16.

Châu Kha Vũ có gọi lại vài lần nữa.

Lưu Vũ cuối cùng cũng để ý tới tiếng chuông chen ngang kia, ra hiệu cho Trương Gia Nguyên dừng lại một chút, tay với lấy điện thoại, trượt rồi đưa lên tai.

Trương Gia Nguyên rõ ràng không có ý định buông tha cho Lưu Vũ, vẫn đang rất bận rộn cắn xương quai xanh của anh.

"Ừm, Châu Kha Vũ?" 

"Anh, anh đang làm gì vậy? Tại sao ban nãy em gọi, anh lại không nhấc máy?"

"Có chút bận. . . Có việc gì kh- A!" Lưu Vũ khẽ kêu lên một tiếng, hơi trừng mắt nhìn Trương Gia Nguyên. Cậu bày ra vẻ mặt rất vô tội, rướn người lên hôn anh một cái lấy lòng.

Châu Kha Vũ hơi khựng lại một chút, nhíu mày, "Bận việc gì vậy?"

"Cái này. . ." Lưu Vũ bốc đại một lí do, "Ban nãy anh đang nấu ăn dở tay, không thể nhấc máy được."

Châu Kha Vũ thở phào một tiếng, lấy lại tinh thần, "Nói về chuyện nấu ăn, cũng lâu rồi không được ăn món anh nấu, có chút nhớ."

Trương Gia Nguyên nằm trên người Lưu Vũ, tai vẫn hoạt động hết công suất để nghe câu chuyện giữa hai người kia, giọng điệu mang chút hờn dỗi, nói. "Anh vẫn chưa nấu cho em ăn lần nào đâu?"

"Ai đang ở cạnh anh vậy?" Nghi vấn mà Châu Kha Vũ vừa đè xuống lại một lần nữa trỗi dậy.

Lưu Vũ chưa kịp trả lời, Trương Gia Nguyên đã ghé sát miệng vào điện thoại anh, nói, "Trương Gia Nguyên, chắc anh cũng biết nhỉ? Nếu anh không biết thì để tôi nhắc lại, tôi là bạn trai anh ấy, hiện tại tôi và Lưu Tiểu Vũ đang có việc quan trọng cần làm, cho nên để khi khác nói chuyện nhé." Rồi cúp máy giùm người ta luôn. Mà miệng thì kêu để khi khác nói chuyện, nhưng tay thì đã nhanh chóng cho số người ta vào danh sách đen luôn rồi.

". . ." Lưu Vũ nhìn một loạt hành động này của Trương Gia Nguyên, không biết nên bình luận gì.

"Lưu Tiểu Vũ, đây là lần đầu tiên của chúng mình, em mong anh tập trung chút, được không?" Trương Gia Nguyên cẩn thận tắt nguồn điện thoại rồi ném nó ra xa.

"Ừm. . ."

.

La Ngôn lâu rồi không gặp thằng bạn thân, cảm thấy có chút nhớ. Bởi vậy, cậu gọi điện cho Trương Gia Nguyên.

"Hello thằng dở hơi, dạo này ổn chứ hả?"

"Người đã về tay rồi, trời có bão tuyết thì tao vẫn ổn thôi." Trương Gia Nguyên hiện tại vẫn đang nằm lì trên giường anh người yêu, chưa muốn về cho lắm. Cậu có hơi tiếc một chút vì không được hưởng thụ cái cảm giác người yêu cuộn tròn trong lòng mình, cùng nhau ngủ nướng. Lưu Vũ sống quá nguyên tắc, rõ ràng đêm qua lao động quá sức như vậy, sáng hôm sau vẫn có thể bình chân như vại thức giấc lúc 5 giờ, nấu bữa sáng.

Trương Gia Nguyên đã kéo tay anh lại, ngỏ ý muốn anh ngủ thêm chút nữa, nhưng nhận được cái lắc đầu, "Anh 6 rưỡi phải đi quay rồi, không dậy muộn hơn được đâu, nhóc cứ ngủ đi."

Trương Gia Nguyên bỗng dưng thấy mình giống một thằng khốn nạn quá.

Rõ ràng biết hôm sau Lưu Vũ vẫn phải đi làm, nhưng lại không nhịn được dày vò anh ấy cả đêm.

"Em. . . có làm anh đau không?" Trương Gia Nguyên tế nhị hỏi.

Lưu Vũ bày ra vẻ mặt khó nói.

Trương Gia Nguyên : ". . ."

Lưu Vũ an ủi, "Không sao, lần đầu tiên không thể tốt ngay được."

Trương Gia Nguyên gật gù, "Đúng là em cần phải luyện tập nhiều hơn nữa."

Lưu Vũ : ". . ."

Quay lại với cuộc trò chuyện ban nãy.

La Ngôn : "Sao? Hai người đã tiến triển tới mức nào rồi?"

"Mày đoán xem." Trương Gia Nguyên rất đắc ý.

La Ngôn : "Đừng nói với tao là chuyện gì cũng làm hết rồi nhé?"

"Bingo."

". . ."

La Ngôn chợt nhớ ra chuyện gì, vội nói, "A đúng rồi, Chu Diệp nó tham gia show sống còn á."

Trương Gia Nguyên suýt rơi cái điện thoại xuống đất, "Quần què gì? Chu Diệp nó đâu biết nhảy nhót? Hát cũng tông điếc luôn? ? ?"

"Thì thế, tao khuyên rồi," La Ngôn bất lực nói tiếp, "Nhưng mày biết con mẻ nói gì không?"

"Không biết, nhưng chắc chắn rất đi vào lòng đất." Trương Gia Nguyên chép miệng.

"Yes, nó nói, biết tấu hề đã là một loại tài năng rồi."

". . ." Đi thi thách thức danh hài hay gì má?

"Nói chung là cũng vừa đi casting, chả biết có lọt vòng trong không." La Ngôn bất lực, "Nó không dám kể với mày, sợ mày cười vào mặt nó, nó sẽ mất hết ý chí chiến đấu."

". . ." Má, lại còn ý chí chiến đấu, nghỉ đông rảnh rỗi quá sinh nông nổi à?

"Tao nói thế để mày chuẩn bị tinh thần thôi, lỡ thấy nó trên TV thì cũng không bị bất ngờ với dơ quá."

". . ."

.

Trương Gia Nguyên xuống nhà nhìn Lưu Vũ dọn bữa sáng ra bàn, có cảm giác như đang ở trong một tổ ấm nhỏ vậy, thêm đứa trẻ con nữa thì đúng là không khác gì.

"Gia Nguyên, ăn thôi, ba mươi phút nữa anh phải đi rồi."

"Vâng."

Trương Gia Nguyên nhìn Lưu Vũ, vừa ăn sáng vừa mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ.

"Anh ơi, sau này mình nhận nuôi một đứa nhá?"

Mỗi lần nghe Trương Gia Nguyên bàn về chuyện sau này, Lưu Vũ lại không biết phải nói gì. Trương Gia Nguyên có quá nhiều dự định tương lai, mà anh không biết mình có đủ can đảm để cùng cậu thực hiện hết chúng không nữa. "Sao đã nghĩ tới chuyện con cái sớm như vậy rồi?"

"Không biết nữa, chắc tại yêu anh." 

". . ." Dẻo miệng ghê. "Hi vọng là có thể."

"Chắc chắn là có thể." Trương Gia Nguyên cười, nói. "A đúng rồi, hai mình trao đổi password đi?" Nhìn vẻ mặt người kia bắt đầu biến đổi, cậu lại vội đế thêm, "Nếu anh không muốn cũng không sao hết á."

"Cứ vậy đi, password của anh là ily0200. . ." Khựng lại một chút, Lưu Vũ lại nói, ". . .zky."

"Là ily0200zky? Có ý nghĩa gì không anh?" Trương Gia Nguyên có chút khẩn trương, chỉ mong những gì mình nghĩ là sai. Cậu tự thôi miên mình, anh ấy hết thích người kia rồi, không phải hoảng, chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.

"Không có gì đâu, chỉ là anh quên chưa đổi mật khẩu."

Trương Gia Nguyên thở phào. "Vậy, của em là 0302jylyyyds."

Lưu Vũ phân tích cái mật khẩu kia một chút, nhanh chóng hiểu ra, cười khẽ.

Quả nhiên là Trương Gia Nguyên, làm gì cũng dễ thương.

"Anh có thể đọc tin nhắn của em với người khác, em không để ý đâu." Trương Gia Nguyên nói. Cậu muốn chứng minh cho anh thấy mình nghiêm túc với mối quan hệ này đến mức nào, yêu thích anh ấy ra sao.

Lưu Vũ khẽ gật đầu, nhưng anh cũng không có ý định xem chúng. Dù sao mỗi người cũng cần những khoảng riêng tư, chủ động đưa mật khẩu chỉ là để khẳng định sự tin tưởng lẫn nhau từ cả hai phía mà thôi.

.

Trương Gia Nguyên có vẻ thực sự muốn Lưu Vũ đăng nhập vào tài khoản của mình. Có lần, cậu nài nỉ anh vào nick để xem cuộc cãi vã của cậu với La Ngôn về một vấn đề dở hơi nào đấy, muốn Lưu Vũ đưa cho vài lời khuyên để cãi thắng thằng bạn.

Lưu Vũ dở khóc dở cười đăng nhập nick cậu.

Trong lúc đang lội lại đống tin nhắn của Trương Gia Nguyên và cậu bạn thân cùng lớp, có một tin nhắn mới nhảy ra màn hình.

[Yêu anh💕] Từ Chu Muội🍃.

"?" Lưu Vũ ngẩn người, nhưng lại không muốn xâm phạm quyền riêng tư của cậu người yêu nhỏ, nên cũng chỉ lặng lẽ thoát ra, tự ấm ức trong lòng.

Cả ngày hôm ấy, trong đầu anh chỉ có hai chữ yêu anh cùng dấu hỏi chấm to đùng.

Cuối cùng vẫn là không chịu nổi nữa, tan làm liền rủ bạn diễn đi ăn tối, chọn một quán nhỏ quen thuộc để vơi đi sự bứt rứt, khó chịu từ sáng tới giờ.

Không ngờ tới lại gặp Trương Gia Nguyên đang ôm em gái nào đó, tay vỗ vỗ lưng người ta, miệng thì nói, "Chu Diệp, đừng khóc, anh thương."

Lưu Vũ : "? ? ?"

Liên hệ lại một chút, Chu Muội cùng với icon cái lá, đừng nói là người kia đấy nhé?

"Lưu Tiểu Vũ, sao còn không ăn đi?" Bạn diễn nhìn anh đang ngẩn người mà mình lại ngồi ăn thì không hay cho lắm, khẽ nhắc nhở.

Lưu Vũ bấy giờ mới hoàn hồn, cười cười gắp thức ăn, sau đó lại phát hiện mình nuốt không trôi món ăn mình thích.

Mà ở bên kia, Trương Gia Nguyên cũng đã nhìn thấy sự hiện diện của Lưu Vũ, rất phấn khởi khoe với Chu Diệp, "Người yêu anh kìa, đẹp trai chứ hả?"

"Ơ anh Lưu Vũ đúng không? Cái gì mà người yêu anh, anh đừng có ảo tưởng, em muốn xin chữ ký." Chu Diệp hai mắt sáng long lanh nhìn về phía này.

Trương Gia Nguyên biết ngay con bé này sẽ không tin, nói, "Anh có ảnh anh thơm má Lưu Tiểu Vũ đấy, mày cứ không tin đi."

Chu Diệp tất nhiên là không tin, lại nói, "Anh quen ảnh, hay là anh xin chữ ký giúp em nha." Chu Diệp nói xong, chợt nhận ra mình không đem theo giấy bút gì, chạy qua mượn chủ quán cái bút.

"Sao mày không xin giấy luôn?" Trương Gia Nguyên thắc mắc.

"Anh ngốc thế, em muốn được ký lên áo." 

"Tưởng mày mua cái áo này đắt lắm?"

"Có hề gì, chữ ký của ảnh còn đắt hơn."

". . ."

.

Lưu Vũ khi nhìn đôi "cẩu nam nữ" trước mặt : ". . ."

Trương Gia Nguyên, "Hi, không ngờ lại gặp anh ở đây."

". . ." Phá hỏng không gian riêng tư của cậu rồi chứ gì?

"Em gái em nó muốn xin chữ ký anh lắm á, anh ký lên tay áo nó giùm em được không?" Trương Gia Nguyên nói.

"Em muốn ký lên lưng m-" Chu Diệp phản kháng, sau đó ngay lập tức bị Trương Gia Nguyên trừng mắt, liền ngậm miệng." "Ký tay áo cũng được ạ. Em thích anh lắm á."

Lưu Vũ gượng gạo nói cám ơn, sau đó cầm bút viết nguệch ngoạc lên tay áo trắng của Chu Diệp.

Cái tình huống gì đây?

"Em có quấy rầy anh không?" Trương Gia Nguyên gãi đầu, nhìn khuôn mặt mất tự nhiên của Lưu Vũ, cảm thấy hơi chột dạ mà không biết tại sao.

Lưu Vũ lắc đầu, thế là có cái bàn ăn bốn người ngồi.

"Em đây là. . .?" Lưu Vũ mở miệng nói.

"Em gái kết nghĩa của anh Nguyên ạ." Chu Diệp bẽn lẽn nói.

"Xinh xắn ghê." Anh bạn diễn nãy giờ cứ như không khí bắt đầu lên tiếng.

Chu Diệp đỏ mặt, nói "Cám ơn anh, em không có xinh đâu ạ."

Trương Gia Nguyên : ". . ." Giả vờ khiêm tốn cái gì chứ, không phải bình thường toàn bắt cậu với La Ngôn phải khen con nhỏ xinh hay sao.

"Hai đứa đi hẹn hò hả?" Anh bạn diễn nghe tai này xọ tai kia, trực tiếp bỏ qua câu em gái kết nghĩa vừa rồi, thành công thu hút sự chú ý của Lưu Vũ, khiến sự bứt rứt khó chịu của anh quay lại không thiếu một chút nào.

Trương Gia Nguyên nhìn sắc mặt kém cực kỳ của anh người yêu, vội phân trần, "Không có ạ, con bé này gặp chuyện buồn, em đưa đi ăn để an ủi chút thôi, em có người yêu rồi." 

Chu Diệp ngạc nhiên mở to mắt nhìn ông anh, "Thật á? Ai vậy?"

Lưu Vũ : ". . ."

Bầu không khí có chút kì quái, anh bạn diễn bắt đầu lảng sang chuyện khác, "Không biết nhóc buồn chuyện gì nhỉ, có tiện kể không?"

Vậy mà Chu Diệp cũng kể thật.

"Em thi tuyển show sống còn nhưng trượt từ vòng gửi xe. Em đã dành hết tâm huyết vào nó rồi nhưng không được đón nhận nên em buồn."

Trương Gia Nguyên : ". . ."

Anh bạn diễn an ủi, "Đời còn dài, show sống còn còn nhiều, không phải buồn em ơi, hãy lấy nó làm động lực cố gắng."

"Thôi anh, em từ bỏ rồi ạ, làm idol nó không phù hợp với em. Thứ gì không hợp với mình thì vẫn là không nên cố chấp quá." Chu Diệp giở giọng triết lý.

Trương Gia Nguyên : ". . ." Cái giọng điệu như đã suy nghĩ thông suốt này là sao, rõ ràng ban nãy còn khóc bù lu bù loa nói nhất định năm sau nữa phải thi lại mới được, như con hấp.

Bữa ăn kết thúc trong những tiếng cười *a và sự im lặng đáng sợ của Lưu Vũ.

"Anh sao thế?" Trương Gia Nguyên hỏi.

"Yêu anh." Lưu Vũ lẩm bẩm. "Hai trái tim đỏ."

Trương Gia Nguyên : ". . ." 

.

Chu Muội🍃

bị loại rồi hả?

sao anh biết em đi thi

rồi còn biết em bị loại nữa chứ

em muốn chết quá

huhuhu

bình tĩnh con điên này

có vậy đã muốn chết

sau này làm được gì hả

em buồn quá huhuhu

anh sẽ cười em đúng không

anh la kể cho anh làm gì không biếttttt

thôi đừng buồn, anh dẫn mày đi ăn được chưa?

yêu anh 💕

cút

ơ kìa phũ théeeeeeee ಥ_ಥ 



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro