Đới Manh rúc thật sâu vào drap giường trong phòng ngủ, đã 5 năm rồi, vẫn là mùi hương ấy. 8 giờ sáng, Nó vẫn không bước xuống giường, rồi sẽ có một cánh tay dịu dàng lay vai nó, khuôn mặt thanh tú của nàng hiện ra dưới nắng, buổi sáng, nụ cười của nàng thật đẹp, 5 năm, nó cứ nghĩ mình sẽ quên.
Đới Manh không nhớ mình đã không ăn uống bao lâu rồi, nếu đói quá nó chỉ uống một vài ly sữa, không ai có thể hiểu rõ nó thích gì ghét gì như nàng. Khi ngồi chung bàn, nàng chỉ ăn qua loa lấy lên, mắt cứ nhìn nó chăm chú, miệng thì không ngừng hỏi thức ăn có vừa miệng không. Có lần trong khi ăn, Đới Manh dằn mạnh đôi đũa xuống bàn, nó hậm hực bỏ lên phòng. Thức ăn nàng nấu là ngon nhất rồi, nó chỉ bực khi thấy những ngón tay băng chi chít, chắc là lại vụng về để dao cứa vào tay rồi. Những đêm nó về khuya, nó không bao giờ ăn ở ngoài, nàng chỉ mải lo thức ăn có vừa miệng hay không, nó vẫn tỏ vẻ lạnh lùng nhưng đôi mắt luôn hướng về phía nàng, nàng không biết điều đó.
***
Hứa Giai Kỳ là cô bạn hồi nhỏ của Đới Manh và Ngô Triết Hàm, nó đã tình cờ gặp cô ấy ở Mỹ, nó vẫn còn nhớ, hối còn đi học Giai Kỳ là một cô nhóc bé tẹo vậy mà vài năm không gặp cô đã trở thành một quý cô xinh đẹp và quyến rũ.
Và nếu Giai Kỳ không gọi cho nó vào một buổi chiều, nói rằng Triết Hàm đang bị thương, thì không biết nó sẽ ở nhà trong bao lâu nữa. Đới Manh nhanh chóng chạy đến nhà của Triết Hàm, ngôi nhà màu trắng có địa chỉ................
- Vết thương không nghiêm trọng đâu, đừng lo quá.
- Bị thương nặng vậy sao không nói cho em biết, nếu không phải Giai Kỳ gọi, chắc định giấu em luôn hả?
- À, Giai Kỳ hả, mấy hôm chị bị bệnh cô ấy hay tới đây lắm, cô ấy cũng đang trên đường tới đây đó
- Uhm, em tình cờ qua Mỹ và gặp Giai Kỳ, bây giờ cô ấy khác xưa nhiều thật.
- Chị cũng thấy vậy, cô ấy trưởng thành hơn xưa nhiều, à , sẵn tiện chị cũng muốn giới thiệu với em một người.
- Là Từ Tử Hiên à, em biết cô ấy mà, giới thiệu làm gì................?
- Không phải Tử Hiên, là một......người rất đặc biệt.........Uhm.....cô ấy vừa mới đi ra ngoài một chút...chắc cũng sắp về rồi.....
"Kính coong"
-Ah, chắc là cô ấy đó, để chị ra mở cửa
-Thôi, chị ngồi đó đi, để em ra mở cửa cho
***
Chiều những ngày mưa, gió thổi nhè nhẹ. Mạc Hàn bước ra khỏi thư viện đọc sách, những cơn gió lạnh ùa về khiến thân hình của nàng run lên trong gió.
Mạc Hàn pov': Tại sao, vào những ngày mưa, mình lại luôn có cảm giác hình như là có ai đó đang chờ mình.- end pov'.
Nàng chạy thật nhanh về ngôi nhà màu trắng, trong màn mưa dày đặc trắng xóa, căn nhà màu trắng dần hiện ra, nàng nhìn thấy một người đưa thư đứng trước cửa nhà, rồi cánh cửa nhà mở ra, nàng háo hức chạy thật nhanh tới để khoe với Hàm cuốn sách nàng mới đọc hôm nay nó có tựa đề là " Đỏ như màu máu".
Bỗng dưng Mạc Hàn đứng khựng lại, người ra mở cửa, là một người khác, không phải là Hàm. Tim nàng lỡ đi một nhịp, cái dáng cao cao, gương mặt đó, nụ cười đó......rất quen......như là.................
Mọi thứ trước mắt Mạc Hàn nhạt nhòa, hình như nàng đang khóc, nước mắt và mưa hòa lẫn vào nhau mặn đắng. Tim bất chợt nhói lên từng cơn khi nhìn thấy nó, Mạc Hàn dần ngã quỵ, nàng tựa người cố dấu mình sau thân cây, rồi òa khóc nức nở, những hình ảnh chập chờn không rõ nét lại hiện ra.
"- Chị sẽ trở về, vào một ngày mưa.............đừng khóc..........em là ngôi sao của chị............Hàn Hàn"
Mọi thứ bỗng chốc quay cuồng....................
***
Nghe tiếng chuông cửa bên ngoài, mặt Triết Hàm rạng rỡ hẳn lên khá hẳn với vẻ ủ rũ, mệt mỏi khi nãy. Đới Manh chạy ra mở cửa, nó cũng đang rất tò mò về người mà có thể khiến Triết Hàm, chị họ của mình vui như vậy. Chỉ là một người đưa thư, Đới Manh kí tên rồi nhận lấy sấp thư.
Đới Manh dạo xung quanh vườn nhà Hàm, khi nãy vội vã đến nó chưa có cơ hội quan sát kĩ ngôi nhà, phòng khác có cửa kính nhìn ra vườn, mọi vật dụng trong nhà đều có màu săc rất nhã nhặn, cửa sổ có rèm cửa màu trắng, những chậu hoa nhỏ đặt trên bệ cửa. Ngày xưa Mạc Hàn cũng hay trang trí nhà như thế này, dù có bận rộn đến đâu, nàng cũng tưới nước đều đặn cho những chậu hoa đấy. Nó đã tìm được một người có sở thích giống nàng. Đới Manh sẽ còn đứng đó nếu không nghe thấy tiếng gọi của Triết Hàm
Nhận được sấp thư từ tay Đới Manh, Triết Hàm không giấu nổi sự thất vọng, làm Đới Manh càng tò mó muốn gặp người đó hơn. Qua những gì Hàm kể, Đới Manh biết được đó là bệnh nhân của Hàm, nàng ấy bị tai nạn giao thông rồi mất trí nhớ, nàng ấy có một đôi mắt to buồn và nụ cười rất đẹp. Rất lâu rồi, Đới Manh không thấy chị họ mình vui vẻ như vậy.
Một lát sau, Giai Kỳ tới. Cả ba người nói chuyện rất vui vẻ, vì Giai Kỳ có cuộc hẹn lúc 7h nên không ngồi lâu với Hàm được. Đới Manh cũng muốn về để Hàm được nghỉ ngơi nên nó đã đưa Giai Kỳ về.
Ngoài trời, mưa rả rích, ngồi trong xe, Giai Kỳ bật bài nhạc yêu thích của mình, Đới Manh tập trung vào lái xe vì vào những ngày mưa, tầm nhìn của nó rất kém. Bất chợt, Giai Kỳ lên tiếng:
-À, Đới Manh, chị gặp người yêu của Triết Hàm chưa?
-Chưa, hình như hôm nay cô ấy đi đâu thì phải, em gặp cô ấy rồi à?
-Vâng, mấy lần trước đến nhà, em có gặp, cô ấy dễ thương lắm nhưng thấy em thì bỏ chạy. Triết Hàm nói rằng cô ấy sợ người lạ, cô ấy tên cái gì Hàn đó..............tự nhiên em quên mất..................
Giai Kỳ còn nói gì sau đó nữa nhưng Đới Manh không để ý. Mưa vẫn rơi tầm tã bên ngoài, trời mưa lớn thế này, chắc phải có ai đó đang rất thích thú. Nó đang nhớ, nhớ về hồi nhỏ của nó và nàng, nó hứa rằng sẽ trở về vào một ngày mưa, mưa đem nàng tới bên nó, vậy thì một lần nữa, những cơn mưa hãy đem nàng về. Mưa, nó sẽ không bao giờ để nàng lạnh nữa, không bao giờ.
Chiếc xe dừng lại trước căn nhà có những chiếc cột chạm khắc tinh xảo theo phong cách Hy Lạp. Giai Kỳ gỡ dây an toàn nhưng vẫn ngồi trên ghế, mắt nhìn Đới Manh chăm chú. Khó chịu bởi ánh mắt của Giai Kỳ, Đới Manh lên tiếng trước:
-Không vào nhà sao Giai Kỳ, chẳng phải em nói có hẹn với Vũ Kỳ sao, coi chừng trễ đó.
-Chị không có gì muốn nói với em sao?
-Không, ý em là sao? Thôi, mau vào nhà đi.
-Em biết rồi, cảm ơn chị đã đưa em về nhà, chị lái xe cẩn thận.
Giai Kỳ mở cửa bước xuống, tiếng động cơ xe lại vang lên, mưa làm nhạt nhòa những hình ảnh qua gương chiếu hậu, nó không nhìn thấy Giai Kỳ ướt sũng trong mưa, đứng nhìn theo xe của nó rất lâu.
-Giả vờ nói yêu em chị nhé, em cũng chỉ định giả vờ là đang được chị yêu nhiều lắm.
******* ******* ********* *********
5 năm trước ở Mỹ
Kéo lê hành lý nặng nề vào căn nhà chung cư mà trước khi sang đây nó đã đặt trước, Đới Manh để hành lý ở một góc trong phòng khách rồi đi tìm phòng ngủ, chuyến bay dài làm nó cảm thấy mệt mỏi. Phòng ngủ nằm ở tầng hai, chiếc drap giường được trải phẳng phiu, Đới Manh nằm xuống, cảm giác êm ái ở lưng làm nó thấy dễ chịu.
Lúc Đới Manh mở mắt ra, trời cũng đã tối, nó ra ngoài tìm một cửa hàng ăn nhanh rồi ghé vào. Chọn một góc khuất trong cửa hàng, Đới Manh ngồi xuống, tiếng nhạc nhẹ vang lên,từ chỗ nó ngồi có thể nhìn ra bên ngoài nhờ lớp cửa kiếng. Một cơn mưa bất chợt, mọi người bên ngoài chạy một cách hối hả, những mái hiên chật cứng người đứng trú mưa. Đường phố mới khi nãy còn đông vui, thoáng chốc đã trở nên ảo não, khung cảnh nhạt nhòa qua lớp cửa kiếng. Một bài hát có giai điệu thật buồn hòa âm với tiếng mưa ngoài kia.
Và khi thế giới này trở nên tăm tối
Và mưa rơi thật nhẹ nhàng
Mọi thứ vẫn y như thế
Ngay cả ngày hôm nay, chị chắc chắn rằng
Chị vẫn không thể thoát khỏi điều đó
Chị không thể nào ngừng suy nghĩ về em
Giờ đây
Chị biết đã kết thúc thật rồi
Chị biết mọi thứ chỉ là khờ dại mà thôi
Giờ đây, chị biết đó không phải là sự thật
Chị thật ngu ngốc với bản thân làm sao
Bởi vì chị không thể nào giữ em lại vì niềm kiêu hãnh ấy
Vào những ngày mưa, em đã đến và tìm chị
Dằn vặt chị suốt suốt đêm dài
Và khi cơn mưa bắt đầu ngừng rơi, em cũng sẽ dừng lại thôi
Chắc hẳn chị đã say, có lẽ chị nên dừng lại
Từ lúc cơn mưa rơi xuống, chị nghĩ rằng chị cũng có thể ngục ngã
Nhưng điều đó không có nghĩa là chị nhớ em, không có nghĩa thế đâu em à
Khoảnh khắc chúng ta bên nhau chỉ là thoáng qua
Và khi đó là kiểu ngày mà em ưa thích
Chị sẽ giữ lại những kí ức lạnh buồn về em.
Tha thứ cho tất cả những kí ức đó, và chị sẽ bước đi về phía trước
Thậm chí chị không phải chạy trốn làm gì
Giờ đây
Chị xóa nhòa hình bóng của em
Chị sẽ không còn vương vấn gì về em nữa
Nhưng khi mưa bắt đầu rơi
Tất cả những kí ức về em mà chị cố gắng đè nén bao lâu...
Chúng sẽ ùa về, và sẽ kiếm tìm hình bóng em
Vào những ngày mưa, em đã đến tìm chị
Dằn vặt chị suốt đêm dài
Và khi mưa bắt đầu ngừng rơi, bóng hình em cũng tan biến theo mưa
Chầm chậm, từng chút một, em cũng sẽ dừng lại thôi
Giờ đây,không còn con đường nào để chị có thể quay lại
Nhưng khi được nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của em
Chị vẫn sẽ nở nụ cười, ngay cả khi chị không còn...
Một chút sức lực nào để có thể giữ em lại.
Vào những ngày mưa, em đã đến và tìm chị
Dằn vặt chị suốt đêm dài
Và khi cơn mưa bắt đầu ngừng rơi, bóng hình em cũng tan biến theo mưa
Chầm chậm, từng chút một, em cũng sẽ dừng lại thôi
Chị sẽ phải làm gì với những thứ đã đi đến hồi kết thúc?
Chị chỉ có thể nuối tiếc sau những điều ngu ngốc chị đã làm
Mưa cứ mãi rơi tí tách và sẽ không lặp lại
Và đến khi mưa có thể tạnh, chị cũng sẽ phải dừng lại thôi
Mưa cứ mãi rơi tí tách và sẽ không lặp lại
Và đến khi mưa tạnh, chị cũng sẽ phải dừng lại thôi
(Viet sud On rainy days)
Đới Manh đã muốn đi thật xa để trốn những cơn mưa. Mưa, nó luôn ghét mưa, mưa lớn quá,nếu nàng có ở đấy, chắc nàng sẽ hét lên một cách thích thú, nó đã nghĩ, nếu đi thật xa, nó có thể sẽ quên, nó sẽ không nhớ nữa. Đôi mắt to tròn, đôi môi màu máu và cả nụ cười khi đứng dưới mưa,tất cả...............
Trong một thoáng,những giọt mưa không còn bắn vào mặt nó nữa, Đới Manh ngước lên, chiếc dù màu đen che phía trên đầu, một chàng trai đeo cặp kiếng màu đen, nhìn anh mỉm cười:
-You can be cold. Take it
Đới Manh nhận lấy chiếc dù từ tay chàng trai đó. Cậu ta nhìn nó mỉm cười rồi vẫy tay chào tạm biệt. Gương mặt cậu ta rất quen, nhưng nó không nhớ nổi cậu ta là ai. Chàng trai ấy chạy đi, nó quay đầu nhìn theo, cho đến khi cái dáng cao cao đó khuất hẳn sau màn mưa.
Đới manh lại tiếp tục những chuỗi ngày lang thang đâu đó ở xứ người. Những bước chân vội vã trên đường, những cửa hàng ăn nhanh đầy dầu mỡ, những lời nói tục tĩu trên đường, có cảm giác như đang xem một bộ phim nhạt nhẽo nào đó. Đới Manh ghé vào những shop quần áo, chọn cho mình những bộ trang phục, những đôi giầy, những sợi dây chuyền theo styde của mình. Rồi lại đến những quán bar hòa mình vào những cơn trụy lạc. Nó đã từng nghĩ cuộc sống đó là thiên đường.
Lại một buổi tối nữa nó hòa mình vào tiếng nhạc xập xình trong sàn nhảy. Những ánh mắt thèm khát, những cái vuốt ve rợn người, những tiếng kêu la, hò hét như chìm trong dàn âm thanh đồ sộ trên kia. Đới Manh nốc liên tục hết li này đến li khác, xung quanh nó là lũ gái bao rẻ tiền, trên người chúng sực nức mùi nước hoa để che đi cái mùi tanh tưởi của chính mình, nó bảo chúng cười ngay ngô nhất có thể, nó sẽ làm người tình với họ nếu họ làm nó hài lòng. Nhìn đôi môi của chúng nhếch lên một cách giả tạo khiến nó bực tức, nó hất thật mạnh xấp tiền vào mặt chúng. Chẳng giống Hàn hàn của nó chút nào..............Đới Manh lảo đảo bước ra khỏi bar, bỗng chốc nó va phải một người
Mọi thứ xung quanh nó quay cuồng.
Nó tỉnh dậy trong một căn phòng có nội thất tinh xảo, chắc chắn chủ nhân của nó phải là người rất tinh tế. Bỗng cánh cửa bật ra, một cô gái bước vào, cô nhìn nó, mỉm cười bằng mắt. Dới Manh không hiểu ánh mắt của cô, nó chưa kịp lên tiếng thì cô đã nói.
-Đới Manh, chị không nhận ra em sao!????????????
Cô gái ấy tên là Hứa Giai Kỳ là bạn học ở Mỹ hồi nhỏ cùng Đới Manh và Triết Hàm, nó còn nhớ hồi nhỏ cô vẫn còn chạy theo nó giành kẹo, giờ đây cô đã trưởng thành và cô vẫn đang theo học nghành thiết kến thời trang tại Mỹ. Tìm được người quen ở đây Giai Kỳ và Đới Manh đều rất vui, họ cho nhau số điện thoại và hứa sẽ thường xuyên đến nhà nhau chơi.
Buổi sáng chủ nhật, Đới manh thức dậy từ rất sớm, nó ghé vào một cửa hàng hoa tìm mua những đóa hồng màu xanh, loài hoa mà Giai Kỳ rất thích, nó sẽ đến nhà Giai Kỳ ngày hôm nay. Đơi Manh nhìn thấy những bông hoa cúc nhỏ, lòng nó chợt nhớ đến Hàn Hàn, đây là loài hoa nàng rất thích trước đây nàng vẫn thường trồng nó trong vườn, nó nhớ nàng.................
Đới manh đứng trước cửa nhà, nhấn chuông cửa . Nó hướng sự chú ý về một cô gái có cái dáng cao cao, đang lom khom tìm cái gì đó, cô ta có khuôn mặt rất quen. Cô gái ấy tiến ra mở cửa, Đới Manh vẫn không rời mắt cho đến khi cả hai người nhìn nhau.
***
-Giai Kỳ à Vũ Kỳ là gì với em vậy!???????
-Vũ Kỳ sao, chị và chị ấy biết nhau à, Vũ Kỳ là chị họ em đó.
-.................Vậy à...cậu ấy sang đây lâu chưa vậy..........
-Uhm cũng mấy năm rồi đó. À ,mà sao vậy chị?
-À, không có gì đâu em..................
Buổi tối hôm đó Đới Manh bước về nhà, bỗng có điện thoại.
-Alo
-Đới Manh,tôi là Lý Vũ Kỳ, tôi có chuyện muốn gặp cô.
.....................................
-Cô muốn gặp tôi
-Cô và Mạc hàn đã..................
-Nếu cô gọi tôi đến đây chỉ để nói điều đó thì thôi đi.- Đới Manh quay gót định bước đi thì lời nói của Vũ Kỳ đã chặn bước chân của nó lại.
-Cô còn nhớ dự án đầu tiên cô tiếp quản ở tập đoàn Snh48 chứ, là một hãng rượu và chính cô đã làm nó phá sản.
-Ý cô là sao........................
-Ông chủ hảng rượu đó họ Mạc............................................!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro