Chap 14
Tối, màn đêm dần bao trùm cả khu biệt thự sang trọng. Mạc Hàn nằm gục trên giường, khẽ rúc mặt vào trong chăn. Đã hơn 7h tối rồi, chị vẫn chưa về…Bóng tối…có ai đó nói rằng ngồi trong bóng tối sẽ cảm thấy an tĩnh và dễ suy nghĩ hơn.
Có tiếng xe ở gara. Mạc Hàn vội nhắm mắt lại vờ như đang ngủ.
Cạch!
Cánh cửa bật ra, một làn gió lạnh thoảng vào, một dáng người nhỏ bé đang nằm cuộn tròn trong căn. Đới Manh ôm chầm lấy cô từ phía sau. Nó hôn lên tóc cô, hít nhẹ mùi tử đinh hương thoang thoảng.
-Chị nhớ em, hôm nay thật dài.
……………
-Em ốm sao, sao trông em mệt mỏi vậy!????????
-Tại sao chị lại yêu em, Đới Manh. Em không quá giỏi giang, cũng chẳng quá xinh đẹp, từ nhỏ tới lớn em chưa làm được gì cho chị, sao lại yêu em?
Ai nói chị yêu em nào, chị đâu có nói là chị yêu em bao giờ đâu.- Đới Manh nháy mắt cười tinh nghịch
Đới Manh, hôm nay em………………- Cô định nói là hôm nay gặp mẹ chị và nghe câu chuyện của bà, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt vào.
-Sao vậy!?????????
-Em…em…muốn tổ chức đám cưới!??????
-Đám cưới!??? Không phải hôm qua em còn kịch liệt phản đối sao? Sao hôm nay lại…..- Đới Manh ngỡ ngàng
-Em muốn tổ chức đám cưới! Càng sớm càng tốt.- Mạc Hàn quả quyết
-Em yêu chị đến thế sao?!!!!!- Đới Manh nhìn cô cười tà mị.
-Đồ……… tự kỉ, xấu xí!?????
-Tự kỉ, xấu xí mà có người đang nhìn không chớp mắt đấy.
-Xì rõ là………………..
-Dễ thương phải hông?- Đới Manh cong môi.
Không “ đồ mặt thộn”- Mạc Hàn tạt ngay cho Đới Manh một gáo nước lạnh.
Đới Manh nghiêm nét mặt lại, nó siết chặt bàn tay nhỏ của cô, giọng nó trầm khàn.
-Hàn Hàn, dạo này em coi thường chị quá rồi nha!???????
Ơ…Sao? Aaa em sai rồi, em không như thế nữa!- Mạc Hàn la toáng lên chạỵ rầm rập ra khỏi phòng với vận tốc tên lửa.
Chỉ còn Đới Manh ở lại đó đang ôm bụng cười sặc sụa.
***
Sau bữa cơm tối, Đới Manh vào phòng sách làm việc! Lúc vào học ở học viện Snh48 cũng chính là ngày nó vào làm ở tập đoàn,với chức danh tổng giám đốc tập đoàn Snh48. Hôm nay cũng vậy, còn 1 đống giấy tờ công văn chưa kí. Đang mải tập trung nó không hay biết có một dáng người nhỏ bé lặng yên mê đắm nhìn mình qua cánh cửa mở hờ…
Mạc Hàn đang định vào tìm người nói chuyện, hỏi xem chị có chuyện gì cần mình giúp không. Mới đẩy nhẹ cửa vào đã bắt gặp một Đới Manh hoàn toàn “ xa lạ” mà chưa bao giờ cô thấy trước đó. Chị đeo kính gọng đen, ánh mắt sắc bén, thần thái nghiêm túc lại dường như có vẻ thêm phần trầm ngâm tư lự khác hẳn với vẻ ngông nghênh, cường quyền,hay dịu dàng đùa cợt thường ngày…
Đột nhiên chân không thể bước qua ngưỡng cửa ngay trước mắt, cảm thấy người con gái hoàn mỹ kia thật xa vời…Bước chân vô thức lùi lại, một bước, hai bước, ba bước…cô xoay hẳn người đi như chạy ra hoa viên.
Nằm xoài trên chiếc bàn đá lạnh buốt, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đêm đen tuyền như tấm thảm nhung phủ trùm cả thế giới cảm giác ngột ngạt đến khó thở…
Bản chất con người mâu thuẫn là thế, rõ ràng là yêu một người đến phát điên, nhưng lại sợ hãi khi phải đối diện với khó khăn phía trước. Muốn hiểu rõ một con người, nhưng lại hoang mang khi thấy một phần con người thật của họ. Không biết phía trước sẽ dẫn tới đâu, lại cứ cố chấp bước tiếp vào vùng tối ấy chỉ với chút hi vọng tìm chút ánh sáng le lói phía cuối con đường…
Mạc Hàn mông lung nhìn lên không trung, bàn tay với lên như muốn bắt lấy ngôi sao nhỏ trên cao. Hạnh phúc cũng thế, ở ngay trước mắt tưởng chừng như đưa tay là có thể chạm vào, nhưng thứ nắm được chỉ là không khí, vô hình lạnh lẽo.
***
Sáng hôm sau ở cửa tiệm áo cưới.
Nghệ Đồng,cô bạn của Mạc Hàn đang chọn lựa kĩ lưỡng từng chiếc váy cưới một, bộ nào cũng thật kiêu sa mỹ miều.
-Cậu nghĩ sao Đồng Đồng? Tớ thấy chiếc váy này rất hợp thời và cũng không quá giản dị rắc rối.
-Mình cũng thấy vậy, giản dị nhưng rất kiêu xa, nó cũng rất hợp với màu da trắng hồng của cậu.
Một lúc sau
Cô và nó cùng bước ra, thật sự quá đẹp, đẹp đến nỗi không tính từ nào có thể tả được. Đẹp đến nhân viên bán hàng cùng tất cả mọi người có mặt trong cửa hàng đều tròn mắt ngạc nhiên.
Một đôi nữ thanh nữ tú.
Giống hệt kim đồng ngọc nữ.
Sao trên đời lại có những người đẹp như vậy nhỉ?
-Chị! Em cũng muốn được như cô ấy
………
-Xinh nhỉ?
-Uhm… chị cũng đẹp lắm- cô ngại ngùng đỏ mặt.
-Thiệt không đó!??? Chị biết mà, chị mặc cái gì cũng đều đẹp cả.
Chị mặc một chiếc áo sơ mi trắng có cách điệu bằng những đường gấp trên vạt và tay áo đầy nghệ thuật. Chiếc cà vạt màu đen được may liền với cổ áo. Đôi chân dài ( 1m86 chứ có ít đâu) khiến cho dáng quần mặc càng đẹp kết hợp với đôi giày da bóng loáng, với cái áo vest đen dài. Nhìn Đới Manh chẳng khác nào một thiên sứ vừa bước ra từ trong thế giới cổ tích.
Còn cô, đang ngượng nghịu trong bộ váy cưới màu trắng tinh khôi, một vẻ đẹp rạng ngời, đẹp đến mức trong tiệm áo cưới ai cũng phải khen rằng cô là một người con gái hoàn mĩ. Một cặp đôi hoàn hảo.
***
Mạc Hàn ngồi bên cửa sổ tay mân mê từng cánh hoa tử đinh hương nhỏ, sao mùi hương của nó lúc nào cũng thật dễ chịu vậy nhỉ?
Hàn Hàn em ở đâu vậy!- Tiếng Đới Manh vọng lên từ lầu 1.
Em xuống ngay đây!- Mạc Hàn luống cuống tuột khỏi cửa sổ, bỗng dưng tay cô va phải chậu tử đinh hương.
“ Á!!!”, chậu hoa vỡ nát, mảnh chậu vỡ cứa vào tay cô, giọt máu đỏ tươi rơi trên cánh hoa…
-Điềm báo…- Mạc Hàn sợ hãi run bần bật, quên cả máu đang chảy.
-HÀN HÀN! Em làm đang làm gì hả.- Đới Manh chạy lên lầu tìm cô miệng gắt ầm lên vì thấy cô chưa xuống, bắt gặp cảnh tượng này, nó lao đến nắm chặt bàn tay đang chảy máu không ngừng.
-Chị….Tiểu Đới….Tiểu Đới dập nát rồi làm sao đây…Em…Chính em đã đẩy rớt nó…Hưc…em..hưc…
…………………
Nó nhanh chóng kéo cô vào phòng tắm ngâm bàn tay bị thương vào nước nóng, nó nhìn cô lo lắng.
-Vỡ rồi thì thôi, em mua chậu khác cho chị là được! Nín đi, ngoan!- Đới Manh mỉm cười dịu dàng, xoa xoa mái tóc mềm trấn an cô.
Sau khi rửa sạch vết thương Đới Manh sang phòng sách lấy hộp sơ cứu, lúc vào lại phòng nó thấy Mạc Hàn đang ngồi lặng yên bên mép đệm, cúi gục đầu nhìn vết thương rớm máu, nhìn cô như thế bỗng nhiên lòng nó dấy lên một nỗi sợ hãi vô hình, thân ảnh nhỏ bé ngay trước mặt nó sao chơi vơi, mơ hồ….
Nó tiến lại khuỵ chân ngồi xuống, băng bó vết thương cẩn thận xong đẩy hộp sơ cứu sang bên, nó ngước lên nhìn cô.
-Hàn Hàn, nhìn chị này!
…..- cô chầm chậm ngẩng nhìn chị.
-Ngày mai, chỉ ngày mai thôi, chúng ta sẽ kết hôn, mà sao…Em đang nghĩ gì vậy.
-…..Em cũng không biết nữa! Em sợ, sợ lắm, chưa bao giờ em cảm thấy sợ như lúc này…hu hu…em xin lỗi chị, xin..hưc…lỗi…Đới Manh…
-Thôi, thôi nào nín đi, có thế thôi mà cũng khóc, nè mai làm cô dâu rồi đó, khóc nhiều, mắt sưng húp lên, người ta không biết lại tưởng chị bắt nạt em.
.
.
.
-Chị à, tối nay em nằm cạnh chị được không!???- Càng về sau cô càng lí nhí không nói lên lời
-Em nói gì cơ, chị nghe không rõ.
-Em nói là…tối nay, em nằm cạnh chị được không?
-Chị nghe không rõ, em nói lại đi……..
-Chị không nghe thì thôi, em đi đây.
Mạc Hàn hậm hực bỏ về phòng, thì bị nó kéo lại,ôm chặt lấy cô.
-Đới Manh, nói yêu em đi, chị chưa nói yêu em bao giờ.
-Ngày mai, tại lễ đường chị sẽ nói!!!
Ngoài trời tối đen như mực, cơn gió đêm rít qua từng khe cửa, đám đất cát bị gió thổi bay tứ tung, cây Tử đinh hương lăn lóc một góc lan can và mấy mảnh sứ vỡ đập vào nhau canh cách. Giọt máu đã khô trên nền đá như nhuốm đỏ cả trời bi thương…Đau thương đến chết…4 từ đủ hình dung cho ngày mai và tương lại sắp tới?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro