Chap 34: END
Thời gian cứ vô tình trôi, thu qua, đông đến, xuân về, hạ đi.............2 năm đối với một đời người là quá ngắn ngủi, 7 năm với tình yêu của hai con người lại là sự cách biệt chia phôi...............Vương quốc của sương mù, của lạnh giá, của nền kiến trúc cổ kính liệu có thể làm nguội lạnh đi con tim của hai người.............Thời gian cho ta khoảng cách...............Thì thời gian có cho ta phép nhiệm màu
Em xa chị như mặt trời chạy trốn!
Thiếu vắng em, không thấy nắng , chị buồn....
Mạc Hàn đặt bước chân đã cứng cỏi hơn nhiều của mình xuống máy bay, đưa đôi mắt đã sắc hơn, lạnh lùng hơn nhìn không gian của đất mẹ thân yêu. Tại giữa sân bay quốc tế, 1 người phụ nữ quý phái bước ra trước sự chào đón của 1 đại diện tập đoàn Snh48:
- Phu nhân, chào mừng cô đã trở về.
Ngồi trên xe, Mạc Hàn im lặng không nói gì. Mái tóc xoăn dài bay cùng chiều gió thổi. Gương mặt lạnh lùng đến cao quý. Một vẻ đẹp mê hồn xen lẫn chút tinh tế và kiêu kì. Sự nghiệp đủ vững vàng để có thể sống cuộc sống như một bà hoàng. Nàng, Mạc Hàn, CEO của tập đoàn Snh48 đã trở về sau 2 năm ở nước ngoài.
***
Đới Manh ngồi một mình trong phòng, hôm nay trời đổ mưa rất lớn, tiếng mưa rơi réo rắt như đang cào xé tâm can nó. 7 năm cho sự chờ đợi mỏi mòn, 2 năm cho niềm tin và hi vọng. Bây giờ, nàng như thế nào rồi nhỉ? Nó biết nàng đã khác xưa rất nhiều. Liệu nàng còn nhớ đến nó, còn dành tình yêu cho nó, người đã làm nàng đau khổ rất nhiều chứ. Tất cả những gì nó có thể làm chỉ là đợi và đợi, giống như khi xưa, nàng đã từng đợi nó.
-Hàn Hàn à, em đã từng nói chị học rất dở môn tiếng anh phải không, thật ra, chị không hề học dở môn tiếng anh như em nghĩ đâu, chỉ là, chị sợ, nếu thấy chị học khá hơn rồi em sẽ không dạy riêng cho chị nữa, nên chị mới giả vờ vậy thôi.
-Em đã ước có thể một lần khiến chị cười, nhưng ngốc à, em không hiểu sao, chỉ cần nhìn thấy em là chị đã cười như một người ngốc rồi, dĩ nhiên, chị sẽ không cho em biết mà chỉ cười một mình thôi.
-Hàn Hàn à, em biết không, chị không hề ghét mưa. Dưới mưa, chị có thể sống thật với lòng, giấu đi cái sự thật là chị đang khóc, mưa thấm đẫm nỗi buồn trong con tim đang nhức nhối của chị. Không ai có thể nghe tiếng lòng đang gào thét và những tiếng nấc khe khẽ vì tiếng mưa ngoài kia.
-Hàn Hàn à, chị rất hối hận, thật sự rất hối hận, vì đã không thừa nhận chị yêu em, yêu em rất rất nhiều. Chị hứa, sẽ không bao giờ buông tay em nữa, chị hứa..............làm ơn...............hãy trở về bên chị.............................
Cạch!
Tiếng mở cửa vang lên, Đới Manh như chết lặng
Gương mặt ấy.............
Hình bóng ấy..............
Dáng người ấy.......
Mọi thứ dường như đứng yên..................
-Đới Manh, hi hi sao nhìn em chằm chằm vậy, không vui khi gặp em sao?- Mạc Hàn mỉm cười dịu dàng nhìn nó
-Là em, đúng là em phải không, Hàn Hàn, không phải chị đang mơ chứ?- Tay nó run run chạm nhẹ vào nàng, sợ rằng nàng sẽ biến mất. Mạc Hàn ôm chầm lấy nó, nó siết chặt nàng hơn, hôn vào tóc nàng. Mùi hương này, đôi mắt này, gương mặt này...............
-Em nhớ chị nhiều lắm.
-Chị cũng nhớ em nhiều lắm, Hàn Hàn, chị sẽ không bao giờ buông tay em đâu, yêu em nhiều lắm, đồ ngốc của chị.
-.....................luôn bên cạnh em nhé. Em yêu Đới Manh.
2 tháng sau! Tại biệt thự của Đới Manh, tiếng đập cửa rầm rầm vang cùng tiếng Đới đại tiểu thư gào như điên
-HÀN HÀN! NÀY, MẠC HÀN em mau ra đây cho chị! Giải thích cái que 2 vạch đỏ trong thùng rác là gì?
-KHÔNG BIẾT! Em không ra!
- Chị bảo lần cuối có ra không thì bảo? Không ra chị đạp cửa vào đừng trách - Giọng điệu Đới Manh hù dọa không giấu được sự vui mừng kích động.
Cạch!
Mạc Hàn miễn cưỡng bước ra mặt mày bí xị
- Ra rồi đây!
Mạc Hàn bất chợt bị Đới Manh khóa chặt môi bằng cái hôn sâu.
- Chị yêu em, rất nhiều....................
Ở một nơi khác..................
-GÌ CƠ? Mạc Hàn....cậu....- Một cô gái trợn tròn mắt, đớ người, bên chiếc điện thoại
- Nhỏ thôi! Muốn hét cho cả thế giới biết à - Người ở đầu dây bên kia suỵt miệng lia lịa
- Thật là, hạnh phúc quá còn gì...............
- Hi hi, mà cậu với Triết Hàm sao rồi Giai Kỳ?
- Chị ấy rất tuyệt, chúng tớ định sẽ làm đám cưới vào mùa xuân năm sau.
- Ồ, chúc phúc chúc phúc nhá bạn tốt.
Cuộc nói chuyện đang vui vẻ bỗng chốc bị chặn đứng bởi tiếng hét cực mạnh.
-Vợ ngốc, em đâu rồi Hàn Hàn àaaaaaaaaaaaaaaaa!
- Có giây phút nào chị để em yên ổn không Đới Manh - Giọng Mạc Hàn bất lực
-Hê hê, đừng quên uống sữa em nhé!
- Lần thứ 107 trong 1 buổi sáng. Đủ rồi nhé Đới Manh.
***
Tối hôm đó, tại bờ biển. Vẫn chiếc BMW đen quen thuộc, vẫn bóng dáng cao lớn với mái đầu xám tro. Mạc Hàn rón rén phía sau, rồi hí hửng nhảy chồm lên lưng Đới Manh
- Này đại ngốc công ! Tự dưng đưa em ra đây làm gì!
Nó quay lại bất ngờ hôn môi nàng đắm đuối.
- Xong rồi, chỉ có vậy thôi - Giọng Đới Manh tỉnh queo
- AAAA! Cái đồ xấu xa này, đưa em ra tận đây chỉ để làm vậy thôi sao - nàng bẹo vào má
.
.
.
- Lão công à, em nhớ hồi nhỏ, tụi mình vẫn thường chơi trốn tìm đó!!!!
-Ukm....em vẫn luôn là người tìm ra chị trước!
-Vậy thì bây giờ đổi lại nhé, chị nhắm mắt, còn em đi trốn, ok!???????????
Cốp!
- Cái đồ ngốc này, em nghĩ xem, chị đâu phải là cô nhóc 7 tuổi nữa chứ...chị đã 29 tuổi rồi đó!- Đới Manh đưa tay cốc vào trán Mạc Hàn
- Mặc kệ, em không biết! Chị ở đây! Em đi trốn!- Nàng chạy vù đi
- NÀY! Đồ ngốc! Đứng lại cho chị!!!!
Trên bờ biển, những con sóng lăn tăn vỗ về cùng tiếng cười đùa vui vẻ....Hạnh phúc, đến đây đã có thể dùng 2 từ MÃI MÃI rồi...
----THE END----
Đã kết thúc truyện rồi! Cảm ơn các bạn đã dành thời gian quý báu của mình ra để đọc truyện nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro