Chap 6
Lý Vũ Kỳ lao đi tìm Mạc Hàn. Trong lòng hoang mang cực độ. Cô có thể đi đâu được chứ,cầu mong không có chuyện gì xảy ra với cô.Tiếng chuông điện thoại reo. Là số của mẹ
.-Alô!!!- Vũ Kỳ hả con! Mẹ đi du lịch vài ngày cùng bác Thần Thần, con ở nhà tự lo liệu nhé, có việc gì thì kêu con Hàn nó làm cho là được rồi!
- Dạ, mẹ!!!
-Được rồi mẹ đi nha con!!! À mà con Hàn nó vừa gọi điện cho mẹ kêu tối nay nó ngủ nhà bạn đó, con không cần chờ nó về đâu.
-Hàn…Hàn gọi lúc nào hả mẹ!???
-10 phút trước, nhưng! không phải nó nói, nhỏ bạn nó nói nên mẹ cũng không để ý,thôi nha con…
Vũ Kỳ chạy đi thật nhanh, trong vô thức Vũ Kỳ cũng không biết mình đang đi đâu và sẽ làm gì tiếp theo. Vì khi bấm điện thoại cho cô thì chỉ còn nhận được những tiếng…tút…dài trong vô vọng
Đêm hôm đó trời mưa tầm tã, dữ dội hơn bình thường, sấm sét ầm ĩ vang rền cả đất trời. Mọi thứ xung quanh nhạt nhòa trong mưa. Trên sân thượng trường Snh48, một bóng hình nhỏ bé ngập chìm trong màn mưa, mưa hòa trộn với…vị tanh của máu. Và sẽ có một ngày mưa,máu và nước mắt hòa lẫn vào nhau
11:PM
Vũ Kỳ vẫn tiếp tục lao xe trên con đường cô hay đi, những nơi cô thường đến.Nhưng không tìm thấy cô. Có gọi điện thì cũng vẫn chỉ nhận được tín hiệu máy bận hoặc không liên lạc được.Như bấn loạn cô ném thẳng chiếc điện thoại xuống đất, mồ hôi trên mặt nhễ nhại. Chiếc xe của cô lao trên đường với tốc độ khủng khiếp, ước chừng nó có thể va vào bất cứ chiếc xe nào khác đang chạy ngược chiều.
Ở nhà Đới Manh:
Đới Manh đang ngồi trong phòng, nó ngước mắt ra ngoài cửa sổ trời vẫn mưa tầm tã,anh ghét mưa, không biết tại sao chỉ đơn giản là ghét. Rồi nó nghĩ đến cô, bực mình! Tại sao lúc nào cô cũng làm nó bực mình thế! Cô là cái gì chứ, sao nó lại phải lo nghĩ vẩn vơ vậy?. Nhưng hình như hôm nay cô rất đau lòng! Nó thấy rõ sự oán hận trong ánh mắt khi cô nhìn nó. Có cái gì đó khiến nó day dứt, mà đúng ra cô cũng đâu làm gì nó, cũng chẳng là gì của nó cả! vậy mà sao! Nó không muốn nhìn thấy cô đi cạnh Lý Vũ Kỳ…
-Chị đang nghĩ gì vậy – Tiếu Ngâm ôm nó từ đằng sau, nó mỉm cười quay lại rồi lại nghe tiếng ả nũng nịu
- Con nhóc hồi sáng….ghét…
-Ghen à! Sợ chị bỏ em theo nó sao?
-Chị dám à?-
- Không dám cũng không nỡ.
Rồi nó bước dần về phía ả. Từng âm thanh mút lưỡi vang lên đều đều, trong căn phòng của ái tình của nhục dục.
***
Sáng hôm sau
Vũ Kỳ lê bước tới trường với gương mặt phờ phạc mí mắt thâm quầng, cả đêm qua cô đã không ngủ. Tới lớp học của Mạc Hàn, cô chỉ nhìn thấy một cái bàn trống vắng và những cái lắc đầu đầy khó hiểu của những người bạn cùng lớp
Bỗng cô giật mình khi nghe thấy những tiếng hét khiếp đảm được phát ra từ tầng thượng của trường
Cả trường lại được phen nháo nhào đổ xô lên sân thượng. Dạo này trường Snh48 gặp toàn phải những chuyện lạ lùng, nào thì King và Queen của trường cãi nhau, rồi Queen bỏ đi Mỹ, King ở lại rồi quen biết với một con nhỏ nghèo kiết xác.Rồi sự xuất hiện bất ngờ của bà Thần Thần phu nhân chủ tịch tập đoàn SII và đến hôm nay thì…
Họ nhìn thấy cô trong tình trạng sốt rất cao, quần áo lấm lem, tay chân bê bết máu
.- Ở đây có chuyện gì mà ồn quá vậy . Một giọng nói cất lên khiến mọi người giật tỉnh, quay lại …. Thì ra là King và Queen của trường, bọn họ tới đây làm gì nhỉ?
-Chị à! Cô ấy bị sao vậy – vừa nói Tiếu Ngâm vừa mở to đôi mắt rồi chớp chớp, nhìn nó giả vờ sợ sệt.
-Sao phải ồn ào quá vậy, đưa cô ta đến bệnh viện đi- giọng Đới Manh lạnh lùng
Tất thảy học sinh trong trường tiến lại gần phía Mạc Hàn…im lặng…nhìn nhau….rồi im lặng…muốn giúp, nhưng! không đủ can đảm. Bởi giúp cô bây giờ là đã ngang nhiên qua mặt của Khổng Tiếu Ngâm
Rồi Vũ Kỳ xuất hiện bước tới chỗ cô, đám người xung quanh tản dần đi nơi khác. Lý Vũ Kỳ nhẹ nhàng đỡ cô dậy rồi đưa cô đến bệnh viện
Mạc Hàn mở mắt tỉnh dậy, cô như vừa tỉnh sau một giấc ngủ dài. Đau, đau quá, khắp người cô đau ê ẩm, nhức nhối. Cô nằm vật xuống giường. Vai cô nhói đau....chỉ đụng nhẹ vào vai cũng khiến cô đau điếng rồi.
-Em tỉnh rồi hả? Thấy trong người thế nào!- Vũ Kỳ tiến đến bên cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Là chị thật sao? Có phải cô bệnh nặng tới nỗi mê sảng rồi không?
-Chị, chị……..chị
-Chị, chị cái gì? Đã bảo là không được bệnh rồi mà, sao cứ làm người khác lo hoài thế!
- Chị Đới Manh!... Là chị thật sao?!!!
-Có lạnh không?
-Uhm…………..
-Lại đây.
Cô nằm trong vòng tay chị, chị ôm cô thật chặt. Hãy nói với cô rằng, chị ấy sẽ không bao giờ rời xa cô.
-Chị à, lưng chị ấm quá!!!!!!!!!!!!!
Vũ Kỳ mỉm cười, cô ngủ gục trên vai Kỳ , cô đang mơ gì mà mỉm cười vậy nhỉ? Nhìn cô rồi chợt thấy lòng xót xa. Khẽ ôm cô, cô thật nhỏ bé trong vòng tay mình, mình sẽ ôm cô thật chặt, sẽ không bao giờ buông tay ra………………….
-Em biết chị yêu em từ khi nào không! Ngay từ lần đầu gặp em chị đã yêu em rồi
Flasback
“ Chị biết đánh đàn piano không?”
Đó là câu đầu tiên Mạc Hàn nói với Vũ Kỳ khi cả hai gặp nhau. Đó là một buổi chiều thu, nắng vàng nhạt chiếu qua khung cửa sổ, gió nhẹ nhàng lay động những cành cây ngoài vườn, Vũ Kỳ đang ngồi trong phòng,mải miết nhìn hai con mèo đang vờn nhau ngoài sân mà không biết có người bước vào phòng. Tiếng nói trong trẻo cất lên mới giật mình quay lại. Đó là một cô bé tóc nâu, mà thoạt đầu Vũ Kỳ cứ nghĩ đó là một búp bê sứ vì cô bé rất xinh. Cô mặc bộ đầm màu trắng với những bông hoa tím nhỏli ti, tôn lên làn da trắng mịn, dưới ánh nắng chiều, cô đẹp như một nhân vậtnào đó trong truyện manga mà Kỳ đã từng đọc.
Vũ Kỳ đã gặp cô một vài lần trước đó, ba của Kỳ là đối tác thân thiết với nhà họ Mạc. Một vài lần Kỳ được dẫn sang nhà cô hay những khi nhà Kỳ có tiệc, cô cũng hay sang đây. Ấn tượng đầu tiên khi Kỳ nhìn thấy cô là cô có một đôi mắt rất buồn, cô không thích chơi đùa với những đứa trẻ khác, Kỳ thấy cô luôn ngồi lặng lẽ một mình ở một góc nào đó. Có những đứa bé tới nói chuyện, và rủ cô chơi cùng nhưng cô chỉ lắc đầu hờ hững và lại đi tìm một nơi yên tĩnh khác không bị ai quấy rầy.
Chỉ với một cái bánh, một viên kẹo hay chỉ đơn giản là thấy thích nhau, hai đứa trẻ có thể trở thành bạn thân. Mạc Hàn và Vũ Kỳ cũng vậy, kể từ ngày hôm đó, Hàn đến vào những buổi chiều, hai người cùng học với cô giáo dạy đàn. Cô không thích ồn ào, Kỳ biết điều đó, khi chỉ có hai đứa, Kỳ rủ cô cùng đọc truyện tranh, không ai nói gì nhiều.
Mọi thứ có thể sẽ chỉ diễn ra như vậy….nhưng! mùa đông năm Hàn 13 tuổi gia đình cô đột ngột phá sản,mất dần mất mòn và mất đi những người yêu thương nhất đã dày vò Mạc hàn cô đã từng rơi vào trạng thái trầm cảm trong một thời gian dài, và chính Vũ Kỳ đã giúp cô đứng dậy sau tất cả những gì cô đã trải qua. Và cuối cùng cô đã được vào học ở trường Snh48, ngôi trường mà cô hằng mong ước. Cuối cùng chính ngôi trường này,lại châm ngòi cho mối bất hạnh của cô.
End Flasback
Tại trường Snh48
Đới Manh rảo bước nhanh trên hành lang tầng 4, chợt đôi chân nó khựng lại trước cánh cửa sân thượng. Đôi chân nó bước tới cánh cửa, và rồi
Cạch!-cánh cửa bật ra
Nó từ từ bước vào, trầm ngâm. Có chút buồn, day dứt và…đau lòng….
Đới Manh povs’: Không biết cô ấy có làm sao không? Tại sao trên đời này lại có người ngốc nghếch như cô ấy thế không biết- end Đới Manh povs’.
Nó quay người lại và định đi xuống, chợt mắt nó sáng lên. Có cái gì lấp loáng dưới đất. Nó cúi người xuống và nhặt nó lên.
Đưa“ vật thể lạ” lên ngắm nghía hồi lâu bỗng dưng đầu óc nó quay cuồng.
Đó là một sợi dây chuyền
Sợi dây chuyền có mặt tượng là hình ngôi sao………..
Nó bắt đầu toát mồ hôi hột. Cho dù trí nhớ của nó có không tốt lắm nhưng nó hoàn toàn có thể chắc chắn rằng, đây chính là sợi dây chuyền mà 10 năm trước chính nó đã tặng và đeo nó người con gái mà nó yêu thương nhất….nó thuộc về con người mà mãi mãi về sau này trong mỗi giấc mơ của nó luôn có mặt người ấy, Hàn Hàn…………………………..
Đới Manh thẫn thờ bước từng bước, chẳng biết bây giờ nó định đi đâu nữa. Khuôn mặt nó vô hồn cứ lững thững bước đi, bước đi và đến hành lang phía tây.
- Cô Chủ!!! Cô đi đâu vậy– quản gia Trần giọng nói hốt hoảng.
Nó giật mình quay lại, đôi mắt nó vô hồn nhìn ông quản gia, giọng nó run run
-Chú…chú Trần! Cháu phải làm gì bây giờ? Cháu phải làm gì bây giờ???????????
-Cô chủ!???
Nó bật khóc, khóc rồi không ngừng gọi tên cô, nói xin lỗi cô. Nó khóc, khóc vì nghĩ đến cô hay là nghĩ đến bản thân nó. Duyên phận sao mà oan nghiệt thế!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tại nhà Vũ Kỳ:
- Nè ở ở ngay, em còn yếu lắm đấy.- tiếng Vũ Kỳ gào lên.
-Nè em đi học nhờ học bổng của trường chứ đâu phải như chị.
-Chị đã bảo ở nhà là ở nhà, không đi đâu hết
Sau một hồi mè nheo cuối cùng Kỳ đành phải chịu thua trước đôi mắt to tròn ngấn nước của cô.
-Mạc Hàn!
-Dạ!
-Uhm !tối nay chính là buổi party kỉ niệm 50 năm thành lập trường đấy, em có đi không?!!!
-Uhm! không chị ạ.
-Tại sao?
-Chỉ là em không muốn.
-Cho phép chị tối nay được đi cùng em nhé?
-Uhm! Nhưng em............
-Không nhưng nhị gì hết. Tối nay chị sẽ đi cùng em. Còn bây giờ ta tới trường nào
Lúc đó tại tập đoàn SII
Trong phòng tổng giám đốc nơi bà Thần Thần đang ngồi yên vị trên bàn làm việc, xem và kí kết các hợp đồng liên quan đến tập đoàn.
-Thưa bà! Cô Đới muốn gặp bà, bà đồng ý gặp cô chứ ạ
-Được rồi, cho nó vào đi
Rầm!!!
Cánh cửa phòng mở tung ra, Đới Manh bước vào, đôi mắt nó như bị bao phủ bởi tà khí, lạnh đến ghê người.
-Có chuyện gì sao!???
-Mẹ…!???
Bà Thần Thần nhớn mày lên như muốn hỏi Đới Manh muốn nói gì?
-Nói cho con biết đi! Hàn Hàn còn sống đúng không?
-Hàn!???Hàn là ai!???
-Mẹ đừng như vậy nữa!??? nói cho con biết đi!!!
-……………………….
-Nói gì đi chứ? Lừa dối bao năm nay chưa đủ sao.
- Ta không hiểu ý của con ?
-Hàn Hàn của con….mẹ nói đi chứ?
- Đới Manh ơi là Đới Manh, con bình tĩnh lại đi, con đừng làm mẹ sợ. Con bé mất đã được mười năm rồi, con tỉnh lại đi, chấp nhận sự thật đi con, hãy quên nó đi – bà Thần Thần đau đớn nhìn đứa con đáng thương của mình.
Nghe tới đây Đới Manh bất chợt cười lớn, nụ cười nghe sao mà chua chát.
- Đừng nói nữa, bà đóng kịch giỏi lắm, bà tạo ra một kịch bản hoàn hảo quá, còn tôi như một con ngu………..tất cả những đau khổ của tôi đều là do bà gây ra.- Đới Manh gào lên.
-Đới Manh à! Tất cả những gì mẹ làm chỉ là muốn tốt cho con mà thôi!
-Nực cười !muốn tốt cho tôi sao? Muốn tốt mà bà đã ném tôi, đứa con gái duy nhất của bà sang Mỹ rồi bỏ rơi nó một cách không thương tiếc, bà có biết ngần ấy năm bên xứ người tôi đã phải sống một chẳng khác nào một con chó không…………….bây giờ bà còn muốn gì nữa đây???????????????
-Đới Manh, chẳng phải con và Tiếu Ngâm rất yêu nhau sao? Vậy sao con còn nghĩ đến con bé kia nữa???
-Yêu ư! bà mà vẫn còn tư cách nhắc đến từ yêu à….
Chát…
-Mày!???uổng công bao năm nay tao nuôi nấng mày, uổng công tao mang nặng đẻ mày ra, để đến bây giờ mày………..*******!???
Bà Thần Thần cúi mặt khóc nức nở.Đới Manh cười nhạt rồi bước đi.
-Bà vẫn như vậy, chẳng thay đổi chút nào.
Tai trường Snh48
-Nè Nghệ Đồng, em ở đây cùng Mạc Hàn, coi em ấy dùm chị nha- vừa nói Vũ Kỳ vừa nháy đôi mắt tinh nghịch
-Dạ-mặt Nghệ Đồng đỏ ửng lên như trái ớt.
Hôm nay là kỉ niệm 50 năm thành lập ra trường Snh48, nên đêm nay sẽ có một buổi party rất lớn và thoành tráng, sẽ có rất nhiều học sinh cũ về thăm trường và không ít người trong số đó là diễn viên, ca sĩ nổi tiếng.
-Uhm!bây giờ là 6: 30, còn 30 phút nữa cánh cửa thiên đường sẽ mở ra.
-À!Nghe nói có cả ca sĩ Tử Hiên về trường mình nữa đấy.
-Thật sao! Wao…chị Tử Hiên đúng là manly số một. À mà nghe nói ngày xưa chị Tử Hiên là học sinh trường mình đấy!
-Đúng là!!!!! Tôi chỉ nhớ tới chị Ngữ Cách thôi! Chị Ngữ Cách lúc trước khi đi Mỹ du học còn nổi tiếng hơn cả Tử Hiên bây giờ.
-À mà nghe nói chị Ngữ Cách là cháu gái của ngài chủ tịch tập đoàn SII đấy.
Những tiếng bàn tán xì xào cứ vang lên, hôm nay chính là lễ kỉ niệm 50 năm thành lập ra trường Snh48, ngôi trường của những thiên tài, nhưng cũng không thiếu những kẻ hợm hĩnh lắm tiền nhiều của.
7:00pm.
Cả trường rộn ràng lên bởi tiếng nhạc, tiếng cười nói vui vẻ…thật náo nhiệt, thật hoa lệ. Đó mới là cuộc sống của giới thượng lưu, toàn nam thanh, nữ tú khoác lên mình những bộ cánh hàng hiệu nổi tiếng, mùi nước hoa, mùi phấn trang điểm thật đắt tiền, nhưng cũng thật tanh tưởi khi chúng cố bôi trét thật nhiều chỉ cốt che đi cái bản chất nhơ bẩn xấu xa của lũ gái nhà giàu.
Hôm nay Mạc Hàn mặc một chiếc váy màu kem nhạt, phần dưới váy xếp tầng thưa, váy khá là ngắn so với những chiếc ngày thường cô mặc, để lộ một đôi chân thon dài. Mái tóc mềm mại màu chocolate được cô xõa ra và đính thêm một chiếc kẹp tóc nhỏ hình ngôi sao, gương mặt tuy trang điểm nhẹ nhàng, nhưng đẹp rạng ngời, vẻ đẹp trong sáng ngây ngô thuần khiết.Giờ đây ai có thể nhận ra đây là con bé Mạc Hàn nghèo xác xơ nữa.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, là Vũ Kỳ
-Dạ em nghe.
-Em đang ở đâu vậy?
-Em đang ở hành lang phía tây.
-Uhm đứng yên đó nhá.
Rồi Kỳ đột ngột tắt điện thoại đi, hành động đó của Kỳ khiến cô phì cười. Sao dạo này chị lạ vậy nhỉ?
Vũ Kỳ hôm nay thật chẳng khác nào một vương tử, sự quyền quý và giàu có. Bộ ves tanh đang mặc hôm nay có thiết kế khá đặc biệt rất ấn tượng với phần cách điệu của hai gam màu đen và trắng. Nhưng đặc biệt nhất đó là kiểu tóc, nó cực hợp với khuôn mặt anh tuấn của Vũ Kỳ. Kỳ bước đến hành lang phía tây, nhìn đi ngó lại, không thấy cô đâu cả. Thật là! Lại chạy đi lung tung rồi. Kỳ cầm lấy điện thoại.
-Em đang ở đâu thế!???
-Dạ hành lang phía tây.
-Nè chị đang ở đó đây, sao không thấy em.
-Uhm…chị quay người lại, rẽ sang phải, nhắm mắt bước năm bước chân.
-Lại còn vậy nữa.
Giọng tuy nhăn nhó nhưng như một tên ngốc Kỳ vẫn cứ làm theo, qua dãy hành lang, nhắm mắt
1bước
2bước
3bước
Những cơn gió lạnh cứ hắt vào mặt Kỳ khiến lạnh sống lưng. Tưởng tượng ra những thước phim kinh dị thường có khung cảnh hành lang hiu hắt, có một cô gái đứng gần đó, với khuôn mặt biến dạng và đôi mắt chỉ là hai hốc máu….
Nghĩ đến đây Kỳ bất giác giật mình, rồi mở mắt ra. Trước mặt là một hành lang tối tăm, lạnh lẽo. Một cô gái, có mãi tóc xõa dài, mặc bộ váy màu trắng đang đứng trước mặt rồi bất ngờ quay lại khiến tim Kỳ thiếu chút nữa là nhảy ra ngoài.
- Haha……….ha ha…!- Mạc Hàn bật cười ha hả.
- Em đùa kiểu gì vậy?!!!- Vũ Kỳ nhăn nhó.
- Tưởng chị gan lì lắm, hóa ra…!- cô bỏ lửng câu nói.
- Làm sao!???
- Không,không có gì!- Mạc Hàn cười trừ.
Bất ngờ Kỳ xô cô vào tường, dùng hai tay ép chặt vào vai cô. Mấy vài giây để lấy lại bình tĩnh, cô ngước lên nhìn Kỳ
.
- Chị làm gì vậy. Em không thích đùa kiểu này đâu.
Ánh mắt Kỳ chạm phải ánh mắt cô, hai người nhìn nhau rồi im lặng 1s……….30s.
- Buông em ra đi, chị sao vậy????????- - .............................
-Chị muốn gì? – Cô hỏi sau khi đã thu hết can đảm nhìn vào mắt chị
Kỳ không nói gì, môi Kỳ khẽ nở một nụ cười ranh mãnh. Vũ Kỳ cúi người xuống, càng ngày càng gần. Sao cô chỉ biết đứng bất động thế này làm gì đi chứ Mạc Hàn. Kỳ cúi sát hơn, gần hơn.
1s….3s
- Từ sau mà còn đùa kiểu này là chết với chị đấy!- Vũ Kỳ thì thào vào tai cô. Buông cô ra, Mạc Hàn mở mắt.
Mạc Hàn pov: Aish……..làm người ta hết hồn- end Mạc Hàn pov.
Mạc Hàn và Vũ Kỳ bước xuống sân trường hòa mình vào dòng người đông đúc.
- Hóa ra bao lâu nay chị quen với một mĩ nhân mà không biết- vừa nói Vũ Kỳ vừa nở một nụ cười rất là đểu.
- Ý chị là sao!???????- Mạc Hàn giả vờ ngây ngô
- À chị có nghe bản nhạc đang phát không?
- Uhm.....hình như đó là bài “ Listen to you heart”.
"Listen to your heart when he’s calling for you
Listento your heart
There’snothing else you can do
Idon’t know where are you going, and I don’t know why
Butlisten to your heart before
Youtell him goodbye”
- Em thích bài hát ấy à?
Cô khẽ rướn người lên một chút như thể hiện sự đồng ý. Đang cao hứng định nói tiếp với Kỳ về các thể loại nhạc thì bỗng bản nhạc vụt tắt,một bản Van nhẹ khác ngân lên.
Và người ta lũ lượt kéo nhau ra. Các cô gái trong những chiếc váy dạ hội, còn những chàng trai lịch lãm hào hoa trong những bộ vest đắt tiền. Cứ hai người một cầm tay nhau, di chuyển những bước nhảy điệu nghệ.
-
Em muốn khiêu vũ không?
- ………….lắcđầu
- Không thích hả?- Vũ Kỳ cúi xuống hỏi
- …………gậtgật
- Nhưng không thích không được!
Và thế là Kỳ lôi cô ra ngoài đó hòa mình vào đám đông đang tình tứ trước mặt.Một tay Kỳ ôm nhẹ eo cô, tay còn lại nắm chặt đôi bàn tay mảnh khảnh của cô, hai người cùng bước những bước thật chậm rãi. Tất cả vẫn diễn ra yên bình như thế cho đến khi.
Phụt!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ánh đèn vụt tắt, mọi thứ xung quanh ngập chìm trong bóng đêm. Ở đây, mấy trăm con người đang nhốn nháo lên vì điện cúp bất ngờ, thoáng chốc cảm giác sợ và bối rối bủa vây tất cả.
- Thưa quý vị, thời điểm đặc biệt của buổi tối ngày hôm nay đã tới. Chúng ta sẽ sống trong tình yêu với tất cả sự nồng cháy và cũng xin lỗi vì đã làm mọi người hốt hoảng. Nhưng vì tình yêu, hãy thử dùng trái tim để tìm kiếm một nửa của mình trong bóng tối. Còn nếu nhầm thì cứ coi đó là cách thể hiện sự thân thiện đi,cũng chẳng mất gì mà. Nào! Bắt đầu đi, giờ phút KISS TIME!!!!!!!!!!!!!
Mạc Hàn rùng mình. Hôn ư??? Vũ Kỳ ư???? Không thể được.
Mạc Hàn đi giật lùi dần về phía sau, trong bóng tối mọi, xô đẩy, náo loạn…những cặp tình nhân bị đẩy xa nhau. Tất cả chìm trong mịt mù , Mạc Hàn bị đẩy về phía bên trái, cho dù đã cố trụ vững chân. Cô lo lắng nhìn xung quanh, moi thứ đều là bóng đêm, Vũ Kỳ ở đâu trong đám đông trước mặt????
Chợt cảm giác có người đang tiến về phía mình, cô giật mình hốt hoảng quay người lại…Chỉ là một màu đen xám xịt, một người con gái rất cao, mùi hương nồng nàn, và ánhmắt đượm buồn.
Im lặng….Mạc Hàn nghe thấy từng hơi thở của người đó.
1s
2s
3s
Một bàn tay ấm…rất ấm chạm vào tay cô…một cảm giác vô cùng quen thuộc
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro