.

01.

gió mùa hạ vẫn còn khá mát mẻ, ánh nắng gay gắt ở trên trời, chiếu xuống mặt đất chói chang.

tống á hiên vẻ mặt nhàn nhã ngồi ở ghế sofa, cẳng chân đặt lên một bên bàn, ngón tay lướt nhẹ màn hình, thi thoảng phát ra tiếng cười điên cuồng.

đinh trình hâm vừa ăn xong đi xuống lầu liếc nhìn tống á hiên một cái, có chút bất lực mà lắc đầu.

đinh trình hâm chỉ muốn đi tới trước mặt tống á hiên mà vò nát, mới đi được vài bước thì dừng, cau mày lại, dùng ánh mắt hơi khó hiểu quét xung quanh.

trong nhà bọn họ có trồng vài loại hoa, mỗi lần đều tự nhiên mà tỏa mùi thoang thoảng, nhàn nhạt quanh quẩn hương hoa ngửi lúc nào cũng thơm. nhưng bây giờ trong hương hoa lại xen lẫn ít mùi thuốc bắc, ngửi rất sặc người.

"á hiên, chú uống thuốc bắc à?" đinh trình hâm nhướng mày, tầm mắt tập trung vào tống á hiên người duy nhất còn sống ở trong phòng khách.

"đâu có đâu."

nghe thấy câu hỏi của đinh ca, tống á hiên hơi ngơ ngác đặt điện thoại xuống, mở to mắt lắc đầu, dùng mũi ngửi không khí xung quanh.

thật sự đậm mùi thuốc bắc trong phòng.

nghe thấy câu trả lời của nó, đinh trình hâm càng thêm nghi ngờ, bỗng dưng chuyển tầm mắt lên trên tầng.

"toang rồi." dường như nghĩ tới điều gì đó, đinh trình hâm vỗ đùi, bỗng dưng tỉnh ra nhìn hai cánh cửa trên lầu đang đóng chặt.

"gì vậy đinh ca?"

gãi đầu, tống á hiên không hiểu nhìn vẻ mặt nặng nề của đinh trình hâm.

"kỳ mẫn cảm của mã gia kỳ tới rồi."

02.

trong số 7 người của nhóm, 6 người đều phân hóa thành a, duy nhất hạ tuấn lâm phân hóa thành o vừa mới phân hóa xong liền bị nghiêm hạo tường bắt cóc.

sau khi lưu diệu văn phân hóa thành a, người giống o nhất trong số họ là mã gia kỳ cũng bị bắt cóc.

mặc dù nói song a kỳ thực khá tốt, nhưng chỉ cần một trong số họ tới kỳ mẫn cảm, thì những ngày tiếp theo sẽ rất phiền phức. đặc biệt là khi kỳ mẫn cảm của họ cùng chung một ngày.

đinh trình hâm hùng hùng hổ hổ lôi tống á hiên chạy lên lầu, tay lấy chìa khóa nhanh nhất có thể, tiếp theo ném tống á hiên vào phòng lưu diệu văn, cấp tốc khóa trái cửa.

đừng hỏi tại sao muốn mất tống á hiên, chuyện của soái ca không cần quản.

sau đó, đinh trình hâm lặng lẽ mở cửa trước của mã gia kỳ.

ngay khi cửa vừa mở, một mùi thuốc bắc nồng nặc khó ngửi phả vào mặt, tin tức tố bao phủ mọi ngóc ngách trong phòng.

nắm chặt tay, kiềm nén kích thích muốn động thủ trong lòng, đinh trình hâm cẩn thận thu hồi tin tức tố của bản thân, tay chân nhẹ nhàng bước vào.

tất cả cửa sổ đều được đóng kín mít, rèm cửa đặc tính làm mờ ánh sáng tốt khiến cả gian phòng rơi vào bóng tối.

mã gia kỳ cuộn tròn trong góc phòng, áo gió rộng đắp bên chân, chân co lại, đầu vùi sâu vào vai. tóc rối dựng vào bên tai.

đinh trình hâm lo lắng véo ngón tay, đinh trình hâm ngồi xổm để ngang bằng với mã gia kỳ.

"cậu vẫn ổn chứ?"

"tớ không sao, diệu văn thế nào rồi?"

chầm chậm ngẩng đầu, hốc mắt mã gia kỳ đỏ bừng thở hổn hển.

nghe thấy câu hỏi của anh, đinh trình hâm bụm miệng, kìm nén cơn phẫn nộ đang thôi thúc.

quả nhiên đầu óc của những người yêu nhau đều có vấn đề.

03.

tống á hiên nhìn căn phòng bừa bộn trước mặt có chút bất lực, quần áo ở khắp nơi, tủ cũng bị lật đổ.

lưu diệu văn vùi mình vào trong đống quần áo, cậu không ngừng phóng tin tức tố vị chanh chua.

tống á hiên bực bội xoa đầu. nhớ những gì đinh ca đã nói, đừng đấu với tin tức tố của a kỳ mẫn cảm. nhất là đối với loại như lưu diệu văn, mới phân hóa chưa được bao lâu, không biết kiểm soát tin tức tố.

"em có sao không?" tống á hiên chậm rãi cẩn thận tiếp cận lưu diệu văn.

nó khẳng định bản thân nhất định sẽ không ra tay với lưu diệu văn, nhưng còn lưu diệu văn có đấu lại với nó không, cái này hơi khó nói

"mã ca vẫn ổn chứ?" lưu diệu văn trước sau cúi đầu, giọng khàn.

"chú mày tự hỏi mình xem coi có ngửi được hay không ha?"

tống á hiên bất lực buông tay, hiện tại toàn bộ căn nhà tràn ngập tin tức tố lẫn lộn của lưu diệu văn và mã gia kỳ. hương chanh cộng thêm mùi thuốc bắc khó mà diễn tả thành lời.

mỗi loại ngửi một lần, mà đã không muốn ngửi tới lần hai. đây tưởng chừng như là đang tra tấn vậy.

04.

rất dễ để nhét cả hai người vào trong phòng, đinh trình hâm triệu tập mọi người tới bàn ăn, nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"nên làm gì bây giờ? hay là giống như lần trước?" đinh trình hâm hỏi xong, ánh mắt lướt qua mọi người.

"cách lần trước vẫn là nên quên đi, mã ca gần đây nhìn có vẻ hơi mệt."

nghiêm hạo tường ngồi một bên nhếch miệng, nhún vai.

lần trước mã gia kỳ và lưu diệu văn đồng thời đến kỳ mẫn cảm cùng một lúc, hai người cũng đánh nhau một trận. cuối cùng cả hai ngâm trong nước lạnh, ngâm khoảng 3 tiếng đồng hồ mới giải quyết được vấn đề.

dĩ nhiên, ngâm xong cả hai người họ đều bị cảm.

"bằng không cứ nhốt như thế này trước." hạ tuấn lâm sau một hồi suy nghĩ, nghiêm túc nói.

bọn họ tuyệt đối không để mã gia kỳ và lưu diệu văn sử dụng thuốc ức chế, bởi thứ ấy có thể làm tổn thương cơ thể.

05.

màn đêm buông xuống, vệt sao sáng chiếu trên mặt đất, gió đêm ấm áp thong thả thổi vào gian phòng.

mã gia kỳ ngồi một ngày bị cơn gió đang thổi đánh thức, khập khiễng đứng dậy, lấy chìa khóa dự phòng bên người mở cửa ra.

có tia sáng yếu ớt trên hành lang, những người còn lại chắc đã ngủ rồi.

mã gia kỳ yếu ớt dựa vào tường, đi tới phía bên kia hành lang.

cuối cùng đến trước cửa phòng lưu diệu văn, mã gia kỳ mở cánh cửa khóa trái cả ngày.

ngay lúc vừa mở cửa ra, mã gia kỳ chưa kịp bước vào, anh đã bị một đôi tay kéo vào phòng.

tấm lưng gầy yếu chạm vào cửa phòng, lưu diệu văn đưa tay ra đỡ, ôm cả người mã gia kỳ trong vòng tay.

tin tức tố của đôi bên khống chế rất lâu trong chớp mắt liền bộc phát, mùi hương lẫn lộn bao quanh bọn họ.

lưu diệu văn cúi đầu thở gấp, khóe mắt đỏ hoe sững sờ nhìn mã gia kỳ.

"mã ca, mùi này thật khó ngửi."

lưu diệu văn khịt mũi, giọng nói mang chút ôn nhu, bỏ cánh tay xuống, treo trên người mã gia kỳ như một con cún lớn, mắt cún lập tức cụp xuống trông thật đáng thương.

mã gia kỳ cúi đầu "bốp" một cái, dùng chân đá vào cẳng lưu diệu văn, giọng có vẻ không vui.

"vậy cậu mau buông ra."

"ứ chịu đâu ~" lưu diệu văn khẽ rung người, dùng tóc xoa xoa lên cái cổ trắng ngần của mã gia kỳ.

nhìn khớp xương lưu diệu văn nổi gân xanh trắng bệch, hương chanh nồng đậm bao quanh người, mã gia kỳ chau mày, hơi thở bất giác thêm nặng nề hơn.

"anh chịu không nổi rồi, diệu văn."

lưu diệu văn rung người, "vậy anh đánh em đi, em chịu đòn."

nở nụ cười nhẹ, mã gia kỳ có chút không tự chủ được dựa vào người lưu diệu văn.

"em tưởng em là bao cát chắc?"

tiếng thở gấp của hai người đan xen vào nhau, ánh trăng sáng trong chiếu rọi lên người họ, soi sáng những đường nét mơ hồ.

...

end


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro