Chương 1
Năm 2052.
Bệnh viện chỉnh hình danh tiếng nhất cả nước.
Trong một phòng bệnh cao cấp, rộng rãi và được trang bị đầy đủ thiết bị y tế, lúc này lại chật kín người, bầu không khí ngột ngạt và nặng nề.
Trong phòng chỉ có một giường bệnh.
Xung quanh giường, người ta đứng thành từng vòng, bên trong lẫn bên ngoài, nỗi đau thương và bi thương lan tỏa, xen lẫn tiếng nức nở nghẹn ngào không thể kìm nén...
Lê Khinh Châu (黎轻舟) nằm yếu ớt trên giường, dáng vẻ của một người bệnh đang hấp hối —— khuôn mặt tái nhợt, thân hình gầy gò, hơi thở mỏng manh.
Khoảnh khắc cuối cùng của đời người.
Cậu ra hiệu cho bác sĩ tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, đôi mắt mờ dần nhìn quanh: cha mẹ, anh em, người thân, bạn bè, tất cả đều đang khóc không thành tiếng.
Cuối cùng, Lê Khinh Châu cố gắng nở một nụ cười, giống như mọi khi cậu vẫn cười để xoa dịu mọi người giữa những cơn đau:
'Con không sao đâu, không đau chút nào cả.'
'Đừng lo cho con, cũng đừng buồn...'
...
Lần này, là lời tạm biệt cuối cùng.
—— Đừng đau buồn vì sự ra đi mãi mãi của tôi, những người thân yêu và bạn bè tôi yêu thương và cũng yêu thương tôi...
Cả đời này, tôi đã sống rất tốt, rất hạnh phúc.
Lê Khinh Châu khẽ nhắm mắt lại.
Máy theo dõi nhịp tim bên cạnh phát ra âm thanh kéo dài chói tai — tít—tít—tít...
Tiếng khóc bị kìm nén trong phòng cuối cùng cũng vỡ òa.
Một lúc sau, khi nhóm người mặc quân phục nhẹ nhàng gõ cửa bước vào, tiếng khóc mới dần lắng xuống.
Thấy họ, ngoài cha mẹ và anh em của Lê Khinh Châu, những người còn lại đều lặng lẽ rời khỏi phòng, khép cửa lại.
Viên sĩ quan trung niên đi đầu bỏ mũ, ôm trước ngực, cúi đầu nói khẽ: "Ông bà Lê, xin chia buồn..."
Mẹ của Lê Khinh Châu ngồi bên giường, nước mắt chưa khô, lặng lẽ lau bàn tay gầy guộc của con.
Cha, anh và em trai của cậu đứng phía sau, im lặng.
Cha Lê khàn giọng nói: "Tất cả tài liệu nghiên cứu cuối cùng về dung dịch tiêm phục hồi tủy sống của con trai tôi đều ở dưới gầm giường. Các anh mang đi đi."
Ông hiểu rõ họ đến vì điều gì.
—— Dung dịch phục hồi tủy sống là công trình nghiên cứu mà con ông tâm huyết nhất, nhưng đáng tiếc... khi còn dang dở, cậu đã không trụ nổi mà ra đi.
"Xin thông cảm..."
Viên sĩ quan trung niên không biết phải nói sao.
Dự án này là công trình trọng điểm của Phòng thí nghiệm Sinh học Công nghệ Trí tuệ Khinh Châu, do chính Lê Khinh Châu đề xuất và chủ trì.
Nếu thành công, công nghệ y học quốc gia sẽ bước sang một kỷ nguyên mới, vượt xa thế giới.
Sức mạnh quốc gia là điều tất yếu.
Nhưng trong đó cũng ẩn chứa vô số nguy cơ.
Để tránh bị kẻ xấu đánh cắp tài liệu.
Viên sĩ quan trung niên chỉ có thể đưa người lập tức đến bệnh viện, lấy đi những kết quả nghiên cứu quan trọng nhất.
Trong tình huống như thế này, họ chỉ có thể bày tỏ lời xin lỗi chân thành tới gia đình của ông Lê.
Cha Lê nói: "Chúng tôi hiểu."
Anh trai của Lê Khinh Châu kéo từ dưới gầm giường ra một chiếc hộp có khóa, đặt lên bàn và mở ra: "Tất cả tài liệu đều ở trong này."
Anh cả Lê đưa tay lên, lau đôi mắt đỏ hoe ươn ướt rồi nói: "Hy vọng sau khi quốc gia tiếp nhận phòng thí nghiệm của em tôi, sẽ không phụ lòng tâm huyết của nó."
"Điều nó mong mỏi nhất là giúp con người chữa lành bệnh tật, để ai cũng có thể đi lại, chạy nhảy như người bình thường..."
Anh cả Lê cuối cùng vẫn không thể kìm nén được, giọng nói nghẹn lại.
Viên sĩ quan trung niên trịnh trọng cam kết với gia đình họ Lê, mong họ yên tâm.
Sau đó, ông và các quân nhân đằng sau giơ tay chào theo nghi thức quân đội với Lê Khinh Châu.
Lúc này, em trai của Lê Khinh Châu nức nở: "Tài, tài liệu ở phía trên... bên dưới là... bảo bối của anh hai... vẫn chưa đọc xong..."
"Sau này em sẽ đốt cho anh ấy, hức, hức."
Bảo bối?
Nghe vậy, viên sĩ quan trung niên thoáng chút nghi ngờ, lúc bước đến lấy tài liệu thì nhìn thử, sững người: "Đây là..."
Anh trai khẽ nói: "Truyện tranh, tiểu thuyết, và đĩa VD mới ra."
"Trong VD có những bộ phim, anime, tướng thanh* mà Khinh Châu thích, đây là vài sở thích hiếm hoi của nó."
*tướng thanh (相声) là một loại hình nghệ thuật biểu diễn hài nói chuyện đôi rất nổi tiếng của Trung Quốc
Em út Lê bật khóc lớn hơn: "Anh hai nói, có những thứ đó thì cuộc sống mới không buồn tẻ... hức, hức, sau này năm nào em cũng sẽ đốt cho anh..."
...
Ba ngày sau, tang lễ của Lê Khinh Châu được tổ chức, toàn quốc để tang.
Trên tòa nhà cao nhất trung tâm thành phố, màn hình khổng lồ phát bản tin:
—— "Ngày xx tháng xx năm 2052, nhà khoa học, doanh nhân nổi tiếng Lê Khinh Châu qua đời sau thời gian dài bệnh nặng, hưởng dương 33 tuổi..."
"Cuộc đời anh tuy ngắn ngủi nhưng rực rỡ."
"Anh là người mở ra kỷ nguyên toàn tức, sáng tạo người máy trí tuệ nhân tạo, ô tô từ trường bay, và trong những năm cuối đời còn thành lập Phòng thí nghiệm Sinh học Công nghệ Trí tuệ Khinh Châu, nghiên cứu cơ quan nhân tạo, khung xương ngoài hỗ trợ di chuyển, đạt được hai thành tựu to lớn, cống hiến xuất sắc cho sự phát triển của quốc gia..."
"Xin tiễn biệt anh — cầu chúc anh lên đường thanh thản."
***
Nước Hoa, năm 2010.
Hôm nay, trên đại lộ Cửu Ngũ, vùng ngoại ô Yến Kinh, xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng, hai chiếc xe sang chắn ngang đường, thân xe đều bị hư hại ở mức độ khác nhau.
Nguyên nhân là một xe tải mất lái đâm vào chiếc Maybach đen đang di chuyển đúng làn.
Khi Maybach né tránh, một chiếc xe bạc đi ngang vô tình bị cuốn vào va chạm...
Sau đó, chiếc xe màu bạc chắn giúp chiếc Maybach một cú đâm, đầu xe va mạnh vào hàng rào bên đường, bốc khói và bị hư hỏng hoàn toàn.
Còn cửa bên của chiếc Maybach đen thì bị đâm móp nặng.
Ngay khi chiếc xe tải lùi lại định lao tới đâm thêm một lần nữa, thì từ xa đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát chói tai, theo sau đó là tiếng xe cứu thương, hòa lẫn vào nhau.
Tài xế xe tải lập tức bỏ trốn.
...
Trong xe bạc, Lê Khinh Châu nửa nằm trên ghế sau, mí mắt khẽ run.
Đầu cậu bị thương, máu tươi chảy dọc theo khóe mắt, gò má... mùi tanh tràn ngập cánh mũi.
Ý thức cậu mơ hồ, nghe loáng thoáng tiếng tài xế mở cửa cầu cứu.
Bấy giờ, một giọng điện tử cơ học vang lên bên tai cậu ——
【Ký chủ, cốt truyện đã được truyền xong. Trí não Số 1 mà ngài yêu cầu đã được sao chép vào hệ thống, có thể tự tra cứu sau...】
【Hệ thống May Mắn 033 sắp rời đi, xin chúc ngài có quãng thời gian vui vẻ trong thế giới này và hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ.】
Trong xe, quả cầu ánh sáng xanh nhỏ bé vô hình khẽ chạm lên má của Lê Khinh Châu, như thể đang nói lời tạm biệt.
Trong lòng, Lê Khinh Châu khẽ đáp lại: Tạm biệt.
—— Người chết rồi sẽ đi đâu?
Lê Khinh Châu không biết.
Vì sau khi chết, cậu lại bị một "quả cầu ánh sáng xanh" tự xưng là Hệ thống May Mắn 033 liên kết, đưa đến một thế giới khác.
Một thế giới được tạo nên từ "sách".
Theo lời giải thích của Hệ thống 033 —— Cậu đã khai sáng một thời đại mới, lại ra đi mang theo tiếc nuối nên được chọn để xuyên vào sách bắt đầu một cuộc đời mới.
Lê Khinh Châu: Có chuyện tốt thế thật sao?!
Cậu không tin, trên đời làm gì có bánh từ trên trời rơi xuống.
Quả nhiên, quả cầu ánh sáng xanh thở dài:【Theo quy tắc bất khả xâm phạm của vũ trụ —— "Sách" chính là một thế giới. Một cuốn sách nổi tiếng sẽ tự hình thành nên thế giới hoàn chỉnh.】
【Nhưng những thế giới đó lại có khuyết điểm.】
"Khuyết điểm gì?"
【Lúc mới hình thành, thế giới "sách" rất bất ổn, cần một 'nền tảng thế giới' để duy trì, 'nền tảng thế giới' chính là nhân vật được yêu thích nhất trong truyện.】
Lê Khinh Châu: "Là nam chính hoặc nữ chính?"
【Không nhất thiết phải là nam chính hay nữ chính.】
【Nếu mức độ yêu thích của một nhân vật phụ vượt qua cả nam và nữ chính, thì nền tảng giữ cho thế giới ổn định sẽ chính là nhân vật được yêu thích đó.】
【Ví dụ như thế giới mà ký chủ sắp đi vào, nhân vật phụ được yêu thích nhất là chú ba của nam chính Liễu Hạ Huy - Liễu Bạc Hoài (柳泊淮).】
【Nếu "nền tảng thế giới" đi theo kết cục mà độc giả tha thiết mong muốn, thế giới sẽ ngày càng ổn định và cuối cùng trở thành một trong vô số thế giới vĩnh hằng.】
【Ngược lại, nếu đi chệch hướng, thế giới sẽ sụp đổ theo "nền tảng thế giới".】
Lê Khinh Chu lặng lẽ lắng nghe quả cầu ánh sáng xanh nhỏ lải nhải giải thích.
【Không phải thế giới của cuốn sách nào cũng có thể ra đời thành công.】
【033 lấy thế giới này làm ví dụ cho ký chủ —— nhân vật được yêu thích nhất là chú ba của nam chính, Liễu Bạc Hoài, mà trong truyện, kết cục của Liễu Bạc Hoài là cô độc đến già, suốt đời không kết hôn.】
【Nhưng độc giả lại tha thiết muốn Liễu Bạc Hoài có thể tìm thấy tình yêu, hạnh phúc viên mãn.】
【Sự mâu thuẫn giữa kết cục và ý nguyện đó sẽ tạo nên sự bất ổn của thế giới, lâu dần, thế giới ấy sẽ sụp đổ và biến mất.】
【Vì vậy, hệ thống sẽ tuân theo quy tắc của vũ trụ, đi tìm người có thể thay đổi kết cục của nhân vật được yêu thích nhất theo mong muốn của độc giả. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, thế giới sẽ không còn cần duy trì nữa.】
【Ký chủ có đặc điểm vô cùng tương đồng với nhân vật phản diện Lê Khinh Châu trong sách, vì vậy Hệ thống May Mắn 033 đã phát hiện ra tiếc nuối của ký chủ và lựa chọn liên kết với cậu.】
Tiếc nuối lớn nhất của Lê Khinh Châu trước khi chết là chưa hoàn thành nghiên cứu dung dịch phục hồi tủy sống và có một cơ thể khỏe mạnh.
Từ khi sinh ra, sức khoẻ của cậu đã vô cùng yếu ớt.
—— Đôi chân bẩm sinh không có sức, không thể đứng dậy hay đi lại, chỉ có thể phụ thuộc vào xe lăn suốt đời, hơn nữa còn thường xuyên đau ốm lặt vặt.
Khi tuổi tác dần tăng, Lê Khinh Châu lại mắc phải khối u ác tính ở tủy sống.
Do cơ thể quá suy nhược, dù đã mời đến những chuyên gia hàng đầu trong nước và trên thế giới, hiệu quả điều trị vẫn không khả quan.
Họa vô đơn chí.
Ở giai đoạn sau, Lê Khinh Châu lại mắc thêm ung thư xương.
Cuối cùng, khi mới 33 tuổi, cuộc đời đã đi đến hồi kết.
Nhưng có một câu nói rất hay —— Khi Thượng Đế đóng lại một cánh cửa, Ngài nhất định sẽ mở ra cho bạn một khung cửa sổ khác.
Lê Khinh Châu sở hữu trí tuệ phi thường, một bộ óc thông minh xuất chúng, cùng gia đình hạnh phúc, yêu thương cậu hết mực. Từ nhỏ, cậu chưa từng phải lo lắng về cơm áo gạo tiền, gia đình giàu có đến mức tiêu xài vài đời cũng không hết.
Bản thân anh cũng giành được vô số lời khen ngợi và thành tựu trong nghịch cảnh.
Tuy nhiên, ước nguyện lớn nhất của Lê Khinh Châu vẫn là có thể đứng lên, chạy nhảy như một người bình thường.
Vì thế, sau khi Lê Khinh Châu thông qua Hệ thống 033 biết được tình trạng của nhân vật phản diện trùng tên trùng họ với mình, cậu phút chốc rưng rưng, ngã xuống đất khóc lóc thảm thiết: "Không làm! Từ bỏ!"
Tại sao nhân vật phản diện này cũng bị liệt hai chân, phải ngồi xe lăn chứ! Cậu PTSD mất rồi!
Quả cầu ánh sáng xanh cuống quýt lắc lư lên xuống:【Ký chủ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, chân của cậu sẽ khỏi thôi~】
—— Nhiệm vụ là giúp chú ba của nam chính, Liễu Bạc Hoài, tìm được người yêu, để anh ta không phải kết thúc cô độc đến già.
Làm ông tơ giới thiệu người yêu chắc không khó đâu.
Thế là Lê Khinh Châu nhận lời.
Nhưng cậu có một yêu cầu.
—— Cậu cần Trí não Số 1 do chính mình nghiên cứu và chế tạo, cùng toàn bộ dữ liệu được lưu trữ trong đó phải còn nguyên vẹn.
033 thở phào nhẹ nhõm:【Không vấn đề gì, ký chủ, 033 có thể sao chép hoàn chỉnh Trí não Số 1 của ngài vào hệ thống, bao gồm tất cả dữ liệu bên trong.】
【Sau khi 033 đưa ký chủ đến thế giới này sẽ rời đi, đợi đến khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ kết nối lại.】
【Nhắc nhở thân thiện —— Trước khi hoàn thành nhiệm vụ, tốt nhất đừng phá hỏng hình tượng nhân vật nhé.】
Và thế là có cuộc chia tay trong chiếc xe màu bạc.
Quả cầu sáng màu xanh, mà không ai có thể nhìn thấy, bay ra khỏi chiếc xe, lơ lửng trôi lên giữa không trung. Đột nhiên, nó khựng lại, như thể vừa phát hiện ra điều gì đó, rồi xoay một vòng tại chỗ.
【À đúng rồi! 033 ở đây còn có một "bàn tay vàng" nữa, tặng cho ký chủ luôn nhé.】
Từ bên trong quả cầu sáng màu xanh, tách ra một đốm sáng vàng to cỡ ngón tay cái. Đốm sáng vàng ấy chầm chậm bay về phía chiếc xe màu bạc...
033 thấy vậy thì xoay người rời đi.
Nhưng ngay khi quả cầu sáng màu xanh biến mất trong không trung, cánh cửa chiếc xe Maybach màu đen đột nhiên mở ra, từ trong đó bước ra một người đàn ông.
Đốm sáng vàng khựng lại giữa không trung, như bị thứ gì đó hấp dẫn, liền chuyển hướng, cuối cùng bay thẳng vào người đàn ông ấy và biến mất không dấu vết.
Ở nơi người đàn ông không thể nghe thấy ——
"Ngón tay vàng hóa hiện hoạt động tâm lý (trong vòng 10 mét có thể thấy suy nghĩ của người cụ thể, trong vòng 3 mét có thể nghe được tâm tư của người cụ thể) đã được liên kết với ký chủ... Liên kết lỗi, lỗi..."
"Yêu cầu chỉnh sửa... Yêu cầu thất bại, yêu cầu lại... thất bại, không thể thay đổi."
Liễu Bạc Hoài nhíu mày, nhấn nhẹ vào huyệt giữa hai lông mày.
Trợ lý của anh, Trâu Minh, nói: "Tam gia, cánh tay của ngài bị thương, cần đi bệnh viện băng bó một chút."
Cánh tay trái của Liễu Bạc Hoài đã chịu tác động va chạm.
"Ừ."
Liễu Bạc Hoài liếc nhìn người vừa được khiêng ra từ chiếc xe màu bạc, rồi theo sau lên xe cứu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro