lại một người đau khổ cho chính mối tình của mình khi yêu phải kẻ chẳng yêu mình.
Sáng hôm đó Draco thức dậy với quả đầu đau nhức, bên cạnh bàn đã có canh giải rượu nhưng anh không đụng vào nó mà đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Sau khi xong thì anh lại xuống dưới nhà, nhìn người con gái trong bếp thì chán nản. Em cũng nhìn thấy Draco, anh để ý đôi mắt em đã đỏ và có chút sưng, nhưng anh lại chẳng buồn mà hỏi rằng "đã có chuyện gì xảy ra?"
Bữa ăn được bày ra trước mắt, em nhìn anh hưởng thức đồ ăn trên bàn thì nhỏ nhẹ cất tiếng.
"Draco...chúng ta li dị đi."
"Ừ, tôi sẽ chia đúng như những gì mà cô muốn, tôi không muốn mang danh là chồng cũ tệ bạc đâu."
Anh chẳng nhìn em lấy một cái, có lẽ việc li hôn này cũng sẽ sớm diễn ra thôi. Có thể là sau khi cha anh mất hoặc như những gì anh mong muốn là em tự nói ra để chấm dứt tất cả.
Đôi mắt em đỏ lên, Draco tệ quá, cứ làm em buồn miết thôi.
"Anh đã bao giờ yêu em chưa?"
Lúc này anh mới dừng đũa, ánh mắt xám tro ấy nhìn em nhưng nó lạnh lẽo lắm. Thà rằng đừng trả lời vẫn hơn.
"Chưa, chưa bao giờ."
Anh đứng dậy rời đi, việc nhìn thấy em khiến anh chán ghét đến vậy sao. Tại sao đến cuối cùng em lại chẳng thay thế được cô ấy, cứ vậy mà sống trong cái bóng của Astoria suốt từng ấy năm.
Bạch nguyệt quang ấy có lẽ sẽ chẳng ai thay thế được, nốt chu sa như em cũng chỉ là thoáng qua mà thôi.
Em đã ước rằng ngày hôm đó em không xuất hiện ở thư viện vào đúng ngày đấy, có lẽ em sẽ mãi mãi chẳng đau khổ như hôm nay.
"Dù vậy..em thì đã rất yêu anh.."
_________
1087 từ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro