Rạng sớm ngắm mây 4

Lá phong đỏ sẫm chồng chất đan xen, màu đỏ nâu từ nhạt đến đậm dần từ thân chính đến ngọn cành, che khuất nửa bầu trời xanh thẳm. Rồi chúng nối thành một đường chân trời, trải ra một vạt lửa rực rỡ, phản chiếu màu xanh lục thẫm của rừng cây xa xa.

Tô Xương Hà ngửa mặt nằm trên cây phong khổng lồ đó, một chân buông thõng giữa những cành cây đan xen, một tay dùng ống tay áo che mặt, chắn ánh trời trước mắt, có vẻ như đang chìm trong giấc ngủ say.

Gió ngưng lặng trong ánh nắng trong suốt của buổi chiều, ngay cả những cành lá mỏng manh nhất cũng ngừng lay động, tiếng côn trùng rỉ rả chìm xuống. Giữa lúc mọi thứ đều trở nên tĩnh mịch, bỗng một thanh trường kiếm mảnh dẻ chợt xé toạc hư không, phóng thẳng đến mặt hắn.

Tô Xương Hà chợt mở mắt, trong mắt hắn là một mảnh thanh minh, không hề có chút buồn ngủ nào. Hắn duỗi hai ngón tay, vừa kịp kẹp lấy thân kiếm ngay trước khi mũi kiếm chạm vào mặt, đầu ngón tay khẽ cong rồi bật ra, dễ dàng nắm gọn trường kiếm trong lòng bàn tay, tiện tay múa một vòng kiếm hoa. Sau đó, hắn lật người nhảy xuống khỏi cành cây, lớn tiếng quát: "Ngươi nhìn cho kỹ, ném đi đâu đấy?"

Kẻ gây rối ở gần đó đã vội vàng chạy đến trước mặt hắn, má cậu ửng hồng vì xấu hổ và giận dữ nhẹ: "Caca, ta xin lỗi, ta không cố ý."

Trong tay cậu vẫn đang nắm mấy thanh kiếm khác, giữa các ngón tay quấn vài sợi tơ rối bán trong suốt, đầu sợi tơ đang nối với thanh kiếm vừa gây họa trong tay Tô Xương Hà.

Tô Xương Hà giả vờ không vui hừ một tiếng: "Ta thấy ngươi giống như cố ý đấy."

Vừa nói, hắn giơ tay khẽ vờn, sợi tơ rối mảnh đến mức khó thấy được phóng ra từ kẽ ngón tay, đã mạnh mẽ đoạt lấy thanh kiếm trong tay cậu. Rồi hắn tiện tay vung lên, mấy thanh trường kiếm cùng lúc xé gió bay ra, lao về các hướng khác nhau, xoay nửa vòng ở đằng xa rồi lại lướt gió quay về. Các mũi kiếm giao nhau, từ xa tạo thành một Trận Sát Tam Tài (Tam Tài Sát Trận), nhưng trên mũi kiếm lại như được nhuộm lửa, mỗi thanh đều kẹp một chiếc lá phong có màu sắc đẹp nhất.

"Thấy rõ chưa?"

Tô Mộ Vũ gật đầu: "Thấy rõ rồi."

"Thập Bát Kiếm Trận khác với Ngự Kiếm Thuật, việc khống chế kiếm hoàn toàn dựa vào kỹ năng thao túng tơ rối của ngươi. Ngươi hãy luyện thành thạo thủ pháp khống chế kiếm trước, cho đến khi không cần suy nghĩ cũng có thể khiến kiếm bay đến bất cứ nơi nào ngươi muốn, rồi sau đó hãy nghĩ đến việc khống chế toàn bộ kiếm trận."

"Ta hiểu rồi." Tô Mộ Vũ chắp tay: "Đa tạ Gia chủ chỉ dạy."

"Không cần cảm ơn ta." Tô Xương Hà cười khẽ, trả lại thanh kiếm cho cậu. Sau đó hắn nhìn khuôn mặt nghiêm túc của đứa trẻ, không nhịn được đưa tay véo má bánh bao của cậu: "Ngươi nhất thiết phải luyện cái kiếm trận hỏng hóc phiền phức này sao?"

Tô Mộ Vũ bị hắn nắm một bên mặt, vẫn kiên quyết nói: "Vâng, ta nghĩ ta có thể luyện thành."

Tô Xương Hà nhướng mày: "Ngươi chắc chắn không? Đây là một tàn phổ (bí kíp không hoàn chỉnh), bấy nhiêu năm qua, không một đệ tử Tô gia nào có thể tái hiện nó. Ngươi đừng lãng phí thời gian vào cái thứ này nữa, chi bằng theo ta luyện Thốn Chỉ Kiếm đi, có ta ở đây bảo đảm hai tháng là ngươi học thành. Hoặc, nếu thực sự không muốn học cái này, ta cũng có thể dạy ngươi thứ khác, lợi hại hơn."

"Có thể cho ta thêm chút thời gian được không?" Đứa trẻ không nhận ra giọng điệu trêu chọc của hắn, cậu cẩn thận ngẩng đầu nhìn hắn một cái, dò hỏi: "Cho ta thêm hai năm, hoặc một năm, nếu vẫn không được, ta sẽ... ta sẽ chuyển sang luyện thứ khác."

Đôi mắt vốn đang sáng rực dần dần tối lại, Tô Xương Hà nhìn thấy, chút ác ý trong lòng liền tan biến, hắn quay người nói: "Không vội, ngươi thích thì cứ luyện đi."

"Caca," Tô Mộ Vũ vội vàng đuổi theo, "Ta sẽ cố gắng, bất kể luyện kiếm pháp nào, ta đều có thể trở thành sát thủ giỏi nhất."

Tô Xương Hà xoa xoa trán, không khỏi thở dài: "Cũng không cần phải cố gắng đến mức đó."

Hắn thương hại chính mình, lại phải quay về những ngày tháng suốt ngày giúp người khác nhặt kiếm, không biết bao giờ mới chấm dứt.

Nghĩ vậy, hắn lắc đầu, nhảy hai bước lên ngọn cây bên cạnh, lại nằm xuống, nhắm mắt ngủ bù.

Bên dưới gốc cây, Tô Mộ Vũ đi xa hơn một chút, tìm một khoảng đất trống không làm phiền ai, tĩnh tâm luyện một lúc kiếm pháp cơ bản, sau đó mới tiếp tục luyện tập thao túng tơ rối.

Hai người làm việc riêng của mình, một người chuyên tâm luyện công, một người không biết là đang ngủ hay ngẩn ngơ trên cây, thời gian nhanh chóng trôi đến buổi tối.

Ám Hà nằm giữa quần sơn, quanh năm nhiều mưa âm u. Lúc này, bầu trời đã dần tụ lại một màu chì xám xịt ảm đạm, sương mù cuộn trào, mây đen vần vũ, che khuất ánh mặt trời đang ngả về tây.

Cảm nhận được gió trong rừng ngày càng lạnh lẽo, Tô Xương Hà lười biếng ngáp một cái, mở mắt, thò đầu ra khỏi cây: "Về thôi?"

Tô Mộ Vũ ngẩng đầu đáp một tiếng, vội vàng chạy đến. Cậu đã nhanh nhẹn thu dọn mấy thanh kiếm mang theo, gọn gàng đeo sau lưng.

Dưới nền trời dần u ám phía trên đầu, rừng phong đỏ sẫm xung quanh lại càng được làm nổi bật, trở nên rực rỡ đến đẹp mắt. Dưới ánh sáng lờ mờ, bầu trời xám chì và bóng cây sẫm màu đều không đáng kể, màu vàng kim và đỏ lửa xen lẫn, giữa trời đất chỉ còn lại màu sắc duy nhất này.

Tô Xương Hà đút tay đi phía trước, Tô Mộ Vũ đeo kiếm theo sau hắn, hai người cùng nhau đi xuyên qua khu rừng phong rực lửa này.

Con đường nhỏ đến cuối, chợt thấy trước mắt rộng mở, một vách núi dựng đứng cao hàng trăm trượng hiện ra trước chân. Ngước mắt lên có thể thấy trời đất bao la, dưới chân mây mù bao phủ, khe suối uốn lượn như dải lụa ngọc, mơ hồ thấy được rừng cây rực rỡ sắc màu. Từ màu xanh biếc của tùng bách đến màu vàng tươi của hạnh, lá phong đỏ sẫm pha tím vì sương giá, giống như một bức tranh đậm màu, lấy trời đất làm trục, dùng hết tất cả màu sắc quý giá trên đời.

"Ta nghe nói Thành Nam An nổi tiếng nhất là mười dặm phong đỏ, nếu có thể đi thuyền xuôi dòng vào mùa này, nhìn thấy có lẽ là cảnh tượng như thế này." Tô Xương Hà quay đầu lại, nói thêm một câu: "Có thời gian ta dẫn ngươi đi xem. Nhưng nghe nói năm nay lá phong đỏ sớm, e là không kịp."

Tô Mộ Vũ không nói gì, chỉ cắm đầu bước nhanh hai bước để theo kịp hắn.

"Đi chậm thế," Tô Xương Hà chợt dừng bước, nheo mắt nhìn đứa trẻ đang bước bằng hai chân ngắn cũn phía sau, giọng điệu có chút chê bai, "Ta bế ngươi đi vậy. Không thì theo tốc độ của ngươi, trời tối chúng ta cũng không về được."

Nói rồi, hắn cúi người cởi kiếm trên lưng đứa trẻ, tay kia ôm lấy thân cậu, dễ dàng nâng cậu lên.

"...Ta có thể dùng khinh công theo kịp mà." Tô Mộ Vũ vùng vẫy một chút, nói khẽ.

Mặc dù cậu biết khi Tô Xương Hà nói những lời này, thông thường không phải là hỏi ý kiến, mà là thông báo. Khi hắn đã nói ra, tức là đã quyết định, nhất định phải bế cậu.

Nhưng... nhưng chuyện này thực sự quá đáng xấu hổ, cậu không còn là trẻ con nữa, kể từ khi vào Tô gia, lại suốt ngày bị người ta bế đi bế lại.

"Khinh công à? Nhưng nếu ta muốn đi đường này thì sao?" Tô Xương Hà nói, dưới chân vận khinh công bước hai bước, chẳng hề báo trước mà nhảy thẳng xuống từ vách núi đó.

Cảnh đẹp ngàn dặm ập đến ngay khoảnh khắc rơi xuống, đứa trẻ trong lòng còn chưa kịp thưởng thức, đã sợ hãi kêu lên một tiếng, bản năng ôm chặt lấy cổ hắn.

Tô Xương Hà vừa cười thầm trong bụng, vừa giơ tay vung ra một chưởng, mượn lực một lần ở mép vách đá. Xu hướng rơi xuống của bọn họ chậm lại một chút, rơi vào đám mây mù mềm mại.

Lúc này đứa trẻ mới dám ngẩng đầu, có chút tò mò nhìn về phía xa. Những ngọn núi trùng điệp nhấp nhô ở đằng xa, rừng cây như bức tranh phủ lớp sương khói mỏng manh như lụa, chim muông chạy nhảy giữa rừng, mọi thứ trên mặt đất đều đang nhanh chóng tiếp cận họ.

Tô Xương Hà vung phi nhận (phi đao), điều chỉnh hướng trong không trung, khu rừng cây sừng sững bên dưới nhanh chóng bao trùm lấy, hắn áp sát vách núi mượn lực thêm vài lần, nhẹ nhàng như chim én đáp xuống bãi cỏ ven rừng.

Đôi chân cuối cùng cũng chạm đất lần nữa, nơi này cách vị trí lúc nãy của họ đã là một vực sâu không thể vượt qua.

"Vui không?" Hắn cười lớn hỏi.

Đứa trẻ trong lòng có vẻ hơi bực bội, quay đầu đi, không thèm để ý đến hắn.

Tô Xương Hà nhìn quanh, nhận ra hướng quay về. Bốn phía đều là cảnh hoang vu không người, cỏ dại dưới chân mọc um tùm không giới hạn, gần như che lấp con đường nhỏ vốn đã hẹp. Hắn không đặt đứa trẻ xuống, lại vận khinh công, mũi chân chạm đất, lướt nhanh về phía ngoài núi.

Để tìm khu rừng phong này, họ đã đi sâu hơn vào rừng núi, thời gian quay về cũng tăng lên đáng kể.

Lúc đầu Tô Mộ Vũ còn chống đầu quan sát cảnh vật xung quanh, nhưng không lâu sau, Tô Xương Hà cảm thấy vai hơi nặng xuống, nghiêng đầu nhìn sang thì thấy mắt cậu đã hoàn toàn nhắm lại.

Thức dậy từ trước trời sáng để học nửa ngày tại gia thục (trường học gia tộc), rồi lại luyện kiếm cả buổi chiều, loay hoay đến tận bây giờ, rõ ràng là cậu đã vô cùng mệt mỏi. Tô Xương Hà nhẹ nhàng kéo chặt chiếc áo choàng trên người cậu, che đi khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say.

Cơn bệnh trước đó tái phát nửa tháng, Mộ Vân Lam nói cơ thể cậu không tốt nên không thể dùng thuốc mạnh, tốt nhất là để tự nhiên, lần này thuận theo tự nhiên đến mấy ngày trước mới coi như khỏi hẳn. Thậm chí đến bây giờ hắn vẫn còn lo lắng, sợ quay đầu lại nghe thấy tiếng ho quen thuộc, không dám để cậu nhiễm chút lạnh nào.

Đứa trẻ bị đánh thức khẽ động đầu, mơ màng hé mắt.

"Không sao, ngủ đi." Tô Xương Hà nói.

Tô Mộ Vũ liền nhanh chóng nhắm mắt lại, an tâm ngủ tiếp.

Tô Xương Hà không khỏi bước nhẹ hơn. Hắn cúi đầu xuống, đôi mắt vốn luôn lạnh lùng thâm sâu của hắn phản chiếu khuôn mặt non nớt của đứa trẻ.

So với Chấp Tán  - sát thủ đứng đầu kiếp trước, người trong lòng này quả thực nhẹ đến đáng thương. Ngay cả khi là một đứa trẻ, cậu cũng nhẹ, giống như một chiếc lông vũ mềm mại, nhẹ bẫng, nhưng lại chất chứa sức nặng của lòng tin.

Mặc dù hắn thực ra không rõ một đứa trẻ mười tuổi bình thường nên nặng bao nhiêu. Là một sát thủ, hắn hiếm khi tiếp xúc với loại sinh vật nhỏ bé mong manh, dễ dàng chết đi mà không cần người ra tay như thế này.

Tính cả hai kiếp, bây giờ nghĩ lại, sự ngốc nghếch của tên nhóc này quả thực là nhất mạch tương thừa (một dòng chảy từ đầu đến cuối).

Rõ ràng yếu đến mức hắn có thể bóp chết bằng một tay, vậy mà còn dám ngủ say vô phòng bị trước mặt hắn như thế.

Hắn đi xuyên qua con đường nhỏ hẹp trong núi. Biển cây xa xa nhấp nhô sóng, sóng cuốn qua lá khô bên cạnh, bắt đầu kêu xào xạc, gió đã nổi lên.

Tô Xương Hà vừa suy nghĩ lung tung, vừa nghiêng người che chắn gió đêm lạnh lẽo cho cậu.

Họ về đến Tô gia thì trời đã tối hẳn.

Tô Mộ Vũ vẫn ngủ rất say, Tô Xương Hà liền cởi quần áo giày dép cho cậu, đặt người vào giường.

Trong phòng tối mờ, hắn thả rèm trúc chắn sáng xuống, bước ra ngoài lấy hỏa chiết tử (dụng cụ đánh lửa) châm đèn dầu trên bàn. Ngọn lửa bùng lên, ánh sáng vàng ấm áp ngay lập tức tràn ngập giữa bức tường và màn che.

Mấy chồng sách vở cùng một số đồ vật nhỏ nằm rải rác giữa bàn sách và ghế mềm, Tô Xương Hà tiện tay nhặt chúng lên, phân loại đặt về vị trí đáng lẽ của chúng.

Có người khẽ gõ cửa, hắn quay đầu lại, thấy Tô Niệm thò đầu vào.

Tô Xương Hà ra hiệu, cô liền hiểu ý rụt đầu lại, chỉ để lại một câu: "Ta đi vào nhà bếp."

Hắn không để ý đến cô, cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Một lúc sau, hắn lại nghe thấy một tràng gõ cửa vô cùng lộn xộn, chính xác hơn, phải là tiếng đập cửa. Hơi khó chịu vì bị quấy rầy, Tô Xương Hà bỏ thứ đang cầm trong tay xuống, ba bước đi đến cửa, một tay kéo mạnh cánh cửa ra.

Sau đó, ánh mắt hắn có chút kinh ngạc vượt qua khoảng không trống rỗng trước mặt, dần dần hạ xuống, cuối cùng dừng lại trên một đám tiểu đậu đinh (đứa trẻ nhỏ) còn chưa cao bằng eo hắn.

"... Các ngươi?"

Đám trẻ con hấp tấp không ngờ trong phòng có người lớn, sắc mặt lập tức thay đổi vì sợ hãi. Mấy đứa đứng cuối không tự chủ lùi lại, cúi đầu ẩn mình trong bóng tối.

"Khách không mời mà đến à." Tô Xương Hà đã nheo mắt lại với vẻ thích thú, cười xấu xa: "Trốn gì? Nói chính là ngươi đó, hai đứa phía sau, các ngươi không phải người Tô gia đúng không? Chạy đến đây làm gì?"

Cô bé búi tóc hai bên không khỏi lùi lại lần nữa, như thể nhìn thấy ác quỷ, sợ đến sắp khóc.

"Chúng ta... chúng ta tìm..." Cậu bé đứng đầu nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy mở lời.

"Tìm Mộ Vũ?" Tô Xương Hà nghiêng đầu, nhìn vào căn phòng chưa thắp đèn: "Cậu ta còn đang ngủ."

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng sột soạt phía sau, một bóng người nhỏ bé nhảy xuống giường vội vã chạy ra. Tô Xương Hà tiện tay đặt tay lên vai cậu: "Ta đánh thức ngươi à?"

"Các cậu ấy chắc là đến tìm ta." Tô Mộ Vũ kéo tay áo hắn, rồi quay sang nói với mấy đứa trẻ kia: "Hôm nay đã rất muộn rồi, các cậu ngày mai hãy đến nhé."

Đám trẻ do dự, không dám lui đi ngay, nhìn cậu rồi lại nhìn Tô Xương Hà.

Tô Xương Hà liếc nhìn trời, phất tay, tha cho bọn chúng: "Sắp mưa rồi, về nhà đi."

Nghe thấy lời này, đám trẻ lập tức thở phào nhẹ nhõm, không thèm để ý đến Tô Mộ Vũ nữa, bay nhanh mà tản đi.

Lúc này Tô Xương Hà mới quay đầu lại, đẩy cậu đi vào: "Không ngờ Mộ Vũ nhà chúng ta còn khá được chào đón nha. Quen từ lúc nào vậy?" Đến cả Gia chủ như hắn còn không biết Tô gia có nhiều đứa trẻ hấp tấp như vậy.

"Được hơn một tháng rồi ạ. Các cậu ấy muốn so kiếm với ta." Tô Mộ Vũ nói.

"So chưa?"

"So rồi ạ."

"Ai thắng?"

Tô Mộ Vũ chớp mắt, không nói.

Tô Xương Hà liền bật cười, xoa đầu cậu một cái.

Đang lúc hai người nói chuyện vui vẻ, cánh cửa vừa khép lại phía sau bỗng ầm ầm tự mở, quay đầu lại chỉ thấy một luồng gió mạnh thổi qua sảnh giữa, ánh nến trong sân điên cuồng lay động, rèm trúc trước sân chợt vén lên rồi hạ xuống, phát ra một tiếng cực lớn.

"Gió hình như hơi lớn." Tô Xương Hà dừng bước: "Ngươi đợi ta một chút."

Nói rồi, hắn mấy bước đi xuống bậc thềm đá trước sảnh ra sân, nhấc hai chậu hoa dưới gốc cây, đi về phía hành lang bên cạnh.

Ánh mắt liếc thấy Tô Mộ Vũ đã đi theo đến mép hiên, hắn nói thêm một câu: "Ngươi đừng qua đây."

Lúc này, những hạt mưa to bằng hạt đậu đã rơi xuống, theo gió lớn đập vào người, vừa lạnh buốt lại còn hơi đau. Tô Xương Hà không ngừng bước, nội lực từ người hắn lan ra, tạo thành một trường lực vô hình, chắn những hạt mưa đang rơi loạn xạ. Hắn di chuyển tất cả chậu hoa vào trong, còn không quên phủ một lớp màn che lên bể cá cưng của mình.

Vết ẩm ướt trên nền đá nhanh chóng lan rộng, chẳng mấy chốc đã nối thành một mảng, những cành cây mảnh dẻ run rẩy không ngừng trong gió lớn, phát ra tiếng động nặng nề. Kịp lúc trước khi mưa đổ xuống lớn hơn, Tô Xương Hà hai bước nhảy lên bậc thềm đá, tiện tay kéo luôn tiểu môn thần (cậu bé đứng canh cổng) đang đứng đó vào nhà. Nội lực luôn bao bọc quanh người hắn hất ngược ra sau, đẩy cánh cửa phòng khép lại, chặn đứng cơn mưa lạnh lẽo và gió rít đang ngày càng dữ dội ngoài kia, còn vạt áo hắn vẫn khô ráo sạch sẽ, không hề dính chút mưa nào.

"Đứng ngây ra đó làm gì? Cũng không biết mặc thêm quần áo, lỡ bệnh lại thì sao?"

"Sẽ không đâu ạ." Tô Mộ Vũ nói.

"Ngươi nói không là không chắc?" Tô Xương Hà hừ cười một tiếng, theo thói quen đưa tay về phía khuôn mặt trắng nõn của đứa trẻ, không ngờ lần này Tô Mộ Vũ lại né tránh, hắn véo hụt.

Tô Xương Hà chưa từng chịu đãi ngộ này, không tin vào vận mệnh lại đưa tay ra lần nữa, lần này Tô Mộ Vũ thậm chí còn dùng thân pháp, lùi lại một bước mạnh mẽ, khiến tay hắn lại lần nữa hụt.

Bầu không khí vốn còn khá ấm áp lập tức lạnh đi. Tô Xương Hà cau mày, thu tay đứng thẳng dậy: "Ngươi làm sao vậy?"

Tô Mộ Vũ dường như mới phản ứng lại, cẩn thận nhìn hắn một cái, lắp bắp giải thích: "... Đau."

Ánh mắt Tô Xương Hà rơi xuống khuôn mặt cậu, mới phát hiện trên khuôn mặt quá đỗi non nớt đó có một vết đỏ mờ, màu rất nhạt, gần như hòa vào màu da xung quanh, không nhìn kỹ khó mà nhận ra, có lẽ là do buổi chiều để lại.

Lông mày hắn càng nhíu chặt hơn, tiến lên nửa bước, thăm dò đưa tay lên.

Đứa trẻ lần này không né tránh, chỉ mở to mắt nhìn hắn, có lẽ cảm thấy hắn hơi tức giận nên không tránh khỏi căng thẳng.

Bàn tay Tô Xương Hà lướt qua má cậu, áp sát vào cái cổ mảnh khảnh.

Đứa trẻ trước mặt này là một thanh kiếm quý hiếm khó gặp, nếu muốn hoàn toàn nắm giữ cậu ta trong tay, phải lợi dụng lúc cậu ta còn yếu đuối để kiểm soát. Bây giờ chính là thời điểm tốt nhất.

Cậu ta dám né tránh, bước tiếp theo, hắn nghĩ, lẽ ra phải là bóp cổ cậu ta, chặn hơi thở cậu ta, cho cậu ta một lời cảnh báo suốt đời không quên, dùng nỗi đau để nói cho cậu ta biết giới hạn ở đâu, khiến cậu ta vĩnh viễn không dám nảy sinh ý nghĩ phản bội.

Điều này rất đơn giản, hắn quá rõ điểm yếu của Tô Mộ Vũ nằm ở đâu. Đối với người đơn thuần và cố chấp như cậu ta, một lời thề, một chút ân huệ, đã đủ.

Nhưng, nếu thực sự làm như vậy, đứa trẻ mềm oặt, có chút kiêu căng, sẽ ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn ngủ say này, cậu ta sẽ khóc mất thôi?

Sẽ buồn bã, sẽ trở lại dáng vẻ trước kia, sẽ hận hắn mất thôi?

Hắn mỉm cười nghĩ. Quả nhiên, những tưởng tượng tốt nhất vẫn nên dừng lại trong tâm trí.

Bàn tay hắn vòng qua sau gáy cậu, nhẹ nhàng ôm lấy tóc cậu: "Ta làm ngươi đau sao? Sao trước đó không nói?"

Tô Mộ Vũ lặng lẽ cụp mắt xuống, im lặng.

Điều này khiến hắn nhớ đến Gia chủ Tô gia luôn đứng cạnh hắn, không nói một lời.

Đôi khi hắn cũng nghĩ, thực ra hắn vốn không phải như vậy. Gia chủ Tô gia như khúc gỗ, đứa trẻ như khúc gỗ mặc hắn nhào nặn, cậu ta luôn yên tĩnh như vậy, như một vũng nước không gợn sóng, dễ dàng khiến người ta quên mất, cậu ta cũng biết đau.

"Tuy tên ngươi là Tiểu Mộc Ngư (Cá Gỗ nhỏ), nhưng đâu phải làm bằng gỗ thật, không vui thì có thể nói ra mà." Tô Xương Hà thở dài, chạm vào má cậu: "Lần này là lỗi của ta, sau này..." Hắn dừng lại một chút, vẫn muốn giữ lại quyền lợi này cho mình: "Sau này ta sẽ nhẹ tay hơn, được không?"

"Vâng." Tô Mộ Vũ rất dễ dỗ dành gật đầu, rồi nói thêm: "Cũng không đau lắm đâu ạ."

"Có cần bôi thuốc không?"

"Không... không cần đâu ạ." Tô Mộ Vũ hơi ngại ngùng lắc đầu.

"Buổi chiều chân không phải bị va vào đá sao? Cái này thì phải bôi thuốc chứ." Tô Xương Hà lấy ra một chiếc hộp sứ từ trong tay áo.

"Vâng, được ạ." Tô Mộ Vũ càng thêm không thoải mái, lúc luyện tập cậu bị sợi tơ rối của mình làm vướng chân, cứ tưởng Tô Xương Hà ngủ rồi nên không biết.

"Ta tự làm được ạ." Cậu nói.

Tô Xương Hà liền nhét hộp thuốc vào tay cậu: "Thương dược đều ở ngăn kéo thứ hai đầu giường, lần sau nhớ tự lấy."

Tô Mộ Vũ quay người đi sang một bên, xắn một bên ống quần lên. Trên bắp chân thon thả trắng nõn đó còn sót lại không ít vết bầm tím, đầu gối có một vết tròn rất rõ ràng, trên cùng bị rách một chút da, đã kết vảy máu.

Tô Xương Hà nhìn lướt qua, không nói gì.

Tô Niệm đi lâu rồi cuối cùng cũng mang bữa tối đến cho họ.

Cơn mưa đã âm ỉ ngoài cửa bấy lâu nay trút xuống vừa hung dữ vừa gấp gáp, cô không có nội công thâm hậu như Tô Xương Hà để cách ly nước mưa, phải căng một chiếc ô giấy dầu, những giọt nước trong suốt theo mũi ô rơi xuống sàn nhà, làm ướt một mảng.

Tô Xương Hà vén rèm trúc, thuận miệng hỏi: "Bên ngoài mưa lớn lắm sao?"

"Đợt vừa rồi là lớn nhất, bây giờ đã nhỏ hơn nhiều rồi."

Màn che lay động, mùi tanh nồng nặc ẩm ướt của mưa theo gió lạnh ập đến, Tô Xương Hà không khỏi biến sắc, ký ức hai kiếp xen lẫn cuồn cuộn dâng lên. Một cơn mưa kịp thời đủ để che giấu mọi dấu vết, mỗi khi như vậy, hắn lại cảm thấy nếu không nhân cơ hội giết vài người, thì thật là phụ lòng một đêm tối trời gió lớn như thế này.

Quay đầu lại, tiểu gia hỏa lẽ ra thích giết người nhất trong đêm mưa đã cất gọn thuốc trị thương, đang kiễng chân chuyên tâm bày biện thức ăn trong hộp cơm ra ngoài.

Một món tôm nõn măng tây, một món cà tím nhồi thịt, một con gà nướng nhỏ, một đĩa bánh hồng, thêm một phần tuyết lê bách hợp thang. Những chiếc bát sứ trắng men bóng bẩy được bày biện ngay ngắn trên bàn.

Bày xong bát đũa cuối cùng, đứa trẻ ngẩng đầu lên, mong chờ nhìn hắn.

Tô Xương Hà đành phải dẹp bỏ những cảm xúc kỳ lạ đó, đi đến bàn ngồi xuống: "Ăn cơm đi."

Đợi đến khi hắn động đũa, đứa trẻ đối diện mới bưng bát lên. Cậu ngồi trên ghế rất đoan chính, lưng thẳng tắp, nhỏ nhẹ ăn từng miếng trong bát, tư thế cầm đũa cũng vô cùng thanh tú, có một khí chất của thế gia (gia tộc danh giá) đã được rèn giũa nhiều lần.

Thực ra, khí chất này ở Tô Mộ Vũ kiếp trước đã không còn nhiều, Lò Luyện nơi đó đúng như tên gọi của nó, quá khứ đẫm máu không thể tránh khỏi đã ảnh hưởng đến cậu, định hình nên cậu.

Và những điểm khác biệt này cũng luôn nhắc nhở Tô Xương Hà, người trước mặt là cậu ta, nhưng cũng không phải là cậu ta. Ân oán kiếp trước chôn sâu trong đoạn thời gian đã bị hủy diệt, còn giờ đây, quỹ đạo số mệnh của họ đã thay đổi, chắc chắn sẽ bước vào một hành trình khác biệt so với trước.

"Tiểu Mộ Vũ, chúng ta bàn bạc một chút, sau này ngươi có suy nghĩ gì thì cứ nói thẳng, đừng giữ trong lòng."

Hắn thực sự chịu đủ cái mộc hồ lô (người gỗ, ý chỉ người ngốc nghếch) mười ngày không thốt ra được một chữ kia rồi, không thể nuôi thêm một đứa nhỏ như thế nữa.

Những chuyện chưa nói ra không bao giờ vì im lặng mà biến mất, chúng tích tụ ở nơi không ai biết, thối rữa lên men, cho đến một ngày chợt nhìn lại, họ đã đi ngược chiều nhau, ngày càng xa.

"Vâng ạ." Tô Mộ Vũ nuốt thức ăn trong miệng, gật đầu.

Đợi một lúc không thấy nói gì thêm, Tô Xương Hà không nhịn được ngẩng đầu lên: "Ngươi sẽ không phải là bây giờ không có suy nghĩ gì đâu nhỉ? Thật sự không có sao? Ngươi muốn đề nghị gì cũng được."

Tô Mộ Vũ lập tức nói: "Ta muốn tiếp tục luyện Thập Bát Kiếm Trận."

"Ta lúc nào nói không cho ngươi luyện?" Tô Xương Hà bất lực, hắn chỉ thấy việc nhặt kiếm quá phiền phức mà thôi, không hiểu sao cậu lại hai kiếp đều dây dưa với cái kiếm trận hỏng hóc này.

Nhưng chuyện của Mộ Vũ, sao có thể gọi là phiền phức được? "Ngươi muốn luyện bao lâu thì luyện bấy lâu, ta mặc kệ ngươi."

Tô Mộ Vũ tiếp lời: "Và cái Huyết Y Kiếm Pháp kia, ta không muốn luyện nữa."

Huyết Y Kiếm cần dùng máu tươi của người sống để luyện kiếm liên tục, khiến nó nhiễm sát khí, kiếm ra sẽ tự mang theo một lớp huyết sát, cực kỳ hung hãn. Ở Ám Hà, máu cần thiết để luyện kiếm pháp này cơ bản được lấy từ bộc dịch hoặc vô danh giả, đôi khi lượng lấy quá nhiều, khiến người ta cạn kiệt tinh huyết mà chết, cũng không phải chuyện hiếm.

Tô Xương Hà thì không quan trọng: "Vậy thì không luyện. Còn gì nữa không?"

"..." Tô Mộ Vũ dừng lại một chút, cậu vốn định nói tiếp là không thích bị ôm đi ôm lại, nhưng bản thân vừa mới được bế ngủ suốt quãng đường, lúc này thực sự không tiện nhắc đến.

Thế là cậu rất ngoan ngoãn mỉm cười với hắn: "Chỉ có thế thôi ạ."

Nụ cười này khiến đại gia trưởng ngay lập tức mong muốn bảo vệ dâng trào, không yên tâm hỏi lại: "Vậy có ai đối xử không tốt với ngươi không? Lúc ở Lò Luyện  cũng tính, ta sẽ giết họ giúp ngươi. Cả mấy đứa tiểu quỷ vừa nãy nữa, chúng có bắt nạt ngươi không?"

"Không ạ, các cậu ấy đều rất tốt với ta." Tô Mộ Vũ lắc đầu, một lúc sau lại nhớ ra điều gì đó trả lời: "Ta chợt nhớ ra... trước đây hình như có người hỏi ta, có muốn đi làm Đồng Tử Thắp Đèn không ạ?"

"Ngươi đồng ý rồi sao?" Tô Xương Hà nghe đến bốn chữ Đồng Tử Thắp Đèn, sắc mặt lập tức thay đổi, chỉ nghiến răng cười lạnh. Nếu nói trong Ám Hà ai có thù oán lớn nhất với hai người, hận không thể giết chết ngay lập tức, thì không ai khác ngoài Mộ Âm Chân này.

Kiếp này hắn ta còn dám đến, quả thực khiến hắn vui mừng không xiết.

Dù sao lần trước tên nhóc Tô Mộ Vũ này ra tay quá nhanh, đợi đến khi hắn rảnh tay nhớ đến người này thì chẳng còn cơ hội nào, ngay cả xương cốt cũng đã lạnh.

"Không, ta từ chối rồi ạ. Nhưng hắn nói, hắn sẽ quay lại." Tô Mộ Vũ nói.

"Chuyện này là khi nào?"

"Mấy tháng trước, lúc ta còn ở Lò Luyện ." Sau đó không lâu, cậu bị Tô Xương Hà bắt về Tô gia, nên đã quên mất chuyện này.

Tô Xương Hà chỉ cảm thấy một trận sợ hãi muộn màng, may mà hắn đã cướp Tô Mộ Vũ về, nếu chậm thêm vài ngày, cậu đã bị Mộ Âm Chân dẫn đi rồi, lần này sẽ không còn ai có thể thay thế cậu được nữa.

"Không sao, ngươi sẽ không gặp lại người này nữa." Tô Xương Hà nói với giọng âm u, vừa gắp cho cậu một con tôm nõn: "Ngày thường ngươi không được chạy lung tung với người khác, nơi này không có mấy người tốt đâu."

"Vâng, vâng." Tô Mộ Vũ thuận miệng đáp lời, cậu cũng không ngốc.

Theo thời gian vào thu, thời tiết cũng dần trở nên lạnh hơn, sáng sớm sương lạnh nặng hạt, khiến người ta càng không muốn ra khỏi nhà.

Chỉ có Tô Mộ Vũ vẫn dậy sớm đi học như thường lệ.

Cậu có vẻ đặc biệt trân trọng cơ hội được yên tĩnh đọc sách viết chữ này, những bài vở không mấy người coi trọng cậu cũng ngày ngày không bỏ sót.

Cậu mặc một chiếc áo gấm màu trắng ngà, vẫn là do Tô Xương Hà chọn, trên đó thêu hoa văn tường vân hồi tự bằng sợi bạc, khi đi lại vải vóc lấp lánh ánh sáng, lưu chuyển ánh hoa, vừa thuần khiết lại vừa cao quý, đẹp vô cùng.

Lúc cậu ra khỏi nhà trời còn chưa sáng hẳn, xung quanh cũng lác đác vài ngọn nến được thắp lên, có người là sát thủ ngày ẩn đêm ra vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về, cũng có người là thiếu niên dậy sớm luyện công.

Tô Xương Hà nhất quyết không chịu dậy sớm cùng cậu. Chỉ có Tô Niệm đi phía sau xách sách vở bút mực cho cậu, hai người cùng nhau đi xuyên qua các sân trong.

Hầu hết mọi người trên đường đều tự làm việc của mình. Nhưng luôn có một số người cảm thấy cuộc sống quá yên bình, muốn tìm chút chuyện không vui.

"Đây chính là vô danh giả đã trèo giường gia chủ sao? Quả nhiên trông không tệ chút nào." Một vài lời thì thầm có phần sắc bén truyền đến từ bên cạnh, dường như là do say rượu chưa tỉnh, không hề kiêng dè mà không thu liễm âm lượng, khiến những người hai bên đều nghe rõ mồn một.

Tô Niệm theo tiếng nhìn qua, thấy hai người đàn ông mặt vàng vọt, mắt sưng húp, thấy cô nhìn sang còn huýt sáo trêu chọc.

Tô Niệm nhăn mày vì ghê tởm, quay ánh mắt đi. Nếu là ngày thường, cô đã rút dao chém thẳng lên rồi, nhưng hôm nay còn dẫn theo Tô Mộ Vũ, cô không muốn gây rối.

Quả thực có một vài lời đồn đại khó nghe đang lan truyền trong bóng tối. Việc trực tiếp ban họ cho một vô danh giả là điều chưa từng có tiền lệ, có không ít người đang dõi theo nghĩa tử (con nuôi trên danh nghĩa) của Gia chủ này. Tô Xương Hà lại thích dùng quần áo tươi sáng quý giá để chưng diện cho cậu, còn sai người mua về rất nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi từ khắp nơi, điều này hoàn toàn không giống cách nuôi dưỡng một sát thủ chút nào.

Thế là có lời đồn rằng Tống Táng Sư thích những đứa trẻ da thịt mềm mại, dung mạo thanh tú, hắn thực ra là nhìn trúng vẻ ngoài đặc biệt xinh đẹp của vô danh giả kia, đứa trẻ đó đã trèo lên giường hắn, nên hắn dứt khoát đưa về nuôi như loan đồng (nô lệ tình dục trẻ con). Những lời đồn còn quá đáng hơn thì nói Tô Xương Hà tính tình hung bạo, thất thường, thủ đoạn trên giường càng khó mà chịu đựng, đứa trẻ đó không chịu nổi hành hạ, chưa đầy hai ngày đã bệnh nặng sắp chết, phải mời y sư Mộ gia đến mới giữ được mạng nhỏ.

Những lời đồn mang tính sắc màu này luôn lan truyền rất nhanh, như mọc cánh lan rộng khắp tổng đàn.

"Không cần để ý đến bọn họ." Hai người đi xa hơn, Tô Niệm mới cười lạnh một tiếng, điên cuồng tính toán trong lòng xem có nên mách chuyện này với Tô Xương Hà hay không: "Nếu ta kể chuyện này cho Gia chủ..."

"Không cần đâu, Niệm tỷ." Tô Mộ Vũ nói: "Những gì họ nói cũng không phải giả đâu."

Câu nói này khiến cô giật mình suýt đánh rơi đồ trong tay: "Cái gì?! Ngươi nói những gì họ nói là..."

Chuyện này không phải là hiếm thấy ở Ám Hà. Ám Hà làm nghề mua bán mạng người, sát thủ lấy mạng người khác có lẽ ngày nào đó cũng sẽ bị người khác lấy đầu đi, cho nên những người tha hồ phóng túng, tùy tâm sở dục ở nơi này rất nhiều. Ở nơi này, nếu yếu hơn người khác thì phải chịu bắt nạt.

Nhưng trước đây cô vẫn luôn nghĩ, Tô Xương Hà không có ý nghĩ khác, chỉ là thấy đứa trẻ này dễ thương, coi như em trai mà nuôi dưỡng.

"Gia chủ không phải thường xuyên bảo ta đến chỗ hắn ngủ sao?" Tô Mộ Vũ nói một cách đương nhiên.

"Hắn hắn hắn... hắn đã làm gì ngươi rồi?" Tô Niệm rùng mình, không khỏi hạ giọng hỏi.

Cô vốn cũng không muốn xen vào chuyện người khác, nhưng đứa trẻ này rõ ràng ngoan ngoãn lại chăm chỉ, nếu phía sau còn phải chịu đựng sự tủi nhục như vậy, thì thật quá đáng thương.

Tô Mộ Vũ suy nghĩ một chút: "Thì là... chơi bài một lát, rồi ta buồn ngủ thì ngủ thôi."

"Ngươi đợi chút," Tô Niệm ngẩn người, chợt nhận ra có điều gì đó không đúng, "Ngủ mà ngươi nói chỉ đơn thuần là ngủ thôi sao?"

"Ngủ, còn có thể là gì khác sao? Chính là ngủ mà." Tô Mộ Vũ có vẻ hơi mơ hồ nhìn cô.

Một lát sau, cậu có chút phàn nàn nói thêm: "Ta chơi bài với Gia chủ luôn thua."

Được rồi, cô xác định và khẳng định đứa trẻ này chỉ là đơn thuần không hiểu gì, cậu hoàn toàn không hiểu những người kia đang nói gì.

"Mộ Vũ, cái mà bọn họ nói đó, không phải là thứ ngươi nghĩ đâu..." Cô rặn ra một câu qua kẽ răng.

"Vậy là gì ạ?" Tô Mộ Vũ hỏi một cách kỳ lạ.

"Cái này... ôi..." Cái này làm sao cô giải thích được đây! Cô là một cô gái chưa chồng, làm sao giải thích chuyện này với một đứa trẻ nhỏ!

Cô có chút suy sụp nói: "Tóm lại! Không phải như ngươi nghĩ đâu! Ngươi có biết tại sao ngươi chơi bài với Gia chủ luôn không thắng không?"

"Tại sao ạ?"

"Bởi vì hắn là người lớn. Chuyện của người lớn, đợi ngươi lớn rồi sẽ hiểu." Tô Niệm ném sách vở trong tay vào lòng cậu, đẩy cậu vào học đường: "Thôi thôi, vào lớp đi."

Sau này khi Tô Niệm đi mách tội, Tô Xương Hà cười đến mức muốn rụng cả đầu.

"Cái này với cái kia là chuyện gì vậy!" Hắn có chút hối hận vì buổi sáng không đi theo, bỏ lỡ một màn kịch hay.

Tiểu Mộc Ngư nhà họ quả nhiên vẫn đáng yêu như vậy, ngốc nghếch.

Nhân lúc đương sự không có mặt, không ai có thể kiềm chế hắn, Tô Xương Hà cuối cùng cũng cười thỏa thích, đợi đến khi cười không nổi nữa, mới hỏi Tô Mộ Vũ bây giờ đang ở đâu.

Khi hắn tìm đến, liền thấy đứa trẻ đang luyện ám khí trong sân, lá ngân hạnh (bạch quả) vàng rụng đầy đất. Tô Xương Hà đứng ở bên cạnh xem một lúc.

"Chiêu vừa rồi không tồi." Hắn thuận miệng bình luận.

Tô Mộ Vũ quay đầu lại, khóe miệng lộ ra nụ cười không thể kìm nén, đặt phi đao trong tay xuống chạy đến.

"Muốn ăn không?" Tô Xương Hà ném trái cây vừa hái trong tay cho cậu.

Tô Mộ Vũ nhận lấy quả lựu, nâng niu trong tay. Tô Xương Hà không biết đang bận gì, liên tiếp biến mất mấy ngày không xuất hiện.

"À đúng rồi, nói với ngươi một tiếng, hai ngày nữa ta phải ra ngoài một chuyến, có một nhiệm vụ."

Tô Mộ Vũ ngẩn ra, cậu rất rõ cái gọi là nhiệm vụ là gì. Nụ cười trên khóe miệng dần tắt đi, quả lựu tròn vo trong tay chuyển từ tay trái sang tay phải, cậu im lặng một lúc, mới nói: "... Chúc ca ca lên đường thuận lợi."

"Tùy tình hình thôi, cũng không nhất thiết phải thuận lợi" Tô Xương Hà nói.

Đứa trẻ bên cạnh mắt thường có thể thấy rõ ràng sự buồn bã, hắn không khỏi xoa đầu cậu: "Lúc ta không có ở đây, ngươi phải ăn uống đầy đủ, không được vì bận luyện kiếm mà không ăn không ngủ."

"Ừm." Tô Mộ Vũ đáp một tiếng.

"Ừm gì? Ngươi đừng qua loa như vậy." Hắn rất rõ tính nết của Tô Mộ Vũ, tên nhóc này hồi nhỏ thường xuyên không ăn cơm để tiết kiệm thời gian. Nhưng bây giờ họ không còn là vô danh giả nữa, không thiếu thốn chút thời gian này.

"Ta phải tìm người giám sát ngươi." Hắn tiếp tục nói: "Nếu ta trở về phát hiện ngươi lại lén lút không ăn cơm, nửa đêm bò dậy làm bài tập, ta sẽ..." Hắn dừng lại một chút, kể từ lần trước thuận miệng nói muốn cấm túc cậu, khiến đứa trẻ tủi thân đến sắp khóc, hắn không còn trêu chọc cậu như vậy nữa.

"Ta sẽ không mua bánh hoa quế cho ngươi nữa! Mộ Vân Lam cô ta cứ nói ta ngược đãi ngươi! Nói ta luôn ép ngươi luyện công, ngươi tự nói xem, rốt cuộc là ai đang ngược đãi ngươi!" Tô Xương Hà tố cáo.

"Ta đã giải thích với Lam tỷ rồi ạ." Tô Mộ Vũ nói.

"Rõ ràng cô ấy không nghe lời giải thích của ngươi mà."

"Vậy lần sau ta gặp cô ấy, ta sẽ nói lại."

"Thôi thôi, ngươi đừng phí công nữa. Ngươi nói với cô ấy bao nhiêu lần cũng vô ích, thầy thuốc như bọn họ, chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy thôi."

"Vậy phải làm sao?"

Tô Xương Hà ôm tay nhìn cậu: "Ngươi nói xem?"

"Vậy, vậy được rồi ạ."

Tô Xương Hà cười: "Được gì?"

"Ta sẽ ăn uống đầy đủ ạ." Tô Mộ Vũ nói khẽ.

Tô Xương Hà lại xoa đầu cậu: "Ngoan. Đừng một mình chạy lung tung, có chuyện gì thì tìm Tô Niệm, nếu có người bắt nạt ngươi thì về nói với ta."

Nói chung, tổng đàn vẫn rất an toàn, nhưng không chịu nổi ai đó luôn muốn bảo vệ quá mức.

Tô Mộ Vũ lần lượt đáp lời.

Sau đó cậu do dự rất lâu, lại lén lút xin lỗi mục tiêu nhiệm vụ kia trong lòng, mới nói: "Chúc Gia chủ chuyến đi này mọi việc suôn sẻ."

"Tốt lắm, vậy ta xin nhận lời chúc tốt lành của ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro