0.Mở Đầu ( Giới thiệu )
Đây sẽ là một phần giới thiệu chi tiết, mô tả các vùng đất (Lyrion, Sylvaris, Vyrthral, Aerithia, Veltar, Myrathis, Lumora, Valdris, và thêm vài vùng mới), các chủng tộc (Nhân tộc, Quỷ tộc, Thú tộc, Elf, Tộc Dạ Thú, Thánh Tộc, Thần Tộc, Dực tộc, Hồ Tộc, và hơn thế), Hiệp Ước Máu, Diệt Tâm, và sự suy đồi lan khắp thế giới, giữ tông dark fantasy với tương phản sáng-tối.
### Giới thiệu: 光の彼方 (Hikari no Kanata) – Phía Xa của Ánh Sáng
Thế giới này là một lời nói dối được dệt bằng ánh sáng. Những tia nắng dịu dàng vuốt ve từng cánh đồng, từng ngọn tháp, từng con đường, như muốn xoa dịu mọi nỗi đau. Những vùng đất trải dài bất tận, mỗi nơi là một viên ngọc lấp lánh, phản chiếu giấc mơ về một thiên đường không bao giờ tàn. Nhưng ánh sáng không phải sự thật. Nó là một chiếc mặt nạ, che giấu thứ mùi hôi thối của sự thối rữa, thứ dịch đen kịt rỉ ra từ tâm hồn của mọi sinh vật. **Hikari no Kanata – Phía Xa của Ánh Sáng** là câu chuyện về hy vọng được thắp lên rực rỡ, chỉ để bị nghiền nát bởi chính những kẻ từng tôn thờ nó. Đây không phải hành trình của anh hùng hay cứu thế, vì không có nhân vật chính – chỉ có những linh hồn sa ngã, mỗi người tự tay đào mộ mình, và một thế giới đẹp đẽ đang mục ruỗng từ bên trong.
#### Lyrion: Vùng Đất của Hòa Bình Giả Tạo
Lyrion là trái tim của ánh sáng, nơi mọi giấc mơ dường như có thể chạm tới. Những cánh đồng hoa trải dài bất tận, mỗi bông hoa là một đốm sáng nhỏ, như thể đất trời đã rải sao xuống mặt đất. Thành phố trung tâm Illumia, với những ngọn tháp pha lê cao vút, lấp lánh như ngọn lửa vĩnh cửu, phản chiếu ánh nắng thành những dải cầu vồng khiến trẻ em reo hò. Những con đường lát đá trắng sạch sẽ đến mức phản chiếu cả nụ cười của dân chúng – Nhân tộc với mái tóc óng ánh, Hồ Tộc với đuôi lấp lánh, Dực tộc với đôi cánh nhẹ nhàng lướt qua. Tiếng chuông bạc từ những ngôi đền vang lên, hòa cùng tiếng cười trong những khu chợ đầy màu sắc, nơi mùi bánh ngọt, rượu vang, và hương hoa trộn lẫn thành một bản giao hưởng của niềm vui.
Hàng năm, Lễ Hội Hikari thắp sáng Lyrion, kỷ niệm Hiệp Ước Máu – giao kèo thiêng liêng được ký cách đây hàng ngàn năm, khi các chủng tộc đứng chung một quảng trường, máu của họ hòa quyện trong chiếc bát ngọc lạnh giá. Nhân tộc, Quỷ tộc, Thú tộc, Elf, Tộc Dạ Thú, Thánh Tộc, Thần Tộc, Dực tộc, Hồ Tộc, và vô số tộc khác thề sẽ chung sống hòa bình, xóa tan chiến tranh, mở cửa các vùng đất. Lyrion là minh chứng cho lời thề ấy: một nữ thương nhân Nhân tộc trao đổi vải lụa với một thợ rèn Quỷ tộc, một đứa trẻ Hồ Tộc chơi đùa với một Dực tộc, và một nhạc sĩ Elf biểu diễn bên đống lửa của Thú tộc. Ai cũng tin rằng ánh sáng của Lyrion là vĩnh cửu, rằng bóng tối chỉ là ký ức.
Nhưng dưới những nụ cười, thứ gì đó đang rỉ ra. Một người bán hàng Nhân tộc, đứng sau quầy hàng đầy táo đỏ, đếm vàng với ánh mắt lóe lên sự tham lam. Hắn thì thầm với một kẻ lạ mặt trong bóng tối, bán thông tin về kho báu của Illumia, không màng đến máu sẽ chảy. Một cô gái Hồ Tộc, váy lụa tung bay trong điệu múa lễ hội, mỉm cười với đám đông, nhưng tay cô siết chặt một lọ độc, chuẩn bị cho người từng phản bội cô. Một đứa trẻ Dực tộc, bay qua quảng trường với những cánh hoa trên tay, đột nhiên ngừng lại, đôi mắt trống rỗng – nó vừa nghe thấy một tiếng thì thầm, không phải từ gió, mà từ sâu trong lòng đất. Diệt Tâm, thực thể bị lãng quên, đang cựa quậy, gieo hạt giống nghi ngờ vào những tâm hồn tưởng chừng trong sạch.
Những ngọn tháp pha lê của Illumia bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ, nhưng dân chúng vẫn nhảy múa, như thể không thấy. Những bông hoa trên cánh đồng Lyrion đôi khi héo úa, nhưng người ta chỉ nhún vai, gọi đó là “mùa xấu”. Họ không muốn tin rằng ánh sáng của họ đang mờ dần, rằng Hiệp Ước Máu, từng là ngọn lửa đoàn kết, giờ là một vết thương hở, rỉ ra thứ dịch đen kịt của dối trá. Ở Lyrion, sự thối rữa không phô bày bằng máu hay xương – nó len lỏi trong những lời thì thầm, những ánh mắt lén lút, và những nụ cười không còn thật lòng.
#### Sylvaris: Rừng Thiêng và Lời Nguyền
Xa về phía bắc, Sylvaris là vương quốc của Elf, nơi ánh sáng trở thành thơ ca. Những khu rừng cổ thụ vươn cao, tán lá đan xen như mái vòm của một ngôi đền tự nhiên, nơi ánh nắng len lỏi thành những sợi chỉ vàng, nhảy múa trên mặt đất rêu xanh. Những con suối trong vắt chảy qua những tảng đá khắc thần chú, hát lên những giai điệu khiến chim chóc ngừng hót để lắng nghe. Các Elf, với đôi tai nhọn và đôi mắt sáng như ngọc bích, di chuyển với sự thanh thoát của gió, tay họ chạm vào cây cỏ như đang trò chuyện với linh hồn rừng. Họ xây dựng những ngôi đền bằng ngà voi và bạc, mỗi viên đá được khắc những câu thơ cổ, như thể muốn giữ mãi vẻ đẹp của Sylvaris.
Elf là những nghệ sĩ, những học giả, những người gìn giữ tri thức. Họ viết sách bằng mực phát sáng, chơi nhạc bằng đàn harp làm từ tóc của tiên nữ, và kể những câu chuyện khiến cả Thần Tộc phải nghiêng mình. Khi Hiệp Ước Máu được ký, Elf là những người đầu tiên mở cửa rừng, chào đón Nhân tộc, Thú tộc, và thậm chí Quỷ tộc vào Sylvaris. Họ dạy Hồ Tộc những bài ca cổ, trao đổi thảo dược với Dực tộc, và tặng Thần Tộc những cuộn giấy tiên tri. Những khu chợ ở rìa rừng rực rỡ sắc màu, nơi các Elf bán những lọ thuốc trường sinh và những tấm bùa ánh sáng, đổi lấy lông thú, vũ khí, và vàng.
Nhưng vẻ đẹp của Sylvaris chỉ là lớp vỏ. Dưới tán rừng, nơi ánh sáng không chạm tới, những gốc cây bắt đầu đen lại, như thể bị ngấm độc. Các Elf, tự hào về trí tuệ và sự tinh khiết, đã bắt đầu xây những bức tường vô hình. Họ nhìn Thú tộc bằng ánh mắt khinh miệt, gọi Hồ Tộc là “kẻ dã man”, và thì thầm rằng Quỷ tộc không xứng đáng bước vào rừng thiêng. Trong những ngôi đền ngà voi, các trưởng lão cất giữ những cuộn giấy cổ, không phải để chia sẻ, mà để che giấu – những lời nguyền có thể xóa sổ cả một vùng đất, những bí mật về Diệt Tâm mà họ biết nhưng không dám nói.
Một nữ nhạc công Elf, đứng dưới tán cây, chơi bản nhạc khiến dân chúng rơi lệ. Đám đông – Nhân tộc, Dực tộc, thậm chí một vài Quỷ tộc – quỳ xin cô chơi tiếp, gọi cô là “ánh sáng của Sylvaris”. Nhưng đôi tay cô run rẩy, vì cô đã bán một cuộn giấy cổ cho một kẻ lạ mặt, đổi lấy lời hứa về sức mạnh bất tử. Cô biết cái giá sẽ là máu, nhưng cô không thể dừng lại – Diệt Tâm đã thì thầm vào tai cô, khuấy động lòng kiêu ngạo mà cô từng chối bỏ. Ở sâu trong rừng, những con suối bắt đầu đục ngầu, những con thú chạy trốn, và những ngôi đền rung lên rất khẽ, như thể chính Sylvaris đang rên rỉ.
#### Vyrthral: Lửa và Máu
Phía tây, Vyrthral là lãnh địa của Quỷ tộc, nơi ánh sáng không được tôn thờ – nó bị thiêu đốt. Những hang động khổng lồ, được chiếu sáng bởi những dòng sông dung nham đỏ rực, là mê cung của đá và lửa. Những bức tường đen bóng, khắc những hình vẽ chiến tranh, phản chiếu ngọn lửa như đôi mắt của quỷ. Quỷ tộc, với làn da xám tro và đôi mắt cháy bỏng, không sợ lửa – họ ôm lấy nó, để ngọn lửa liếm láp cơ thể mà không để lại vết bỏng. Họ rèn kiếm trong những lò luyện sâu dưới lòng đất, hát những bài ca chiến trận khiến đá rung chuyển, và tổ chức những đấu trường nơi thép va chạm và máu chảy thành sông.
Vyrthral không có hoa hay cỏ, nhưng có một vẻ đẹp khắc nghiệt, như một lưỡi dao được mài sắc dưới ánh trăng. Khi Hiệp Ước Máu được ký, Quỷ tộc miễn cưỡng tham gia, nhưng họ nhanh chóng tận dụng nó. Họ mang vũ khí đến Lyrion, trao đổi chiến thuật với Thú tộc, và bán ngọn lửa ma thuật cho Elf. Những đấu trường của họ mở cửa cho mọi tộc, nơi các chiến binh Nhân tộc, Dực tộc, thậm chí Thần Tộc, thử sức với Quỷ tộc, dưới tiếng reo hò của đám đông. Vyrthral là nơi sức mạnh được tôn vinh, nơi danh dự được đo bằng máu.
Nhưng Vyrthral là lò mổ của tâm hồn. Quỷ tộc không giả vờ đạo đức; họ ôm lấy dục vọng, để nó cháy trong từng nhịp tim. Những đấu trường không chỉ là nơi thử sức – chúng là nơi kẻ yếu bị xé toạc, nơi đám đông cười vang khi máu bắn lên đá. Một chiến binh Quỷ tộc, đứng giữa đấu trường, giơ cao thanh kiếm nhuốm đỏ, được dân chúng tung hô như thần thánh. Nhưng trong bóng tối của hang động, hắn quỳ trước một bóng hình vô hình, xin tha thứ vì đã giết chính người thân để giữ bí mật. Hắn cảm nhận được Diệt Tâm, không phải dưới dạng quái vật, mà như một ngọn lửa trong tim, thúc đẩy hắn muốn nhiều hơn – nhiều máu, nhiều quyền lực, nhiều đau đớn.
Dung nham ở Vyrthral bắt đầu nguội, nhưng Quỷ tộc vẫn chiến đấu, như thể không thấy. Những bức tường hang động xuất hiện những vết nứt, nhưng họ vẫn hát, như thể không nghe. Họ gọi đó là “định mệnh của lửa”, nhưng sự thật là Diệt Tâm đang gầm gừ dưới lòng đất, thổi vào tâm hồn họ thứ độc dược khiến họ quay lưng với đồng loại, phản bội lời thề, và tự tay dìm Vyrthral vào bóng tối.
#### Aerithia: Bầu Trời Lừa Dối
Aerithia, vương quốc trên mây của Dực tộc, là nơi ánh sáng trở thành giấc mơ. Những tòa tháp bằng đá trắng và mây kết tinh lơ lửng giữa không trung, được nối bằng những cây cầu ánh sáng lung linh. Dực tộc, với đôi cánh lấp lánh như ngọc trai hoặc đen như đêm, bay lượn tự do, mang theo những cơn gió thơm mùi muối biển và hoa dại. Họ tổ chức những lễ hội trên không, nơi những dải lụa dài hàng dặm được thả trôi, tạo thành những bức tranh sống động trên nền trời xanh. Những bài ca của họ vang vọng, khiến cả Nhân tộc ở Lyrion cũng ngước nhìn, mơ ước được chạm vào bầu trời.
Khi Hiệp Ước Máu được ký, Dực tộc là những người đầu tiên bay xuống các vùng đất khác, mang theo lông vũ làm quà cho Elf, thảo dược cho Thú tộc, và lời tiên tri cho Thần Tộc. Họ xây những trạm dừng chân trên mây, nơi các tộc khác có thể leo lên bằng dây thừng ma thuật, tham gia các phiên chợ trên không. Aerithia là biểu tượng của tự do, nơi không có xiềng xích, chỉ có gió và ánh sáng.
Nhưng tự do là lời nói dối ngọt ngào nhất. Dực tộc, với đôi cánh kiêu hãnh, đã bắt đầu giam mình trong những lồng giam vô hình. Họ chia phe, tranh giành quyền kiểm soát các tòa tháp, và những cây cầu ánh sáng giờ là nơi diễn ra những vụ ám sát lặng lẽ. Một nữ tiên tri Dực tộc, đứng trên đỉnh tháp cao nhất, nhìn xuống thế giới với đôi mắt trắng đục. Cô thấy tương lai – những đôi cánh gãy, những ngọn tháp sụp đổ – nhưng cô chọn im lặng, vì sự thật sẽ khiến cô mất tất cả. Diệt Tâm đã thì thầm với cô, không phải bằng lời, mà bằng nỗi sợ hãi, khiến cô quay lưng với chính dân tộc mình.
Mây ở Aerithia bắt đầu xám lại, nhưng Dực tộc vẫn bay, như thể không thấy. Những cây cầu ánh sáng rung lên rất khẽ, nhưng họ vẫn hát, như thể không nghe. Họ gọi đó là “gió đổi hướng”, nhưng sự thật là Diệt Tâm đang len lỏi qua những cơn gió, gieo vào lòng họ sự ghen tuông, khiến họ xé nát nhau trước khi bầu trời sụp xuống.
#### Veltar: Thảo Nguyên của Cuồng Nộ
Thảo nguyên Veltar của Thú tộc là nơi đất trời hòa quyện. Những đồng cỏ trải dài bất tận, nơi những đàn ngựa hoang phi nước đại và những con sói khổng lồ hú vang dưới ánh trăng. Thú tộc, với đôi tai nhạy bén và móng vuốt sắc nhọn, sống theo luật tự nhiên, nhưng cũng biết cách tổ chức những hội chợ sôi động, nơi họ trao đổi lông thú, thảo dược, và những câu chuyện về tổ tiên. Những ngôi làng của họ được dựng từ gỗ và da, nhưng không kém phần tinh xảo, với những bức tranh khắc kể lại lịch sử của từng bộ lạc.
Hiệp Ước Máu mang Thú tộc đến gần các tộc khác. Họ dẫn đường cho Nhân tộc qua thảo nguyên, dạy Elf cách săn mồi, và trao đổi chiến thuật với Quỷ tộc. Những hội chợ của họ là nơi các tộc tụ họp, nơi một chiến binh Thú tộc có thể đấu vật với một Dực tộc, dưới tiếng cười của đám đông. Veltar là biểu tượng của sự hòa hợp, nơi mọi sinh vật đều có chỗ đứng.
Nhưng hòa hợp chỉ là lớp cỏ che giấu vực thẳm. Những bộ lạc Thú tộc bắt đầu quay lưng, những con sói khổng lồ không còn hú để chào trăng, mà để cảnh báo kẻ thù. Một thừa săn Thú tộc, với bộ lông óng ánh, dẫn đầu đội quân qua thảo nguyên, mang cờ hòa bình. Nhưng trong lều của hắn, những bản đồ được vẽ bằng máu, đánh dấu những vùng đất hắn muốn cướp từ Nhân tộc và Elf. Hắn nói về Hiệp Ước Máu với nụ cười, nhưng tay hắn luôn nắm dao, sẵn sàng cắt cổ bất kỳ ai cản đường.
Cỏ ở Veltar bắt đầu khô héo, nhưng Thú tộc vẫn chạy, như thể không thấy. Đàn ngựa hoang ít dần, nhưng họ vẫn hát, như thể không nghe. Họ gọi đó là “mùa khắc nghiệt”, nhưng sự thật là Diệt Tâm đang gầm gừ trong gió, thổi vào tim họ cơn cuồng nộ, khiến họ xé nát chính bộ lạc của mình.
#### Myrathis: Đầm Lầy của Điên Loạn
Đầm lầy Myrathis, quê hương của Hồ Tộc, là một bí ẩn lấp lánh. Những con đường ngập nước phản chiếu ánh sáng mờ ảo của đom đóm khổng lồ, dẫn lối đến những ngôi đền nửa chìm nửa nổi. Hồ Tộc, với đuôi óng ánh và đôi mắt sáng như ngọn lửa, là bậc thầy về ma thuật nước và lời nguyền. Họ hát những bài ca khiến người nghe quên đi nỗi buồn, nhưng cũng có thể khiến kẻ thù chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn. Những đóa sen khổng lồ nở rộ trên mặt nước, tỏa hương ngọt ngào, khiến bất kỳ ai bước vào Myrathis cũng muốn ở lại mãi mãi.
Hiệp Ước Máu mở cửa Myrathis, cho phép Hồ Tộc mang ma thuật đến Lyrion, dạy Elf những câu thần chú, và bán thuốc cho Thú tộc. Những ngôi đền của họ trở thành điểm hành hương, nơi các tộc khác quỳ xin phước lành. Myrathis là nơi ánh sáng và bóng tối hòa quyện, nơi vẻ đẹp trở thành ma thuật.
Nhưng Myrathis là đầm lầy của sự điên loạn. Những đóa sen, đẹp như tranh, tỏa ra thứ hương khiến người ta quên chính mình. Một phù thủy Hồ Tộc, với đuôi lấp lánh như ngọc trai, đứng giữa đầm lầy, hát bài ca triệu hồi linh hồn. Dân chúng quỳ xin cô ban phước, nhưng dưới mặt nước, những bộ xương trôi nổi, đôi mắt trống rỗng nhìn lên. Cô đã hiến tế hàng chục người để giữ sức mạnh, và Diệt Tâm đã thì thầm với cô, hứa hẹn quyền năng nếu cô tiếp tục giết chóc.
Nước ở Myrathis bắt đầu đục, nhưng Hồ Tộc vẫn hát, như thể không thấy. Đom đóm khổng lồ mờ dần, nhưng họ vẫn nhảy múa, như thể không nghe. Họ gọi đó là “mùa nước đổi”, nhưng sự thật là Diệt Tâm đang trỗi dậy trong đầm lầy, gieo vào lòng họ sự điên cuồng, khiến họ tự hủy hoại chính mình.
#### Lumora: Thánh Địa của Lời Dối
Lumora, thánh địa của Thần Tộc, là nơi ánh sáng trở thành thần thánh. Những ngọn núi bằng pha lê và vàng ròng vươn cao, mỗi đỉnh là một ngôi đền, nơi Thần Tộc cầu nguyện và viết tiên tri. Họ cao lớn, với làn da lấp lánh như kim cương và đôi mắt nhìn thấu vạn vật. Lumora không có bóng tối, chỉ có ánh sáng vĩnh cửu, khiến bất kỳ ai bước vào cũng cảm thấy mình nhỏ bé trước sự vĩ đại.
Hiệp Ước Máu đưa Thần Tộc đến gần các tộc khác. Họ ban phước cho Nhân tộc, chia sẻ tiên tri với Elf, và dạy Dực tộc cách nhìn tương lai. Những ngôi đền của họ mở cửa, nơi các tộc quỳ xin lời khuyên. Lumora là ngọn lửa dẫn lối, nơi ánh sáng được tôn thờ như vị thần.
Nhưng Lumora là thánh địa của lời nói dối. Trong những căn phòng bí mật dưới núi pha lê, Thần Tộc cất giữ sự thật: Hiệp Ước Máu là một cái bẫy, và Diệt Tâm là thứ họ từng thờ phụng trước khi ánh sáng đến. Một đại tư tế Thần Tộc, đứng trước dân chúng, giơ cao quyền trượng vàng, nhưng tay ông run rẩy – ông biết Diệt Tâm đang trở lại, và ông đã chọn che giấu để giữ quyền lực.
Pha lê ở Lumora bắt đầu mờ, nhưng Thần Tộc vẫn cầu nguyện, như thể không thấy. Tiên tri trở nên rối loạn, nhưng họ vẫn viết, như thể không nghe. Họ gọi đó là “thử thách của ánh sáng”, nhưng sự thật là Diệt Tâm đang len lỏi qua những lời cầu nguyện, gieo vào lòng họ sự kiêu ngạo, khiến họ quay lưng với chính sứ mệnh của mình.
#### Valdris: Bóng Tối Không Lối Thoát
Valdris, mê cung ngầm của Tộc Dạ Thú, là nơi ánh sáng bị cấm đoán. Những con đường hầm chằng chịt, được chiếu sáng bởi nấm phát quang, là nơi Tộc Dạ Thú săn mồi và thờ phụng bóng tối. Họ di chuyển không tiếng động, móng vuốt và răng nanh sẵn sàng xé toạc kẻ xâm phạm. Những bức tranh tường phát sáng kể lại lịch sử của họ – những cuộc chiến, những lời nguyền, những chiến thắng trong bóng tối.
Hiệp Ước Máu buộc Tộc Dạ Thú mở cửa Valdris, dù họ coi đó là trò đùa. Họ bán độc dược cho Nhân tộc, dạy Quỷ tộc cách ẩn mình, và trao đổi bí mật với Hồ Tộc. Nhưng Valdris không chào đón người lạ, và những ai bước vào hiếm khi trở ra.
Nhưng bóng tối không bảo vệ họ khỏi thối rữa. Một sát thủ Tộc Dạ Thú, với móng vuốt sắc như dao, lướt qua hầm, mang theo đầu của kẻ thù. Cô được tôn vinh, nhưng trong giấc mơ, cô thấy những khuôn mặt cô đã giết – không vì danh dự, mà vì ghen tuông. Diệt Tâm đã thì thầm với cô, khuấy động lòng thù hận, khiến cô quay lưng với chính đồng loại.
Nấm ở Valdris bắt đầu héo, nhưng Tộc Dạ Thú vẫn săn, như thể không thấy. Hầm rung chuyển, nhưng họ vẫn thờ phụng, như thể không nghe. Họ gọi đó là “lời gọi của bóng tối”, nhưng sự thật là Diệt Tâm đang gào thét trong hầm, gieo vào lòng họ sự tuyệt vọng, khiến họ tự hủy hoại chính mình.
#### Eldrath: Sa Mạc của Lời Hứa Tan Vỡ
Eldrath, sa mạc rộng lớn của Thánh Tộc, là nơi ánh sáng khắc nghiệt. Những cồn cát vàng óng ánh dưới mặt trời, phản chiếu như biển lửa. Thánh Tộc, với áo choàng lấp lánh và ánh mắt sâu thẳm, sống trong những ốc đảo được bao quanh bởi cát, nơi họ xây dựng những thư viện khổng lồ chứa đựng tri thức của thế giới. Họ là những người giữ lời hứa, những kẻ mang ánh sáng đến nơi khắc nghiệt nhất.
Hiệp Ước Máu khiến Thánh Tộc chia sẻ tri thức, mang sách đến Lyrion, dạy Elf cách đọc sao, và giúp Thú tộc ghi lại lịch sử. Những ốc đảo của họ là nơi các tộc tìm kiếm sự thật, nơi ánh sáng được xem như ngọn đuốc dẫn lối.
Nhưng Eldrath là sa mạc của lời hứa tan vỡ. Thánh Tộc, từng là ánh sáng, giờ cất giữ tri thức để kiểm soát. Một học giả Thánh Tộc, đứng trong thư viện, đọc một cuộn giấy cổ, nhưng ông đốt nó thay vì chia sẻ – vì sự thật sẽ phá hủy Hiệp Ước Máu. Diệt Tâm đã thì thầm với ông, hứa hẹn quyền lực nếu ông giữ im lặng.
Cát ở Eldrath bắt đầu đỏ, nhưng Thánh Tộc vẫn đọc, như thể không thấy. Ốc đảo khô cạn, nhưng họ vẫn viết, như thể không nghe. Họ gọi đó là “thử thách của sa mạc”, nhưng sự thật là Diệt Tâm đang thổi qua cát, gieo vào lòng họ sự ích kỷ, khiến họ tự chôn vùi tri thức của mình.
#### Zorath: Biển Sâu của Bí Mật
Zorath, đại dương của Hải Tộc, là nơi ánh sáng chỉ là ảo ảnh. Những rặng san hô lấp lánh, những con sóng hát bài ca bất tận, và những thành phố dưới nước được xây từ ngọc trai và đá phát sáng. Hải Tộc, với vảy óng ánh và giọng nói như tiếng sóng, bơi qua đại dương, mang theo những câu chuyện về đáy biển.
Hiệp Ước Máu đưa Hải Tộc lên bờ, nơi họ trao đổi ngọc trai với Nhân tộc, dạy Hồ Tộc ma thuật nước, và bán san hô cho Elf. Những thành phố dưới nước mở cửa, chào đón các tộc khác bằng những bữa tiệc dưới biển.
Nhưng Zorath là biển sâu của bí mật. Một nữ ca sĩ Hải Tộc, với vảy sáng như ánh trăng, hát bài ca khiến dân chúng rơi lệ. Nhưng cô giấu một bí mật – cô đã đánh cắp linh hồn của một Dực tộc để giữ giọng hát. Diệt Tâm đã thì thầm với cô, hứa hẹn vinh quang nếu cô tiếp tục cướp đoạt.
Sóng ở Zorath bắt đầu hung dữ, nhưng Hải Tộc vẫn bơi, như thể không thấy. San hô mờ dần, nhưng họ vẫn hát, như thể không nghe. Họ gọi đó là “cơn giận của biển”, nhưng sự thật là Diệt Tâm đang trỗi dậy dưới đáy, gieo vào lòng họ sự tham lam, khiến họ tự nhấn chìm chính mình.
####Diệt Tâm: Hơi Thở của Thối Rữa Diệt Tâm không phải quái vật, không phải thần thánh. Nó là hơi thở của sự suy đồi, là giọng nói trong tâm trí, là cơn ngứa không thể gãi. Không ai biết nó đến từ đâu – có kẻ nói nó sinh ra từ máu của Hiệp Ước, có kẻ nói nó là ánh sáng bị chối bỏ. Nhưng tất cả đều cảm nhận nó, dù họ không thừa nhận. Nó thì thầm với Nhân tộc về vàng, khiến họ bán đứng anh em. Nó hát cho Elf về bất tử, khiến họ khinh miệt mọi tộc. Nó thổi vào Quỷ tộc dục vọng, khiến họ xé nát đồng loại. Nó vẽ cho Dực tộc giấc mơ bầu trời, chỉ để họ rơi. Nó dẫn Thú tộc vào cuồng nộ, Hồ Tộc vào điên loạn, Thần Tộc vào kiêu ngạo, Tộc Dạ Thú vào tuyệt vọng, Thánh Tộc vào ích kỷ, Hải Tộc vào tham lam.Hiệp Ước Máu giờ là một vết thương hở, rỉ ra dịch đen của dối trá. Các vùng đất vẫn tổ chức lễ hội, nhưng những nụ cười mang mùi giả tạo. Lyrion vẫn sáng, nhưng tháp pha lê nứt. Sylvaris vẫn xanh, nhưng rừng héo úa. Vyrthral vẫn cháy, nhưng dung nham nguội. Aerithia vẫn bay, nhưng mây xám lại. Veltar vẫn chạy, nhưng cỏ khô. Myrathis vẫn hát, nhưng nước đục. Lumora vẫn cầu nguyện, nhưng pha lê mờ. Valdris vẫn săn, nhưng nấm héo. Eldrath vẫn đọc, nhưng cát đỏ. Zorath vẫn bơi, nhưng sóng giận.Phía Xa
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro