2
Buổi yến tiệc tiếp đón sứ thần được tổ chức vào tối cùng ngày, tại đại sảnh lớn của cung điện. Ánh đèn vàng rực rỡ trải khắp căn phòng, phản chiếu trên những chén ly bạc và đĩa vàng long lanh, tạo nên khung cảnh lộng lẫy, xa hoa. Các vị quan chức, quý tộc từ hai vương quốc cùng nhau cười nói, nâng ly chúc tụng. Âm nhạc vang lên nhẹ nhàng, mang đến bầu không khí thoải mái, thân thiện.
Moon Woochan ngồi lặng lẽ ở phía bên trái, cố giữ khoảng cách với đám đông ồn ào. Cậu không muốn bị cuốn vào những cuộc đối thoại giả dối về quyền lực hay những lời khen sáo rỗng. Thế nhưng, ánh mắt cậu lại không thể rời khỏi Kim Kiin. Từ khi bước vào buổi yến tiệc, Kiin đã hòa mình một cách khéo léo vào mọi cuộc trò chuyện, cử chỉ tự tin nhưng không phô trương. Anh như thể hoàn toàn thuộc về không gian này, không chút căng thẳng hay lúng túng.
Kiin bắt gặp ánh mắt của Woochan đang dõi theo mình. Không nói một lời, anh mỉm cười nhẹ nhàng rồi từ từ bước lại gần bàn của Woochan.
- Hoàng tử, ngài dường như không thích những bữa tiệc thế này._Kiin ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cậu, giọng nói của anh nhẹ nhàng nhưng mang theo một sự thân thiết không hề xa lạ. Woochan hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn đáp lại, dù không nhìn thẳng vào mắt Kiin:
- Tôi không quen với những cuộc trò chuyện xã giao như vậy. Đôi khi chúng quá giả tạo.
Kiin cười khẽ, gật đầu.
- Ta hiểu cảm giác đó. Trong những bữa tiệc như thế này, mọi người đều đeo lên một chiếc mặt nạ. Nhưng ta nghĩ, đằng sau mỗi chiếc mặt nạ ấy vẫn còn tồn tại một chút chân thành, nếu ta biết cách tìm."
Woochan nhìn Kiin, cảm thấy ngạc nhiên bởi cách nói chuyện cởi mở và nhẹ nhàng của anh. Dù là hoàng tử của một vương quốc láng giềng, Kiin không mang đến cảm giác xa cách hay quyền lực mà thay vào đó là sự gần gũi kỳ lạ. Dường như qua mỗi lời nói của Kiin, bức tường phòng vệ trong lòng Woochan dần hạ xuống.
- Vậy mặt nạ của anh là gì?_Woochan hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ nhưng không còn lạnh lùng như trước.
Kiin nghiêng đầu, nhìn cậu đầy ẩn ý.
- Có lẽ ngài sẽ phát hiện ra khi thời gian trôi qua. Nhưng bây giờ, ngài không cần lo lắng về điều đó. Ta chỉ muốn có thể ở bên ngài, như một người bạn.
Woochan chợt nhớ lại những lời tương tự mà Kiin đã nói với cậu trong khu vườn bí mật vài ngày trước. Dù biết rằng Kiin vẫn chưa thật sự nói ra mục đích của mình, nhưng cậu không thể không bị cuốn hút bởi sự bí ẩn này. Trong lòng cậu, sự dè chừng dần chuyển thành tò mò. Trong suốt buổi yến tiệc, Kiin không ngừng quan sát Woochan, bắt chuyện nhẹ nhàng và luôn biết cách khiến cậu cảm thấy thoải mái. Những câu chuyện về cuộc sống hoàng gia, về những lần Kiin cũng muốn trốn khỏi những trách nhiệm và áp lực quyền lực khiến Woochan cảm thấy được hiểu hơn. Từng câu chữ của Kiin, dù chỉ là xã giao, lại mang đến cảm giác chân thật khó diễn tả.
Đến cuối buổi tiệc, khi mọi người đã bắt đầu tản ra, Kiin quay sang Woochan, ánh mắt đượm vẻ sâu lắng:
- Ta rất vui vì có cơ hội được ngồi cùng ngài tối nay. Hy vọng lần sau chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn, trong một không gian thoải mái hơn.
Woochan khẽ gật đầu, không còn vẻ bối rối hay dè chừng như ban đầu. Cậu nhận ra, trong suốt buổi tối, Kiin đã dần khiến cậu buông lỏng phòng vệ mà không hề nhận ra. Một phần nào đó trong cậu đã bị thu hút bởi sự bí ẩn, cũng như sự dịu dàng mà Kiin mang lại.
Vài ngày sau, khi mặt trời vừa nhô lên khỏi chân trời, Moon Woochan đang ngồi làm việc bên cửa sổ phòng mình, ngắm nhìn những cánh chim bay qua bầu trời xanh trong. Đột nhiên, có một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Một người hầu bước vào và cúi đầu:
- Thưa hoàng tử, có một người đang chờ bên ngoài. Đó là hoàng tử Kim Kiin, ngài ấy có lời mời hoàng tử đi cưỡi ngựa cùng.
Woochan bất ngờ, nhưng không quá ngạc nhiên. Suốt những ngày qua, cậu và Kiin đã gặp nhau nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên Kiin chủ động mời cậu ra ngoài. Suy nghĩ một chút, cậu khẽ gật đầu.
- Hãy bảo với anh ấy rằng ta sẽ sớm xuống.
---
Trong khu vực chuồng ngựa của cung điện, Kiin đứng bên cạnh một con ngựa màu nâu đậm, vuốt nhẹ lên bờm của nó khi thấy Woochan bước tới. Anh mỉm cười chào cậu, ánh mắt sáng rực trong ánh nắng ban mai.
- Ta hy vọng ngài không ngại cưỡi ngựa sáng sớm thế này. Không khí trong lành sẽ giúp tâm trí thư giãn hơn.
Woochan cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Kiin. Cậu cười nhẹ, không còn giữ khoảng cách như trước.
- Tôi rất thích cưỡi ngựa. Cảm ơn anh đã mời.
Hai người nhanh chóng lên ngựa và bắt đầu rời khỏi cung điện. Họ rảo ngựa băng qua những cánh đồng trải dài, những con đường mòn dẫn vào khu rừng nhỏ phía sau cung điện. Không khí trong lành và tĩnh lặng khiến Woochan cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều so với sự ngột ngạt trong những buổi yến tiệc xa hoa.
Kiin quay sang Woochan, bắt đầu một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng:
- Ta luôn cảm thấy, khi rời khỏi cung điện và rảo bước trên lưng ngựa như thế này, mọi lo âu dường như tan biến. Còn ngài thì sao?
Woochan gật đầu, cảm thấy thoải mái khi nói về những điều thật lòng:
- Đúng vậy. Mỗi lần ra ngoài thế này, tôi như được trở về với chính mình. Không còn áp lực của vương quyền hay những kỳ vọng.
Kiin cười nhẹ, đôi mắt đầy hiểu biết:
- Chúng ta có nhiều điểm giống nhau hơn ta tưởng. Ta cũng từng cảm thấy như vậy. Nhưng dù ở đâu, gánh nặng của hoàng tộc luôn đeo bám.
Hai người tiếp tục trò chuyện trong khi ngựa thong thả bước qua những con đường mòn rợp bóng cây. Cuộc đối thoại của họ dần trở nên tự nhiên hơn, không còn khoảng cách hay sự dè chừng. Kiin nói về cuộc sống của anh, về những áp lực của việc làm hoàng tử trong một vương quốc lớn mạnh, nhưng đồng thời, anh cũng khéo léo lồng vào những lời nói ẩn ý, khiến Woochan càng tò mò hơn về mục đích thực sự của anh.
Khi hai người đã đi sâu vào cánh đồng rộng lớn, Kiin bất ngờ đề nghị:
- Chúng ta thử đua ngựa xem ai nhanh hơn được không, hoàng tử?
Woochan nhướn mày, một nụ cười thoáng qua trên môi. Cậu nghĩ rằng với dáng vẻ mạnh mẽ, tự tin của Kiin, chắc chắn anh ta phải là một tay đua ngựa điêu luyện. Dù sao cũng chẳng mất gì, cậu gật đầu đồng ý:
- Được thôi! Nhưng đừng trách nếu anh thua nhé!
Kiin mỉm cười, ánh mắt lấp lánh đầy thách thức:
- Chúng ta sẽ xem ai thua trước đã!
Vừa dứt lời, cả hai thúc ngựa chạy về phía trước. Ban đầu, cả hai bám sát nhau, những bước chân ngựa tung bay bụi cát trên cánh đồng. Woochan dẫn đầu, cảm nhận được sự tự do, sự phấn khích khi gió lùa vào mái tóc và những nhịp đập nhanh của trái tim.
Thế nhưng, không lâu sau, cậu nghe thấy tiếng ngựa của Kiin bắt đầu chậm lại phía sau. Quay đầu nhìn lại, Woochan thấy Kiin đang cố gắng điều khiển ngựa nhưng không thể duy trì tốc độ. Anh bắt đầu thở gấp, khuôn mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Woochan lập tức dừng ngựa và quay lại. Khi đến gần Kiin, cậu nhận ra rằng thể lực của anh không tốt như vẻ ngoài đầy tự tin mà cậu từng nghĩ.
- Anh không sao chứ?_ Woochan hỏi, giọng lo lắng.
Kiin cười nhẹ, cố gắng che giấu sự mệt mỏi:
- Chỉ là... ta chưa cưỡi ngựa lâu như thế này trong một thời gian.
Woochan bật cười, nhưng là nụ cười ấm áp, không hề có chút chế giễu:
- Thì ra là vậy. Tôi cứ nghĩ anh phải là một tay cưỡi ngựa cừ khôi lắm chứ!
Kiin khẽ lắc đầu, cười nhếch môi.
Woochan nhìn Kiin, cảm nhận được dường như anh đang hơi tức giận.
- Không sao đâu, ai cũng có điểm yếu cả. Nhưng lần sau, hãy nói trước nếu anh thấy mệt._ Woochan nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm.
Kiin ngẩng đầu, nở một nụ cười cảm kích:
- Ta sẽ nhớ điều đó. Cảm ơn ngài, hoàng tử Woochan.
Trên đường trở về cung điện, tiếng vó ngựa khẽ vang lên đều đặn trên con đường đất, hòa cùng ánh chiều tà lững thững buông xuống. Moon Woochan đi bên cạnh Kiin, lòng cảm thấy nhẹ nhõm sau buổi cưỡi ngựa. Sự e dè trong cậu đã mờ dần, không còn nghi ngại nhiều về chàng hoàng tử nước láng giềng này nữa. Cảm giác gần gũi ấy mang đến sự yên bình mà từ lâu cậu không tìm thấy giữa những bức tường hoàng gia đầy áp lực.
Vẫn với nụ cười bình thản, Kiin quay lại nhìn Woochan, ánh mắt giờ đây ngọt ngào đến lạ.
Trời dần ngả về chiều, ánh nắng nhạt dần và cung điện phía xa hiện lên như một bóng dáng quen thuộc, sừng sững trước mắt họ. Moon Woochan vẫn không hay biết gì, ánh nhìn của cậu hướng về phía xa xăm, trong đầu tràn ngập những suy nghĩ về sự khác biệt mà Kiin mang lại. Cậu không thể phủ nhận, sự xuất hiện của chàng hoàng tử láng giềng đã mang đến cho cậu một luồng không khí mới, phá vỡ sự đơn điệu và ngột ngạt trong cuộc sống thường nhật.
Kiin chậm rãi vuốt dọc dây cương ngựa, giả vờ lơ đãng, nhưng ánh mắt anh vẫn dán vào Woochan. "Ngài biết đấy, trong thế giới chúng ta, không phải kẻ mạnh nhất về thể lực mới chiến thắng. Đôi khi, kẻ khôn ngoan nhất mới là kẻ đứng cuối cùng."
Câu nói của Kiin nhẹ nhàng, không hề có vẻ gì quá sâu sắc, nhưng nó lại khiến Woochan băn khoăn trong giây lát. Cậu khẽ nhíu mày, tự hỏi ẩn ý đằng sau những lời đó. Nhưng rồi cậu tự thuyết phục mình rằng, đó chỉ là một lời nhận xét đơn thuần, không có gì đáng lo ngại. Kiin, trong mắt Woochan, vẫn là người bạn đáng tin.
Khi họ dắt ngựa đến gần cổng cung điện, Kiin khẽ mỉm cười lần nữa.
-Ta rất vui vì được cưỡi ngựa cùng ngài, hoàng tử Woochan._ Kiin nói, giọng nói mềm mại và chân thành. "Hi vọng chúng ta sẽ còn nhiều dịp nữa để làm điều này."
Woochan không thể không đáp lại bằng một nụ cười, dường như trong lòng đã cảm thấy một chút ấm áp từ lời nói của Kiin.
-Ta cũng hi vọng vậy._ cậu trả lời, lòng không chút nghi ngờ về người đang đứng cạnh mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro