#12
Mấy ngày sau đó trôi qua. Hạ Tuấn Lâm cũng hoàn thành xong kì thi cuối năm lớp 8 và bước vào kì nghỉ hè trước khi lên lớp 9. Trương Chân Nguyên thì vẫn phải ôn thêm một tháng nữa để chuẩn bị cho kì thi chuyển cấp.
"Tuấn Lâm nghỉ hè rồi hay con ra ngoài đi dạo hoặc chơi đâu đó đi đừng ở lì nhà mãi được sẽ khiến cho tâm trí áp lực thêm đấy " - Nghiêm Lan Quế ngồi ở chiếc ghế đẩu ngoài khuôn viên nói với Hạ Tuấn Lâm đang cầm quyển sách đi đi lại lại xung quanh nhà.
"Con không muốn lắm..." - Hạ Tuấn Lâm vẫn cắm mặt vào sách.
Sau cùng cậu vẫn là nghe lời Nghiêm Lan Quế khoác mặc áo khoác lên người vì trời đang nóng dần lên nhiệt độ tăng cao cậu cảm thấy mặc áo hoodie bên trong đủ rồi nên chỉ mặc áo khoác mỏng thôi. Hạ Tuấn Lâm rời khỏi Nghiêm gia đi ra trạm tàu điện để tới những nơi mà Nghiêm Lan Quế đã giới thiệu.
Đi chợ đêm, tên là chợ đêm nhưng thực chất sáng trưa chiều tối đều mở cả. Hạ Tuấn Lâm lựa vào một quán ăn ít người gọi ít món ra thì lại gặp phục vụ là Nhã Tịnh.
"Lâm Lâm đẹp trai cậu chỉ ăn thế thôi à? Liệu có lo bụng không? Hay tớ lấy thêm cho cậu? " - Nhã Tịnh cầm menu lên.
"Vậy thôi! cậu lấy cho tớ chủ quán có đánh cậu không? " - Hạ Tuấn Lâm nhìn theo bóng dáng của Nhã Tịnh đi vào bếp.
"Tất nhiên là không rồi đợi một lát nữa món sẽ lên nhé! " - Nhã Tịnh đi khuất vào nhà bếp.
Cậu nghe nói Nhã Tịnh bây giờ phải đi làm thêm để kiếm tiền trang trải cho sinh hoạt và học phí. Chính vì hoàn cảnh khó khăn nên những hoạt động ngoại khóa của trường cô đều không tham gia đa số đều học mấy môn chính rồi nghỉ mà thôi.
Chẳng mấy chốc một tô hoành thánh mà cậu gọi đã lên theo kèm đó còn có đậu hủ Tứ Xuyên, Tôm xào hạt điều và trà sữa loại cậu thích. Ngoài tô hoành thánh ra còn lại là Nhã Tịnh tự thêm vào cho cậu.
"Sao tớ ăn hết được? " - Tuấn Lâm nhìn chầu thức ăn bỗng giật mình.
"Không hết cũng phải hết! Yên tâm ngoài tô hoành thánh ra còn lại tớ bao! " - Nhã Tịnh kéo ghế ngồi xuống đối diện cậu.
"Làm vậy không được lát tớ tự thanh toán hết! " - Hạ Tuấn Lâm
"Được hết cậu cứ ăn thoải mái đi. " - Nhã Tịnh cười nhởn nhơ trước mặt cậu. Sau đó lại nói tiếp : "Nếu cậu cứ chần chừ tớ đem hết xuống bếp bây giờ "
"Được rồi được rồi tớ ăn! " - Hạ Tuấn Lâm cầm đũa lên động vào món hoành thánh nóng hổi trước.
"Nhã Tịnh đâu rồi! Khách ngập trời mà còn trốn đâu mất!! Mẹ nó không ra đây ông trừ lương bây giờ " - Chủ quán đứng trong nhà bếp hét lên.
"Ông bị điên à! Tôi ở đây chứ ở đâu! " - Nhã Tịnh đứng dậy cầm khay đồ ăn quay lại nhà bếp.
"Mẹ ơi, anh kia đẹp trai quá " - Một cô bé tầm 6 đến 7 tuổi ngồi cạnh mẹ ở bàn đối diện cậu cứ nhìn cậu mãi.
Hạ Tuấn Lâm nghe xong bỗng sặc trầm trọng. Đẹp trai? Nhìn đâu ra vậy? Hạ Tuấn Lâm còn chưa kịp nhìn ra bản thân đẹp trai chỗ nào thì...
"Mẹ ơi, con muốn cưới anh kia" - Cô bé chỉ tay vào cậu rồi giật tay áo mẹ mình.
"Ơ hay con bé này, khi nào con lớn hãn tính đến chuyện này. Nào mau ăn đi mì nguội không ngon đâu " - Mẹ cô bé cúi xuống xoa xoa má của bé.
Hạ Tuấn Lâm bỗng có người cắm cọc hơi ngại ngùng. Mẹ cô bé cũng chỉ cười trừ rồi cúi xuống đút cho con ăn.
Cô bé chạy đến bàn cậu nói :"Anh ơi anh đợi em lớn rồi cưới em nhé! "
Hạ Tuấn Lâm cười cười xoa đầu cô bé tiếp lời :"Ngoan quay lại bàn ăn khi nào thành niên anh sẽ cưới em"
Chuyện cưới hỏi đâu phải nói ra là được luôn. Cô bé mè nheo với cậu một lúc thì quay về bàn ăn tiếp.
Nhã Tịnh chạy từ bếp ra ngồi xuống đối diện cậu.
"Ngon không chú em? Tớ đi làm đây cũng trở thành đầu bếp được rồi chứ nhể? " - Nhã Tịnh nhàn rỗi cầm ly nước lọc bên cạnh uống
"Đừng có mơ. Chủ quán Không mắng cậu sao? " - Hạ Tuấn Lâm
"Mắng gì chứ! Tớ thách ổng luôn đó! " - Nhã Tịnh nói xong thì chủ quán đã xuất hiện ở phía sau nhéo tai cô lên
"Tôi mới rời mắt thì cô đã chạy đi muốn bị trừ lương hả?? Mau quay lại đem đồ ăn qua cho khách! " - Chủ quán vừa nhéo tai vừa kéo Nhã Tịnh vào nhà bếp
"Từ từ..tôi có chân mà đau..đau..tai tôi được làm từ vàng đó! " - Nhã Tịnh xoa xoa tai ủy khuất đi vào bếp trước đó còn nháy mắt với cậu nữa.
Hạ Tuấn Lâm ăn xong thì cũng thanh toán toàn bộ. Đồ ăn là cậu ăn tất nhiên tiền phải là cậu trả, cậu cũng đâu thiếu tiền mà để Nhã Tịnh bao.
Hạ Tuấn Lâm đi dạo xung quanh chợ đêm một lúc sau đó rời khỏi đi ra bờ biển ở cuối thành phố trước đó còn cuỗm hai cây hồ lô nhỏ miệng vừa ăn vừa đi quanh bờ biển.
Bây giờ là tầm chiều hoàng hôn cũng đang dần buông xuống nhìn mặt nước ánh lên màu đó thật lãng mạn. Lúc này trong đầu cậu lại xuất hiện khuôn mặt mà vĩnh viễn cậu không thể quên được, Nghiêm Hạo Tường cứ thế xuất hiện trong tâm trí cậu.
Hạ Tuấn Lâm từng ngạo mạn mà mơ Nghiêm Hạo Tường là của cậu. Từng mơ hắn gọi tên cậu thật ngọt ngào, mơ hắn là của cậu nhưng mà chẳng có giấc mơ nào thành hiện thực cả. Nghiêm Hạo Tường mãi mãi chỉ là của mình cô gái ấy.
Nghiêm Hạo Tường từng là bầu trời rộng lớn của Hạ Tuấn Lâm. Là ngôi sao mà Hạ Tuấn Lâm cậu muốn với tay hái lấy. Nhưng bên cạnh bầu trời ấy vào chiều xế tà, biển đã ở bên, còn cậu là bờ...
Có một câu rất thích hợp với cậu vào lúc này :
phía tận cùng biển và trời hôn nhau, bờ lặng lẽ cúi đầu không dám khóc
-...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro