1.
Summary: Vào thời điểm nhiều năm sau, khi Son Siwoo và Park Dohyeon đều đã giải nghệ.
Park Dohyeon giải nghệ muộn hơn Son Siwoo, đi nghĩa vụ quân sự cũng muộn hơn nhiều, trong suốt thời gian cậu ở trong quân đội, cứ mỗi khi có thời gian rảnh đều sẽ nhắn tin hay gọi điện cho Son Siwoo. Cậu kể cho anh nghe về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nào là hôm nay tiểu đội đã làm những gì, bữa cơm ở đây có vị như thế nào và quan trọng nhất là Park Dohyeon nhớ Son Siwoo nhiều ra sao.
Kể ra cũng phải, làm sao Park Dohyeon có thể không nhớ người mà mình đã đem lòng yêu từ thuở thiếu thời?
Họ đã yêu nhau từ rất lâu, kể từ lần đầu tiên gặp mặt, Park Dohyeon đã bị thu hút bởi nụ cười của Son Siwoo.
Nụ cười rực rỡ tựa như ánh dương mùa hạ.
Lòng Park Dohyeon xao xuyến, dường như mỗi khi Son Siwoo nở nụ cười thì tâm hồn của Dohyeon đều ngân vang.
Park Dohyeon yêu Son Siwoo vô cùng.
Còn đối với Son Siwoo, anh nhát cáy lắm. Son Siwoo là dạng người có thể thoải mái bông đùa với bất cứ người bạn nào của mình hay nói những lời ngọt ngào với người khác trừ Park Dohyeon. Bởi lẽ anh yêu Dohyeon thật lòng, mà đứng trước người mình yêu nói ra những câu từ sến súa sẽ ngại ngùng lắm, thế là Son Siwoo cứ tránh né hết lần này đến lần khác thôi, chẳng chịu thật lòng gì cả. Ấy vậy mà người đầu tiên ngỏ lời muốn cùng đối phương sống chung một nhà chính là Son Siwoo.
Hôm ấy là một ngày nắng đẹp, Park Dohyeon xuất ngũ, Son Siwoo cầm theo đóa hoa đến đón Park Dohyeon.
Khóe môi anh cong lên dưới ánh nắng, nở nụ cười đẹp rạng rỡ vô ngần, bảo với Park Dohyeon rằng hãy giao nửa đời còn lại của cậu cho anh đi.
Trong khoảng khắc ấy đầu Park Dohyeon ong ong, tầm mắt thu nhỏ lại vỏn vẹn chỉ còn lại bóng hình Son Siwoo. Không nói không rằng, lao đến ôm chầm người kia vào lòng thay cho lời hồi đáp.
Park Dohyeon đã chờ đợi rất lâu để người trong lòng mình nguyện ý. Son Siwoo cũng đã phải đợi rất lâu để thu hết can đảm ngỏ lời với người mình yêu.
Sau sự kiện đó, Park Dohyeon và Son Siwoo đã chuyển về sống chung với nhau, chuyện xảy ra cách đây cũng ngót nghét được 1 năm. Lúc tỏ tình, Son Siwoo bảo Park Dohyeon giao phó cuộc đời cậu lại cho anh, Park Dohyeon đồng ý nhưng vốn chẳng tin tưởng vào khả năng của Son Siwoo mấy. Điển hình như việc từ khi về sống chung thì đống bừa bộn của anh toàn để cho cậu phải ra tay.
Tuy anh lớn tuổi hơn Park Dohyeon nhưng tính cách thì hết sức trẻ con, cái gì đã muốn sẽ đòi bằng được, nếu người "bạn chung nhà" không cho thì Son Siwoo sẽ phụng phịu ăn vạ hết lần này đến lần khác cho đến khi bạn ấy chấp nhận thì thôi. Bởi lẽ anh biết cho dù có thế nào thì Park Dohyeon vẫn sẽ luôn chiều theo ý anh. Chiều riết sinh hư, Son Siwoo càng ngày càng trở nên láo toét hơn bao giờ hết, đến nổi hôm trước Jeong Jihoon đến thăm nhà còn bảo Park Dohyeon giống như đang hầu vua chúa ấy.
Nhưng mà Son Siwoo cũng không phải là chỉ biết phá phách nhé!
Từ lúc giải nghệ thì có nhiều thời gian rảnh hơn, Son Siwoo bắt đầu học theo những cách làm đồ handmade được hướng dẫn trên mạng. Anh không có hoa tay trong mấy việc này lắm, cộng thêm việc phải làm giấu giấu giếm giếm trong chính ngôi nhà của mình để tạo bất ngờ cho Park Dohyeon nên thành phẩm làm ra có chút bẹo hình bẹo dạng. Khi nhìn thành phẩm của mình, Son Siwoo có chút khó nói. Tuy muốn khen bản thân mình đa tài đa nghệ nhưng nhìn cái vật không ra quỷ thần thiên địa kia thì lời nói cứ thế nghẹn lại trong cuốn họng. Anh nghĩ một lúc, không còn cách nào khác ngoài sử dụng quyền trợ giúp từ người thân.
Son Siwoo chụp ảnh thành phẩm mình làm gửi vào trong group chat anh em xã đoàn, kết quả nhận lại được một tràn spam meme cười nắc nẻ của mọi người. Thậm chí Park Jaehyuk lẫn Han Wangho còn voice một đoạn cười tận mấy phút gửi vào group chọc quê Son Siwoo.
"Tao bảo tụi bây giúp chứ không phải bảo tụi bây cười tao."
"Nhưng mà nó mắc cười, mày thậm chí còn sai chính tả." – Han Wangho bình phẩm.
"Sao mày lại tặng Park Dohyeon con giun đất?" – Park Jaehyuk tiếp lời.
Hai người bạn chí cốt của Son Siwoo một bên tung một bên hứng, chọc Son Siwoo gần nửa ngày trời mới chịu thôi.
"Em nghĩ nếu là quà anh tặng thì anh Dohyeon sẽ thích thôi." – Jeong Jihoon nói.
"Tại sao em lại nghĩ thế?"
"Vì anh ấy yêu anh mà, chuyện đó rõ như ban ngày ấy. Nếu đổi lại là anh Dohyeon tặng anh thì em nghĩ bây giờ anh cũng đi spam khắp cái box chat này rồi ấy chứ. Hình thức không quan trọng đâu anh, quan trọng là tấm lòng đó, anh cũng cố gắng rồi mà, dù nó hơi xấu một tí."
"Anh sẽ rất vui nếu không nghe em nói câu cuối cùng."
Son Siwoo tắt điện thoại, anh nằm lăn qua lăn lại trên ghế sofa. Jeong Jihoon nói đúng, vốn dĩ cả anh lẫn Park Dohyeon đều không quan tâm đối phương sẽ tặng món quà gì cho mình, vì họ yêu nhau nên kể cả một chiếc kẹo ngọt cũng khiến người còn lại vui đến mức cười toe toét.
Nhưng mà, vẫn có chút xấu hổ.
Son Siwoo đã mất tận mấy tuần trời để học tập rồi mày mò đủ thứ, nghĩ rằng thành phẩm sẽ đẹp lắm, nhưng lúc hoàn thành thì lại không được như mong đợi. Tuy nhiên, anh cũng đã dồn hết tâm sức vào những món quà nhỏ đó, từ việc tham gia lớp làm đồ gốm ở bên ngoài cho đến ở nhà làm hoa giấy và thiệp cho Park Dohyeon. Son Siwoo không khéo tay, lúc làm không tránh khỏi việc bị thương, những vết băng bó trên tay anh là minh chứng rõ ràng nhất cho điều đó. Mỗi khi Park Dohyeon hỏi về vết thương, Son Siwoo cứ bảo rằng mình nấu nước nên bị bỏng.
Ngẫm lại, anh cảm thấy có chút buồn cười.
Son Siwoo chưa từng nghĩ mình sẽ vì ai đó mà làm hết tất cả những chuyện này, cho đến khi Park Dohyeon ngang ngược bước vào cuộc đời anh.
Từ rung động đến thích, từ thích đến yêu, từ yêu đến nguyện ý cùng nhau đi đến đầu bạc răng long hoàn toàn không phải điều dễ dàng.
Chuyện tình yêu của Son Siwoo và Park Dohyeon cũng từng ngỡ đã có lúc phải lụi tàn.
Nhưng rồi nghĩ đến việc tương lai sẽ không có bóng dáng của người còn lại, cả Park Dohyeon lẫn Son Siwoo đều không muốn. Họ muốn tương lai của họ có nhau, tuy Viper và Lehends là đối thủ trên sân khấu nhưng khi về nhà, Son Siwoo và Park Dohyeon là một nửa của nhau. Họ cùng nhau đi qua thăng trầm của cuộc sống để rồi đưa ra quyết định cuối cùng là muốn gắn bó với người kia mãi mãi về sau.
Son Siwoo gói ghém hết những món quà của mình vào trong một chiếc hộp mà anh đã tự tay thiết kế. Ngay lúc anh vừa làm xong, ở ngoài vang lên giọng nói của Park Dohyeon.
"Anh ơi, em quên chìa khóa mất rồi, anh mở cửa cho em với."
"Em mà quên chìa khóa á? Chuyện lạ hiếm thấy đấy." – Son Siwoo trêu chọc Park Dohyeon nhưng không quên mở cửa cho cậu.
Khi cánh cửa vừa mới mở ra, Park Dohyeon đã đưa bó hoa và hộp quà đến ngay trước mặt Son Siwoo.
"Mừng ngày kỉ niệm, Siwoo của em."
À, thì ra đây chính là tình yêu.
Là khi anh nghĩ về em, em cũng nghĩ về anh.
Là khi anh tự tay làm những món quà cho em, em cũng sẽ vừa vặn chuẩn bị lại những món quà dành tặng cho anh.
Là khi anh không nói, em không bảo, cả hai đều nguyện ý trao đi tình yêu của mình cho đối phương.
Son Siwoo ôm lấy Park Dohyeon, như một năm trước cậu đã ôm anh vào lòng sau lời tỏ tình.
"Sao thế?" – Park Dohyeon xoa xoa lưng Son Siwoo, cảm nhận được người trong lòng mình đang phát ra từng tiếng nức nhỏ.
"Chỉ là anh nhận ra anh yêu em nhiều đến mức nào thôi."
----
Fic được viết bởi Sea2122, beta bởi quạc quạc
Định mệnh sau: End of the world @Plyj3t
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro