Kuragari x Gokuraku x Garen_Mộng Liên Ảnh (2)

Bóng tối dần bao trùm, từng chút một nuốt chửng không gian xung quanh, Gokuraku không vội vã đuổi theo ngay. Cô chỉ đứng yên như một pho tượng.

Đứng yên giữa khoảng không méo mó ấy, thân hình bất động nhưng nội tâm lại dậy sóng. Bàn tay nắm chặt lấy chuôi đao, cảm nhận rõ sự lạnh lẽo của lưỡi thép. Nó vẫn còn rung động khe khẽ, như thể chính nó cũng đang phản ứng với những gì vừa nghe thấy.

Nhịp đập của trái tim cô không gia tăng, không run rẩy—không có sự phẫn nộ bộc phát như Kuragari có lẽ mong đợi. Nhưng trong sâu thẳm, có một thứ gì đó đang siết chặt trong y. Một cảm giác trĩu nặng, tựa như những dây xích vô hình quấn quanh xương sườn... Một cảm xúc khó tả.

"Khốn khiếp." 

 Hắn đã nói về Suiren—tiền kiếp của cô. Không một lần gọi tên. Chỉ xưng "cô ấy", như thể đó là một trò đùa, một thú vui vặt vãnh trong hồi ức tối tăm của hắn. 

  *"Đôi mắt cô ta lúc bị hành hạ... chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến ta rùng mình thích thú."*

Gokuraku khẽ khép mắt lại. Lời nói đó ghim sâu vào tâm trí y như lưỡi dao xoáy qua da thịt, nó không chạm đến nỗi đau—mà đơn giản là một cảm giác mơ hồ khó gọi tên bí hiểm như chính ký ức mà cô không thể nắm bắt. Như thể cô đang nhìn thấy chính mình—một hình ảnh mờ ảo, không rõ ràng, chỉ có vết máu loang lổ và đôi mắt của ai đó đang nhìn thẳng vào bóng tối.

 Y không biết ký ức đó có thuộc về mình hay không. Không biết nó là thực hay chỉ nằm trong trí tượng tượng của Kuragari, điều mà hắn đã khéo léo vẽ nên bằng giọng điệu ma mị của hắn. Bất giác, những ngón tay y siết chặt hơn. 

Lưỡi kiếm khẽ nghiến lên trong vỏ. Lúc đó, hắn đã chạm vào cô ấy thế nào? Hắn đã vấy bẩn cô ấy ra sao? Hắn đã 'tận hưởng' đến mức nào trước khi lỡ tay tước đi sinh mạng cô ấy?

 Mí mắt Gokuraku khẽ mở ra. Đôi ngươi vẫn sắc bén và lạnh lùng, nhưng sâu thẳm trong đó có một thứ gì đó chập chờn. Rồi, giữa không gian tĩnh lặng, một điệu cười quái dị vang lên. Giọng nói trượt vào tai y, trơn tru mềm mại nhưng lại mang theo một thú mùi tanh nồng nặc của thép hoen máu, khiến mọi giác quan trong cơ thể cô trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết.

 "Kihihihi—Này, Gokuraku." 

 Y không quay đầu, nhưng đôi tai vẫn nghe rõ giọng điệu nhạo báng ấy. Thẩm thấu vào tâm trí một cách chẳng thể tránh khỏi.  "Sát khí ngon lành đấy nhỉ?" Garen, con quỷ trong lưỡi đao—cười thích thú, như thể hắn vừa nêm nếm được một vị máu đặc biệt. 

 "Ngươi đang nghĩ gì thế? Đang thèm muốn một cuộc tàn sát à?"

 Gokuraku im lặng. 

Nhưng Garen không cần câu trả lời. Hắn có thể cảm nhận. Hắn có thể ngửi thấy.  Dù cô có che giấu đến đâu, hơi thở của sát khí vẫn len lỏi qua từng kẽ ngón tay. 

 "Kihihihi—hay là ngươi muốn thử xem, một lần nữa?" Bàn tay Gokuraku vẫn đặt trên chuôi đao, lạnh như thép. "Kihihihi—Hắn đã làm gì với 'cô ta' nhỉ?"

 Giọng hắn trượt vào tai Gokuraku, vẽ lên những bức tranh đầy hình ảnh u tối trong tâm trí y. Lời nói hắn khiến ký ức đau đớn hiện về rõ ràng hơn bao giờ hết.

 "Hắn có lướt những ngón tay dơ bẩn lên làn da trần của 'cô ta' không? Kuhuhu...Tất nhiên là có rồi, bởi nó phát ra từ chính miệng gã kia mà—" 

Mỗi từ ngữ Garen thốt ra đều lột trần từng mảng ký ức rời rạc trong tâm trí Gokuraku. Như một lưỡi đao cùn kéo lê trên vết thương chưa lành. Hơi thở của Gokuraku nặng dần. Không phải vì xúc động. Mà bởi cách giọng điệu của hắn uốn lượn, rót vào tâm hồn cô những mảnh ký ức đau đớn, không chỉ gợi nhắc về quá khứ, mà còn là hiện tại. Hoà quyệt vào nhau, bộc lộ mặt tối của chính bản thân cô.

 Lưỡi đao trong vỏ cọ sát vào vách thép, như một con rắn uốn lượn cuộn mình quanh cổ y, trườn qua từng khớp ngón tay, từng đường gân mỏng trên cổ tay.

 "Ngươi có cảm nhận đc không, Gokuraku?" 

Giọng nói hắn vang lên khe khẽ, gần như đang dụ dỗ. Giọng điệu quỷ quyệt của Garen khiến Gokuraku cảm thấy như bị ai đó vuốt ve nhẹ nhàng lên làn da trần trụi, đưa cô đến gần hơn với trạng thái mơ màng.

 "Cô ta đã run rẩy như thế nào khi bị nghiền nát dưới móng vuốt của một kẻ như hắn?" Cảm giác trĩu nặng trong lồng ngực Gokuraku càng sâu hơn. Như thể chính bản thân y không còn đứng trong bóng tối này nữa. Mà đang bị kéo vào một không gian méo mó, nơi từng tiếng rên siết mơ hồ vang lên, bị bóp nghẹt bởi bầu không khí đặc quánh. Lưỡi kiếm vô hình trườn qua làn da y. Mượt mà. 

 Lạnh lẽo.

Như một nụ hôn quái dị của Garen.

 "Kihihihi—Gokuraku, ngươi có muốn thử không?" 

 Hơi thở Gokuraku bắt đầu sâu hơn. "Ngươi muốn thử cái cảm giác khi lưỡi đao của ngươi cắm thẳng vào lồng ngực của một kẻ như hắn không? Chậm dãi và đau đớn~" 

 Bóng tối im lặng. Chỉ có tiếng cười nhè nhẹ của Garen lan ra trong không khí, một lời thì thầm ma quái quỷ dị, khiêu khích.

 Gokuraku mở mắt. 

 Bàn tay siết chặt lấy chuôi đao. Nhưng Garen thì khác. Hắn không gồng mình chống lại cơn kích động đó.. Hắn trượt theo nó. Cảm nhận từng sợi căng thẳng trong cơ thể y như một tín đồ say sưa tôn thờ vị thần của mình.

 "Kihihihi... Ngươi run lên kìa, Gokuraku."

 Hắn thì thầm, chất giọng lanh lảnh như lưỡi kiếm gõ vào đá mài, vang vọng ngay sát tai cô. Một cảm giác mát lạnh khẽ trườn lên gáy Gokuraku. Không phải từ không khí. Mà là từ bàn tay sắc bén như lưỡi đao vô hình vuốt ve sống lưng cô, trườn xuống từng đốt xương một cách chậm rãi.

 "Hay là để ta ra tay đi?"

 Hơi thở phả sát bên cổ cô, một thứ cảm giác dị hợm giữa sự trấn an và chiếm hữu. 

 "Phía sau ngươi có một ngọn đèn, đúng không? Hắn định dụ ngươi đến đó để kết liễu ngươi tại chỗ." 

 Garen cười khe khẽ, đầu ngón tay lạnh buốt như thép đặt nhẹ lên bờ vai cô, cọ sát từng chút như đang cảm nhận từng thớ cơ bên dưới làn vải. 

 "Cứ giả vờ mắc bẫy đi. Ta sẽ làm cho chuyện này trở nên thú vị hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro