Chap 3
*ở trên xe của người con gái đó
- Cô chủ không sao chứ? Tôi đã cho người xử bọn chúng rồi cô không phải bận tâm đâu
- ….con bé lúc nãy….ông cho người đi tìm hiểu về nó cho tôi.
- Dạ!!!
Chiếc xe dừng lại ở căn biệt thự với kiến trúc Châu Âu cổ , nó bước vào phòng rồi mở ra một cuốn sổ nhỏ, ở đó có bức ảnh một cô bé mặc một bộ đầm màu đỏ đang cười toe.
Nó cầm nó lên rồi bất giác mỉm cười đôi mắt nó có chút gì đó gợi lên sự nhớ thương xen lẫn tuyệt vọng.
-Mừng sinh nhật của em
Flash back
-Chị Manh, chị tặng quà gì cho em vậy?
-……- lắc đầu nguầy nguậy
-Cho em coi chút nha!
-……- quay đi nơi khác
-Đưa em coi chút thôi!
-Không….- giữ chặt lấy hộp quà
Khuôn mặt cô bé xị xuống rồi cô ngước lên nhìn cô nhóc.
-Ư…ư…ư…đồ đáng ghét quà của em mà…..
Cô nhóc bối rối, hai má cô đỏ bừng lên. Cô phải làm sao đây? Cô không muốn Hàn Hàn của cô khóc.
-Nè sao khóc vậy? khóc nhè nhìn xấu lắm đó
-Hưc..vậy…hưc…vậy đưa quà em coi một chút
-Nè – môi nó nở một nụ cười
Cô bé hí hửng nhận lấy hộp quà rồi cười toe
-Em mở quà nha!
-Không được!
-ứ nó là của em rồi em sẽ mở nó
-không được…..
-aaaa cún con nè, dễ thương quá đi dễ thương thiệt
Cô bé ôm cún con lên rồi cười toe, trong nắng chiều mái tóc quăn quăn của cô bé tung bay lên cô ôm con cún rồi chạy tung tăng khắp nơi, hoàng hôn tới rồi mặt trời sắp lặn. Nhưng với nó mặt trời lặn hay mọc cũng không quan trọng vì nó chỉ cần một mặt trời duy nhất đó là Mạc Hàn.
-………………..
-Chị! Chị sao vậy, sao ngẩn người ra vậy?
-………………
-Mình đặt tên nó là gì? Hay là Manh nha!
-Nó là Mo thì đúng hơn!!!
-ế sao chị dám lấy tên của em đặt cho nó…chị chết với em
-aaaaa! Chị biết lỗi rồi, tha cho chị đi mà
-Được rồi đó coi như hôm nay chị gặp may, hi hi hi………..
( end flash back)
-Chị nhớ em, ở trên đó em vui chứ? ở trên đó em đang nhìn chị phải không?
13 năm trước:
đó là một buổi chiều đông lạnh giá ở nước Mỹ, trong căn biệt thự có kiến trúc cổ kính.
-Bà chủ!
-Đới Manh đâu?
-Dạ thưa bà, cô chủ bị sốt cao lắm, tôi đã goi điện đến trường xin nghỉ học cho cô ấy rồi, bà không cần lo đâu.
-Cảm ơn ông, quản gia Trần. Nhờ ông chăm sóc Đới Manh giúp tôi
-Thưa bà!!! Bà vào thăm cô chủ một chút chứ ạ?
Đới Manh đang sốt, sốt rất cao. Nó nằm trên giường mấy ngày rồi, nó ốm nhưng! có ai quan tâm đến nó đâu hoặc nếu có thì cũng chỉ là quản gia Trần hoặc bà Tuệ người đã chăm nó từ khi nó mới lọt lòng, thời gian nó ở cùng ngài quản gia và bà bảo mẫu còn nhiều hơn cả khi ở cùng ba mẹ. Mà cũng phải thôi ba mẹ nó bận trăm công nghìn việc nên còn đâu thời gian mà chăm sóc nó nữa.
Và cánh cửa phòng nó chợt bật ra, mẹ nó bước vào
-Đới Manh à! Con không sao chứ, ráng ăn uống đầy đủ rồi uống thuốc cho nhanh khỏi bệnh rồi tiếp tục đi học con nhé.
-Mẹ…hưc…con không muốn ở đây, con không muốn đi học ..con muốn về nhà.
-Đới Manh à! Không được đâu con, con phải ở lại đây chứ.
-Nhưng …con muốn về nhà con đã hứa với Hàn Hàn rằng con sẽ về , con không muốn ở đây đâu!!!
-Đới Manh à! Tại sao con lai muốn về. Con học không hiểu hay là các bạn không tốt với con.
-Không! Cô giáo và các bạn đều rất tốt với con nhưng! họ không phải là Hàn Hàn!!!
-Đới Manh! Nghe mẹ nói này, con phải tập làm quen dần với việc không có con bé Mạc Hàn đi, con là ai nào, con chẳng phải là tiểu thư Đới Manh sao? Tập đoàn SII hùng mạnh tương lai sẽ là của con, còn ngôi trường con đang học là ngôi trường danh giá nhất nước Mỹ, con cháu của các nhà tài phiệt nổi tiếng đều học ở ngôi trường này, nếu như con làm quen và thân thiết được với bọn họ thì chắc chắn tương lai của con sẽ thành công tốt đẹp, vậy thì cái lợi trước mắt nào có nghĩa gì.
-Mẹ…..mẹ xấu, mẹ nói dối con mẹ nói con sang đây sẽ được ở gần ba mẹ vậy mà đây là lần đầu tiên mẹ đến thăm con mẹ thăm con cũng không có nổi một lời an ủi. Con ghét mẹ
“ Chát” nó cảm thấy má mình nóng hổi, rát buốt. Mẹ vừa mới tát nó, má nó ửng đỏ, đau…đây là lần đầu tiên trong đời mẹ đánh nó.
-Hỗn láo, vì một con bé hèn mọn mà như vậy sao? Con bé đấy đã chết rồi. Vậy mà tại sao lúc nào con cũng nhớ tới nó, NÓ ĐÃ CHẾT RỒI, con hiểu chưa????????????????????????
Mẹ nó thật đáng sợ, chưa bao giờ nó thấy sợ và ghét mẹ như lúc này. Đôi mắt bà sắc lạnh đôi khi lại lóe lên những ánh lửa giận dữ còn những câu nói được thốt ra từ khóe môi của bà như hàng vạn mũi kim châm vào trái tim nó.
-Mẹ…mẹ nói cái gì vậy Hàn Hàn đã chết là sao mẹ nói đi chứ???????????????
Khuôn mặt bà có chút khựng lại, đôi mắt đã không còn sát phạt như lúc trước nữa, khóe môi bà gượng gạo, bà nhìn đi chỗ khác để lảng tránh ánh mắt của nó. Bà đang cảm thấy có lỗi, bà có lỗi vì cái gì nhỉ? Vì bà đã thẳng đánh đứa con gái duy nhất của mình ư? Hay còn lí do nào khác.
-Mẹ vừa nói cái gì vậy- nó nói trong tuyệt vọng
-Đới Manh!...…Mạc Hàn nó,
-Hàn Hàn làm sao..!!!- giọng nó lạc đi
-Con bé …con bé bị xe tông vào hôm con bay sang đây, con bé có đi tiễn con và trên đường đi về nó bị một chiếc xe taxi tông phải, và đến bệnh viện thì mất…mẹ xin lỗi vì đã giấu con……….- giọng bà nhỏ dần
-Mẹ nói dối! con không tin!!!
Nó khóc, khóc nức nở tiếng khóc thê lương xen lẫn tiếng gào thét tuyệt vọng. Nó chới với , chới với cố đứng dậy và rồi lao thật nhanh ra ngoài trời tuyết, nó chạy thật nhanh chạy không hề quay đầu lại, chạy trốn và dối lừa chính bản thân mình, tại sao, tại sao mẹ đối xử với nó tàn nhẫn thế, tại sao Hàn Hàn lại chết………..tại saaaaaaao đó không phải là sự thật, mẹ nó nói dối, chắc chắn là nói dối …nhưng! Nó sợ!!! Đới Manh nhắm mắt lại, từng dòng nước mắt vẫn cứ lặng lẽ rơi, nó nhớ lại ánh mắt buồn của cô nhóc, nhớ tới câu nói của cô trước lúc nó đi, rồi nó lại nhớ đến nụ cười dịu dàng của cô dành cho nó. Sau ngày hôm nay, cứ xem như nó đã chết rồi.
-Aaaaaaaaaa- nó quỵ xuống khóc gào lên, mọi thứ trước mắt nó tối sầm lại và rồi nó lịm đi.
Khi nó tỉnh dậy thì đã qua một tuần lễ rồi, mọi người xúm quanh nó để xem nó có bị sao không, nó không nói gì, cũng chẳng hề cười đôi mắt của nó rất buồn một nỗi buồn da diết, ba mẹ nó và quản gia Trần rất đỗi lo lắng, họ không thể hiểu rằng tại sao một đứa trẻ hoạt bát như cậu sao bây giờ lại lầm lì như vậy. Có cái gì đó đã thay đổi nó, một điều gì đó rất đau đớn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro