Chap 8

-Alo! Con ranh, biết anh mày là ai rồi chứ?

-Ray ! thì ra là mày…..mày chưa chết sao!?????????????

-Sao tao có thể chết nhanh như thế được, tao phải sống để gặp mày chứ! Có người mày cần gặp đấy con ranh.

Nói rồi hắn cầm chiếc điện thoại đưa ra phía Mạc Hàn quát lớn:

-Nói đi! Nói cho nó biết mày đang được tụi này chăm sóc đi! Ha ha.

-Chị…hưc…Chị…Manh…hưc………….

-Mày đang ở đâu!??????????????????- Đới Manh gào lên.

-Được thôi ! trong vòng 15 phút nũa đến khu nghỉ mát bên bờ biển đi. Khu SECRET.-…………………Tút tút
Hắn mỉm cười tà mị rồi bước về phía cô.

-Ta sắp có kịch hay để xem rồi!!!????????????

Trong đầu Đới Manh lúc này chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Cứu sống Hàn Hàn! Nó vội đến tay chân bấn loạn không biết làm gì……….Chạy thẳng ra bãi đậu xe, nó gấp gáp đạp phanh nhấn ga lao về phía công trình xây dựng khu nghỉ mát bên bờ biển………..khu nghỉ mát đó vốn của tập đoàn nhà nó và quản gia Trần là người biết rõ về nó nhất.Bíp!

-Chú Trần! Thằng Ray bắt cóc Hàn Hàn rồi, chú nói cho cháu biết cấu trúc thiết kế của khu nghỉ mát bên bờ biển đi.Khu SECRET đang đình công vì mùa đông này ấy

-Ở đó, vào cổng sẽ chia thành 7 khu: hồ bơi, khu nghỉ dưỡng, khu vui chơi….Các lối cầu thang lên xuống bố trí mép phải mỗi khu thi công. Khu hồ bơi nằm gần trung tâm, đang đào rất nguy hiểm………………Đặc biệt phía bên trái hướng ra bờ biển, mặt phía Đông là vách đá vực chưa được xây bao lại. Gần đó sẽ có một nhà kho chứa vật liệu xây dựng,rất rộng. Đấy là nơi có khả năng nhốt Mạc Hàn nhất. Cửa sau nhà kho nối ra công trình phụ. Nhưng cô chủ, cô nghe tôi này, tôi sẽ đến ngay, cô đừng manh động! Bọn chúng chưa làm gì được cô ấy đâu, bây giờ nghe tôi. Ngăn tủ bên trái gần máy định vị đường đi, mở ra. Cô  chủ thấy súng chứ? Tôi đã bỏ đạn vào lúc chiều, 12 viên. Tôi biết cô bắn súng rất chuẩn nhưng đừng nổ súng nếu không cần thiết.

-Cảm ơn chú, con thấy rồi! Cạch ! Tút…tút….

Khu công trình nghỉ mát đồ sộ đang thi công dần hiện ra bên bờ biển Mùa Đông. Đới Manh dắt súng vào đi cẩn thận xuống xe quan sát……Nó đi theo chỉ dẫn của chú Trần lần lượt đi kiểm tra từng khu. Đúng là hồ bơi không có người canh, từ hồ bơi thông qua lối công trình phụ ngày càng nhiều bọn “ chó giữ nhà”. Nhờ chú Trần đã chỉ sẵn cho vài lối đi an toàn mà Đới Manh trót lọt áp sát nhà kho.Áp người sát vách tường nhìn qua khe cửa, nó mở bừng mắt khi thấy thân hình nhỏ bé gục ở góc. Áo cô dính máu…MÁU? Mái tóc màu chocolate hơi đỏ hồng vùng gần trán. Cơn giận giữ bốc lên như thiêu đốt lí trí, nó nghiến răng quan sát, xung quanh Hàn Hàn không có người! Chúng không sợ cô chạy sao? Hay đây là cái bẫy? Mặc kệ bẫy thú bẫy người hay bẫy cái quỷ gì, đợi nữa chắc nó phát điên!Đẩy cửa vào chạy thẳng tới chỗ cô, Đới Manh lo lắng lay vai Mạc Hàn.

-Hàn Hàn! Hàn Hàn! tỉnh lại đii

Mạc Hàn lờ mờ mở mắt nhìn thấy Đới Manh cô ôm chầm lấy nó

-Đới Manh? Là chị? Là chị thật sao? Hu hu ….em sợ lắm, rất sợ…cuối cùng chị cũng tới rồi

Đới Manh ôm cô vào lòng khẽ hỏi cô có bị thương không .cô nhịn đau chấn an Đới Manh, nhưng sau chiếc áo khoác là viên đạn dày găm sâu vào tay Mạc Hàn

.-Bọn chúng vừa ra ngoài bảo gọi cho ai đó, em bị ngất nên chúng hơi mất đề phòng

-Theo chị! Chúng ta trốn. Em đi được chứ?- Đới Manh liếc nhanh xung quanh , chỉ có cửa ra phía vực biển là có thể đi. Hôn lên trán cô cái hôn xót xa, giọng nó trầm nghẽn lại

- Em phải ráng chịu đựng, em làm được chứ?”

-Được- Mạc Hàn cười yếu ớt trả lời

Vừa ra ngoài Đới Manh vừa hỏi

-Có bao nhiêu tên

-Tầm 12- 13 nhưng canh chừng em chỉ có 5 tên và 1 ngã thủ lĩnh

12 viên đạn xem ra không đủ rồi, Đới Manh thở dài trong lòng…Đoàng ! Tiếng súng nổ chấn động khắp khu nhà, viên đạn sượt qua áo Đới Manh. Cả hai đứng tim quay lại bị phát hiện rồi…Đới Manhvội chắn trước Mạc Hàn, mặt cô xanh mét vì kinh hoàng, linh cảm chẳng lành…Cô sắp xảy ra chuyện gì? Sẽ phải xa Đới Manh một lần nữa sao…Phía sau có 3 tên gần cửa cũng bắt đầu rút súng Đoàng! Đoàng! Đoàng!3 phát bắn dứt khoát, đường đạn sắc bén chính xác hạ gục ba tên. Đới Manh kéo Mạc Hàn chạy xa khỏi khu nhà kho, 4 phía đều có người…Chỉ cần gắng trụ 15 phút nữa quản gia Trần sẽ tới, không thể sao?Tiếng súng thu hút bọn tay chân đổ xô lại phía vực biển. Còn 9 tên! Gió gào giữ dội, ào ạt thổi thốc từng đợt cuốn cát bụi bay mù trời. Màn đêm nặng nề phủ trùm cảnh vật, lúc nãy vì 3 tên đứng cạnh cửa nhà kho có ánh sáng nên mới bắn trúng. Giờ tối quá làm thế nào đây…Có ánh đèn pin!Đoàng!Thêm 1 tên gục ngã. Còn 7 viên đạn…Lập lòe!

Đoàng!Lại ánh sáng quét qua, Đới Manh ôm Mạc Hàn lăn ra cát. Suýt chết! Nó lật người nổ thêm phát súng

Đoàng! Tiêu đời bọn khốn!Dường như nhận ra Đới Manh là một tay thiện xạ “ khó nuốt”, 7 tên còn lại cũng bắt đầu toan tính, chúng núp sau tường và nhá ánh đèn pin.

Đoàng! Viên đạn lạc trong không trung.Chỉ còn 5 viên cùng hơn 7 tên nữa.Xột xoạt…

Đoàng ! đoàng! Đoàng!Đang khuyên Mạc Hàn lại nghe tiếng bước chân người đến. Đới Manh vội bắn, chính xác 3 tên gục. Cảm thấy đạn không còn đủ để bảo vệ hai người nữa, mắt cũng đã quen dần với bóng tối, nó kéo Mạc Hàn sang một góc. Rầm rập! xột xoạt, những tiếng bước chân lại tới gần, rõ lắm rồi.Chưa kịp định thần Đới Manh đã biến mất. Mạc Hàn hoảng loạn khi có một tên bất chợt bổ nhào ra.

Vút! Xoạt!Rầm!Bốp!

Đai đen nhất đẳng Judo cuối cùng cũng phát huy hiệu lực. Nhờ định hình và chuẩn bị sẵn trong bóng tối Đới Manh nhanh chóng hạ gục được 3 tên. Nó cố gắng quật mạnh và dùng chiêu độc khiến đối phương phải gãy xương hoặc gãy cổ, đây là chiêu thức cấm trong Judo nhưng nó vẫn cố học, không ngờ lại hữu dụng như thế.Đoàng! Đoàng! Đoàng!Tên Ray nhắm vào đám hỗn đảng bắn xối xả…Đau! Cảm giác thứ chất lỏng ấm nỏng chảy ra từ tay ào Đới Manh, nó bị trúng đạn vùng gần lá lách. Tuy không chết nhưng mất máu nhiều trước sau gì cũng chết.Hự! Bịch!Xoạt! Xoẹt! Nó lao về phía tên Ray, đấm đá. Tên Ray cũng không vừa, tuy gạt được súng của đối phương và đá văng xa tít tắp nhưng Đới Manh bị bầm dập không kém…

-ĐỚI MANH!!! chị không sao chứ…

-Mau…mau chạy đi, chú Trần sắp tới rồi. Chị sẽ giữ hắn

Bốp!

-Mẹ kiếp trúng đạn còn to mồm- Ray đấm vào bụng nó. Đau đến ngất đi nó ngã quỵ, tên Ray nhìn nó rồi cười sặc sụa, nụ cười của hắn nghe sao mà ớn lạnh.

-Đới Manh à! tỉnh dậy đi chị, chị không sao phải không?...hu hu…- Mạc Hàn lê người đến bên Đới Manh, tiếng nấc đứt quãng biến thành nức nở. Từng giọt nước mắt của cô rơi xuống ướt đẫm mặt nó

-Đừng khóc! Chị không sao

Bốp

Tên Ray hất Mạc Hàn ra khỏi Đới Manh

.-Mùi mẫn quá, bi đát quá…để tao cho chúng mày hạnh phúc mãi mãi về sau, đừng trách tao………….

-H…à..n…Hàn…- tiếng gọi thều thào phát ra một cách khó nhọc. Mạc Hàn giật mình như vừa chết đi sống lại, cô bủn rủn đến ngã khụy. Trong màn đêm dày đặc, bóng đen bò trên mặt cát lao lại trông đến thê thảm…Trước mặt cô, bàn tay yếu ớt cố bám giữ ghề đá. Cô chưa rơi xuống, ơn trời! Nhưng lơ lửng trên không thế này cũng không khá hơn là mấy

-Em kéo chị lên- Mạc Hàn mừng rỡ đổ người ra ngoài mép vực 1 tay bám nền giữ cơ thể không bị tuột xuống 1 tay bắt lấy bả vai Đới Manh. Nó dùng sức, chân cố đạp vào vách đá nhưng trơn trượt! Bụng đau quặn khi dùng sức gồng người lên

.-Á…Hm…ư- tiếng Mạc Hàn cắn răng nhịn rên.Tách !Thứ gì đó…ấm nóng, sền sệt tanh nồng chảy dọc theo tay nhỏ xuống mặt Đới Manh. Gì vậy?Không phải máu của nó! Ngẩng đầu lên nó mới phát hiện ra tay phải cô ướt đẫm, máu liên tục tóe ra. Hàn Hàn trúng đạn khi nào?

-Hàn Hàn? Em…trúng đạn? - nó ngạc nhiên

-Hm…Không sao, em kéo chị lên- cô gồng thật mạnh, đầu đạn ghim sâu hơn vào xương, phản xạ tự nhiên của cơ thể là các bó cơ tê liệt hoàn toàn mất sức…

-Hàn Hàn…Nghe chị nói! Người của chị sắp tới rồi, chân em không bị thương mau chạy đi gọi họ! Chị sẽ cố bám trụ, nhanh đi- Đới Manh lo lắng gấp gáp nói

.-KHÔNG ĐƯỢC! Đới Manh đừng bắt em bỏ chị lại, chúng mình chỉ vừa mới gặp lại nhau, em còn rất nhiều điều muốn nói với chị, đừng bắt em bỏ chị lại hu hu.

-Đi nhanh! Nếu em không đi, chị sẽ buông tay

-ĐỪNG! Đới Manh đừng buông! Van chị hu hu….- Cô vừa nói vừa khóc . Tiếng khóc như xé nát mọi thứ .

-Vậy nghe chị! Chú Trần tới rồi, mau gọi họ tới đây! Chị sẽ bám đợi, 1 phút thôi! Em đi đi, nhanh . E muốn chị chết sao ?

-KHÔNG PHẢI VẬY! Em đi, được! Hu hu… 1 phút thôi, chị phải đợi. Tuyệt đối đừng buông tay…Hu hu…

-Chị hứa

Mạc Hàn sợ hãi tuyệt vọng thả cổ tay Đới Manh ra, cô lao như điên trong màn đêm“ CỨU CHÚNG TÔI VỚI! CHÚNG TÔI Ở ĐÂY NÀY, CHÚ TRẦN, QUẢN GIA TRẦN, MAU ĐẾN ĐÂY!...”Còn lại nó, ngay bên dưới là mênh mông nước, từng cơn sóng giữ ập đến ầm ầm như muốn nuốt chửng mọi thứ nó đi qua. Gió rét. Vết thương. Máu. Bàn tay bám ghề đá cũng run dần, nó cảm giác xung quanh điên đảo, mất máu đến xây xẩm. Vết thương như bị đóng băng bởi cái lạnh tê tái, nó yếu quá rồi, đau mỏi rã rời!Bàn tay trượt xuống…

5 ngón

.4 ngón

3 ngón…Bấu đến bật máu

2 ngón

Rồi 1 ngón

ÙM!

Khi Mạc Hàn cùng quản gia Trần lao lại cũng là lúc Đới Manh hoàn toàn tuột tay.Quản gia Trần điếng hồn chụp Mạc Hàn lại khi cô chồm người ra ngoài vực gần như lao xuống theo.Thứ cô vớ được…Không khí! Chỉ có không khí…chị ấy thật sự rơi xuống….Ông trời có công bằng sao? Cái gì mà người tốt sẽ gặp lành?

-ĐỚI MANHHHHHHH! HU HU…tiếng gào thét thê lương đến khản cổ. Mảnh đạn trên tay cô ngày càng ghim sâu hơn…Máu cô làm cát cũng nhuốm đỏ màu phân li tử biệt…

-TẠI SAO? CHỊ LỪA EM…HU HU…CHỊ BẢO SẼ ĐỢI…HU HU ĐỒ TỒI TỆ…LÚC NÀO CHỊ CŨNG DỐI EM 10 NĂM TRƯỚC CŨNG THẾ, BÂY GIỜ CŨNG VẬY………….

.Qúa khứ hiện tại đan xen… Gió gào, sóng gầm dội cũng không thể át đi tiếng gào khóc oán trách như xé tan màn đêm!RẬP! Cô đổ xụp trên cát, bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro