Chap 32
Một buổi sáng với cơn mưa rào, Giai Kỳ đến nhà Triết Hàm, cô phải đến bệnh viện nên gọi cho Giai Kỳ, cô muốn có người trò chuyện với Mạc Hàn. Cả hai cùng tắm cho con Tiểu Bạch, dọn dẹp đống sách ở trong phòng rồi ra sau bếp chuẩn bị bữa ăn.
- Nhìn này Mạc Hàn, Đới Manh mua tặng mình đó, đẹp không? Mình cũng bất ngờ lắm, không biết sao chị ấy lại mua nhẫn đôi tặng mình nữa, mình một chiếc, chị ấy một chiếc
- Ừ, ừ, đẹp lắm, vậy là..................hai người đang yêu nhau hả?
- Uhm...chưa có gì rõ ràng hết, nhưng Đới Manh thật sự rất dịu dàng, mình cũng thích chị ấy lắm. Với lại tối qua....................
- Tối qua thế nào?
- Thật ra thì, tối qua..........chị ấy say lắm, rồi mình và chị ấy.........đã là của nhau. Chị ấy nói sẽ luôn ở bên cạnh mình, rồi còn mua nhẫn tặng mình nữa, mình cảm thấy hạnh phúc lắm vì cả trong giấc ngủ chị ấy cũng gọi tên mình, chị ấy gọi mình là " Hàn Hàn" đấy, tên hay không?............Cậu sao vậy Mạc Hàn, thấy mệt trong người hả, sao mặt cậu đờ đẫn vậy? Mạc Hàn, Hàn à............
- Ừ. ừ, mình không sao, tên hay lắm...........................
- Chị ấy còn nhờ mình xin lỗi cậu là hôm qua không đến được, cậu đừng giận chị ấy nhé, nhé, đừng giận chị ấy nhé...........
- Mình........biết rồi............[ sao mình lại cảm thấy khó chịu thế này?]
Người ta vẫn thích lẫn lộn giữa thực và hư
Bởi sự thật phũ phàng hơn ta nghĩ
Buổi chiều thứ 7, Đới Manh và Giai Kỳ đến nhà Triết Hàm dùng cơm tối, chỉ là để có người nói chuyện với Mạc Hàn, nàng cùng Triết Hàm ra siêu thị, mua đồ về chuẩn bị bữa tối.
6h, Giai Kỳ và Đới Manh tới, nhà cửa đã được dọn dẹp gọn gàng, thức ăn dọn sẵn trên bàn. Triết Hàm vui vẻ dẫn hai người vào nhà, Mạc Hàn ngồi trầm ngâm ở ghế, dù Giai Kỳ có bắt chuyện thế nào, nàng cũng chỉ mỉm cười qua loa rồi lại tiếp tục im lặng. Bữa ăn diễn ra với không khí nặng nề.
Bữa ăn kết thúc, Giai Kỳ và Mạc Hàn dọn dẹp, Giai Kỳ rửa chén, Mạc Hàn gọt trái cây, sau khi đã dọn dẹp xong, Mạc Hàn mang đĩa trái cây lên phòng khách. Mạc Hàn ngồi lên đùi Triết Hàm, thoáng ngạc nhiên nhưng cô vẫn không nói gì, nàng dùng cái nĩa ghim miếng táo ở gần đó rồi đút cho Triết Hàm, cô hơi ngượng vì có bạn và em họ mình ở đó. Cô có nhắc khéo nàng vài lần nhưng nàng bỏ ngoài tai, tiếp tục đút từng miếng táo cho cô. Mạc Hàn một tay ôm vào cổ cô, lần này, nàng không đút táo cho cô nữa, mà đưa vào miệng mình mớm sang cho cô, Triết Hàm gần như tê dại khi môi nàng chạm vào môi cô, cô không phản ứng gì, vị chua của táo, vị ngọt của đôi môi nàng, tất cả hòa quyện lại khiến cô ngây ngất
- Chị à.....................................
Đới Manh đứng bật dậy, không nói tiếng nào đi ra ngoài, đóng sập cánh cửa một cách thô bạo, Giai Kỳ chạy theo ngay sau đó, Mạc Hàn cũng vội buông cô ra, chạy về phòng khóa chặt cửa bên trong, tiếng mưa át đi tiếng đập cửa bên ngoài, thổn thức, nước mắt nàng trào ra, ướt đẫm gối, nàng cắn chặt vào môi để ngăn lại tiếng khóc nức nở, cắn đến bật cả máu, vị tanh của máu, vị mặn của nước mắt.....................
"- Thật ra thì, tối qua chị ấy say lấm rồi mình và chị ấy......... đã là của nhau. Chị ấy nói sẽ luôn bên ở bên cạnh mình, còn mua nhẫn tặng mình nữa, mình hạnh phúc lắm vì cả trong giấc ngủ chị ấy cũng gọi tên mình......chị ấy đặt cho mình cái tên là Hàn Hàn đấy, nghe hay không................?"
Mạc Hàn dùng cây bút đỏ vẽ vẩn vơ lên tờ giấy trắng, nàng đã rất muốn vẽ buổi hoàng hôn, nhưng nàng không thể hình dung được nó như thế nào, loay hoay một hồi, nàng chỉ thấy mặt trời cô vẽ như một cái lòng đỏ trứng gà, biển cũng chẳng khá hơn gì. Nàng lật mặt sau tờ giấy ra và bắt đầu vẽ lung tung, nàng ghét cái cảm giác buồn bực, khó chịu vô cớ như thế này, nó khiến nàng không thể tập trung làm được gì.
Flashback
Mạc Hàn nghe tiếng chip chip của những con chim ngoài kia, ánh nắng chiếu qua lớp rèm cửa, tạo nên những vệt vàng vàng nhạt ở góc phòng, điện thoại ngân lên một giai điêụ, nàng bắt máy một cách hờ hững, có người đang đợi nàng dưới nhà.
Nàng chạy như bay ra cửa, nàng cũng chẳng biết tại sao mình lại vội vã như vậy, chỉ là nàng nghĩ rằng nếu không nhanh chân thì người đó có thể đi mất. Cánh cửa màu trắng mở ra, Đới Manh đón nàng bằng một nụ cười dịu dàng. Nó nắm lấy tay nàng, bàn tay nàng nằm gọn trong tay nó. Cả hai thả bộ trên con đường vắng, hôm đó, trời nắng nhẹ, tiếng lá cây xào xạc xung quanh.
Nó đưa nàng đến một quán nước nằm ở góc khuất của con phố nhỏ. Chiếc bàn oval nhỏ với những ghế bọc nệm màu hồng nhạt được kê đối diện nhau. Hai ly đồ uống được đem đến, một li chocolate nóng một li cà phê đen.
- Chị thích uống cà phê đen sao?
- Trước đây thì không........
Đới Manh nhích người về phía Mạc Hàn, nàng cảm nhận được từng hơi thở của nó, đôi mắt nàng mở to ngơ ngác. Có vị ngọt của chocolate, hương thơm quyến rũ của cà phê đen hòa quyện với nhau, lúc nàng ý thức được mọi chuyện thì môi nó đã áp sát vào môi nàng.
Mạc Hàn mơ màng nghe tiếng leng keng của chiếc chuông gió gần đó hòa vào bản nhạc nhẹ nhàng trong quán. Nó hôn nhẹ vào môi nàng, nhẹ nhàng mà say đắm, ngây ngất, nó ôm lấy vòng eo nàng kéo nàng lại gần, nụ hôn sâu như kéo dài vô tận.
- Nè, sao lần nào gặp, chị cũng đều.............. ?
- Xin lỗi em...............
- Không .........không có sao đâu!
- Nếu.........chị muốn mỗi ngày được ôm em như thế này.........em có khó chịu không..................?
- Em...không...chắc nữa................
Những lúc trống vắng thấy cô đơn
Chị mới nhận ra chị đã mất em thật rồi
Còn không em ơi tháng ngày bao êm đềm
Nhìn lại đây chỉ còn nước mắt rơi...
Tại vì sao ngày xưa chị đã luôn dối em
Chìm trong bao cuộc vui chôn sâu nơi bóng đêm
Tại sao người không một câu trách than
Để rồi quay vội đi tình yêu vỡ đôi
Còn đâu nữa những phút đắm đuối bên nhau
Còn đâu nữa hạnh phúc mai sau
Dẫu có biết tiếc nuối mai sau
Dẫu có biết tiếc nuối dẫu có biết xót xa
Nhưng tình đôi ta vẫn mãi chia xa
Một lần nữa chị xin lỗi em
Một lẫn nữa mong em quay trở về
Hãy cho chị một lần được bên em không cách xa
Người yêu ơi, chị xin lỗi em...
- End Flashback
Vòng tay người ấy thật ấm áp..........chính nàng cũng không thể giải thích được những cảm xúc kì lạ khi đối diện với nó. Nàng đã biết tình cảm Giai Kỳ dành cho Đới Manh từ đâu, nàng cũng nhiều lần tự nhắc mình không nên làm như thế , vì Giai Kỳ rất tốt với nàng và nàng cũng không thể làm chuyện có lỗi với Triết Hàm. Những khi gặp Đới Manh, nàng luôn cố giữ cho bản thân thật tỉnh táo, nhưng không được.
Mạc Hàn lười biếng lăn qua lăn lại trên giường, nàng với tay lấy cuốn tạp chí gần đó , đọc lướt một vài trang rồi vứt sang một bên. Nàng nghĩ đến đống kẹo chocolate mà Triết Hàm đã mua về tối qua, có lẽ đó là thứ thích hợp nhất dành cho nàng lúc này , vì nàng đã từng đọc trong một cuốn sách nào đó, những lúc không vui , thức ăn ngọt sẽ khiến tâm trạng tốt hơn. Nàng bước chân xuống giường , đi ra cửa thì chân vấp phải cái hộp nhỏ màu xám. Triết Hàm nói rằng, có ai đó đã gửi cho nàng, chắc là cái hộp nhỏ này. Nàng cũng rất tò mò, vì nàng có quen biết mấy ai, mấy ngày Giai Kỳ đến chơi, nàng cũng quên bẵng chuyện đó, chẳng biết có cái gì trong này.
........................................................................
Giai Kỳ ngồi trong phòng , cô tắt hết đèn trong phòng, chỉ còn ánh đèn đường hiu hắt chiếu vào, cửa sổ mở, từng đợt gió nhẹ thoảng qua.
Flashback
Đới Manh khẽ xoay người, cảm giác nhức đầu thật khó chịu, nó vỗ nhẹ vào đầu rồi hơi xoay người về bên trái. Nó bắt gặp đôi mắt to tròn của Giai Kỳ. Nó vội tung chăn lên, thở phào nhẹ nhõm khi cả hai vẫn đang mặc quần áo , nó đưa đôi mắt ái ngại nhìn cô:
-Kỳ à, đêm qua..........................
-Không có gì đâu, chị đừng lo, đêm qua , chị say lắm , em dìu chị về phòng thôi , tại thấy chị ngủ nhìn dễ thương quá nên định ngắm chị một chút thôi, ai ngờ ngủ quên luôn.
-Có thật là không có chuyện gì xảy ra chứ?
-Thật mà, chị đừng lo, không có chuyện gì đâu.
End Flashback.
Một lần tình cờ, Tiếu Ngâm gọi điện cho Đới Manh, Giai Kỳ đã nhanh chóng lưu số cô ta vào máy. Cô đâu phải con nít mà không nhận ra mối quan hệ bất thường giữa Đới Manh và Mạc Hàn, nhưng hỏi thế nào nó cũng phủ nhận điều đó. Đới Manh và Tiếu Ngâm đã từng có một thời gian có mối quan hệ rất thân thiết , cô ta chắc phải biết nhiều chuyện nên cô đã chủ động gọi điện cho Ngâm đến bar U.
Tiếu Ngâm vô cùng tức giận khi kể lại chuyện Đới Manh chia tay cô ta chỉ vì Mạc Hàn. Còn Giai Kỳ, cô không giấu được cảm giác tức tối lúc này, sau buổi nói chuyện hôm đó, cô đến nhà Đới Manh, nhưng nó đã đi đâu đó, nó có thói quen hay đặt chìa khóa nhà ở bệ cửa trên cao, với tay lấy chìa khóa, cô vào nhà.
Ngồi chờ Đới Manh ở phòng khách cũng chán, cô đi lang thang khắp nhà và đi vào căn phòng ở tầng hai. Bản tính tò mò lại trỗi dậy, cô đi vào trong, có một chiếc bàn nhỏ và một vài cuốn sách đã cũ. Cô ngồi lên chiếc ghế gần đó, chống cằm suy nghĩ miên man . Theo thói quen, chiếc bàn có ba ngăn kéo, cô vu vơ kéo từng cái. Ngăn thứ nhất, những vật dụng linh tinh như kéo, giấy vụn hay một vài cuốn truyện. Ngăn thứ hai gọn gàng hơn, một cuốn sổ và một mảnh giấy bên dưới. Ngăn thứ ba, một vài cái đĩa.
Đợi mãi Đới Manh vẫn chưa về, cô lấy một trong những cái đĩa ở ngăn thứ ba xem cho đỡ buồn, chắc là đĩa phim hay đĩa nhạc gì đó.
Giai Kỳ gần như chết lặng bởi những hình ảnh và âm thanh la trên màn ảnh. Cô tiếp tục thử những cái đĩa còn lại, cô điên cuồng la hét, cô đã muốn bẻ gãy hết chồng đĩa đó. Bất chợt, cô khẽ nhếch mép, cô đang tò mò không biết phản ứng của người đó sẽ ra sao khi xem hết số đĩa này.
..............................................................
Chiếc hộp màu xám với 6 cái đĩa bên trong , không ghi tên người gửi. Đĩa thứ nhất
Cưng àaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa..................
............................???
....................??????????????????????
Trên màn hình là hình ảnh Đới Manh và một cô gái nào đó quấn lấy nhau như những con thú trên giường . Những tiếng rên xiết, tiếng thở gấp gáp..........
Nụ hôn cua biển..........là nụ hôn ngọt ngào nhất thế gian này...........hứa với chị
rằng em sẽ không khóc nữa đi nhóc.....................................
Hàn Hàn...........chị muốn em là mẹ của các con chị sau này........lấy chị đi................Từ khi nào cô nghĩ cô có tư cách là vợ tôi thế...........cô biến đi, tôi không muốn nhìn thấy cô..................... Cút đi...tâm trạng tôi đang không tốt.........Đừng xin lỗi........Vì tôi sẽ không bao giờ tha thứ......Tất cả những gì cô đã gây ra......tôi sẽ bắt cô trả lại, từng thứ từng thứ một.......... Tôi có việc sang Paris vài tháng.......Tối nay tôi sẽ đưa em đi ăn...........Xin lỗi em, tôi quên là đã có hẹn với em, bây giờ cũng muộn rồi nên hẹn lần khác nhé..............Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi đâu có cấm cô ngoại tình.............Cô cũng thừa biết tôi không còn yêu thương gì cô mà , chỉ tại cô cứ mù quáng chạy theo tôi thôi............Ồn ào quá, cô đúng là đồ lắm mồm....................Cái tát này là để cảnh cáo, lần sau nếu còn đụng vào Tiếu Ngâm tôi không tha cho cô đâu..................... Hỏi ngu ngốc, nếu giữa cô và Tiếu Ngâm, dĩ nhiên tôi phải chọn Tiếu Ngâm rồi.....................Đêm nay tôi muốn vui vẻ, thay vì một ******** tôi muốn cô................ em có chuyện muốn nói với chị?........................cưng à, giữa em và vợ cưng, cưng yêu ai hơn........đương nhiên là cưng rồi.....Manh à vợ chị kìa...........
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
-Tất cả các người hãy chết hết đi....................................
.......................................................................
Đới Manh mân mê con gấu trắng trên tay, từ những lần tới nhà Triết Hàm, nó thấy nàng rất thích chơi gấu bông, vì thế nó đã mua thật nhiều gấu bông nhưng nó không biết phải tặng nàng như thế nào. Sau cái đêm nó giận dữ bỏ về từ nhà Triết Hàm, nó đã không còn gặp Hàn Hàn nữa, Triết Hàm đã lo lắng rất nhiều và liên tục gọi điện cho Đới Manh....nhưng chính Đới Manh cũng không biết phải đối mặt với chị họ mình như thế nào.
Nó đã ở trong phòng không biết bao lâu rồi. Nó sẽ làm gì đây, nếu thật sự Hàn Hàn của nó không còn yêu nó nữa, nó còn đủ tư cách để níu kéo nàng quay trở lại không? Tiếng chuông cửa kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ, khuya thế này không biết ai đến, bên ngoài mưa rả rích, nó nghĩ là Triết Hàm.
-Hàn à.....................sao em lại đến đây giờ này?
***
Giấc mộng tình đầu đã một lần sụp đổ
Có lẽ nào đổ nát lại hồi sinh?
-Em có thể vào trong được không, người em ướt hết rồi.
Mạc Hàn ngồi chờ nó ở phòng khách, nó đưa cho nàng một bộ đồ khác để thay, trong khi đó nó vào bếp pha một li sữa nóng.
Nàng mặc chiếc áo sơ mi khi nãy nó đưa, để lộ cặp chân dài trắng nõn. Mạc Hàn ngồi hơi nghiêng người trên ghế sofa, một tay nàng đặt lên thành ghế dựa, đầu hơi ngửa ra đằng sau, một chân co lại, chân kia duỗi thẳng. Đới Manh quay lại, đưa li sữa cho nàng, nàng kéo nó ngồi xuống bên cạnh mình
Chiếc áo sơ mi được cài một cách cẩu thả, hai chân nàng vắt chéo, thỉnh thoảng lại vô tình miết nhẹ vào chân nó.
-Sao em lại đến đây?
-Chị không thích à?
-Chị không có ý đó nhưng mà.....................................
-Chị à, sữa ngọt lắm, uống chung với em nhé, chị thích ngọt đúng không?
Đới Manh chưa kịp phản ứng thì nàng đã áp môi mình vào môi nó, một dòng sữa ấm, ngọt lịm tan chảy trên đầu lưỡi. Vị ngọt của sữa hòa quyện với vị ngọt của men tình càng kích thích cả hai lao vào nhau.
Mạc Hàn ngồi lên đùi nó trong khi cả hai vẫn tiếp tục với màn khóa môi nồng nàn say đắm. Một tay nàng tháo bỏ những chiếc cúc trên áo nó. Nàng liếm nhẹ vành tai nó, phả vào đó những hơi thở nóng bỏng, day nhẹ vành tai nó.
-Chị à, ở đây không tiện mình........lên giường đi
Đới Manh bế nàng lên đôi môi vẫn không rời nhau. Đặt nhẹ nàng xuống giường đôi mắt nó ngập chìm trong dục vọng, Mạc Hàn liếm môi một cách khiêu khích. Bất ngờ nàng ngồi dậy, đẩy nằm nó xuống giường.
-Nè, em muốn làm phản hả..........?
-Uhm...cứ cho là như vậy đi cưng.
-Hàn àaaaaaaaaaaaa!
-Cưng à, cưng có yêu em không?
- Uhm..................
-Cưng à, chị có hạnh phúc không?.
-Uhm..................
-Nhưng mà cưng à..........chị có nhớ hôm nay là ngày gì không?
-Uhm...không biết...???
-Được rồi, để em nhắc cho cưng nhớ. NGÀY NÀY 5 NĂM TRƯỚC TÔI ĐÃ THẤY CHỊ RÊN XIẾT TRÊN GIƯỜNG VỚI TIẾU NGÂM ĐẤY, ĐỒ KHỐN.
Máu, máu đã chảy rồi........Máu túa ra từ bụng Đới Manh, một con dao nhỏ ghim thật sâu ở giữa bụng nó. Nó nghe tiếng Mạc Hàn cười như điên dại, nàng cười nhưng nước mắt lại chảy dài.
-AAAAAAAAAAAAA. Tôi hận chị, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chị.
Màu máu đỏ thẫm thấm ướt tấm drap giường màu trắng, máu vẫn tuôn ra không ngừng , mùi máu tanh tán ra khắp nơi. Cơn đau khiến nó phát sốt, mồ hôi túa ra, mắt nó bắt đầu mờ dần đi, không thể nhìn rõ mọi thứ. Kết thúc tràng cười điên dại, nàng ngồi phịch xuống sàn, nhìn nó bằng đôi mắt vô hồn. Đới Manh cố hết sức gọi nàng:
-Hàn à...........................
-Chị im đi, đừng có gọi tên tôi.
-Hàn à............vì chị là một đứa ngu ngốc........nên chị mới nghĩ rằng khi làm em đau khổ thì chị sẽ hạnh phúc......nhưng càng ngày chị càng nhận ra một sự thật.......một sự thật rằng chị không thể sống nếu thiếu em......chị yêu em.........yêu hơn mọi thứ chị có..........không đúng..............em là tất cả những gì chị có.
-Câm miệng đi, tôi không muốn nghe....................
-Hàn à............chị biết chị có lỗi...........có lỗi thật nhiều với em và con.........chị xin lỗi............
-Hàn à..............chị đang rất đau Hàn à.............nhưng chị biết...........nó chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau chị đã gây ra cho em........................
-Hàn à..............em biết không chị đã không còn ghét mưa nữa.......mưa để ta chia ly nhau......rồi lại đưa ta về với nhau........em là cơn mưa của chị...........
-Hàn à.................hãy cứ hận chị thật nhiều nhé...............chị không xứng đáng được tha thứ.................
-Hàn à...............chị không làm phiền em lâu nữa đâu............chị muốn............ muốn mỗi ngày được thấy em ngủ, em cười, em hạnh phúc..............nhưng chắc là không được rồi.
-Hàn à................chị xin lỗi............
-Hàn Hàn, chị yêu em..........................
-Đến bây giờ chị vẫn còn muốn lừa dối tôi nữa sao, tôi không tin, tất cả chỉ là ngụy biện, chỉ là ngụy biên, chỉ là ngụy biện thôi.................... tôi không tin, tôi không tin
Đới Manh ngất đi do mất máu quá nhiều, đôi mắt nó từ từ khép lại, Mạc Hàn đã cố nặn ra một nụ cười hả hê nhưng vừa cười thì nước mắt lại chảy dài, khác hẳn với cảm giác mà nàng tưởng tượng lúc đó, nàng tự trách bản thân mình ngu ngốc khi không thể kìm lại tiếng thổn thức. Cái nhói vô cớ ở lồng ngực khiến nàng quỵ xuống, không thể đứng vững. Nàng lê từng bước đến bên thân hình bất động của nó. Khuôn mặt nó tái nhợt, đầm đìa mồ hôi, khuôn ngực phập phồng một cách yếu ớt.
-Không phải chị nói muốn tôi tha thứ à..........làm gì vậy sao chị không nói nữa.
-Tỉnh dậy đi.........sao chị im lìm vậy, lúc nãy chị nói nhiều lắm mà..................
Manh à.............em sợ lắm, đừng như vậy mà.........xin chị...........mở mắt ra nhìn em đi.
-Manh à..........chị chảy nhiều máu lắm.............
Mạc Hàn hoảng loạn khi bàn tay nàng vấy đỏ máu của nó, nàng vớ lấy cái điện thoại gần đó, bấm số của Giai Kỳ. Khi Giai Kỳ tới, Mạc Hàn đã không còn ở đó.
Giai Kỳ gọi cho Triết Hàm đi tìm Mạc Hàn trong khi mình đang ngồi chờ trước phòng mổ của bệnh viện. Đới Manh đã được đưa vào trong từ hai tiếng trước, đến bây giờ vẫn chưa ra. Các y tá thi thoảng lại chạy ra chạy vào, Giai Kỳ nhìn thấy những túi máu đỏ thẫm..........................
Cái đèn màu đỏ trên cao tắt ngúm sau gần năm tiếng đồng hồ. Những vị bác sĩ, y tá bước ra. Giai Kỳ đứng bật dậy. cô tiến lại gần. Vị bác sĩ lớn tuổi với cặp kính trắng tháo khẩu trang ra, khuôn mặt ông phờ phạc, hai đôi mắt thâm quầng mệt mỏi.
-Cô là người nhà của bệnh nhân Đới Manh phải không? Vết thương đâm sâu khiến bệnh nhân mất máu nhiều, nhưng cũng may là đưa đến bệnh viện kịp thời, chúng tôi đã tiếp máu cho cô ấy. Đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng bệnh nhân vẫn còn yếu lắm.......................
Đới Manh vẫn còn ngủ do tác dụng của thuốc mê, khuôn mặt nó nhợt nhạt, Giai Kỳ ngồi xuống giường, chạm nhẹ vào gò má nó.
-Em làm hại chị rồi, em xin lỗi. Tất cả là lỗi của em, em không nên ích kỷ như vậy.
Kéo chăn lại ngay ngắn đắp cho Đới Manh, cô tắt đèn trong phòng, chỉ chừa lại chiếc đèn ngủ nhỏ rồi tiến đến gần cửa sổ. Ngoài trời tối om, chỉ có tiếng mưa rả rích, cái lạnh luồn vào khiến cô rùng mình. Cô đã rất muốn ngồi bên cạnh nó, là người đầu tiên nó gặp khi nó thức giấc. Có lẽ dạo gần đây, cô đọc nhiều tiểu thuyết và xem phim tình cảm nên bây giờ lại suy nghĩ lung tung, Những cảnh thế này trong phim, cô đã gặp nhiều rồi, nó có thể mê sảng bất cứ lúc nào và khi mê sảng, họ sẽ thật lòng nhất, gọi tên người mà họ yêu quý nhất, cô chẳng trông mong gì nó sẽ gọi tên mình. Nhưng cô cũng không muốn nghe nó gọi tên người khác. Ngồi gần cửa sổ, ít ra, cô có thể giả vờ không nghe, với lí do là tiếng mưa ngoài kia làm cô không nghe thấy gì.
-Manh à, chỉ là em không dám chấp nhận sự thật thôi, tình yêu của em dành cho chị chẳng là gì so với tình yêu chị dành cho Mạc Hàn. Em có thể chờ chị 3 tiếng ngoài trời lạnh nhưng chị có thể chờ Mạc Hàn từ ngày này sang ngày khác, em sẽ gọi tên chị lúc em đang tỉnh táo nhưng chị sẽ gọi tên Mạc Hàn dù là khi chị đang say hay đang tỉnh, em có thể khóc vì chị nhưng chị có thể chết vì Mạc Hàn. Chị à, em sẽ không cản trở hai người nữa đâu nhưng em sẽ đợi chị tỉnh lại. Nhìn em một lần cuối chị nhé, nhìn em và cho em ở lại một góc nào đó thật nhỏ trong trái tim chị nhé, nhỏ như hạt cát thôi cũng được. Đừng lo nữa chị à, em và Triết Hàm đang đi tìm Mạc Hàn về cho chị.
-Manh à, chị có thích em không.......................
-Giai Kỳ, chị xin lỗi..........
-Đừng lo, rồi sau này, chị cũng sẽ thích em thôi, em sẽ chờ..................
.
Mạc Hàn chạy thật nhanh về phía trước, chạy và chạy , nàng vấp phải viên đá trên mặt đất, té nhào xuống đất. Đầu gối nàng tóe máu, nàng cũng chẳng buồn đứng dậy, ngồi dựa vào bức tường gần đó.
Lạnh, nàng không sợ lạnh, cái lạnh da thịt thấm thía gì so với cái lạnh đang cào cấu, dày vò tâm hồn nàng từng ngày. Nàng đã bao giờ biết ấm áp là gì nên lạnh đến đâu cũng chẳng sao. Mưa nhẹ nhàng quá. Nàng thích cái cảm giác khi tiếng mưa đêm hòa quyện vào âm thanh réo rắt đau đến xé lòng khi cái lạnh và nỗi cô đơn muốn chạy chốn mà chẳng thể chốn chạy được. Những cơn mưa kí ức lại ùa về hòa mặn cùng nước mắt.
"- Hứa với chị rằng em sẽ không khóc nhé, hứa đi..................Chị sẽ trở lại vào một ngày mưa.................Hàn Hàn, mau buông tay chị ra, dù chị chết, em vẫn phải sống tiếp.............Này Mạc Hàn, cả đời chị chưa phải quỳ trước ai đâu đấy, tụi mình kết hôn đi............Chị yêu em, rất nhiều..................
-Dù chỉ là trong ý nghĩ, em cũng chưa bao giờ muốn làm chị đau, em vẫn biết là cố quên là cố nhớ nên đã luôn dặn mình cố nhớ để mà quên. Chị à, chưa bao giờ em hối hận vì đã yêu chị. Chị à, em xin lỗi chị.....................
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro