16. °Hết năm 1°

Vị khách gần như là cuối cùng trước khi Lucia và Harry tạm biệt căn phòng y tế này chính là người khổng lồ - bác Hagrid.

Bắt đầu cuộc trò chuyện với cả hai bằng những lời lẽ hối hận về những chuyện mình lỡ tuồn ra ngoài, đôi mắt bác long lên rồi rưng rơi nước mắt. Dường như cái sự mạnh mẽ của người này tỉ lệ thuận với cái thân hình to lớn, bự con của bác ấy.

Lucia và Harry đồng loạt giật mình, người xoa lưng người lại an ủi. Tình cảnh phải nói là khá mắc cười khi hai đứa trẻ đứng chưa tới thắt lưng người khổng lồ kia đang cật lực mà an ủi bác, dáng vẻ lo lắng vô cùng.

Bác Hagrid vẫn sụt sùi, rồi bác đưa ra một món quà tặng Harry, là một quyển album có hình của ba má cậu. Harry vui đến nỗi không nói nên lời, cả ngày hôm đó khoe mãi với Lucia làm nàng cũng chỉ biết cười cười đáp trả.

Tối hôm đó, Harry và Lucia đi xuống dự bữa tiệc bế giảng cuối năm học. Bà Pomfrey đã giữ cả hai người lại để làm cái việc mà bà gọi là ‘kiểm tra sức khỏe lần cuối’, thành ra khi cả hai tới nơi thì Đại Sảnh đường đã đầy ngập người.

Phòng tiệc tràn ngập màu sắc của nhà Slytherin – màu xanh lá và màu bạc – để biểu dương nhà Slytherin đã thắng giải Cúp Nhà bảy năm liên tục. Một biểu ngữ to vẽ hình con rắn của Slytherin được treo trên bức tường đằng sau dãy bàn cao dành cho giáo viên.

Bỗng có tiếng “suỵt” khi cả hai bước vào và rồi cùng một lúc, tất cả mọi thứ dường như đứng im lại, ồn ào mấy giây trước giống như là không tồn tại vậy.

Lucia dưới cái sự lôi kéo của Harry thì đã thành công đi đến một chỗ ngồi giữa Hermione và Ron ở dãy bàn nhà Gryffindor, cố gắng không chú ý đến chuyện mọi người đều đang đứng dậy để nhìn hai người.

May thay, chỉ một lát sau là cụ Albus đến. Tiếng rì rầm lắng xuống, cụ Albus phấn khởi nói:

"Lại một năm học nữa đã qua! Và tôi lại quấy rầy quý vị bằng những lời lảm nhảm rè rè của một ông già trước khi chúng ta cùng vục mỏ vô bữa tiệc ngon lành này. Một năm học qua tuyệt biết nhường nào. Giờ đây, hy vọng ban đầu của các con đã đầy hơn năm ngoái một tý… Các con có cả một mùa hè chờ phía trước để đổ rác trong đầu ra và làm cho cái đầu mình nó tử tế lại trước khi năm hoc tới bắt đầu…"

Cụ dừng lại đôi chút rồi nói tiếp:

"Bây giờ, theo tôi như biết, thì đã tới giờ trao Cup Nhà và điểm số là như thế này: hạng tư là Gryffindor, 262 điểm; hạng ba là Hufflepeff, 352 điểm; Ravenclaw được 426 điểm; và Slytherin được 462 điểm."

Một cơn bão reo hò và dậm chân bùng lên từ phía bàn của nhà Slytherin. Nhưng ở một góc nào đó, mọi người không ai để ý rằng Draco không hề vui vẻ với vị trí hạng nhất của Nhà. Và dường như cậu đang run rẩy?

Cụ Albus nói tiếp:

"Được rồi, được rồi, Slytherin, thành tích tốt lắm. Nhưng mà những chuyện xảy ra gần đây cũng cần phải được tính điểm đấy."

Nghe tới đó, cả Đại sảnh đường bỗng nhiên im phăng phắc. Nụ cười của học sinh nhà Slytherin héo đi một chút, đôi mắt của Draco mở to hơn chút, hướng về phía thiếu nữ ngồi bên dãy nhà Gryffindor kia.

"E hèm! Có mấy điểm-giờ-chót tôi xin được công bố. Để coi, đây rồi! Trước tiên là điểm cho Ron Weasley…"

Ron đứng bật dậy, cậu muốn nói rằng đấy là công của Lucia nhưng nàng lại lắc đầu, Lucia nói với cậu:

"Tất cả... đều là công... của Ron..."

Nói rồi lại cười nhẹ, dáng vẻ thập phần dịu dàng cùng ôn hòa. Mặt Ron đỏ chót, cậu trông hệt như quả cà chua vậy. Được Lucia khen ngợi hình như còn vui hơn việc dành được điểm cho Nhà.

"…vì đã chơi ván cờ hay nhất trường Hogwarts từ nhiều năm nay trở lại đây. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 50 điểm."

Học sinh nhà Gryffindor hò reo muốn long cái trần nhà đã được phù phép; những ngôi sao trên cao dường như phát rùng mình. Đâu đó vọng tiếng huynh trưởng Percy nói với những huynh trưởng khác:

"Mấy bồ biết không, em tôi đó! Thằng em út của tôi đó! Nó thắng được ván cờ khổng lồ của giáo sư McGonagall."

Nhưng sự vui mừng của Gryffindor không dừng lại kẻ đó, bằng giọng niềm nở nhất, cụ lại nói:

"Thứ hai, điểm cho Hermione Granger… vì đã dùng đầu óc suy luận khi đương đầu với lửa. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 50 điểm."

Hermione dụi đầu vào hai cánh tay; Harry tin là cô bé đang oà khóc và Lucia vẫn chưa mọi khi dịu dàng mà vỗ về cô bé, khen rằng cô bé làm tốt lắm.
Bên cạnh tụi nó là học sinh nhà Gryffindor nhảy cả lên bàn reo hò – chúng ta đã tăng được một trăm điểm rồi.

"Thứ ba, điểm cho Lucia'de Hyper và Harry Potter…" Cụ Albus nói tiếp.

Đại Sảnh đường im đến nỗi không ai dám thở.

"… vì khí phách trong sáng và lòng dũng cảm xuất chúng. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 100 điểm."

Tiếng ầm ĩ trong Sảnh đường làm điếc cả tai. Những người đóng góp tiếng hò reo và tiếng thét biết rằng Gryffindor giờ đây đã có 462 điểm – bằng đúng số điểm của nhà Slytherin. Hai nhà đang đồng hạng trong cuộc tranh giành Cúp. Trời, giá mà cụ Albus cho Nhà tụi nó thêm một điểm nữa thì có phải hay không?

Cụ Albus giơ tay lên. Đại Sảnh đường dần dần im lặng, cụ Albus lúc này mới mỉm cười nói tiếp:

"Có đủ loại dũng cảm, đứng lên chống lại kẻ thù đương nhiên cần rất nhiều lòng dũng cảm, nhưng đấu tranh với bạn bè cũng cần lòng dũng cảm không kém. Vì vậy tôi thưởng cho Neville Longbottom 10 điểm."

Nếu lúc ấy có ai đứng bên ngoài Đại Sảnh đường, người đó thế nào cũng tưởng là bên trong có một vụ nổ khủng khiếp, vì tiếng hò reo bùng lên từ dãy bàn của nhà Gryffindor.

Tam giác vàng cùng đứng lên hò hét hoan hô Neville. Lucia thì xoa đầu cậu thay cho lời chúc mừng, nàng nói nhỏ vào tai Neville:

"Ta... giữ lời hứa rồi..."

Sau đó lại nở nụ cười đến xinh đẹp. Neville, Harry và Ron nhìn đến hoa cả mắt, giờ đây cảm xúc trong ba người dường như cán mốc rồi. Neville gật đầu, cậu nói với Lucia:

"C... cảm ơn... Lucia..."

Hồi nào giờ Neville chưa từng kiếm được cho nhà Gryffindor nhiều điểm như vậy.

Cụ Albus phải cao giọng trấn áp cơn bão hoan hô, bởi vì ngay cả nhà Hufflepeff và Ravenclaw đều đang mừng sự mất chức vô địch của nhà Slytherin. Cụ Albus nói:

"Như vậy, chúng ta cần thay đổi cách trang trí một chút." Cụ vỗ tay.

Trong nháy mắt, những giải trang trí màu xanh lá cây biến thành màu tím, bạc hoá ra vàng; con rắn khổng lồ – biểu tượng của nhà Slytherin – biến mất, và thế vào đó là con sư tử của tháp Gryffindor.

Thầy Snape bắt tay với giáo sư McGonagall, nở một nụ cười bình thản, dường như chuyện Gryffindor có Cúp nhà không đả động gì đến hắn.

Harry cảm thấy đêm nay là đêm vui nhất từ trước đến giờ cậu có được. À, đó là trước khi có điểm kiểm tra.

Nhưng mà kết quả có ngay: cả bọn ngạc nhiên xiết bao – cả Harry và Ron đều đậu điểm cao; Lucia thì dĩ nhiên hạng nhất với số điểm mà ngay cả các giáo sư cũng phải kinh ngạc, tiếp đó Hermione hạng hai. Ngay cả Neville cũng qua, nhờ đạt điểm cao trong môn Dược Thảo học mà đã bù được cho điểm môn Độc dược dở tệ.

Bác Hagrid đã sẵn sàng đưa chúng xuống đoàn thuyền để lướt qua mặt hồ. Chúng sẽ lại lên chuyến tàu tốc hành Hogwarts; tha hồ nói cười trong khi cảnh trí thôn quê bên ngoài càng lúc càng xanh tươi và ngăn nắp hơn; lại ăn kẹo dẻo đủ vị hiệu Bertie Bott khi xe chạy qua những khu thành thị của dân Muggle; rồi cởi đồng phục phù thủy của Hogwarts ra để mặc vào những cái áo gió và áo khoác; cuối cùng đến ga số chín ba phần tư ở nhà ga Ngã Tư Vua.

Bọn trẻ cũng mất nhiều thì giờ mới ra được khỏi sân ga: một lão gác ga phù thủy đứng bên cạnh thanh chắn soát vé, cho mỗi lần chỉ hai ba đứa đi ra, để chúng đừng gây chú ý. Dân Muggle  hoảng vía khi thấy cả bầy trẻ con cùng lúc túa ra từ bức tường bê tông.

Lúc đi được một quãng dường dài, Ron quay đầu lại nói cả ba:

"Hè này mấy cậu phải đến nhà mình chơi nha, cả ba cậu! Mình sẽ gởi cú cho ba cậu."

Harry cùng Hermione vui vẻ gật đầu lia lịa, Lucia cũng chỉ cười cười mà chẳng nói gì.

Những học sinh khác chen lấn tụi nó khi đổ xô về phía cánh cổng để trở về thế giới Muggle. Vài đứa chào hỏi với Harry, người anh hùng.

Ron nhìn qua Lucia, dường như đến lúc chia tay Lucia vẫn không muốn nói với gì cả. Ron kéo kéo tay Lucia, cậu hỏi:

"L... Lucia... Hè này cậu sẽ đến nhà mình chứ?"

Nghe qua chỉ là một lời mời bình thường, nhưng Ron lại ngượng đến sượng cả mặt. Cậu hết nhìn mặt Lucia, lại nhìn đến nơi giao nhau giữa hai bàn tay của cậu và nàng. Lucia nhìn bàn tay của Ron đang nắm chặt lấy tay mình, nàng nhẹ gật đầu.

Ron còn đang vui vẻ thì bàn tay bà Molly đã trên vai cậu, kế bên là cô bé Ginny đang phấn khích chỉ trỏ Harry. Bọn họ trò chuyện rất lâu, mãi đến khi dượng Vernon quát tháo Harry.

Harry ngoái lại để nói lời chia tay với Lucia, Ron và Hermione:

"Hẹn gặp lại các cậu khi hết hè nha!"

"Mùa hè... vui vẻ... Harry..."

Lucia mỉm cười tạm biệt cậu bạn, để lại trên mặt Harry một mảng đỏ chói mắt, nhìn cậu chạy đi theo đuôi dượng Vernon.

Hermione nhìn theo dượng Vernon ngờ vực, kinh ngạc vì có người lại khó chịu đến thế. Cô bé nói với Harry:

"Chúc bạn… ơ… mùa hè vui vẻ."

Hermione nói lớn khi thấy Harry đã chạy tuốt đằng xa. Rồi cô bé cũng chia tay với Lucia và Ron, khi ba má của cô đến. Ron cũng nán lại lâu một chút, cuối cùng cậu cũng tiếc nuối mà chia tay Lucia ra về.

"Gặp lại sau nhé Lucia!!" Ron vừa đi vừa hét, dáng vẻ hệt như cậu nhóc được mua cho đồ chơi mới làm Lucia không khỏi phì cười, bà Molly cũng được cớ mà cốc đầu cậu một cái.

Lucia vẫy tay chào tạm biệt hai người bạn, nàng đến một góc khuất nào đó, Dịch chuyển về ‘nơi cư trú’ của mình.

"1 năm... qua rồi..." Lucia khẽ thì thầm, đôi mắt ánh lên gì đó sâu sắc mà không ai hay biết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro