6. °Đến Hogwarts và phân nhà°
"Học sinh năm nhất đi theo ta!"
Còn đang mò mẫm đường đi cùng Lucia và Ron, thì Harry bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc, kèm theo đó là ánh đèn le lói trong bóng tối.
Bác Hagrid đến gần ba đứa, trong bóng tối, bộ râu trên mặt bác Hagrid rất rợn người. Tụi nó còn có thể trông thấy vài con rệp đang bò trên râu bác. Bác hớn hở chào tụi nó:
"Harry! Lucia! Khỏe không? Học sinh năm nhất đi theo ta!"
Cậu hớn hở nắm lấy bàn tay của Lucia ý đồ đi theo bác Hagrid, chợt nhận ra mình đã làm gì thì lại đỏ mặt, định giải thích với nàng. Nhưng lại thấy chợt nhận ra Lucia không chút nào để ý thì trong lòng càng thêm vui vẻ, cậu nắm chặt tay và đi cùng nàng qua một lối đi có vẻ dốc và hẹp, Ron thì đi kế bên cả hai.
Ánh sáng quá ít ỏi, đám học sinh năm nhất im re. Kể cả Neville, cậu bé vẫn còn đang thút thít vì con cóc đã mất, sợ đến mức không dám phát ra tiếng động. Lối đi nhỏ hẹp dẫn đến một hồ nước rộng. Bọn học sinh năm nhất ‘ồ’ lớn một tiếng.
Phía bên kia hồ nước đen là một lâu đài nguy nga với vô số tháp lớn nhỏ, ánh sáng tỏa ra lung linh như những ngôi sao sáng trên bầu trời.
Bác Hagrid lùa bọn nhỏ đến gần bờ, giọng hơi lớn nói với tụi nó và đám học sinh năm nhất:
"Mỗi thuyền không quá bốn người. Nhanh lên đi!"
Hermione lúc này cũng đã chạy tới gia nhập cùng ba đứa, bốn đứa leo lên một chiếc thuyền. Thuyền tự động chèo, ngày một gần với tòa lâu đài kì vĩ trước mặt.
Lúc thuyền đã cập bến, bọn nhỏ ngoan ngoãn theo lời bác Hagrid trèo lên một lối đi trên núi đá đến một con đường bằng phẳng. Còn bác thì đi kiểm tra lại đồ đạc trên thuyền, đột nhiên bác kêu lên:
"Đây rồi! Neville! Có phải con cóc cháu đây không?"
Lucia nhìn Neville vẫn đang đi đằng sau bọn nàng, thấy gương mặt nước mắt nước mũi tèm lem của cậu nặn ra một nụ cười khó coi thì nàng mỉm cười nhẹ.
"Cóc... của cậu..."
Neville như bừng tỉnh, cậu gật mạnh đầu, chạy vấp lên vấp xuống tới chỗ bác Hagrid, vừa chạy vừa kêu:
"Trevor!"
Đám học sinh năm nhất lắc đầu, tiếp tục di chuyển. Cuối cùng cả bọn tụ tập ở trước cánh cửa lớn bằng gỗ sồi. Bác Hagrid nhìn bọn nhỏ, sau đó quay lưng đánh vào cánh cửa ba lần.
Cánh cửa lâu đài hé mở, bước ra là một nữ phù thủy đã có tuổi cao ráo, bà mặc bộ áo dài màu xanh ngọc bích. Tất cả mọi người đồng loạt nhìn vị giáo sư trước mắt. Thấy bà, bác Hagrid niềm nở chào hỏi rồi bàn giao lại đám học sinh.
"Học sinh năm nhất đều ở đây rồi giáo sư McGonagall."
"Cảm ơn anh, Hagrid. Còn bây giờ giao bọn nhỏ lại cho tôi là được rồi."
Giáo sư McGonagall cảm ơn bác Hagrid rồi quay sang đám học sinh, cất lên tông giọng nghiêm túc:
"Chào mừng các con đến với Hogwarts. Ta là Minerva McGonagall, một trong những giáo sư dạy các con. Nhưng mà trước khi trở thành học viên và được học ở Hogwarts, các con phải trải qua lễ phân loại nhà. Nhà, hay còn gọi là ký túc xá, đây là nơi các con nghỉ ngơi trong quá trình học ở đây. Các con sẽ cùng ăn, cùng chơi, cùng ngủ với các bạn cùng nhà của mình. Có bốn nhà: Gryffindor, Hufflepuff, Ravenclaw và Slytherin. Mỗi nhà đều có lịch sử cao quý riêng và đều cho ra đời nhiều nam, nữ phù thủy xuất sắc. Thành tích các con đạt được trong quá trình học tập của mình sẽ được cộng vào điểm chung. Cuối năm, nhà nào cao điểm nhất sẽ nhận được cúp nhà - một vinh dự cao cả. Ta hi vọng, dù các con vào nhà nào thì cũng phấn đấu hết mình vì nhà đó."
Giáo sư dẫn đám học sinh nhỏ bước vào, bỗng bà hơi khựng lại. Bà quay đầu, dùng đôi mắt mà soi xét từng đứa, cuối cùng lại nói:
"Lễ phân loại sẽ diễn ra sau vài phút nữa trước toàn thể giáo sư và học viên của trường, ta đề nghị các con sửa soạn cho chỉnh tề."
Giáo sư vừa nói, bà vừa nhìn vào khuôn mặt tèm lem của Neville, khuôn mặt dính đầy lọ nghẹ của Ron, mái tóc xù của Harry.
"Ta sẽ quay lại sau khi các con sửa soạn xong."
Thấy giáo sư nhìn chằm chằm mình, Harry cố gắng vuốt lại mái tóc xù trên đầu, Ron thì cố gắng chùi đống lọ nghẹ trên mặt. Nàng thì vốn đã chỉnh tề rồi nên thành ra là phải đứng và chờ bọn họ.
Thật ra Ron và Harry bây giờ cảm thấy rất ư là mắc cỡ, vì đã dùng bộ dáng xuề xòa này mà gặp gỡ Lucia.
"Ừm... Phân loại nhà là gì vậy?"
Harry thắc mắc trong lúc đang cố làm cho đống tóc trên đầu xẹp xuống, nhưng dường như vô tác dụng. Ron đã chùi xong đống lọ nghẹ trên mặt, cậu đáp:
"Chắc họ cho mình kiểm tra gì đó. Anh Fred nói là đau lắm, chắc là nói chơi."
Không ai dám nói năng gì trừ Hermione đang lẩm nhẩm một đống thần chú mà cô đã thuộc lòng và tính xem sẽ xài câu nào.
"A! Cái... gì... thế?!"
Ron và Harry há hốc mồm. Hơn hai chục con ma đi ra từ các bức tường. Chúng xanh xanh và lơ lửng, nói chuyện với nhau và không chú ý tới bọn trẻ dưới chân.
Giáo sư Mcgonagall đã quay lại, hấp dẫn sự chú ý của bọn nhỏ, nhìn một lượt sang Neville, Harry và Ron, giáo sư gật đầu hài lòng rồi mở cửa đại sảnh đường.
"Xếp một hàng rồi đi theo ta!"
Harry vội nắm tay Lucia, kéo nàng đứng sau lưng mình, Hermione thì đứng sau Lucia, Ron đứng sau Hermione. Vào trong, Harry không thể tưởng tượng đại sảnh đường lại lạ lùng và lộng lẫy như vậy. Trần nhà nhìn thẳng ra bầu trời đầy sao, hàng trăm cây nến trắng lơ lửng trên bốn dãy bàn dài, trên dãy bàn là những đĩa vàng, cốc vàng sáng lấp lánh. Cuối đại sảnh là dãy bàn dành cho giáo viên.
Đến gần cuối đại sảnh. Harry và Ron mới trông thấy cái nón mà Hermione đã kể. Và hình như cô nàng quên kể về hình dạng te tua, đầy bụi bậm, vá tùm lum của nó, ngay cả giọng hát khủng khiếp đang cất lên của nó nữa.
Kết thúc bài hát là tiếng vỗ tay kịch liệt. Ron và Harry đoán đây là tràng pháo tay chúc mừng mọi người đã vượt qua màn tra tấn lỗ tai hằng năm.
Lucia nhìn cái lưng nhỏ có chút run rẩy của Harry, không ngần ngại mà đặt tay lên vai cậu, nói nhỏ:
"Đừng lo... Harry... sẽ ổn cả thôi..."
Harry gật đầu, mặt hơi đỏ vì giọng nàng quanh quẩn bên tai cậu, mùi hương trên người nàng quanh quẩn bên mũi cậu.
Giáo sư McGonagall cầm cuộn giấy, đọc tên từng đứa. Sau một vài đứa, Draco cũng được kêu tên. Cậu bước đến cái nón phân loại và đạt được ước nguyện ngay lập tức, khi mà cái nón chỉ hơi chạm vào đỉnh đầu cậu liền xướng lên cái tên Slytherin.
Lucia và Harry đều là những cái tên ở phần cuối cùng danh sách. Giáo sư lại hắng giọng lần nữa, bà nói to:
"Lucia'de Hyper."
Không thấy ai phản ứng giáo sư McGonagall đọc lại lần nữa. Lần này nhờ Harry nhắc mà Lucia mới nghe thấy, nàng lững thững đi đến gần cái nón.
Lucia kéo áo chùng, nhẹ nhàng bước lên bậc thang, bàn tay trắng nõn đầy xinh đạp của nàng vuốt một sợi tóc. Khi hành động, Lucia cũng không biết hành động vô tình của nàng người ngoài nhìn vào cảm thấy nó chẳng khác gì khí chất quý tộc bẩm sinh.
Mọi người trong sảnh im thinh thích vì nhìn thấy nhan sắc trời sinh và đôi mắt huyết sắc đặc biệt mà đẹp đẽ đến kì lạ của nàng.
Chiếc nón im lặng một hồi lâu, nó nói nhỏ với nàng:
"Đầu óc nhóc thực sự là của một đứa trẻ mười một tuổi sao? Ta nghi ngờ nhóc đấy. Nhóc có trí tuệ, có mưu kế, có dũng cảm..."
"Gryffindor..."
Nàng nhẹ nói với cái nón, giọng bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng điều này lại khiến cái nón nuốt nước bọt.
Nó cười cười che đi sự lo sợ về nguồn ma thuật (nhỏ) mà nó thấy đang lưu đọng trong thân thể của nàng. Nó lại nói nhỏ:
"Nhóc có tất cả nhưng ta thấy sự lơ đãng tận xương tủy của nhóc. Một viên ngọc không thích mài dũa, lạ đấy! Nhưng nếu đã là ý kiến của ngươi thì..."
Lucia nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Harry và Ron, lẫn cả Draco bên dãy nhà Slytherin nhưng nàng lại không hiểu, có gì đáng lo à?
"GRYFFINDOR!"
Lucia nhẹ nhàng tháo nón đặt nó xuống ghế và bước về dãy ghế nhà Gryffindor trước con mắt ghen tị và tiếc nuối của thành viên nhà Slytherin và buồn tủi của Draco.
Nhà Gryffindor vỗ tay vang dội khi nàng bước vào ghế đối diện Ron. Cả một dãy bàn Gryffindor đều bắt gặp ánh mắt hết tất cả ánh mắt này của Slytherin, nên họ có cảm giác Lucia vào nhà họ chính là một diễm phúc đi.
[Nhà Gryffindor *xúc động*: họ thật may mắn a...
Lu *cười khinh ai đó*: đúng rồi, may mắn lắm đấy... :))
Draco *tức tối ra mặt*: hừ... (ꐦ ´͈ ᗨ '͈ )]
Sau khi Lucia ngồi vào bàn thì cũng vài phút, Harry cũng đã được cái nón phân loại xong. Cậu vui vẻ đặt cái nón xuống mà chạy đến chỗ trống kế bên Lucia, bỏ ngoài tai những lời xì xầm về sự xuất hiện của cậu.
Nàng đảo mắt xung quanh thì bắt gặp ánh mắt Severus đang nhìn chằm chằm mình, nàng cũng không hiểu gì mà mỉm cười đáp trả thầy bằng nụ cười mỉm. Nàng thấy giáo sư lấy tay che mặt, quay đi hướng khác.
Lễ phân loại kết thúc, cụ Dumbledore đứng lên dang tay, phát biểu một bài rất ‘long trọng’:
"Chào mừng các con đến với niên học mới của Hogwarts. Trước khi nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói, đó là... ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo! Cảm ơn!"
Những lời này khiến Ron và Harry nghe thấy như cụ đang chửi xéo bọn chúng ấy, chỉ là nụ cười trên môi Lucia lại khiến Harry và Ron không để tâm đến xung quanh nữa, dường như chỉ đắm chìm vào nó thôi. Nhưng nàng không biết rằng nụ cười này đã lọt vào mắt nhiều người.
"Thật lố bịch!" Draco bực bội rít khẽ, không khí xung quanh cậu cũng vì thế mà trở nên nóng một cách không cần thiết.
Những món ăn được bày ra trên bàn, đầy ụp, mọi thứ đều rất tuyệt vời đến khi Harry nhìn thấy cách ăn uống của Lucia. Nàng không ăn gì cả, thậm chí có thể nói là không đụng nĩa luôn cơ. Harry thật sự ngạc nhiên làm sao nàng có thể sống tân đến bây giờ.
"Các em ăn nhiều vào nhé, cứ coi đây như ở nhà đi, đừng ngại làm gì."
Huynh trưởng Gryffindor - Percy Weasley nhiệt tình mà nói với các năm nhất Gryffindor.
"Ăn đi, Lucia, cậu không đụng dĩa luôn đó, cứ ăn ít như thế làm sao có sức?"
Harry ra sức khuyên nhủ nàng, hệt như một người mẹ chăm sóc đứa con đứa con thơ. :))
"Không sao... ta ăn... rất ít... thật ra... vốn không cần ăn..."
Lucia còn chưa dứt lời Harry liền dúi vào tay nàng cái đùi gà to, Ron cũng tiếp tay cho Harry gắp bao nhiêu là đồ vào dĩa nàng.
"Ta..."
"Cậu phải ăn!" Harry răn đe nàng, cậu hay Ron đều thật sự không muốn nàng bị bệnh vì không ăn đủ chất.
Nàng vừa mới ăn xong cái đùi gà, Harry lại dúi vào tay nàng cái bánh bí ngô.
"Ăn đi, Lucia!"
Lucia chậm chạp gật đầu rồi tiếp tục gặm nhấm cái bánh. Cả hai thấy nàng ăn như vậy liền vui vẻ, mà hình như Lucia ăn uống dễ thương quá đi...
"Nè, bên Gryffindor toàn là bọn máu bùn nhỉ?"
Những lời từ dãy nhà Slytherin lọt tai của Harry, sau đó một người bên dãy bàn Slytherin lại nói tiếp:
"Bọn chúng thật sự quá là thô lỗ!"
Harry bỏ ngoài tai những lời đó, để ăn cho ngon và qua bữa này, cậu thật không muốn hành động thiếu suy nghĩ với bọn Slytherin, dù sao Lucia đã nhận định Slytherin không xấu... Cậu vẫn nên tin tưởng Lucia.
Sau bữa ăn cả đám theo huynh trưởng đi về kí túc xá, khi đi thì không thể tránh khỏi việc mấy cái cầu thang sẽ chuyển hướng đi, và cả bọn sẽ lúng túng một tập.
Nhưng cuối cùng thì anh Percy cũng điều hết các năm nhất về kí túc xá.
"Đây là phòng sinh hoạt chung, kí túc xá nữ bên trái, còn nam thì bên phải, các hành lý của các em đã trên phòng hết rồi, không lo đâu."
Sau khi nghe anh Percy nói một lượt, cuối cùng tất cả tung tăng lên kí túc xá để ngủ, còn phải bồi dưỡng để ngày mai còn học tiết đầu.
Nàng và Hermione cùng một phòng, phòng hai người. Giường nàng ngay cạnh cửa sổ, được cho vị trí ngắm trăng rất đẹp, đôi lúc đón được gió nhẹ nữa.
Sau khi dùng thần chú để xếp đồ đạc đâu vào đó, nàng lên giường và nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, dường như nàng thực hiện việc này quá nhuần nhuyễn nên Hermione hơi bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro