58.

Concert 10 năm mà mọi người luôn mong chờ cuối cùng cũng đến.

Như bao lần tổ chức concert trước đây, trong lúc chuẩn bị, bảy người bọn họ không hẹn mà cùng đứng ở một góc độ nào đó trộm nhìn người hâm mộ ở ngoài kia. Lần này sân khấu không hề nhỏ, người hâm mộ tới cũng quá đông rồi.

Trước khi chính thức lên sân khấu, bảy người đều sẽ được gặp mặt người nhà của mình trước.

Lần này đầu tóc của các anh em đều lên màu cả, ngoại trừ Mã Gia Kỳ mãi mãi chung thủy với một màu đen. Thật ra không phải hắn không muốn nhuộm mà là vì chất tóc của Mã Gia Kỳ vốn yếu ớt, cộng thêm hiện tại hắn đang có một dự án phim yêu cầu màu tóc đen thuần nên mới không đụng chạm gì tới.

Nghiêm Hạo Tường mang cái đầu đỏ thẫm đứng lắc lư trước mặt mẹ và chị của mình, chẳng ra dáng một người trưởng thành chút nào. Thi thoảng sẽ lại liếc nhìn Hạ Tuấn Lâm đang quay lưng về phía mình cười nói vui vẻ với bố mẹ, trong lòng thật sự muốn kéo người qua đây giới thiệu thân phận của cậu với người nhà… Nhưng nếu làm vậy, Hạ Tuấn Lâm chắc chắn sẽ cạo đầu hắn!

Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên ngồi kẹp hai đứa em trai đang học cao trung ở giữa, mắt ngước nhìn hai bên phụ huynh đang tươi cười giao lưu với nhau mà chẳng mảy may gì tới bên này. Hai người thật sự muốn hỏi, bản thân ngồi đây là để trông trẻ sao?

Lưu Diệu Văn mím môi, ngồi lâu khiến hắn hơi căng thẳng. Cũng vào thời điểm đó, đột nhiên có một bàn tay lạ đặt lên vai của Lưu Diệu Văn làm hắn hơi giật mình lập tức ngước mặt lên nhìn.

Đối mặt với Lưu Diệu Văn là gương mặt có vài phần tương đồng với Tống Á Hiên nhưng trông già dặn hơn. Đây còn là ai ngoài bố của anh?

Lưu Diệu Văn hơi bất ngờ khi bố Tống chủ động tới tìm mình, trái tim của hắn như bị treo ngược, vốn đang căng thẳng giờ lại thêm căng thẳng.

Bề ngoài của bố Tống trông có vẻ nghiêm khắc, ông đảo mắt qua nhìn một lượt người trước mặt rồi bỗng vỗ vỗ vai hắn, nở một nụ cười hiền từ, bảo: "Cùng là nam tử hán với nhau, đừng căng thẳng như vậy."

Lưu Diệu Văn lúc này mới giật mình nhận ra bản thân quên quản lý biểu cảm, vội chỉnh lại trạng thái rồi đứng dậy đối mặt với bố của Tống Á Hiên.

"Chú Tống."

Bố Tống gật đầu: "Chú thấy con hơi căng thẳng. Đừng lo lắng quá, các con sẽ làm tốt thôi."

Lưu Diệu Văn nhận được lời tiếp sức từ phía phụ huynh của Tống Á Hiên, trong lòng liền nở hoa. Tuy vẫn còn căng thẳng nhưng hắn đã thả lỏng được phần nào. Nở một nụ cười ngây ngô, Lưu Diệu Văn nói: "Con cảm ơn chú. Bọn con nhất định sẽ hoàn thành thật tốt sân khấu này."

Bố Tống vỗ vỗ vai hắn, sau đó liếc mắt nhìn đứa con trai ruột đang cười tươi hướng về phía này, đột ngột nói: "À còn nữa, nếu sau này Tống Á Hiên mà có bắt nạt con thì con đừng nhường nó làm gì, cứ bật lại ngay cho chú. Chiều quá sẽ sinh hư đấy."

Nghe vậy, nụ cười trên môi của Tống Á Hiên liền tắt ngủm.

Lưu Diệu Văn bật cười, quay qua nhìn phản ứng của anh xong lại nhìn bố Tống, lễ phép trả lời: "Sẽ không có chuyện đó đâu ạ."

Không có chuyện đó…? Ý là Tống Á Hiên sẽ không bắt nạt hắn? Hay là hắn sẽ không bật lại Tống Á Hiên?

Dù là cái nào thì người trong cuộc vẫn luôn là người rõ nhất.

"Vậy thì tốt."

Bố Tống yên tâm hạ tay xuống rồi lại nhìn thẳng vào Lưu Diệu Văn, lúc này mới bảo: "Tóc đẹp đấy."

Lưu Diệu Văn cười gượng, ngại ngùng không thôi.

Màu tóc lần này của hắn vẫn cháy y như đợt concert ở đảo Hải Nam. Lần đó tuy bố Tống không nói gì nhưng cứ nhìn chằm chằm hắn mãi khiến Lưu Diệu Văn ngượng ngùng chẳng khác gì bây giờ.

"Chưa già mà tóc đã bạc." Tống Á Hiên đế vào một câu.

"Bạc đâu? Hồng nè." Lưu Diệu Văn lập tức phản bác, tay đưa lên chỉ chỉ vào phần highlight ở trên tóc, trong lòng còn chẳng chắc chắn bản thân có chỉ đúng chỗ hay không.

Tống Á Hiên bĩu môi.

Thời gian đã tới, những đứa trẻ đứng dậy trở về với vị trí của mình, vẫy tay tạm biệt người nhà rồi nhanh chóng di chuyển về phía sân khấu. Tối nay bọn họ sẽ phát huy hết mình, để sau khi kết thúc sẽ không có ai phải nói: "Tôi vừa đi xem một buổi biểu diễn dở tệ".

Mở đầu là một trong những bài hát của nhóm có khả năng khuấy động không khí: Nam Nhi Ca, Lâu Ngoại Lâu… sau đó xen kẽ các sân khấu ba, bốn và đơn với những giai điệu nhẹ nhàng.

Mọi cung bậc cảm xúc của người hâm mộ thay đổi nhanh chóng theo từng màn trình diễn.

Sau sân khấu rap cực cháy của Nghiêm Hạo Tường sẽ đến lượt Lưu Diệu Văn. Hắn đã thay đồ xong từ lâu, ngồi ở dưới đợi tới phiên vẫn chẳng thể kìm được cảm giác hồi hộp và lo lắng. Lưu Diệu Văn sợ bản thân sẽ thể hiện không tốt giống như lời mà Tống Á Hiên từng đánh giá, hắn không thể chạm tới cảm xúc của bài hát do chính bản thân sáng tác.

Nhạc trên sân khấu kết thúc, MC bước lên giao lưu với người hâm mộ vài câu rồi liền giới thiệu sân khấu tiếp theo.

Lưu Diệu Văn hít thở lấy một hơi dài để trấn an bản thân. Bục dưới chân dần được đẩy lên, trước mắt hắn là hàng nghìn người hâm mộ đang vì mình mà hò reo.

Chất nhạc dịu dàng vang lên, Lưu Diệu Văn một mình một sân khấu, vừa hát vừa nhắm mắt nhớ lại bản thân của ngày đó khi không có người ấy ở bên cạnh cô đơn đến cỡ nào, có bao nhiêu nhớ nhung.

"Hi vọng một ngày nào đó người sẽ nhớ ra tôi, một kẻ thầm thương trộm nhớ người vô điều kiện."

Hắn vừa cất tiếng hát, vừa hồi tưởng về những cái ngoái đầu lạnh nhạt của Tống Á Hiên đối với mình. Bất giác, khóe mắt rưng rưng rồi.

Chỉ có điều, một chút lý trí cuối cùng đã nhắc nhở hắn rằng đã là nam tử hán thì không được phép bật khóc trước mặt nữ nhân. Hơn nữa ở trước mặt hắn không chỉ có một người, nếu bật khóc ở đây thì không hay cho lắm nên Lưu Diệu Văn đã kìm lại được. Chỉ là hắn đã nhìn thấy có nhiều người ở dưới kia vì nghe hắn hát mà bật khóc rồi.

Kết thúc câu cuối, nhạc nhỏ dần, ánh đèn sân khấu cũng vụt tắt, chỉ riêng tiếng hò reo của người hâm mộ là vẫn còn đó. Nhân lúc này, Lưu Diệu Văn đã nhanh chóng lau khóe mắt đang rơm rớm nước của mình đi để người sắp tới không có cơ hội cười nhạo mình.

Trong bóng tối, hắn nhìn thấy một bóng người đang dần xuất hiện. Đổi lại với năm đó luôn là hắn cầm ô, lần này người cầm ô chính là người ấy.

"Shalala Shalala Shalala Starry Night~"

Giống như chưa từng được báo trước, phía dưới khán đài bắt đầu ầm ĩ hú hét. Lưu Diệu Văn có thể nhìn thấy màu hồng mang tên của hắn và anh đang dần xâm lấn một góc ở trên kia.

Đèn sân khấu dần dần sáng lên, để hắn thấy rõ gương mặt của người đang che ô cho mình.

Tống Á Hiên nhìn hắn, nở một nụ cười tươi rồi nói: "Lâu rồi không gặp, Văn ca."

Lưu Diệu Văn không ngờ anh sẽ nói ra câu này bởi vì trong kịch bản không có đề cập tới. Hắn cười, mắt cún sáng rực nhìn người đối diện, đáp: "Bây giờ mới chịu nói câu này thì hình như có hơi muộn rồi đó."

Tống Á Hiên cười, lườm đểu hắn một cái rồi bắt đầu vào bài.

Nếu như vừa rồi hát "Pháo Hoa Trộm Nhớ Một Vì Sao", tâm trạng của Lưu Diệu Văn bị trùng xuống không ít thì đến "Pháo Hoa Bay Lên Rồi Vụt Tắt Trong Đêm Đầy Sao" tâm trạng của hắn như vừa được một bàn tay vô hình nào đó túm lấy kéo về với hai chữ hạnh phúc.

Trạng thái của Lưu Diệu Văn thay đổi rõ rệt, người hâm mộ ở dưới chỉ cần liếc mắt một cái là liền có thể nhận ra ngay. Còn có người không kìm được đã thốt lên rằng Ngôi Sao cuối cùng cũng chịu để ý đến Pháo Hoa rồi!

Tưởng BE hóa ra là HE!

Dưới sân khấu, Đinh Trình Hâm đứng ở một góc nhìn hai đứa em đang biểu diễn ở trên kia, trong lòng không giấu nổi sự hài lòng. Ngày hôm đó sau khi nghe thấy hai người này song ca bài cũ, Đinh Trình Hâm liền hợp tác cùng Mã Gia Kỳ đi đàm phán với phía công ty cho phép bọn họ biểu diễn lại một số bài hát nằm trong album UTOPIA.

Lại quay đầu nhìn về phía đằng trong sân khấu thấy Trương Chân Nguyên và Hạ Tuấn Lâm đã lên đồ xong, đang vẫy tay gọi anh vào để chuẩn bị cho sân khấu tiếp theo. Đúng vậy, sân khấu tiếp theo chính là "Thân Ái Ơi". Nhớ lại ký ức năm xưa, sân khấu ấy "tưởng 3 nhưng 7", vào khoảnh khắc Đinh Trình Hâm quay đầu lại nhìn thấy bốn người còn lại cùng nhau xuất hiện, trong lòng anh đã dâng lên một cảm xúc khó tả.

Chính là, à hóa ra mọi người đều ở đây cả rồi.

Một nhà bảy người, ba người mở màn, bốn người kết thúc.

Sân khấu đôi của Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên khép lại, bục sân khấu hạ xuống trả hai người về lại với sự gấp gáp. Thời gian có hạn không cho hai người cơ hội suy nghĩ nhiều, chỉ đành âm thầm thở phào nhẹ nhõm vì bản thân đã biểu hiện rất tốt.

Kết thúc "Thân Ái Ơi" sẽ là không gian của bảy người họ. Một sân khấu, bảy chiếc ghế, bảy người ngồi cạnh nhau ngước mắt nhìn ngắm người hâm mộ. Sắc vàng đen tuy bị hòa vào với nhiều loại màu khác nhưng vẫn có thể dễ dàng nhìn ra. Bọn họ vẫn luôn ao ước một ngày nào đó có thể nhìn thấy một biển toàn vàng đen, nhưng có lẽ ngày đó vẫn còn xa quá. Tuy tiếc nuối là vậy, nhưng bảy người họ vẫn rất hạnh phúc vì vị trí khán đài không còn ghế trống nào.

Cảm ơn vì đã tới.

Mười năm của chúng ta thật rực rỡ. Mười năm của chúng tôi vì có các bạn đã bất giác không còn vô nghĩa.

Kết thúc concert vẫn là bài hát Bạo Mễ Hoa quen thuộc. Tuy không có chút cải biên nào nhưng lần này hát lên cảm giác lại khác hẳn so với những lần trước. Chắc là vì hôm nay là một ngày cực kỳ cực kỳ đặc biệt. Chính là sau khi bài hát này kết thúc, không biết bao giờ mới có thể gặp lại nhau.

Tiền tố Thời Đại Thiếu Niên Đoàn vẫn còn đó. Mãi mãi là thiếu niên.

Bạo Mễ Hoa kết thúc, concert 10 năm khép lại. Các thành viên lần lượt nói chúc ngủ ngon, chỉ riêng Mã Gia Kỳ là nói: "Lần sau gặp lại."

Lần sau gặp lại.

Thanh xuân của chúng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro