Chương 2

"Anh có thể không đi Viamors không?" Châu Kha Vũ tựa vào khung cửa nhìn Lưu Vũ thu dọn quần áo. "Nếu anh muốn có một sân khấu tốt hơn, tôi cũng có thể giới thiệu cho anh."

Lưu Vũ vẫn chăm chú gấp quần áo. Cậu bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, cho dù vị thiếu gia của Châu gia kia đã vung tiền không chút keo kiệt để thuê người giúp việc về, thì cậu vẫn thích tự mình dọn dẹp hơn, nhất là phòng ngủ.

Đôi khi Châu Kha Vũ cảm thấy sự siêng năng của cậu quá mức buồn cười.

Trong ấn tượng đầu tiên của hắn thì Lưu Vũ chính là cái loại lãnh đạm với yên hỏa nhân gian. Người này dung mạo phong lưu, thanh cao trong sạch như ánh trăng không thể với tới.

Nhưng Châu Kha Vũ lại cứ không thích.

Khi Châu Tử Ngật nhìn cậu ấy, ý cười trong mắt anh quá rõ ràng.

Nhìn xem, dù mặt trăng có cao đến đâu, vẫn luôn có người muốn bay lên tới bầu bạn cùng nó.

Châu Kha Vũ không muốn hái trăng, việc có được ánh trăng không có ý nghĩa gì với hắn hết. Nhưng hắn phải phá hủy, phải hủy hoại ánh trăng đó, để cho Lưu Vũ trong thế giới của Châu Tử Ngật hoàn toàn bị xé nát.

Chính vì vậy, ngay ngày đầu tiên gặp cậu, Châu Kha Vũ cố ý tránh khỏi tầm mắt của Châu Tử Ngật, trong bóng tối chặn Lưu Vũ lại ở góc tường trong căn phòng bí mật.

"Anh thích đàn ông hay là thích tiền nhỉ?" Hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt Lưu Vũ, "Bất kể anh muốn thế nào, tôi đều là lựa chọn tốt hơn so với anh tôi."

Người bị giam giữ trong bóng tối cúi đầu không phát ra bất cứ âm thanh nào, Châu Kha Vũ cũng không đợi câu trả lời mà nóng nảy cúi thấp người đến gần Lưu Vũ hơn. Khoảng cách giữa cả hai gần đến mức ngay cả hơi thở cũng hòa quyện lẫn vào nhau.

"Anh ấy là con trai cả của tập đoàn Châu thị. Không thể chơi đùa với anh được." Châu Kha Vũ giọng đầy giễu cơt, "nhưng tôi có thể."

"Được thôi."

Lưu Vũ từ trong bóng tối chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt Châu Kha Vũ, khóe mắt cậu mang theo ý cười nhàn nhạt, khóe miệng cong cong ôn nhu vui đùa. Vẻ mặt Lưu Vũ lúc ấy không thể nào nhẹ nhàng hơn, nhưng tim lại nhói từng chút một.

Nó giống như đang đau khổ rơi vào một cái bẫy, rồi đột ngột đụng phải một bông hoa hồng đang nở rộ trong bóng tối.

Không thể phủ nhận, trong giây phút, Châu Kha Vũ đã do dự.

Lưu Vũ, thực sự xứng với hai chữ "xinh đẹp". Nhưng đường nét mềm mại không thể che giấu được khí chất kiên định của cậu ấy.

Hai chữ "được thôi" được cất lên nhanh chóng và bình tĩnh như thể đã được chuẩn bị sẵn. Sau đó thì cảm giác vị trí của hai người đã bị hoán đổi, người chặn đường truy hỏi ban nãy giờ lại thành con mồi đang bị săn lùng.

"Anh... như vậy mà đã đồng ý rồi?" Bàn tay đang áp vào tường của Châu Kha Vũ hơi di chuyển.

"Ừ." Lưu Vũ cười híp mắt. "Tôi thích cậu mà."

Yêu từ cái nhìn đầu tiên, đủ sáo rỗng và khoa trương, vội vã và mạnh mẽ, nên đôi khi, kẻ chậm chân không tin, kẻ yêu lâu cũng không tin.

Lưu Vũ cầm xấp quần áo đã gấp gọn, nhón chân đặt lên tầng hai của tủ quần áo. Động tác rất nhanh, khi giơ tay lên, áo sơ mi cũng bị kéo lên theo, lộ ra làn da trắng nõn dưới lớp áo cùng vòng eo linh hoạt.

Châu Kha Vũ không nhịn được tiến lại từ phía sau, cứ thế ôm người kia cùng đống quần áo vào trong lòng. Thời điểm đầu ngón tay hắn vừa chạm vào, Lưu Vũ đột nhiên buông đống quần áo ra, xoay người đặt tay lên trên vai Châu Kha Vũ.

Quần áo đã gấp gọn lại rơi thành một đống tán loạn trên đất. Mà hai người lại gần kề đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương đột nhiên tăng nhanh.

"Châu Kha Vũ." Lưu Vũ mỉm cười gọi tên hắn, đôi môi ửng hồng chặn ngay miệng Châu Kha Vũ, khiến tất cả lời hắn muốn nói đều bị nuốt vào trong một nụ hôn dài.

Khi cả hai triền miên không dứt kéo nhau đến bên giường ngủ, Lưu Vũ cảm thấy giữa họ có một sự hiểu ngầm vô cùng đặc biệt. Khoảnh khắc cơ thể bị đâm xuyên, cậu ngẩng đầu lên kìm nén mọi tiếng rên rỉ, nước mắt thoải mái trào ra từ khóe mắt đỏ bừng. 

Châu Kha Vũ cúi đầu trong ánh đèn mờ, nhìn vẻ mặt của cậu, ánh mắt tập trung và hài lòng. Độ sâu hắn tiến vào cũng giống như vực sâu tình cảm của hai người vậy, tràn đầy hư không, không thể nào thoát ra được.

"Chậm lại chút ..." Lưu Vũ không chút che giấu cầu xin lòng thương xót, cảm giác thoải mái không chịu nổi dâng lên giữa hai hàng lông mày đang cau lại.

Châu Kha Vũ thực sự chậm lại động tác đưa đẩy, thậm chí còn nhẹ nhàng ôm lấy eo Lưu Vũ, từng chút từng chút chậm rãi tiến vào mật địa mềm mại ẩm ướt, có chút ôn nhu và dịu dàng. Tay kia hắn miết nhẹ trên má cậu, thoa lên đó thứ chất lỏng trắng đục. Lưu Vũ khẽ hé môi nuốt xuống, hắn liền liếm mạnh lên đôi môi mềm mại của cậu.

Dù sao thì Châu Kha Vũ cũng có thể coi là một người tình tốt, khi làm tình cùng hắn không phải tốn công sức quá nhiều.

"A......"

Sau khi đạt đến cao trào trong cơn run rẩy, Lưu Vũ nằm trong chăn thở hổn hển, Châu Kha Vũ hiển nhiên cũng hài lòng với cuộc lăn giường đột ngột này.

Có lẽ hắn sẽ yêu cậu rất nhiều, nếu cả hai không nói chuyện và chỉ làm tình như vậy.

Lưu Vũ nửa tỉnh nửa mê, đặt lên môi Châu Kha Vũ nụ hôn cuối cùng: "Tôi có chút buồn ngủ rồi."

"Được." Châu Kha Vũ trầm ngâm dịu dàng tắt đèn.

Màn đêm lặng lẽ lan tỏa trong phòng, ánh trăng len lén qua khe hở rèm cửa chiếu vào, hơi thở của người bên gối cũng dần dài ra.

Châu Kha Vũ ngủ thiếp đi.

Lúc này Lưu Vũ mới từ từ mở mắt, nhẹ nhàng nhặt một bộ quần áo mặc vào người rồi bước vào phòng tắm.

Những người có tính sạch sẽ thường sẽ không chịu được sự dính nhớp giữa hai chân sau cuộc giao hoan. Vết bầm hình thành sau khi chất lỏng đông lại giống như vết thương không thể lành trên tim, khó có thể bỏ qua.

Chỉ là, khi Lưu Vũ không muốn thảo luận điều gì đó với Châu Kha Vũ, cậu vẫn sẽ chọn làm tình với hắn.

Cậu không phải là người thích trốn tránh, nhưng Châu Kha Vũ sẽ không cho cậu cơ hội để phản bác. Vì vậy, né tránh trở thành sự lựa chọn tốt nhất.

Hơn một giờ sáng mới tắm rửa xong, Lưu Vũ lau khô tóc, dựa vào trên thành giường, nhìn khuôn mặt say ngủ của Châu Kha Vũ dưới ánh trăng.

"Châu Kha Vũ, em có ước mơ không?" Cậu thì thào, "Viamors là giấc mơ của anh."

"Anh chờ cơ hội này cũng khó như chờ em yêu anh vậy." Lưu Vũ không khỏi nở nụ cười, "Nhưng mà, ít nhất anh trước giờ vẫn luôn chờ đợi, không phải sao?"

"Vậy nên, anh sẽ không từ bỏ."

---

Viamors là một đội nhảy nổi tiếng quốc tế. Dù đã đạt chỉ tiêu đề nghị nhưng để vượt qua bài kiểm tra ban đầu cũng cần rất nhiều nỗ lực.

Đồng hồ sinh học của Lưu Vũ là năm giờ sáng. Vì các vũ công thường phải dậy sớm để luyện tập vũ đạo nên thói quen này đã được duy trì trong nhiều năm. Dù trước đó chỉ ngủ chưa đến bốn tiếng, Lưu Vũ vẫn thức dậy rất đúng giờ.

Căn biệt thự buổi sáng sớm được bao phủ bởi quầng sáng mờ ảo, tựa như một cơn mộng mị kéo dài từ trong giấc mơ không muốn tỉnh lại nào đó, ngây ngốc và đờ đẫn.

Lưu Vũ bước vào bếp trước cả khi bình minh, bật ngọn đèn đầu tiên của buổi sáng.

Cậu khéo léo rán hai quả trứng rồi đặt vào lát bánh mì nướng cho hai người, bày lên bàn hai chiếc nồi sứ trắng, cuối cùng là rau củ quả rửa sạch đặt giữa bàn.

Chỉ mất mười lăm phút để hoàn thành tất cả những việc này, nhưng thời gian ăn của cậu ấy thậm chí còn ít hơn năm phút so với thời gian chuẩn bị.

Trước khi ra ngoài, Lưu Vũ vô tình liếc nhìn bữa sáng đặt trên bàn, bữa sáng cậu chuẩn bị cho Châu Kha Vũ giống như mọi buổi sáng khác, yên lặng chờ đợi sự xuất hiện của chủ nhân thực sự của căn biệt thự này.

Nhưng tiếc là, có lẽ người ấy sẽ không đến đâu.

Lưu Vũ cười nhạt, nhớ lại có một ngày cậu vội vàng trở về nhà sau tám giờ vì có tài liệu cần gấp.

Khi mở cửa ra thì thấy người giúp việc mang đồ ăn sáng cậu chuẩn bị sẵn bỏ vào thùng rác. Thấy Lưu Vũ đột nhiên xuất hiện, cô lập tức tái mặt, tay chân đều hoảng hốt run lên.

"Tôi ... tôi không có ý gì đâu ..." Người giúp việc lo lắng giải thích, "Thiếu gia, cậu ấy không ăn đồ nguội, nhất định phải làm đồ mới thật nóng hổi... Tôi, tôi..."

"Không sao đâu." Lưu Vũ dịu dàng cười với cô, "Tôi biết mà."

Cậu luôn biết điều đó, nhưng cậu vẫn nhất quyết làm mọi bữa sáng cho Châu Kha Vũ.

Yêu một người đôi khi thật vô lý phải không?

-----------------------------------------------------------------------------------

Hôm qua edit chương 1 còn nghĩ chắc không có H sớm đâu, mà chương 2 có luôn.

Đời mình sao lại hay va phải mấy cái thứ vừa ngọt vừa chứa dao thế này nhỉ? 😢

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro