Chap 16
Chiếc audi bạc lao thật nhanh trên giao lộ vắng người, Mạc Hàn cảm thấy không khí thật ngột ngạt và bắt đầu khó hiểu với thái độ của Vũ Kỳ, từ lúc lên xe chị như biến thành một con người khác hẳn, trước giờ chưa bao giờ cô thấy chị như lúc này.
-Chị à, sắp đến nơi chưa?- Tiếng nói cất lên phá tan bầu không khí im lặng đến nặng nề.
-…………….
-Chị à………….- Cô lén ngước nhìn Vũ Kỳ mong chờ một câu trả lời đáp lại.
-…………………………- Vũ Kỳ vẫn im lặng với cô. Đôi mắt chị tư lự nhìn về phía trước. Mạc Hàn cảm nhận chị đang trong một trạng thái tâm lý đặc biệt, có cái gì cứ như đang đấu tranh lẫn nhau, tiêu diệt lẫn nhau trong suy nghĩ của Vũ Kỳ, đôi mắt sâu hun hút với những tia nhìn quyệt ngang đan chéo nhau như lưới nhện. Cô trợn mắt nuốt nước bọt……………………
Tiếng phanh xe gấp…. Mạc Hàn giật nảy mình về phía trước.
-Xuống xe đi!- Vũ Kỳ nói.
Mạc Hàn xuống xe, bước chân cô khựng lại khi nhìn khung cảnh trước mắt. Một khu nhà hoang rộng lớn giữa cánh đồng hiu quạnh.
-Đây…đây là đâu. Ba em đâu. Chị đưa em đến đây làm gì hả????????????-Mạc Hàn thét lên một cách hoảng loạn.
-…………….- Lý Vũ Kỳ nở một nụ cười đáng sợ, Mạc Hàn quay sang nhìn chị, đôi mắt cô khi nãy còn đỡ đẫn, trong chốc lát nó ánh lên cái nhìn đầy giận dữ.
-Tại sao. Tại sao, chị lừa t………..
Chưa kịp nói hết câu Vũ Kỳ đã hất tay cô ra ẩn mạnh cô vào phía trong căn nhà………..Mạc Hàn mất đà té mạnh về phía trước, quá sức bất ngờ trước phản ứng của chị. Cô quay lại lại nhìn chị đầy căm hận.
-Em nghĩ tôi muốn làm thế này lắm à. Em nghĩ tôi muốn thế này lắm sao. Nhưng phải làm sao bây giờ, khi người em chọn là con ngốc Đới Manh chứ không phải là tôi……….Em nói cho tôi biết đi, nói tôi biết tôi phải làm sao đi.- Vũ Kỳ gần như mất hết bình tĩnh
Mạc Hàn cúi đầu im lặng, nỗi sợ hãi đã lên đến đỉnh điểm.
- 10 năm, 10 năm tôi ở bên cạnh chăm sóc cho em, lo lắng cho em, làm tất cả vì em vẫn không thể nào khiến em quên đi con đó, em………………….- Vũ Kỳ dần ngã quỵ
Mạc Hàn cố nén lại tiếng thở dài, nhìn Vũ Kỳ trong đau đớn.
Flash back
Trong đêm tối một cô gái nhỏ xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, cô khẽ nhíu mày lần mò trong bóng tối để tìm một vật. Cô bé cầm tìm một tấm ảnh, một tấm ảnh nhàu nát và bị vo viên giống như những thứ giấy rác thường bị người ta quăng vào sọt rác. Trong bóng tối , cô bé không thấy gì cả. Đôi mắt cố gắng mở to hết sức, bàn tay cố gắng mò mẫm đến từng góc khuất. Nhưng vô vọng. Cô ngồi thu mình lại một góc, khoanh tay lại chiếc gối, và cô khóc nức nở.
Đêm đã về khuya. Tiếng kim đồng hồ chậm rãi kéo lê khoảnh khắc của thời gian. Ngày mới được chào đón một cách không vội vã. Đêm dài, cô gái nhỏ ngồi đó, cô đơn và tủi hổ
“Tạch”
Đèn bật sáng. Cô gái nhỏ giật mình. Cô nhìn ra phía cửa, một người phụ đang đang nhìn cô chăm chú. Khẽ giật mình, cô bé cố gắng nín thở.
-Giờ này còn chưa ngủ? Lên giường ngủ!
Câu nói không quá to nhưng đủ làm cô bé run người. Cô sợ hãi, cau mày lại và mím chặt môi. Bàn tay bám vúi lấy thành ghế, lật đật đứng dậy làm theo mệnh lệnh của người phụ nữ ấy. Bà ấy đứng ở ngoài cửa, đôi mắt sáng quắc,nghiêm nghị. Đó là một mệnh lệnh, luôn luôn là mệnh lệnh.
“Tạch”
Đèn tắt, cánh cửa gỗ đóng sầm lại. Người phụ nữ khuất dạng sau khoảnh khắc ấy. Cô gái nhỏ không tài nào chợp mắt cô mơ hồ nhìn ra ngoài của sổ nơi muôn vàn ngôi sao lấp lánh. Cô ao ước một điều gì đó viển vông xa vời. Cô bé luôn không thôi hy vọng, không thôi tin tưởng…nhưng có vẻ càng hy vọng, càng tin tưởng thì cô lại càng thấy cuộc sống quanh mình xám xịt. Nhất là khi cô bé bị ném vào đây, một trại trẻ mồ côi tồi tệ nhất thành phố.
Người phụ nữ lúc nãy chính là viện trưởng mồ côi này. Mỗi đêm bà ấy đi khắp các phòng trong viện mồ côi để kiểm chắc chắn rằng lũ trẻ đã ngủ hết. Chỉ cần viện trưởng bước vào là cô bé biết mình sẽ phải ngoan ngoãn nằm trên giường, vờ nhắm mắt và vờ đang thở để đi vào một giấc ngủ ngon. Điều đó thật mệt mỏi. Cô vẫn cố tìm một bức ảnh. Có vẻ như nó bị vo viên và ném vào một xó xỉnh nào đó trong viện mồ côi này. Cô đã bắt đầu tìm từ xung quanh căn phòng bày nhưng không thấy.Đó là bức ảnh cuối cùng của mẹ. Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong đêm tối.
-Con kia!!! Mày không ngủ thì để cho người khác ngủ.- Một đứa trong đám cô nhi lên tiếng.
Cô bé cắn môi ngăn lại tiếng nấc, cố nhắm mắt lại để quên đi sự thật đau lòng này, nhưng chắc là không thể được.
***
Ngày qua ngày
Cô bé vẫn sống cuộc sống như vậy, thậm trí còn có phần thê thảm hơn. Khi xung quanh không có nổi một người bạn. Càng ngày càng tệ, cô sống vật vờ như một cái bóng trong cô nhi viện đói, rét, cô độc. Mọi thứ sẽ vẫn như vậy nếu không có một ngày.
Chị xuất hiện như một thiên thần, kéo cô ra khỏi vũng lầy đau khổ đó. Chị chính là ân nhân của cô, người mà cô sẽ mang ơn suốt đời.
-End Flashback-
Cô nhìn Vũ Kỳ trong niềm đau vật vã.
-Phải, Vũ Kỳ à, phải rồi. Chị chính là ân nhân của tôi, cả đời tôi sẽ không bao giờ quên ơn của chị.- Cô đứng dậy rồi loạng choạng bước đi về phía trước. Vũ Kỳ nhìn theo cô, đôi mắt chị hằn những vệt đau.
-Mạc Hàn………… Nếu em không thể sống bên chị vậy thì……………chị giết chết em…………….có được không em
.
Vũ Kỳ đưa con dao sáng loáng lên trước mặt, đôi mắt tối dần đi vì đau đớn…Mạc Hàn không nói gì….nước mắt nghẹn đắng bờ môi………
-Tùy chị..…..- Mạc Hàn nhắm chặt đôi mắt như buông xuôi tất cả, giọt nước mắt trong suốt như pha lê khẽ lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn
Tiếng dao rơi xuống đất
Vũ Kỳ cười, chị cười nhưng nước mắt lại chảy dài. Rồi thẫn thờ bước ra chiếc audi bạc. Chiếc xe lao đi một cách vội vàng trong màn mưa dày đặc
***
Đêm hôm đó trời nổi giông, những cơn mưa thật to chợt đến rồi chợt đi, cả bầu trời âm u như cõi lòng người đang tan ra từng mảnh. Mạc Hàn thẫn thờ bước đi trên phố, không hiểu sao đôi chân lại dẫn tới căn biệt thự ở phía Tây thành phố, nơi mà chỉ mới hôm qua thôi cô còn nghĩ đó sẽ là nơi thiên đường hạnh phúc của mình. Giờ thì hết thật rồi, kết thúc thật rồi, khi chính tay cô vừa đập nát đi hạnh phúc của chính mình.
Ánh đèn đường hiu hắt, cô thấy Đới Manh, chị đang đứng trước cửa ngôi nhà, quần áo ướt sũng, mặt mày phờ phạc, ánh mắt buồn bã. Cô chạy vội đi thì bất chợt chị gọi tên cô, chạy theo níu cô lại, ôm cô vào lòng.
-Hàn à, sao em cứ luôn chạy trốn khỏi chị thế, sao em cứ luôn chạy trốn khỏi chị khi chị chỉ muốn ôm em vào lòng.-Phảng phất mùi rượu, chị thì thầm vào tai cô.
-Xin…hức…xin lỗi Đới Manh.- Cô vừa nói vừa gỡ tay nó ra khỏi mình,nó vẫn cứ giữ chặt lấy cô, hôn nhẹ lên bờ môi mọng nước, nó thì thầm.
-Em là vợ chị, dù thế nào em cũng mãi mãi là vợ chị. Đấy là điều không thể đổi thay...............Chúng ta, kết hôn lại nhé…………………………….
Đám cưới diễn ra
Không tiệc tùng rình rang, linh đình, không khui champagne chúc mừng, không có những vòng hoa đủ sắc màu, không có lời chúc mừng của khách khứa như những lễ cưới thông thường, ngày trọng đại nhất đời cô diễn ra một cách tẻ nhạt,chưa đến 5 phút. Lễ đường hôm ấy vắng tanh, vị mục sư tuyên bố chị và cô là vợ chồng trước sự chứng kiến của hai người nào đó. Lời tuyên thệ vừa chấm dứt, nó quay lưng bước đi trong hậm hực, cứ như cô ép chị lấy cô vậy.
Chị mua một căn biệt thự mới to không kém gì chỗ cũ. Chị và cô vẫn tiếp tục đi học vì họ vẫn còn đang là sinh viên năm 2 còn một năm cuối nữa. Đới Manh trở về với bản tính lạnh lùng của mình, sống chung một nhà, nói là vợ chồng nhưng hầu như cả tuần, chị và cô gặp nhau chưa đến ba lần. Những khi ở bên nhau, cô luôn cố khơi chuyện nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng, dửng dưng. Hai người ngủ ở hai phòng riêng biệt. Cô tự dằn lòng mình bằng cách nghĩ sống thế này sẽ tốt hơn.
Mà khoan đã, hãy nói về đêm tân hôn của Mạc Hàn và Đới Manh
Mạc Hàn dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp lại phòng ngủ, xịt nước hoa khắp phòng. Chuẩn bị một bàn tiệc lung linh cô tắt hết đèn trong nhà, chỉ còn hai ánh nến trên bàn.
8h tối nó trở về, nó muốn đưa cô đến một nơi. Và khỏi nói cô hứng khởi đến thế nào
8h tối, tại bar XO.
-Đới Manh à, chị chở em đến đây chi vây, em sợ mấy nơi này lắm
-…………………
Bar XO là thiên đường của giới ăn chơi, là sàn nhảy lớn nhất Thượng Hải.Đây là nơi giới trẻ chứng tỏ đẳng cấp, là nơi để khoe của, khoe tiền, khoe xác thịt. Những cô gái có thân hình vệ nữ uốn lượn như rắn, lắc lư, hò hét theo tiếng nhạc xập xình, những chiếc áo, một phần vải, ba phần dây chỉ chực rơi xuống, đây là cõi của trụy lạc.
Mạc Hàn co rúm người, nép sát vào Đới Manh, nhưng nó khẽ gạt tay cô ra. Nó cứ bước đi về phía trước mà chẳng thèm ngó cô một cái. Hôm nay nhìn Đới Manh quyến rũ đến mê hồn, ánh nhìn lạnh lùng pha chút khiêu gợi, chiếc áo sơ mi đen cách điệu. Mùi hương nồng nàn, mái tóc một bên che khuất mắt, thi thoảng lại hất tóc sang một bên, chết người. Các cô gái lại xáp vào nó.
Khi nó và cô đã yên vị ngồi vào bàn, xung quanh là mấy đứa bạn nó, có thêm mấy cô gái bám lấy Đới Manh. Sàn nhảy lại có thêm những tiếng hò hét khi Tiếu Ngâm bước vào, cũng như Đới Manh, cô ta luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý, mái tóc vàng của Tiếu Ngâm nổi bật dưới ánh đèn, chiếc áo đầm trắng ngắn cũn cỡn, bó sát thân người, để hở những chỗ cần phải hở, một cái gì đó thật lẳng lơ.
Tiếu Ngâm ngồi lên đùi Đới Manh, cô bắt đầu hôn nó, những tiếng khiêu khích được cô ta cố tình phát ra và không dừng lại ở đó…Mạc Hàn ngồi đó nãy giờ, chứngvkiến đủ màn tình cảm giữa chị và Tiếu Ngâm. Đây là cái mà chị gọi là chỉ xem như em gái đấy. Cô bấm chặt tay khiến nó tóe máu, không sao, tim cô máu còn chảy nhiều hơn. Cô chết lặng trước cảnh tượng ấy, tiếng lòng cô gào thét không ngừng. Đới Manh à, hiểu cho cô chứ. Chị muốn trả thù cô đến vậy sao? Đừng mà, dừng lại đi, cô không chịu nổi đâu. Mặn, miệng cô sao mặn chát, cô khóc rồi. Mạc Hàn vội quay mặt đi nơi khác, lau đi những giọt nước mắt nóng hổi. Trong khi tình tứ với Tiếu Ngâm, Đới Manh có mở mắt ra, nó thấy cô khóc, thấy ánh mắt buồn bã ấy, thì sao, cô đáng bị như vậy, nó không quan tâm. Và rồi lại nhắm mắt tiếp tục và tiếp tục. Bất chợt Tiếu Ngâm đẩy nó ra.
-Oh hôm nay nhóm chúng ta có người mới nè, cưng à cưng mang cả vợ đi theo sao? Ngại quá, cô cứ như vô hình ấy, tôi không để ý, mà cô đừng suy nghĩ lung tung nha, tôi và Đới Manh lớn lên bên nhau ở Mỹ, nên ôm hôn nhau cũng là bình thường thôi đó.
Tiếu Ngâm nói kèm theo những nụ cười mỉa mai. Nhìn cái cách cô mỉm cười gượng gạo đáp trả, Tiếu Ngâm vô cùng hả hê, cứ từ từ hôm nay cô ta sẽ chăm sóc cô thật chu đáo. “ Vô Hình”, hai chữ đó cứ xoáy mãi vào cô, mà có lẽ đúng thật, từ lúc nào trong mắt nó cô đã trở nên vô hình. Mờ nhạt, ảo ảnh, hư vô, đúng rồi. Mạc Hàn à, hãy nhìn sâu vào đôi mắt nó, cô không có ở đó………….Chết tiệt, cô lại muốn khóc rồi. Không, nước mắt chỉ khiến người ta thêm yếu đuối, tại sao phải rơi lệ vì nó, không, không đáng đâu. Lý trí cứ mãi kêu gào nhưng con tim không ngừng thổn thức
Tiếu Ngâm mỉm cười một cách thích thú khi nhìn cô kìm nén cảm xúc một cách đau khổ, cô ta thấy được những giọt nước mắt chực trào ra nơi khóe mắt Mạc Hàn, điều này làm cô ta vô cùng hài lòng. Đừng vội, rồi cô ta sẽ cho cô một bài học thích đáng vì không biết thân biết phận. Và cái gì đến rồi cũng sẽ đến. Đới Manh nhận được điện thoại rồi bước ra ngoài, chỉ còn mình Mạc Hàn ngồi đó, nhưng chắc cô cũng sắp về rồi. Cô đứng dậy định ra ngoài theo Đới Manh thì cô ta đã kéo tay cô lại. Cô ta rời khỏi bàn tiệc, tiến lại quầy bar, nói gì đó với người phục vụ, rồi quay lại bàn ngồi vui vẻ cười nói.
Một lát sau, người phục vụ đem đến một loạt các loại rượu bia khác nhau. Tiếu Ngâm hí hửng khác thường, ả ta pha tất cả các loại rượu bia vào với nhau, sau đó bỏ vào một viên thuốc, ả lắc nhẹ cái ly, viên thuốc nhanh chóng tan ra. Ả đưa ly rượu cho Mạc Hàn mỉm cười thân thiện một cách giả tạo.
-Uống đi Hàn. Tôi đã cất công pha tặng cô đó.- Giọng ả trầm xuống rồi quay lại nhìn đám bạn của nó, chúng nó đứng dậy tiến về phía cô, giữ chặt lấy cô, một đứa bóp miệng cô để mở nó ra. Ả cầm li rượu mixed tiến lại gần Mạc Hàn, từ từ đổ vào miệng cô. Lúc này Mạc Hàn đang chống cự trong vô vọng. Một dòng nước đắng ghét chảy vào miệng cô, chảy xuống cổ họng rồi lại lan ra, lan ra…….Đắng, nó đắng quá, cái vị đắng kết hợp với vị nồng của rượu pha khiến Mạc Hàn cảm thấy khó chịu. Cô muốn nôn hết ra, cái mùi vị này sao mà tởm lợm quá. Từng giọt, từng giọt cô ta bắt cô uống hết, không chừa lại bất cứ thứ gì
Cả đám buông cô ra, cô ho vì sặc. Không hiểu sao người cô mềm nhũn ra, mệt quá, cô bị say à?
-Chị Ngâm, chị cho cô ta uống cái gì vậy?- Thằng bạn Đới Manh hỏi.
-Có gì đâu, vài loại rượu mạnh thêm một chút thuốc mê. Chúng mày đợi tí, chưa tới phần hấp dẫn nhất đâu
Cô ta quay sang bàn bên cạnh, gọi to:
-Này mấy cưng, có hàng bên này, hàng còn tem đó, qua đây.
Một đám cùng họ với “ trâu ngựa” bước sang.
-Uây, xinh thế. Chị kiếm ở đâu đấy.
-Hỏi nhiều làm gì, cho tụi bây chơi free đấy, muốn làm gì thì làm,nhưng phải lôi nó đi nơi khác.
-Chị Tiếu Ngâm muôn năm
Cả bọn la lên thích chí, rồi một thằng trong số đó bế cô đi.
***
Đới Manh cảm thấy có gì đó không ổn. Nó bước vào bar. Cô hoàn toàn biến mất.
-Cô ta đâu.- Nó nhìn Tiếu Ngâm trong sửng sốt.
-Làm sao em biết được- Cô ta tỏ vẻ giận dỗi
-Nói đi! Em làm gì với cô ta rồi!!!- Đới Manh túm lấy Tiếu Ngâm gào lên giận dữ
Cô ta nhìn nó cười nhếch mép:
-Sao thế? Cảm thấy hối hận hả, muốn cứu nó à, còn yêu nó lắm chứ gì,hết hứng trả thù rồi hả? Chị thành người tốt khi nào thế? Tôi thách chị rời khỏi đây đấy, thử đi.
Đới Manh không nói gì nó chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái nó chạy thật nhanh ra khỏi bar. Cuống quít, dáo dác,vội vã, hấp tấp…………Aish, phát điên mất thôi, tối quá, không nhìn thấy gì cả, cô đang ở đâu………..sao tim nó lại đau thế này…….không được, đây không phải là lúc yếu lòng, nó phải tìm được cô, tìm được Mạc Hàn, mau lên…………………………….
***
Phía sau bar XO
Một đám trâu ngựa vây quanh cô, một tên có lẽ là anh hai trong đám,quay lại nói với mấy tên còn lại, chúng hậm hựng bỏ đi, chỉ còn cô và hắn. Đôi mắt hắn sáng rực lia khắp người cô. Bỗng……….
Bốp
Một chiếc ghế sắt từ đầu bay tới. Nó đi tới dùng thắt lưng da quất tới tấp vào hắn một cách không thương tiếc……….Sau khi đã trút tất cả những bức bối trong lòng nó quay ra túm tóc hắn, nở một nụ cười đáng sợ:
-Có đau không thế???Chắc là đau lắm nhỉ? Nhưng lần sau nếu có tái phạm thì chắc không cần phải mất nhiều thời gian thế này đâu!Chỉ cần một nhát thôi! Hiểu chưa?- Nó đập mạnh đầu tên đó xuống đất, phủi quần áo đứng lên tiến về phía Mạc Hàn.
Khuôn mặt cô ướt đẫm, cô đang khóc sao? Cô đang chờ nó phải không? Đới Manh ôm lấy cô, lấy ngón tay lau đi những giọt nước mắt mặn chát. Lần này, có lẽ, nó đã đi quá xa rồi. Đới Manh bế cô lên, cô rúc vào lòng nó như một con mèo nhỏ, đúng rồi, là mùi hương của chị, vòng tay của chị, ấm áp, thân quen……………
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro