【同舟共翼】Tiểu Trác máu Yêu hóa thành, cứ muốn lao xuống nước, ta làm sao a~??? .#1
. . .
Đây là ngày thứ ba Trác Dực Thần hôn mê.
Hôm qua y tỉnh lại một lần, nhưng khi nhìn thấy Thanh kiếm Vân Quang bị gãy, y phun ra một ngụm máu rồi lại bất tỉnh.
Ba ngày nay Triệu Viễn Chu không rời khỏi căn phòng này, nhìn người trên giường không nói một lời.
Chỉ huy Trác Dực Thần đại nhân, người đứng đầu săn yêu Tập Yêu Ti, trước đây chưa bao giờ yếu đuối như vậy? Khuôn mặt y như tờ giấy vàng và hơi thở như tơ, như thể y sắp từ biệt thế giới này mãi mãi trong giây phút tiếp theo.
" Nhưng không, Trác Dực Thần, y vẫn chưa giết ta. Y không thể chết trước ta, chúng ta đã đồng ý... "
Trong lòng hắn hồi hộp nặng nề, Triệu Viễn Chu không khỏi cười khổ. Quả nhiên, ở chung với Tiểu Trác đại nhân một thời gian dài, tên yêu quái vạn năm như ta này càng ngày càng giống con người...
Hắn nhẹ nhàng chạm vào hoa văn ma quỷ màu xanh băng đang lan rộng trên cổ Trác Dực Thần, và từ từ truyền sức mạnh yêu lực của mình vào đó.
Hắn không thể ngăn máu của Băng Di xâm nhập vào cơ thể y và biến y thành Yêu, nhưng ít nhất ta có thể làm cho quá trình hóa Yêu của y bớt khó chịu hơn. " Tiểu Trác, đừng trách ta.... "
Quên đi, tốt hơn hết là y nên trách ta.
Nếu như ta không giết chết cha ngươi, ca ca ngươi, nếu không phải ta và Ly Luân quay lưng lại với nhau, nếu không phải vì cứu ta khỏi oán khí...
"Vân, Vân Quang Kiếm..." Trác Dực Thần đột nhiên ở trên giường lại bắt đầu lẩm bẩm, lông mày nhíu lại, trên trán mồ hôi dần dần dày đặc.
"Tiểu Trác, Tiểu Trác..." Triệu Viễn Chu cố gắng đánh thức y khỏi cơn ác mộng.
Ba ngày trước, sau khi kiềm chế cơn oán khí với sự trợ giúp của thần lực Bạch Trạch, hắn lập tức dịch chuyển đến vị trí của Trác Dực Thần. Nhưng vẫn là quá muộn một bước. Khi đến nơi, hắn nhìn thấy Trác Dực Thần, người đầy vết thương và gần như không thở được, cùng thanh kiếm Vân Quang đã bị gãy thành nhiều mảnh cách y không xa.
Trác Dực Thần từ lâu đã coi Vân Quang Kiếm là vũ khí định mệnh của mình. Huống chi Vân Quang Kiếm còn là di vật do ca ca y để lại...
"Ca ca..." Trác Dực Thần ngồi trên ghế đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt xanh như băng, trong mắt trống rỗng.
"Tiểu Trác?"
Y tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy Triệu Viễn Chu gọi gì, đứng dậy xuống giường, toan tính đi ra ngoài. Triệu Viễn Chu nhận thấy y có gì đó kỳ lạ, vội vàng đưa tay nắm lấy cánh tay y: "Tiểu Trác, ngươi đi đâu vậy? Ta đi cùng ngươi..."
Hắn không thể nói những lời tiếp theo - Trác Dực Thần tóm lấy cổ hắn, ánh mắt lạnh lùng vô hồn.
"Tiểu Trác ..." Hắn tập hợp sức mạnh yêu lực trong tay, nhưng hắn không hề muốn sử dụng nó trên Trác Dực Thần. Triệu Viễn Chu đột nhiên ác độc nghĩ, Trác Dực Thần có thể bóp chết hắn như thế này cũng là một lựa chọn tốt. Nhưng bây giờ... chưa phải lúc.
Vì vậy, cuối cùng, hắn ta giơ tay lên, nắm lấy cổ tay Trác Dực Thần đang giữ cổ hắn ra, sử dụng một chút sức mạnh của Bất Tẫn Mộc.
Trác Dực Thần cau mày khi cổ tay y bị bỏng. Giây tiếp theo, y lập tức chán ghét vứt cổ nam nhân trước mặt, sải bước ra khỏi nhà.
Quả nhiên.
Triệu Viễn Chu cười lớn, vội vàng đuổi theo, nhưng lại theo y vào trong sân, liền không thấy một dấu vết của Trác Dực Thần nữa.
"Tiểu Trác? Tiểu Trác..." Thấy không có người đáp lại, Triệu Viễn Chu đang định nhìn ra ngoài Tập Yêu Ti, lại nhìn thấy bong bóng đột nhiên nổi lên giữa ao trong sân.
Trong lòng hắn có đoán được, không khỏi nhướng mày.
Khoảnh khắc tiếp theo, Trác Dực Thần với đôi mắt xanh băng giá, chống đỡ bằng cách bám vào chiếc đình nhỏ trong hồ bơi, nhưng lại không đứng thẳng lên khỏi mặt nước, trông như thể sắp chết đuối.
Nhìn thấy bộ dáng khó chịu và bối rối của y, Triệu Viễn Chu cảm thấy có chút buồn cười, có chút đau lòng, nhưng lại không dám lao tới giúp đỡ.
Từ xa, hắn nhìn Trác Dực Thần buông tay đang ôm chiếc đình, nhắm mắt lại, lông mày hơi nhíu lại từ từ giãn ra.
Có phải y... đang ngủ trong hồ bơi không?
Đúng như Băng Di mong đợi, một giọt máu có thể mang lại cho con cháu những thói quen của rồng nước. Tuy nhiên, Trác Dực Thần dù sao cũng không phải là một con yêu vật hoàn chỉnh. Y bị nội thương cực kỳ nghiêm trọng, nếu cứ ngâm mình trong nước như thế này mà còn ướt đẫm nước mưa, cơ thể của y có lẽ sẽ không thể chịu đựng được lâu.
Làm thế nào để vớt người ra mà không bị phản kháng? Triệu Viễn Chu còn đang suy nghĩ vấn đề này, Anh Lỗi đã từ xa đi tới.
"Này, Tiểu Trác đại nhân, ngươi tỉnh rồi! Sao y lại..." Anh Lỗi chơi với Bạch Cửu đã lâu, giọng nói rất to.
Khi Triệu Viễn Chu nhìn thấy Trác Dực Thần trong hồ bơi hơi mở mắt ra, hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Tuy nhiên, trước khi hắn có thể bước tới, hắn thấy Trác Dực Thần hơi nghiêng đầu, giơ tay trái lên và vẫy hai ngón tay về phía Anh Lỗi. . . Gần như ngay lập tức, Anh Lỗi bị một luồng khí xanh băng giá thổi bay, nôn ra ngụm máu.
"Anh Lỗi--" Triệu Viễn Chu nhanh chóng dịch chuyển tới để kiểm tra vết thương của Anh Lỗi, nhưng Anh Lỗi đã nắm lấy cánh tay hắn và yêu cầu hắn đuổi theo Trác Dực Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro