Chap 5
Hôm nay ở trường thật nhộn nhịp, nhộn nhịp một cách khác thường. Mạc Hàn bước vào lớp, cả lớp nhìn cô chằm chằm. Mạc Hàn linh cảm có chuyện chẳng lành . Chợt có một cậu bạn bước vào trong lớp, cậu ta thì thầm điều gì đó với lớp trưởng rồi quay đi. Lớp trưởng nhìn cô, ánh nhìn đầy khó hiểu. Rồi cậu chạy ra ngoài, vì sự tò mò cùng linh cảm không lành cô chạy theo. Và cậu ta dừng lại trước bảng tin của trường, cậu tránh người sang một bên cho Mạc Hàn bước vào, để cô nhìn rõ những gì đang xảy ra.
Trên bảng tin trường, học sinh của trường đang nhốn nháo lên( vì một chuyện gì đó) thì bất chợt họ im lặng,im lặng khi nhìn thấy cô. Họ dẹp người sang một bên như muốn Mạc Hàn bước vào.
Sững sờ! đó là cảm giác đầu tiên khi cô nhìn thấy những bức ảnh được dán trên bảng tin của trường. Là ai! Ai căm ghét cô tới mức phải dùng cách này để hạ nhục cô, người con trai đó! Không lẽ...Đới Manh...cô ta.
Không gian bỗng chốc rộn ràng hẳn lên, nó bước vào xung quanh cùng lũ bạn . Nó đi đến đâu nơi đó bỗng sáng rực lên, người ta vội vàng nhường đường cho nó, đám con gái thấy nó thì xáp vào, cứ như kiến thấy đồ ngọt. Mấy cô gái bám chặt vào Đới Manh thi thoảng nó có cười tình với họ, tay phải nó ôm một cô tay trái nó ôm cô khác còn mấy đứa con gái khác thì chạy đến ve vãn nó ôm hôn nó, trông họ giờ thật chẳng khác nào gái làm tiền. Hay thật đấy! trường học của quý tộc là thế này đây, còn các tiểu thư con nhà quý tộc, danh giá là thế đấy, xáp chặt vào như mèo thấy mỡ, lúc này thật khó để phân biệt các ả ấy với những ********(tự nghĩ ha) rẻ tiền mạt hạng ngoài kia, tất cả đều giống nhau.
Đới Manh cứ bước đi về phía trước mà chẳng thèm ngó Mạc Hàn một cái. Còn Mạc Hàn đứng đó với khuôn mặt sững sỡ, hai tay cô víu chặt vào thành cửa để khỏi ngã xuống. Sân trường một lần nữa rộn ràng hơn, tiếng hò hét huýt sáo vang trời. Có ai tới, đó là một cô gái rất xinh đẹp...cô ta là Khổng Tiếu Ngâm búp bê của trường Snh48 , được mọi người biết đến rất nhiều vì cô ta là con gái của chủ tịch tập đoàn dầu khí lớn nhất đất nước. Nhiều chàng trai say mê cô như điếu đổ và trong đó có cả nó. Tiếu Ngâm bước đến, các cô gái khác vội vàng đi ra nơi khác vì họ biết Ngâm không phải dạng vừa, ngay đến Đới Manh cũng phải hết sức dỗ dành. Cặp đôi ManhBee đã quá nổi tiếng trong giới ăn chơi rồi, còn trong trường học không một thằng con trai nào dám tơ tưởng đến Ngâm, và cũng chẳng có đứa con gái nào dám tỏ tình với Manh, Đới Manh được mệnh danh là King còn Tiếu Ngâm đương nhiên sẽ là Queens hai người họ thật xứng đôi. Họ bước vào Mạc Hàn nhìn họ trân trối.
Bất chợt từ đâu một quả trứng gà bay vào đầu Mạc Hàn, những tiếng cười hô hố những tiếng vỗ tay hưởng ứng, cô nghe được những lời nói khác nhau:
-Con ******** dám nhân cơ hội chị Ngâm đi Mỹ mà quyến rũ Manh học tỷ à! Giết chết nó đi!
-Đồ không biết thân biết phận.
-Có người bị bỏ rơi kìa, còn lâu học tỷ Manh mới ngó đến mày.
Không chỉ có trứng vô số các thứ khác vẫn bay thẳng vào mặt cô. Cô không hề né tránh, cô vẫn cứ nhìn nó. Lại là ánh mắt dửng dưng đó, trông nó sao mà thư thái quá, giống y hệt như đang xem một chương trình giải trí có phần thích thú. Từ trước đến giờ nó chỉ xem người ta chọi đồ vào mấy con cẩu hoang chứ người thì chưa. Vậy tại sao phải dừng lại, cứ tiếp tục đi.
Ngâm cười hô hố một cách hả hê, cô đứng dậy rồi lên tiếng:
-Thôi được rồi các bạn, tại sao phải đối xử với Hàn nhà ta như vậy. Cô ấy không có cha mẹ dạy dỗ nên mới không biết phép tắc. Tha cho cô ấy đi
Nói đoạn Tiếu Ngâm cầm li cà phê cỡ lớn còn đang nóng hổi trên tay, đi đến chỗ Mạc Hàn tạt thẳng vào người cô. Mạc Hàn la lên vì nóng, li cà phê tạt thẳng vào cổ và vai cô khiến vùng da xung quanh đỏ và sưng tấy lên , cô bị bỏng rồi. Tiếng hò reo lại vang lên hôm nay những kẻ ghét Mạc Hàn đã được một phen rửa mắt thỏa thích. Cô cúi gằm mặt lao thật nhanh về phía trước và cô va phải một người.
-Hàn! em sao vậy.
Cô ngước mặt lên, là Vũ Kỳ. Mạc Hàn .....im lặng, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Còn Vũ Kỳ, người cô run lên vì giận, mặt cô lúc này thật khủng khiếp, nó pha trộn giữa đau khổ và giận dữ. Cô nắm lấy tay Mạc Hàn kéo cô ra phía Đới Manh, cô giằng ra nhưng bàn tay Vũ Kỳ xiết cô chặt hơn. Cả bốn người đang đứng đối diện nhau..........im lặng, một khoảng im lặng kéo dài cả trường gần như nín thở, bây giờ chỉ cần một hành động nhỏ thôi tất cả sẽ vỡ òa. Xem ra chiến tranh thế giới thứ 3 sắp nổ ra rồi.
-Đồ khốn!- Vũ Kỳ nhìn thẳng về phía Đới Manh
-Xem kìa, con nhỏ mồ côi này mồi chài cũng giỏi thật, Lý Vũ Kỳ mày đường đường là tiểu thư nhà họ Lý danh giá mà lại phải lòng một con nhỏ nghèo kiết xác? Hay thật!!!- giọng Đới Manh khinh khỉnh kèm theo nụ cười nhếch mép
-M..ày- Vũ Kỳ giận run, đôi mắt cô như có lửa
-Có chuyện gì xảy ra vậy- một giọng nói nhẹ nhàng, nhưng đầy cương quyết vang lên.
Một người phụ nữ bước vào, bà ta thật đẹp, đẹp hoàn hảo trong bộ vest công sở màu đen, thật hoàn hảo, thật đáng sợ.
-...con chào bác gái...- Tiếu Ngâm khép nép
Bà nhìn Tiếu Ngâm mỉm cười rồi quay ra phía Vũ Kỳ.
-Vũ Kỳ! Có chuyện gì xảy ra vậy? Đới Manh! con cũng ở đây nữa sao?
Đới Manh không nhìn lấy bà ta một lần . Nó quay mặt đi như muốn né tránh .
-Đới Manh! con gái ta, đúng là lâu lắm rồi mẹ con ta không gặp nhau sao gặp mẹ con không thấy vui à!
Mặc cho thái độ của Đới Manh bà vẫn nói tiếp và đảo mắt một vòng . Ánh mắt ấy chợt lướt qua Mạc Hàn. Bà bước đi, cả trường được phen đau tim trước sự xuất hiện của người đàn bà bí ẩn này... bà ta là Từ Thần Thần phu nhân của chủ tịch tập đoàn SII chính là mẹ của nó Đới Manh
Tại tập đoàn SII
-Thưa bà! Quản gia Trần tới rồi ạ!
Bà Thần Thần đang ngồi trên ghế, khẽ nhắm mắt lại. Rồi ra lệnh kêu người quản gia vào . Quản gia Trần bước vào rồi cúi đầu chào bà một cách tôn kính
-Thưa phu nhân!
-Quản gia Trần ông vất vả vì Đới Manh rồi.
-Dạ thưa bà không có gì đâu....nhưng! có chuyện tôi cần nói với bà
-Chuyện gì vậy? - Bà khẽ mở mắt .
-Cô bé hồi sáng đứng cạnh cô chủ chính là...Là cô bé mà bao lâu nay cô chủ vẫn luôn kiếm tìm, Hàn Hàn.
Bà ngạc nhiên như không tin vào tai mình. Bà cứ ngỡ mọi thứ đã ổn sau vở kịch mà bà dàn dựng lên . Đới Manh vẫn chưa biết . Bà mong Đới Manh với Tiếu Ngâm thành một cặp dù Đới Manh có yêu Hàn Hàn như thế nào . Yêu ư ? Bà cười đau khổ .
Quản gia Trần thở dài buồn bã ông chào bà chủ rồi bước ra ngoài. Bỗng tiếng cười nói khiến ông chú ý, đó là cô chủ Đới của ông còn bên cạnh là Tiếu Ngâm. Nhìn Đới Manh cười thật hạnh phúc, hạnh phúc....Đới Manh, cô rất giỏi che dấu cảm xúc của mình, nhìn Đới Manh tuy cười nhưng chưa chắc trong lòng đã vui. Đó chính là điều khiến ông day dứt đáng lẽ ông không nên dấu Đới Manh, đáng lẽ ông phải nói với Đới Manh rằng Hàn Hàn đang còn sống và chính là cô bé mang tên Mạc Hàn, đáng lẽ ra ngay từ đầu ông không nên lừa dối nó....bất lực! bây giờ ông đã thật sự bất lực rồi.....
Mạc Hàn thẫn thờ bước đi, trong khu vườn phía sau trường học. Đang là mùa thu, không gian như ấm áp với màu vàng của lá phong, lá phong phủ kín mặt đất, hòa quyện với ánh chiều tà. Cảnh vật sao mà êm đềm quá
-Hàn à! Em đi đâu vậy?
-Đừng đi theo em nữa!
Mạc Hàn tiếp tục đi, còn cô vẫn cứ lặng lẽ bước theo sau. Im lặng, chẳng ai nói với nhau câu nào, cứ bước rồi lại bước. Đừng sợ, em nhé, chị vẫn luôn đứng phía sau em, luôn mỉm cười với em, luôn sẵn sang ôm em vào lòng.
- Chị à ! Em đáng khinh lắm phải không ? - Cô khẽ hỏi
Vũ Kỳ bước tới ôm chặt cô vào lòng, cô gục đầu vào vai chị rồi bật khóc như một đứa trẻ.
Mạc Hàn tự nhủ với lòng mình . Hôm nay, chỉ hôm nay thôi, hãy để em bật khóc trên vai người con gái khác..................
Lúc này chắc Mạc Hàn đang đau khổ lắm, vậy chắc Vũ Kỳ không đau đâu? Không, cô đau lắm đấy chứ! Phải an ủi người mình yêu đang đau khổ vì một người khác, cái này gọi là cao thượng hay ngu ngốc đây. Cô chạy đi mua kem cho Hàn , chỉ còn Mạc Hàn ngồi đó. Và rồi có một đám nữ sinh đi tới chỗ cô, và buông những lời lẽ thô thiển
-Ai đây! À đúng rồi, không phải Mạc Hàn lớp A sao? Sao hôm nay tự dưng lại lãng mạn ra sân sau của trường ngồi ngắm lá vàng rơi vậy!???
-Lãng mạn cái gì? Chỉ là hạng mồ côi muốn chơi nổi thôi mà, không có tiền đóng học phí nên phải ráng bám víu vào các thiếu gia nhà giàu để lếch cái thân hèn mọn vào đây! Đồ ham hố.
-Ui nó bốc mùi kinh quá...đúng là bọn nhà nghèo tất cả đều bốc mùi
Những tràng cười nổ ra, chúng chỉ chỏ, nhìn cô bằng nửa con mắt, coi cô thật rẻ tiền. Mạc Hàn im lặng, cô đã quá quen với việc bị sỉ nhục rồi, sỉ nhục chán rồi chúng cũng sẽ bỏ đi thôi.
Nhưng xem ra, lần này cô đã lầm. Chúng nó nhìn cô , cười 1 cách thâm hiểm .
*Tại sân thượng trường Snh48
- Chị Ngâm, em mang nó tới đây cho chị rồi đây
Mạc Hàn bị ném xuống đất một cách không thương tiếc. Cô lồm cồm bò dậy rồi ngước mặt lên... và nhìn thấy một cô gái, rồi cô ta quay lưng mặt lại về phía Mạc Hàn.......cô ta là Khổng Tiếu Ngâm.
Tiếu Ngâm bước đến chỗ Mạc Hàn, ả ( từ nay gọi là ả nhá!) ả lấy tay nâng cằm của Mạc Hàn lên. Ả không nói gì chỉ quay xuống nhìn Mi rồi mỉm cười thân thiện một cách giả tạo:
-Cô không sao chứ? Thật sự xin lỗi cô về chuyện hồi sáng.
Rồi ả đưa tay, như muốn kéo cô đứng dậy. Mạc Hàn xua tay vội, hành động tốt bất ngờ của Ngâm khiến cô sợ.
Ả quay lại nhìn về phía đám đàn em, Như hiểu ý chúng nó tiến lại phía cô. Sợ, một sự sợ hãi xâm chiếm lấy cô. Chúng nó bước tới rồi liên tục tát vào mặt cô.
Cô ngã gục, đau, đau quá má cô đỏ lên vì đau trong khi mấy con nhỏ đó vẫn cứ đá túi bụi vào người cô. Tại sao! Tại sao cô lại bị đánh như thế này chứ, cô làm gì sai sao? Không! Cô không làm gì sai cả nếu như quen biết nó là một cái tội thì thà ngày hôm ấy nó đừng cứu cô cho rồi, cứ để mọi chuyện diễn ra như thế có thể sẽ tốt hơn...
-Thôi đi, tụi bây!!!- ả ra lệnh, tụi nó dừng tay
Ả bước tới, ngồi xuống chỗ cô. Miệng ả phả ra những làn khói trắng, ả nhếch mép cười khinh bỉ.
-Cái này là quà tặng cô, kỉ niệm ngày đầu gặp gỡ.
Mạc Hàn ngước lên nhìn ả, và rồi. Ả cầm điếu thuốc đang cháy dở bước đến chỗ Mạc Hàn
-Đừng mà! Không! Không! Không!....- tiếng hét cất lên khẳn đặc và rồi tàn dần.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro