Chap 12

Đêm! Nhà chị! Không có ai! Chỉ cô và chị! Đang hôn nhau?! Không thể nàaaaao! Cuối cùng bộ não cũng phân tích xong tình huống hiện tại! Cô dứt ra khỏi nụ hôn, đẩy chị ra thở dốc

-Có chuyện gì vậy?- Đới Manh nhíu mày.

-Em, em…không thể!!!

-Không thể, là sao?????????????

-Thì…thì…tất nhiên là không thể rồi! Em với chị….có phải….là….vợ chồng đâu!- Mạc Hàn cố gắng lấy lại bình tĩnh.

-Chưa phải nhưng rồi sẽ phải! Chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi!- Đới Manh nở nụ cười đầy ẩn ý.

-……………!!!!!!!- Mặt Mạc Hàn tái đi cô đã bắt đầu thấy sợ cái thái độ kì quặc của cô gái Đới Manh này

Đới Manh bật cười, nhanh như chớp đặt một cái kiss lên môi Mạc Hàn chấm dứt sự cà lăm của cô, rồi nó đứng dậy nói.

-Ngồi yên ở đây, chị đi ra ngoài chút!

-Chị đi đâu vậy?

-Lấy thuốc mỡ, không thì mặt em sẽ sưng như mặt heo bây giờ đó- Đới Manh mỉm cười quay lưng ra khỏi phòng.

-Phù!!!- Cô vuốt ngực thở phào, bên má trái đau đến phải xuýt xoa.

Chị đi rồi, còn cô một mình trong phòng,lúc này cô mới có cơ hội quan sát mọi thứ xung quanh. Đây là phòng chị, khắp nơi từ tường, rèm cửa, đến những vật trang trí nhỏ, đều là màu xanh ngọc bích, có vẻ chị rất thích màu này, cô phải ghi nhớ mới được. Đây là giường của chị, cô vùi mặt vào lớp drap giường như muốn hưởng trọn mùi hương của chị. Mạc Hàn mỉm cười bẽn lẽn, cô thích thú vùi mặt vào gối.

“Ước gì cô biết chỉ mới cách đây vài tuần thôi chị đã cùng Tiếu Ngâm đã  làm gì trên đó”. Không hiểu sao cô cảm thấy hạnh phúc lắm, lâu lắm rồi, có ai chăm sóc cô như vậy đâu. Hình như cô yêu chị rất nhiều, yêu say đắm mất rồi. Tình yêu là một thứ gì đó thật đáng sợ, con người thì mãi ngu muội đâm đầu vào nó.

Cạch! Nó trở lại với tuýp thuốc mỡ trên tay.

Mạc Hàn giật thót mình ngồi dậy

-Ngồi yên đó – Đới Manh đột ngột ra lệnh.

-Làm gì vậy??????

-Ngồi yên đi

Đới Manh đăm chiêu ngồi khuỵ xuống trước mặt Mạc Hàn, một tay nó cầm tuýp thuốc mỡ một tay nâng cằm cô lên…ngắm nghía!

-Chị làm gì thế???- Mạc Hàn thắc mắc

-Đã bảo là ngồi yên đi rồi mà!

Thế là cô đành nín thinh. Sau vài giây nhìn qua ngắm lại cái mặt sưng tấy do bị mẹ nó“bạo hành” của Hàn Hàn, nó thả nhẹ cằm cô xuống, lấy tuýp thuốc mỡ ra thoa lên mặt cô một cách nhẹ nhàng nhất. Mạc Hàn thích thú nhìn chằm chằm vào gương mặt của Đới Manh, trông chị thật đáng yêu, đôi mắt tập trung cao độ, cặp lông mày hơi nhíu lại trên vầng trán cao tinh nghịch. Hạnh phúc không phải thứ gì đó quá xa xôi…hạnh phúc với cô đơn giản chỉ là được mãi như thế này…được ở bên cạnh Đới Manh…được chị chăm sóc…như thế đã mãn nguyện lắm rồi

Mải ngắm nên cô không để ý nó đã ngẩng mặt lên nhìn mình từ hồi nào. Mạc Hàn bối rối cúi gầm mặt xuống, lấy hai tay xoa xoa vào nhau môi mím chặt……Thật là khổ tâm khi cứ phải xấu hổ trước mặt Đới Manh như thế này……..

-Đúng là đồ ngốc- Đới Manh lấy tay cốc nhẹ vào trán Mạc Hàn rồi mỉm cười đứng dậy.

-Chị đi đâu vậy?- Cô bật tiếng hỏi khi thấy nó vội đứng dậy.

-Đi vệ sinh!- Đới Manh ngoảnh mặt đầy khó hiểu nhìn Mạc Hàn và câu hỏi “ từ trên trời rơi xuống” của cô.

Mạc Hàn cứng họng, cô thấy mình thật vô duyên nên cô đành tự xử bằng cách đập đập cái gối vào đầu mình.

…………………………………

-Mình đi ăn tối đi, chị muốn ăn ngoài.- Đới Manh hứng thú đề nghị

-Muộn rồi, trời còn đang mưa nữa, em không đi đâu, lười lắm- Mạc Hàn lười nhát.

-Không được, nhất định phải đi

-Không, đã bảo là không đi rồi mà!

Cứ thế kẻ lôi người kéo, kết quả là cô đang ngồi đây, cạnh nó, trên chiếc BMV đang chạy với vận tốc 120 km/h. Sợ đến tim muốn nhảy ra ngoài luôn.

Sau mấy mươi phút hồn vía lên mây, lúc tỉnh lại Mạc Hàn ngỡ ngàng khi thấy mình đang ngồi trên sân thượng một tòa khách sạn sang trọng. Xung quanh được bài trí với đèn chùm, tường nước, cây cảnh, cảm giác thanh nhã êm dịu khiến người ta không khỏi thích thú.

-Hai vị dùng món gì ạ?- Nữ bồi bàn mang menu đến, lịch sự mời order mà mắt sáng hơn đèn pha ô tô nhìn Đới Manh.

Gương mặt nó lạnh lùng, nét cười hờ hững, nhàn nhạt nhưng cũng vô cùng tao nhã lịch sự:

-Hai phần bít tết, loại 4-6 và rượu vang đỏ.

Đợi bồi bàn đi rồi Mạc Hàn thao láo mắt hỏi:

-4-6 là kiểu gì?

-4 phần chín- nó kiên nhẫn trả lời.

-Em chẳng thích ăn đồ tây gì cả, nó có gì ngon đâu, lại còn phải dùng dao nĩa nữa chứ! Em thà ăn gà rán, khoai tây chiên còn ngon hơn

Kẻ được ăn ngon lại không ngừng phàn nàn.

Suốt bữa ăn Đới Manh tỏ ra là một phụ nữ quý phái chính hiệu, thao tác gọn nhẹ, ăn uống từ tốn trong khi tình yêu của nó gặp rắc rối với dao nĩa Tây. Thế nên cô muôn phần cảm động khi nó nhẹ nhàng cắt bít tết ra từng phần nhỏ và đặt trước mặt cô.

-Ăn đi em, ăn cho mập vào - giọng nó khẽ châm chọc.

“Chị đúng là xấu xa, muốn chọc người ta nuốt không trôi mà……………

……………………………………”

Trong khi chờ Đới Manh lấy xe, đột nhiên Mạc Hàn lại phấn khởi muốn đi chợ đêm. Phải rồi, cô đã từng mong ước được hẹn hò cùng người yêu mình ở đó.Đêm nay thời tiết thật tốt, mưa đã tạnh gió hiu hiu mát, quá tuyệt vời cho1 buổi tối hẹn hò.

Két! Chiếc BMVdừng sát bên, Mạc Hàn không có ý vào xe mà vẫy vẫy muốn Đới Manh ra ngoài.

-Em không muốn về, mình đi chợ đêm đi.

-Được! Em muốn trung tâm thương mại nào- Đới Manh hồn nhiên hỏi

-Đồ lắm tiền, giữ đấy gối đầu ngủ đi.Em muốn đi chợ đêm- cô xị mặt vòi vĩnh, nắm ống tay áo nó lắc lắc, mắt long lanh mong đợi.

Có ai nói với các bạn là nó không có sức mạnh từ chối cô bé đáng yêu này chưa nhỉ? Sự thật là nó thua cô rồi…

Chợ đêm giờ này bắt đầu nhộn nhịp với hàng quán ăn bốc khói nghi ngút, đủ thứ quần áo, đồ mĩ nghệ , cây cảnh…Các cặp đôi vui vẻ tay trong tay dạo chợ. Nhưng cách đó không xa, Đới đại tiểu thư nhíu mày, nhăn mặt tỏ vẻ không quan tâm.

-Vào đây á, nhàm chết đi được!

Mạc Hàn bặm môi, kéo chặt tay nó.

-Không! Phải đi, vui lắm, đi mà, em năn nỉ đấy! Đi đi chị muốn gì em cũng chịu

-Thật không?- Tia ái muội xẹt qua ánh mắt sáng rực, Đới Manh nhướn mày, nhếch mép cười hỏi

Nàng Tiểu Bạch Thỏ ham chơi bị chợ đêm quyến rũ đến mờ cả mắt, ngô nghê gật đầu lia lịa.

-Thật!

Mạc Hàn, cô sẽ phải hối hận đến chết vì khoảnh khắc ham vui nhất thời này……

-Vậy thì đi thôi- Đới Manh đút tay vào túi quần nhàn nhã tiến vào chợ.

-Sao tự nhiên chị ấy hứng khởi quá vậy ta? Thôi kệ, hi hi! – Mạc Hàn cười toe toét chạy theo khoác tay người yêu hí hửng đi vào chợ.

Bên trong rất nhiều hàng quán, mắt cô sáng lóa, nhìn ngó soi mói đến rớt cả tròng ra ngoài, gặp gì cũng muốn ăn, thấy gì cũng đòi mua. Đến cửa hàng quần áo, tầm mắt tia loạn xạ bỗng đứng hình tại một cặp áo len đôi màu xanh lục với họa tiết nhẹ nhàng. Một cô nhóc cầm ô đứng trong làn mưa bụi mắt tròn hướng đến cách đó không xa, dưới tán cây, cô gái bên cạnh tĩnh lặng vươn tay đón cơn gió thổi cuốn theo làn mưa bụi……

-Chị, mua đi, nhất định phải mua, mình cùng mặc.

-Thứ đồ rẻ tiền, họa tiết thì nhí nha nhí nhố này. Muốn chị mặc- quả nhiên đó là đáp án điển hình của Đới Manh.

-Không mua em nhất quyết không về- Mạc Hàn vênh mặt thách thức nó.

-Được, chị về trước lát nữa em đi bộ hay bắt taxi về nhá- Đới Manh vắt áo khoác ngược qua vai, rồi bước đi. Nhưng mới bước được mươi bước đã nghe thấy những âm thanh cợt nhả ngứa tai từ sau vọng đến.

-Wow, cô nhóc đáng yêu quá, nhóc đi một mình sao?

Nó quay ngoắt người, tên thối tha chán sống nào đó, trông người như củ tỏi đang sờ mặt cô.

-Này, biến ngay nếu không muốn chết- bàn tay thô ráp bóp chặt cổ tay gã lạ mặt. Trong lời nói toát ra hơi thở lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh khiến người ta không khỏi run sợ. Tên “củ tỏi” tái mặt lủi đi mất, nó quay sang Mạc Hàn.

-Về ngay hay muốn chị vác về?

Đôi mắt to tròn long lên, từ từ mọng ứ nước, trông dáng vẻ ủy khuất mếu máo, lòng nó thắt lại. nó trùng mắt.

-Được rồi, chị mua…………

-Hức…phải…hức…mặc nữa cơ- Mạc Hàn được một tấc lại lấn tới một thước.

-Chị sẽ cân nhắc!

-Chủ quán, gói cặp áo kia- Đới Manh thanh toán xong là lúc Mạc Hàn vui mừng trở lại, cười tít mắt kéo nó sang hàng cây cảnh

Mạc Hàn dừng lại trước kệ bày hoa Tử đinh hương. Đủ loại đủ hình dạng,hương thơm vô cùng tinh tế, và quyến rũ. Mạc Hàn nâng lên một chậu nhỏ, những bông hoa màu tím đẹp đến mê mẩn lòng người. Lần này cô không đòi nó mua nữa mà tự trả tiền

Đới Manh đang ngẩn ngơ ngắm nhìn mấy chậu hướng dương.

-Chị thích hoa hướng dương sao?

-Mới đây thôi.

-Tại sao?

-Rất giống nụ cười của ai đó

……………………

Cả 2 ra khỏi chợ, lúc này Đới Manh mới để ý, Mạc Hàn đang ôm một chậu Tử đinh hương nhỏ trên tay.

-Em mua lúc nào vậy?

-Tặng chị nè, tên nó là Tiểu Đới- cô dúi vào tay nó

Nó luôn nhận được những món quà đắt tiền nhưng giây phút này, một chậu Tử đinh hương nhỏ đủ để khiến nó nâng niu như vật báu. Áo khoác rơi xuống đất, Đới Manh kéo tay ôm Mạc Hàn vào lòng, tiếng “ cảm ơn em” khẽ vang bên tai….

-Đi! Chị cũng muốn tặng em một thứ.

Nó chở cô đến một cửa hàng đá quý sang trọng. Nhìn quy mô tòa nhà trước mặt Mạc Hàn nhũn cả người, giật giật vạt áo Đới Manh.

-Chị đừng nói những thứ ở đây bằng với giá chậu Tử đinh hương vừa rồi đấy? Thà chị mua tặng em chục chậu hoa hướng dương còn hơn……….

-Vào đi!- người không thích nói nhiều như Đới Manh, hành động điển hình, nó nắm chặt tay Mạc Hàn kéo vào.

-Đới tiểu thư!- nhân viên tiếp tân lễ phép cúi đầu chào, ánh mắt ái mộ.

Cả hai vào phòng trưng bày, nó ấn cô ngồi xuống. Giám đốc cửa hàng tận tay tiếp vị khách quan trọng. Người phụ nữ trung niên hồ hởi, cười đon đả.

-Đới tiểu thư ghé cửa hàng, phải chăng vì món quà cô thiết kế?

-Đúng mang nó ra đây!

Chiếc hộp hình trái tim bọc vải nhung màu huyết dụ vừa mở ra, Mạc Hàn mắt mở to đến cực đại, đơ cả người không biết nói gì.

Trong hộp là một chiếc nhẫn nhỏ có mặt trái tim nhỏ đính viên đá màu xanh sapphire, chiếc nhẫn bạch kim trên là viên đá sapphire được khắc chạm vô cùng tinh xảo, chất liệu pha lê trong suốt lấp lánh, đường nét vô cùng tinh tế mềm mại.

Chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra Mạc Hàn chợt thấy Đới Manh bước ra chỗ cô, quỳ gối xuống trước mặt mình trên tay là hộp nhẫn đá sapphire.

-Chị…………- Mạc Hàn cứng họng.

-Cả đời chị chưa bao giờ quỳ gối trước ai đâu! Và cũng không bao giờ nghĩ rằng rồi có lúc mình cũng phải giống như bao người bình thường khác cầu hôn theo cách cổ lỗ sĩ này. Nhưng nghĩ lại, chị muốn là một người bình thường thôi, để được yêu em và mãi mãi bên em. Em đồng ý làm lão bà của chị nhé!

-….Hãy cho em một lí do được không………….?- Mạc Hàn ngượng ngùng.

-Lí do đang đứng trước mặt em này. Hãy để chị là người chăm sóc em suốt cuộc đời còn lại.

Mạc Hàn nhìn Đới Manh mà không dám tin vào tai mình.

-Chị nói lại được không?

-Hàn Hàn! Chị muốn em là mẹ của các con chị sau này

Mạc Hàn nở một nụ cười hạnh phúc, nụ cười rạng rỡ giống như niềm hạnh phúc đó trải tít lên tận trời xanh.

-Đới Manh!!!

Đới Manh nhíu mày chờ đợi. Mạc Hàn im lặng hồi lâu

-Em đồng ý………..đồng ý làm lão bà của chị……mãi mãi…………

Đới Manh vui sướng bất giác nhấc bổng cô lên, quay cô đến mấy vòng.

-Cho em xuống, em chóng mặt rồi đấy.

-Không, chị không thả em xuống đâu!!!!!!!!!

-Tại sao??????????????????????

-Vì cuối cùng, em đã đồng ý làm lảo bà của chị, nếu buông em xuống em nhỡ em đổi ý thì sao ………………..!

-Em yêu chị……….

-Thật không, trong bao lâu………….?

-Vĩnh viễn…………….

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro