Cá cược
Draco Malfoy nổi tiếng là một tên đẹp trai, có tiền, có một vóc dáng hoàn hảo, có tất cả mọi thứ. Cũng chính vì thế mà biết bao nhiêu cô gái mê đắm anh một cách điên cuồng.
"Haha!! Nào Malfoy, chấp nhận hình phạt đi!"
Pansy bật cười một tiếng lớn khi thấy Draco bị thua trong một trò cá cược, cô nàng vừa cười vừa lau đi vài giọt nước bên khoé mắt.
Draco nhăn mặt, anh giận dữ ném đi quả táo đang cầm trên tay. Dường như việc thua đối với Draco chẳng khác gì một sự sỉ nhục.
"Vậy hình phạt là gì?"
Anh khoanh tay nhìn vào nhóm bạn trước mặt, Draco biết rằng sẽ chẳng có tên ngu ngốc nào dám đặt ra cho anh một hình phạt điên rồ. Bởi nếu có chắc chắn Draco sẽ cho cha của anh sẽ biết về chuyện này.
Nhưng chỉ khổ cái là có duy nhất cô nàng Pansy Parkinson lại chẳng biết sợ là gì, cô lớn lên từ nhỏ với Malfoy, quan hệ hai bên gia đình lại còn rất tốt, hà cớ gì phải sợ tên bạch công tử này.
"Mày biết nhỏ Y/n H/b chứ, đứa năm tư nhà Ravenclaw chứ?"
Draco nghe đến tên thì liền nhăn mày, cả gương mặt dường như trông khó coi đến đáng sợ, những người ngồi cùng cũng phải âm thầm nuốt nước bọt trước câu nói có phần bạo gan này của Parkinson. Bởi vì ai cũng biết Draco coi cô gái ấy như cái gai trong mắt.
"Ý mày là sao đây?"
Pansy nhướn lông mày, lộ ra nụ cười thoả mãn trước thái độ của Draco.
"Tao muốn mày tán tỉnh con nhỏ đấy, làm nó thích được mày đi."
"Hả? Mày bị sảng đến mức nào vậy Parkinson!?"
Draco tức giận mà quát lên, đối với anh thì con nhỏ nhà Ravenclaw đấy chẳng khác gì khắc tinh của đời anh.
Cũng đường đường là gia tộc lớn như nhau, không phải là Draco không biết đến người mà Pansy nhắc tới. Cả hai gặp nhau toàn là ở những bữa tiệc.
Cứ hễ chạm mặt là Draco lại cảm thấy khó chịu không thôi, tất nhiên là Ravenclaw toàn tụ tập những đứa "đầu to". Nên việc anh luôn bị cha mình mang lên để so sánh với con nhỏ đấy. Một người thừa kế hoàn hảo về mọi mặt, hoàn hảo một cách đến ngứa mắt.
Cả hai đều là con một trong một gia tộc lớn, là người sẽ kế thừa cả gia tộc nhưng chỉ có cái khác chính là sự phân biệt rõ ràng.
Nếu như nói cha của Draco là một người nghiêm khác thì cha của em lại là người ngược lại. Và điều nữa, con nhỏ đấy chẳng hợp mẫu người mà anh thích chút nào, cặp kính và cái cách mặc quê mùa dù cho bản thân chính là một quý tộc cao quý.
"Sao? Mày sợ à? Mày sợ mày sẽ thích nó hả Malfoy?"
"Sợ?! Xin lỗi đi, trong từ điển của Malfoy đây không có từ sợ!"
Draco như bị chọc giận mà gắt lên lần nữa. Pansy liền mỉm cười tươi rồi vỗ vai anh như một lời khích lệ, và rồi rời đi cùng với Blaise, để lại Draco với gương mặt giận dữ.
"Mẹ nó, biết vậy đã không tham gia cái trò chết tiệt này1."
*ੈ✩‧₊˚༺☆༻*ੈ✩‧₊˚
Vào sáng ngày hôm sau, nhà Slytherin lại tránh được tiết học chung với Gryffindor. Nhưng chỉ khổ với Draco mà thôi, trách vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, thế mà lại trùng lịch với Ravenclaw.
"Bây giờ các trò hãy tìm cho mình bạn để cặp đi."
Giáo sư Snape liếc nhìn đám học sinh phía dưới. Với cái gương mặt khiến đứa này nào đứa nấy cũng phải cúi rụp đầu mà sợ hãi.
Em thích việc học và tìm hiểu nhưng chắc chắn ghét nhất là việc chia cặp và làm nhóm. Gọi là làm nhóm nhưng lần nào cũng mình em làm, teamwork cuối cùng taowork.
"Không biết lần này sẽ là tên ngu dốt nào đây."
Em liếc mắt nhìn xung quanh, nhưng rồi lại nhăn mày khi thấy Draco bước đến.
Quả thực không sai, cậu ta vậy mà lại bước đến bàn của em. Đôi mắt em nhìn Draco trong sự khó hiểu.
"Mắt cậu có vấn đề à? Lộn chỗ rồi."
Gương mặt em lộ rõ sự khó coi, vậy thà để em chung nhóm với một tên đầu đất còn hơn phải chung nhóm với Draco.
"Tất nhiên là không lộn, tao muốn chung nhóm với mày cơ mà."
"Urgg...điên rồi, chắc chắn không bình thường."
Em quay đầu đi hướng khác, mặc dù cái biểu cảm chẳng thay đổi nhưng cái cách làm của anh lại khiến em sởn da gà.
Draco nghe rõ được lời em nói, mặc dù bản thân vẫn nở nụ cười nhưng nhìn kĩ có thể thấy anh dường như sắp giáng xuống mặt em một cú đấm tới nơi.
"Tốt nhất đừng làm cản trở tôi, tôi không thích bị điểm thấp đâu."
Sau khi bài tập kết thúc, tất nhiên là bài của em và Draco làm là tốt nhất, còn được cả điểm tuyệt đối.
"Mặc dù không muốn phủ nhận nhưng mà..con nhỏ này giỏi thật."
Sau khi kết thúc tiết độc dược, em liền nhanh chóng thu dọn sách vở và bỏ đi trước. Nhưng chỉ chậm một bước, Draco đã nắm lấy tay của em.
"Cậu muốn đánh nhau à?"
"Mày không thể nghĩ tốt về tao sao?"
Draco không tin bản thân anh không thể khiến cho em đổ gục, với cái gương mặt kiếm ra tiền này thì sao mà không được chứ.
"Đứng trước mày thì suy nghĩ của tao bị thu hẹp lại hết rồi."
Em đẩy mắt kính rồi rời đi, Draco nhìn theo bóng lưng của em mà không khỏi ngỡ ngàng.
Bất ngờ một bàn tay đặt lên vai của anh, chẳng ai khác là Pansy.
"Nhìn vậy mà mồm miệng đanh đá phết."
"Tao sẽ cưa đổ nó rồi đá nó, khiến nó nhục nhã chết cho xem."
Giọng nói của Draco như thể muốn gầm lên, quả thực là chẳng thể ưa nổi. Pansy nhìn Draco bỏ đi mà không khỏi cười thích thú.
"Cậu nghĩ làm vậy hay chứ?" Blaise nhìn cô nàng trong ánh mắt khó hiểu.
"Đừng lo, thú vị mà."
*ੈ✩‧₊˚༺☆༻*ੈ✩‧₊˚
Nơi mà em yêu thích nhất chính là thư viện, dường như cũng là nơi mà em lui tới mỗi ngày.
"Thằng này nó bị điên rồi sao!?"
Em liếc nhìn vào quyển sách rồi sau đó lại len lén nhìn Draco, cậu ta đã bám đuôi theo em một tuần nay rồi.
Dường như từ sau tiết học độc dược là cậu ta đã cư xử kì lạ, bám theo, hỏi thăm, đưa đồ ngọt. Chẳng lẽ do lần đó điểm cao quá khiến cậu ta như vậy, nhưng không đúng, rõ ràng chẳng cần em thì Draco vẫn sẽ được điểm cao cơ mà, chẳng lẽ lên kế hoạch gì đó, cả đống suy nghĩ bủa vây lấy em.
"Đừng nhìn tao vậy, tao nghĩ mày sẽ thích tao đấy."
Draco cười tươi, nhưng đáp lại đó là gương mặt chứa đầy sự ghét bỏ của em dành cho tên công tử trước mặt.
"Cậu ta không còn cảm xúc nào khác ngoài ghét bỏ mình thôi à?"
Draco gõ tay lên mặt bàn, gặp nhau hết sáu ngày thì hết sáu ngày đó em sẽ nhìn anh với biểu cảm ghét bỏ hoặc là ánh mắt kì thị.
Em đóng quyển sách trên tay rồi rời đi, Draco thấy thế cũng tấp nập chạy theo sau.
Sự bực tức lẫn khó chịu khiến em không nhịn được mà phải dừng bước chân rồi quay người nhìn Draco, vì dừng bất ngờ nên anh cũng xém là đâm sầm vào em. Chỉ thiếu điều là xém hôn nhau luôn rồi.
"Mùi hoa nhài...đợi đã!! Mình là biến thái à!?!"
Gương mặt của Draco hiện lên một màu hồng đào ở hai bên má, có lẽ do da của anh vốn đã trắng chẳng tì vết nên chỉ cần biểu lộ chút cảm xúc có thể nhận ra ngay.
"Malfoy, cậu nên dừng việc làm phiền người khác đi."
Em trừng mắt nhìn anh, em không hiểu Draco muốn gì hay đang suy nghĩ gì. Điều này thật sự khiến em rất khó chịu khi anh đang muốn lấy tình cảm ra để trêu đùa với em.
Draco nghe được vậy thì khó hiểu, anh không biết phải nói như nào mới hợp lí nhất cho trường hợp này.
"Vậy làm người yêu tao đi."
Em nghe thế thì cười phì một tiếng, tay nắm chặt lại thành một nắm đấm. Em đâu ngu đến mức mà không nhận ra đây là một lời nói dối của anh.
Em nhướn người khiến Draco giật mình, bởi khoảng cách của cả hai rất gần và dường như còn sắp chạm môi.
"Muốn thì phải thật lòng chút, mày nghĩ tao giống những tên ngốc mà mày quen biết sao Malfoy?"
Nói rồi em liền quay người bỏ đi để lại Draco với gương mặt ngỡ ngàng, anh không ngờ kế hoạch của mình vậy mà lại bị lộ sớm đến như vậy.
Từ sau ngày hôm đó, Draco chẳng còn thấy em xuất hiện. Các buổi học chung cũng chẳng còn thấy bóng dáng của nữ sinh nhà Ravenclaw, cả thư viện mà em thường lui tới cũng chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Suốt cuộc đời của Draco, anh chưa bao giờ coi bất cứ ai là một mối bận tâm của mình. Vậy mà bây giờ khi không thấy em xuất hiện khiến lòng của anh có chút bất an và thấp thỏm.
"Thằng Malfoy bị nhỏ H/b bỏ bùa thật à?"
Goyle thì thầm với Crabbe khi thấy dáng vẻ chán chường của đại ca mình suốt mấy ngày nay.
Pansy cũng phải dừng việc ăn uống của mình mà nhìn Draco, cậu ấm bây giờ thực sự đang có tâm trạng rất rất bất ổn.
Cô nàng vốn dĩ chỉ muốn Draco được phen tức điên người nhưng lại không ngờ lại thành ra như này.
"Malfoy này, mày thích nhỏ H/b rồi sao?"
Draco liền nhìn Pansy với ánh mắt khó chịu, anh không đáp lại lời của Parkinson mà chỉ chú tâm vào dĩa thức ăn trước mắt.
"Nhà Greengrass sắp tổ chức bữa tiệc cho con gái út nhà họ đấy, nghe bảo gia chủ H/b cũng sẽ tới.."
Pansy vừa nói vừa len lén nhìn biểu cảm của Draco, thấy được dáng vẻ dao động của anh, cô nói tiếp.
"Nghe bảo con gái ông ta cũng sẽ tới."
Pansy chống cằm khi thấy biểu cảm vui vẻ của Draco, nhìn cũng biết tên công tử này đây cũng biết thế nào là yêu rồi.
Pansy liền đưa tay chạm vào chính giữa trán của Draco khiến anh giật nảy mình.
"Thu lại cái biểu cảm hạnh phúc đó đi, nhìn vào người ta lại tưởng mày đang yêu đấy."
*ੈ✩‧₊˚༺☆༻*ੈ✩‧₊˚
Vài tuần sau đó bữa tiệc nhà Greengrass cũng diễn ra, Draco phải hao tâm tổn sức biết bao nhiêu mới khiến cho cha của mình đồng ý cho đi cùng.
Anh không đi theo cha mình mà chỉ đứng im một chỗ rồi quan sát xung quanh, như thể mong muốn tìm thấy được hình bóng mà khiến anh nhớ nhung suốt mấy tuần trời.
"Anh Malfoy, không ngờ là anh lại tới bữa tiệc của em.."
Astoria bước đến với vẻ ngại ngùng, cô bé hôm nay trông duyên dáng hơn cả mọi khi.
Draco gượng cười rồi chào hỏi, mục đích chính của anh là vì em.
Trong lúc Draco ngước mặt lên, đôi mắt xám tro của anh liền mở to khi thấy bóng người quen thuộc.
"À, xin lỗi em nhé, anh có chút việc."
Draco cúi người rồi rời đi ngay, chẳng kịp để Astoria ú ớ bất cứ câu nào.
Anh len lỏi qua từng dòng người, ngay khi tới gần ban công thì anh dừng lại. Em bây giờ đang phải chịu sự trách móc từ người cha của mình.
"Y/n H/b, ta đã nói như nào rồi, nếu con không làm tốt bổn phận của kẻ kế thừa thì còn có thể làm nên trò trống gì nữa?"
Em cúi đầu, chẳng dám nhìn thẳng vào đôi mắt của cha mình. Chẳng biết từ bao giờ, người mà em luôn yêu quý lại khiến em sợ hãi và khép nép như này.
Có lẽ từ sau cái chết của mẹ em, người phụ nữ mà cha yêu nhất phải chết. Mọi sự giận dữ và áp lực đều phải dồn hết vào đôi vai nhỏ này.
"Con hiểu rồi ạ..xin lỗi vì khiến cha thất vọng.."
Ông không nói gì mà quay người bỏ đi. Draco nhìn cha của em rồi lại len lén nhìn biểu cảm khó xử của em, trong trí nhớ của Draco.
Thì gia chủ H/b là người rất yêu thương con gái của mình, trước giờ anh luôn nghĩ em chẳng phải là người giống như anh, một kẻ sẽ chẳng bao giờ nhận được sự công nhận của người cha của mình.
"Y/n.."
Draco bước đến chỗ của em, bây giờ dáng vẻ của em chẳng giống như thường ngày. Mái tóc đen dài được thả xuống và gương mặt xinh đẹp chẳng bị cặp kính che đi.
"Đừng làm phiền tôi Malfoy."
Em quay đầu, cố lau đi vài giọt nước mắt còn đọng lại.
"Y/n, lần này đừng đẩy tôi ra nữa.."
Draco bước đến gần em, trong giây phút đấy, Draco trong mắt em bây giờ lại trở nên dịu dàng đến lạ.
Anh ôm lấy em vào lòng, xoa nhẹ mái tóc của em. Draco không nói gì, cũng chẳng an ủi.
"Malfoy..sao cậu cứ phải quay tôi như chong chóng vậy.."
Em chôn gương mặt mình vào bờ ngực của anh. Có lẽ đến em cũng chẳng nhận ra việc Draco đã trở nên quá quen thuộc trong cuộc sống của em.
Dáng vẻ lẽo đẽo theo em sau mỗi tiết học, luôn mang đến những vị kẹo ngọt và cả những lời tỏ tình không chút thật lòng. Mọi thứ đều khiến em bị xao động.
Nghe thấy tiếng sụt sịt của em khiến Draco bỗng chốc trở nên lúng túng, anh chưa bao giờ phải an ủi một ai và cũng chẳng biết cách phải an ủi như nào cả.
"Cậu..làm gì vậy..?"
Em ngước mặt nhìn Draco, anh cũng dừng việc xoa lấy lưng của em rồi tỏ vẻ lúng túng.
"C..cái này..tôi thấy Pansy thường hay làm vậy khi Blaise buồn..t..tôi cứ nghĩ nó có hiểu quả.."
"Phụt..haha! Cậ..cậu biết cách chọc người khác cười lắm đấy."
Em bật cười rồi đẩy Draco, đôi mắt em nhìn thẳng vào con ngươi xám tro khiến anh có chút khó hiểu.
"Malfoy, trò cá cược này, cậu thắng rồi đấy."
Draco chớp mắt vài cái, gương mặt từ khó hiếu chuyển qua lúng túng. Anh ngay lập tức nắm lấy tay của em rồi lắp bắp giải thích.
"Y/n à! T..trò cá cược đấy c..chỉ là đùa vui thôi..! Tôi..tôi thích cậu thật mà!!"
Có lẽ sự bối rối của Draco đã lây qua cho em, gương mặt của em cũng chẳng khác gì anh, em cố quay mặt đi hướng khác để Draco chẳng thấy được gương mặt đang ửng hồng của mình.
"Ồ vậy à, chắc đây cũng không phải trò cá cược gì Parkinson đâu nhỉ?"
"Tất nhiên!! Cậu đừng tin nhỏ đấy, nó mà nói xấu tôi thì mấy cái đó toàn của nó không à!"
Draco nói rồi nắm chặt lấy tay em hơn nữa.
"Vậy lần này, mối quan hệ chúng ta.."
"Sao nào, như cậu nghĩ thôi Malfoy à."
Em mỉm cười rồi nhướn người, đặt lên môi cậu thiếu niên ấy một nụ hôn nhẹ.
*ੈ✩‧₊˚༺☆༻*ੈ✩‧₊˚
Bên phía của Pansy Parkinson lúc này.
"Hắt xì!"
Blaise cầm vội khăn giấy rồi đưa cho Pansy, còn thuận tiện đặt tay lên trán phòng hờ cô nàng có bị sốt hay không.
"Không phải sốt, chẳng lẽ do chưa đủ nóng à?"
Pansy liền nắm chặt lấy tay của Blaise khi thấy cậu định rời đi.
"Cậu mà đun củi nữa là tôi mới chết vì nóng đấy! Chắc là tên ngu đần nào đó ghen tị mới nói xấu tôi đấy mà?"
Cô nàng nói rồi chui tọt vào người của Blaise, cậu thuận theo đó cũng ôm lấy cô vào lòng.
*ੈ✩‧₊˚༺☆༻*ੈ✩‧₊˚
"Tao biết mà!!"
Pansy nhìn dáng vẻ tươi cười của Draco mà không khỏi bực tức. Nhưng bây giờ anh nào quan tâm đến tâm tình của Pansy.
Draco liền đứng dậy, vỗ lấy vai hai người bạn của mình.
"Ở lại vui vẻ nhé các anh em, tao đi đón bạn nhỏ đây."
"Pansy, thả lỏng chút đi, da gà cậu nổi hết cả lên rồi."
Blaise xoa lấy vai của Pansy rồi lại cười gượng nhìn Goyle và Crabbe.
Anh chạy tới lớp tiên tri, vừa hay sao kịp lúc em cũng vừa bước ra khỏi lớp.
Thấy dáng vẻ hớt hải của Draco cũng khiến em cảm thấy vừa vui vừa mắc cười.
Sau bữa tiệc lần đó, em cũng đã đi học trở lại, cả em và Draco đều đã hoá giải được hiểu lầm lúc đầu.
"E..à, cậu ra rồi Y/n."
"Tới nhanh quá đấy Draco, tôi nói cậu không phải đến mà?"
Draco cầm lấy đống sách trên tay của em rồi nắm đan lấy tay của em.
"Có lẽ là tôi bị bệnh rồi Y/n à, không có cậu khiến tôi bứt rứt lắm."
Anh bày ra dáng vẻ dễ thương nhìn em, chẳng biết đã có bao nhiêu con mắt nhìn hai người. Mặc dù chẳng ai với ai công khai rằng "hai bọn tôi là một đôi" nhưng nhìn vô cũng có lẽ sẽ nhận ra ngay.
"Thế à, vậy tôi phải có trách nhiệm với bệnh của cậu rồi."
Em hôn lên má của anh, nhưng Draco lại dừng rồi quay nốt bên má còn lại. Em liền bật cười rồi đẩy gương mặt của anh.
"Đừng đòi hỏi, mau đến thư viện nào."
"Vậy xíu cậu phải hôn thêm cái nữa đấy Y/n à."
Draco hôn lên bàn tay của em rồi nở nụ cười, có lẽ vụ cá cược lần này anh phải cảm ơn Parkinson rồi.
______
3176 từ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro